Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Em Luôn Là Của Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc làm lành ướt át đẫm nước mắt, hai người ngồi bệt xuống ngắm hoàng hôn. Đây là lần đầu tiên Tường ngắm hoàng hôn ở Sài Gòn cùng với anh. Lúc trước cô chỉ toàn xem được cảnh này ở Mỹ một mình thôi. Hoàng hôn ở Mỹ đẹp thật, nhưng nó không trọn vẹn như lúc này khi cô ngồi cạnh anh.

Vừa nín khóc được một lúc, không biết cô nghĩ gì mà mắt lại rưng rưng. Lấy hơi quay qua tâm sự với anh.

_ Anh này, lần mà em bị tai nạn đó, trong cơn mê man em đã rất sợ. Lúc em chưa bất tỉnh hẳn, em cứ lo là sẽ không thể gặp được anh nữa. Rồi sau đó, mọi thứ bị xoá sạch. Em càng hoảng sợ hơn khi em muốn biết một điều gì đó nhưng không tài nào nhớ ra được. Khoảng thời gian đó là chuỗi ngày đen tối nhất trong cuộc đời em. Sống nhưng không phải thật sự em đang sống, chỉ là đối phó cho qua ngày thôi, còn hạnh phúc thật sự... em vẫn cứ đi tìm mặc dù chẳng có một xíu manh mối gì.

Nói tới đây, Thịnh đẩy đầu cô tựa vào vai mình, tay siết chặt lấy bàn tay đang run rẩy kia, làm chỗ dựa vững chãi cho cô lúc này. Giọng anh cũng nghẹn lại, cố thốt ra thành tiếng.

_ Anh biết chứ! Khoảng thời gian đó lúc nào anh cũng sợ, sợ là mình sẽ mất em. Cứ nghĩ tới chuyện không được gặp lại em, không đêm nào anh ngủ ngon được.

Lúc này Tường khóc nấc lên. Nước mắt đua nhau rơi ướt đẫm khuôn mặt kia một lần nữa. Lần này không còn nỗi đau nữa, mà chỉ toàn là niềm hạnh phúc vô bờ bến. Người con trai ngồi cạnh cô bây giờ chính là nguyên nhân cho từng giọt lệ của cô. Buồn cũng vì anh, đau khổ cũng vì anh, mà khi cô thật sự hạnh phúc cũng vì anh. Và người cô tự nguyện đặt hết niềm tin cả cuộc đời này cũng là anh. Anh ơi, anh giàu to rồi. Hahahaha.

Nghĩ rồi cô cười mỉm khoái chí trong nước mắt giàn giụa, lại nói với anh tiếp.

_ Anh cũng lì thiệt... Đợi em lâu như vậy mà không nản.

_ Có nản chí thì mới ra cái cớ sự bị hình ảnh em ám ảnh anh mỗi ngày mỗi đêm rồi tới nhìn Quyên anh còn nghĩ là em nữa đó. Lúc đó chả biết làm sao, cũng mừng là em đã nhớ lại...

_ Mà lúc em bị bắn, anh sợ không? - Tường lấy tay quệt nước mắt, miệng cười cười hỏi.

_ Con bé này... anh sợ muốn chết đó mà giờ còn cười cho được. Xem ra em không sợ chết hả?

_ Gì chứ mấy chuyện này thường thôi. Anh chẳng qua là hên có em ở đó đó, chứ không là tiêu rồi. - Tường lên giọng trêu anh.

_ Bị thương rồi giờ còn ra vẻ ha! Tui phải xử cô thì cô mới biết sợ đúng không? - mặt Thịnh từ từ chuyển sang chế độ "gian tà," cười nhếch môi rồi nhìn Tường chằm chằm.

_ Anh làm gì được em? Nói nghe coi! - Tường ra vẻ thách thức.

_ Không nói. Hành động thôi...

Vừa dứt câu, Thịnh chồm qua đẩy người Tường nằm ra đất trong sự kinh ngạc của cô, nhanh chóng quay qua quay lại kiểm tra xung quanh an toàn rồi anh nhảy qua nằm bên trên người Tường. Chưa kịp để cho Tường phản kháng, anh đã chộp lấy đôi môi nhỏ xinh kia mà đóng phim hành động giữa môi và lưỡi. Thịnh tiếp tục di chuyển bàn tay nghịch ngợm luồn vào bên dưới áo của cô mà từ từ khám phá. Do cô đang mặc áo bệnh nhân, cơ thể bên trong cũng được thả lỏng, không bị gò bó nhiều, nên vừa đột nhập, tay anh đã tìm thấy nơi mềm mại và đầy đặn của cô. Bàn tay cứ nghịch ngợm di chuyển làm cho cả người cô run lên từng đợt, đôi môi và lưỡi hai người vẫn hoạt động hết công suất. Cả người Tường nóng lên, mặt cũng hơi đỏ vì cô đang ra sức tận hưởng cái cảm giác này.

Nhắm tịt mắt lại, bất chợt cô cảm thấy đau đớn ở vùng bụng mình. Do anh đã quá hưng phấn mà quên mất cô đang bị thương nên đã vô tình đụng trúng vết thương.

_ Áaaa!!!

Cô la lên vì vết thương nó lại nhói đau. Lần này đau hơn bình thường rồi. Thịnh choàng tỉnh, tách môi mình ra cho cô thở lấy không khí rồi từ từ anh cúi xuống, vén nhẹ áo cô lên một chút để lộ vết thương rồi thổi nhè nhẹ vào nơi được băng bó, miệng rối rít xin lỗi cô. Anh chỉnh trang lại quần áo cho cô với anh rồi lấy tay xoa nhẹ gương mặt đỏ au của ai kia đang nằm thở hổn hển dưới đất.

_ Còn đau không em? Anh xin lỗi...

_ Đau quá anh à! Chắc phải nhờ y tá thay băng giúp em rồi. Đỡ em dậy với, mình đi xuống dưới đi anh. - mặt cô ngại ngùng, nói cứ chữ này líu qua chữ kia làm anh ngồi nhìn cô mà mắc cười chịu không nổi.

_ Coi em kìa. Trước sau gì cũng phải sinh cho anh mấy đứa nhỏ thôi mà mới bước đầu em đã đỏ mặt quá trời hà. - vừa nói Thịnh vừa đưa tay bế xốc cô trên hai cánh tay của mình rồi từ từ đi xuống lầu.

_ Ai thèm cưới anh mà đòi đẻ. Tự tin quá rồi đó chú Noo!

Nghe xong Thịnh cúi mặt xuống hôn lên môi cô một cái chụt hòng chặn đầu không cho cô nói nữa.

_ Em không được có những suy nghĩ đó. Hư quá đi. Không cưới anh thì cưới ai đây? Nói cho em biết, anh đẹp chứ không có dễ dãi đâu. Chịu cho mình em cưới thôi đó.

_ Xờiiii.... Anh nghĩ em dễ dãi chắc? Mà nè... bỏ em xuống, em đi được mà... Làm vậy người ta nhìn kì quá à... - cô nũng nịu, mắc cỡ khều khều anh.

_ Không được. Đang bị đau đó, đi