Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15/ Cưng Chìu Em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đưa cô về nhà chị lại tất bật với công việc của mình. Một kẻ tham công tiếc việc như chị thì có bao giờ chê công việc nhiều đâu. Vừa biết chị về nước thì các thương hiệu tranh nhau để  kí với chị một cái hợp đồng làm đại sứ thương hiệu,cả mấy tờ tạp chí lớn nhỏ mời chị chụp ảnh,rồi quay TVC quảng cáo,cả mấy nhà thiết kế muốn chị làm vedette.. hằng hà sa số việc đợi chị làm.

Hôm nay quý hóa lắm mới có một buổi tối rảnh rỗi,qua tìm Công Trí mà buôn vài câu chuyện phiếm

- đẹp không Hằng?! Tớ định chọn bộ này để cậu mặc đấy

- ừhm,được đó. Nhưng cậu không chọn ai khác đi,chứ để mỗi lần cậu ra mắt bộ sưu tập là người ta biết ngay ai làm vedette  chị gật gù nhưng mặt lại hơi méo mó

trời ơi. Không có cậu thì còn kiếm mấy người kia làm đại. Chứ có cậu rồi thì dại gì không chọn siêu mẫu tốt nhất anh cười cười

- cái gì vậy?? Câu đẩy cửa bước vào

- chuyện phiếm thôi. Đi đâu đây? Anh ngước lên hỏi

- đi tìm chị Hằng!

- biết ngay mà. Đây là showroom của Nguyễn Công Trí nhé,không phải tư gia của siêu mẫu Thanh Hằng đâu mà hở chút qua kiếm anh lườm cậu

- của ai cũng vậy thôi. Ở đâu tìm được chị ấy là em đến à cậu ngồi xuống cạnh bên chị. Mùi hương dịu ngọt từ chị tỏa ra lúc nào cũng khiến cậu cảm thấy thân thuộc và dễ chịu

- chứ không phải không biết nhà người ta à?!

Chị khẽ mỉm cười trước màng đấu khẩu của hai người họ. Nhưng lại không muốn chen vào,sợ lại trở thành trung tâm của sự giận hờn và mấy lời bóng gió

Chị vẫn ngồi yên đó.không xê dịch,không có ý tỏ ra ngại ngùng hay phiền phức khi cậu ngồi ngay bên cạnh. Chị hiểu cậu,hiểu cảm giác đơn phương rất khó chịu. Tựa như ăn một món ăn vừa ngon lại vừa rất cay. Ngừng lại thì tiếc mà càng ăn lại càng cay

- Thôi! Cãi hoài đi chị vỗ vai cậu,mắt thì đưa về phía Công Trí khẽ nhìu mày

- tại ảnh cãi với em trước chứ bộ cậu lại giở giọng trẻ con với chị

- ừhm! Mà tìm chị có việc gì ?

- nhớ nên tìm thôi

- này,chị không rảnh như cậu tưởng đâu nhé.

- nói chứ qua rủ hai người đi ăn

- ăn gì? Ngon mới đi à nghen anh chen vào

- nghe ăn là loi nhoi à. Ăn đồ nướng,đi không?

- ừhm,được nè. Đi Hằng ơi anh quay sang chị

- thôi hai người đi đi. Tớ có hẹn rồi chị thở hắt ra một hơi. Chị biết từ chối chắc chắn cậu sẽ không vui

- lâu lâu mới rủ mà cũng...

- nhưng hầu như ngày nào cũng gặp nhau. Nhìn nhau nhiều quá cậu không sợ chai à?! Thôi chị đi trước chị cười với cậu rồi xách túi bước ra khỏi đó

- rồi có đi những không? Anh nhìn sắc mặt đang u ám như thể bầu trời chuẩn bị mưa của cậu

- đi. Kệ chị ấy. Không thèm

- hahaha! Không thèm hả? Anh nói cho mà biết,có thèm cũng không có được đâu

Công Trí  thu dọn đồ rồi giao showroom lại cho nhân viên để đi cùng cậu
Còn chị thì phi xe đến nhà để đón cô. Cùng cô đi qua những con đường cũ,cùng nhau nghe tim mình được xoa dịu bởi sự ngọt ngào bởi cái được gọi là ngày xưa

- chị!

- hửm? Chuyện gì bé con?

- mình đi ăn bún mộc đi. Ở quán cũ đấy

- cũng được. Chị cũng đang đói đây

Thế là con siêu xe của chị lại vòng qua mấy con đường quanh co giữa lòng Sài Gòn đêm,thẳng tiến đến quán nhỏ đầy mùi quá khứ và thơm ngát sự dịu êm ấy

Thời tiết của Sài Gòn khá nóng,cộng thêm sức nóng của món ăn làm trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi. Chị nhẹ nhàng dùng khăn lau cho cô rồi mỉm cười. Lúc này trong mắt cô chị thật đẹp,đẹp đến lạ kì. Hình như cô tìm lại được rồi cảm giác ngọt ngọt ngào năm ấy và cả trái tim cô vì chị mà lệch đi một nhịp,bởi nụ cười và cử chỉ ôn như ấy

Ăn xong chi đưa cô đến một quán nước mua hai ly trà chanh rồi lại đi vào một góc khuất ngồi cùng nhau.
Chị thích được yên tĩnh và cô cũng vậy. Phần vì là người nổi tiếng,chị ghét bị phóng viên chụp ảnh rồi viết này viết nọ các kiểu

- dễ chịu chị nhỉ?!

- ừhm,ở đây không ồn ào

- em không phải nói ở đây

- vậy chứ em nói cái gì? Chị xoay người,nghiên đầu nhìn cô.

- là đang nói nơi có chị đấy. Với em nơi nào có Phạm Thanh Hằng thì nơi đó thật bình yên cô cười

Chị cũng cười theo cô. Chẳng biết cô đang nói là có thật lòng hay không?! Nhưng dù thế nào đi nữa thì điều đó cũng làm chị thấy rất vui

Hạnh phúc là gì? Là câu hỏi mà ai cũng tự hỏi bản thân ít nhất một lần trong đời. Và bản thân mỗi người lại có cho mình một cái định nghĩa về nó. Có người cho rằng hạnh phúc là có đầy đủ vật chất,sự sa hoa,nhung lụa. Lại có kẻ cho rằng đó là đạt được tất cả những ước muốn mà họ đặt ra. Nhưng thật chất là họ chỉ đang cố gắng che đậy sự tham vọng của bản thân bằng một lớp vỏ bọc được gắn mác là hạnh phúc.
Còn với chị hạnh phúc lại đơn giản là được cùng cô đến một nơi nào đó yên tĩnh. An yên nói với nhau những mẫu chuyện thường nhật trong cuộc sống. Nhìn cô mỉm cười. Chỉ  đơn giản là vậy thôi

------------

- nghe nói em sắp phát hành ca khúc mới hả?  Chị vừa lái xe,đảo mắt sang cô

- dạ,nhưng phát hành bản audio trước chị ơi

- ủa,sao không quay MV luôn?

- em chưa tìm được diễn viên ưng ý chị ơi

- à!   Chị gật gù

- chị! Cô nhìn chị,nở nụ cười gian tà

- gì vậy? Làm gì cười ghê vậy?

- hihi,hay là chị quay cho em đi

- thôi trời ơi! Trước giờ chị không nhận lời đóng MV nhạc đâu. Chị ghét lắm! Chị xua tay

- thì đóng TVC với MV có khác nhau gì đâu. Giúp em đi mà cô lại bắt đầu làm nũn với chị

- thôi đi em ơi. Hay là tìm người khác đi

Cô nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của chị lại không muốn ép. Nhưng tự nhiên trong lòng lại có chút buồn phiền. Trước giờ Thanh Hằng của cô không bao giờ từ chối những gì cô muốn,vậy mà hôm nay chị lại nói không. Cô thật sự không quen việc bị chị từ chối

- dạ,nếu chị không muốn thì thôi cô cười nhẹ

Chị yêu cô ngần ấy năm,cô gái của chị tâm tư như thế nào làm sao chị lại không nhìn ra. Chị thừa biết cô đang buồn chị nên mới như vậy,nhưng cũng không nói thêm lời nào,im lặng lái xe

Xe dừng đến trước cửa cô nhanh chân bước xuống. Định cuối người chào thì nghe được tiếng chị cất lên

- sắp xếp đi rồi cho chị biết lịch trình để còn chừa thời gian

Nghe câu nói ấy,đôi mắt cô chứa đầy sự hạnh phúc. Nhìn chị mỉm cười. Tuy là thân thiết,cô cũng biết chị rất thương mình. Nhưng cô làm gì có quyền đòi hỏi hay ép buột chị phải làm gì đó cho mình. Huống hồ 4 năm rồi còn gì. Biết chị có còn thương cô như trước đây không?

Sau những tổn thương và bất hạnh trong hôn nhân cô đâm ra e dè mọi thứ và trầm tư đi nhiều

- cảm ơn chị!

- không có gì đâu. Em vào nhà đi chị nhẹ giọng,ôn nhu với cô

- dạ,em vào đây. Chị về cẩn thận

- ừhm!

Cô quay đi với khub mặt mệt mỏi và áp lực. Áp lực từ công việc đến tình cảm. Những tin đồn xung quanh cuộc hôn nhân của cô ngập tràn trên mạng và báo chí. Ai cũng nghĩ là do cô nên cuộc hôn nhân mới đến bước đường này,đổ dồn tất cả tội lỗi vào cô.

Chị thì đứng đó nhìn cô mà xót xa. Hơn ai hết chị hiểu những tổn thương mà cô phải chịu đựng. Nhưng có được gì đâu khi chị và cô cũng chỉ là người dưng. Không hơn,không kém. Nhìn cái thân hình gầy gò ấy cứ phải gồng lên gánh những đau thương mà chị quặn thắt nơi đáy lòng

- Tâm! Chị cất tiếng gọi

- dạ!? Cô xoay người lại nhìn chị

- nếu ngoài kia có sóng gió thì nhớ là nơi này mãi bình yên nhé! Chị chỉ vào bờ vai của mình

- cảm ơn vì chị đã luôn ở đây! Cô chạy đến,ôm chặt lấy chị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top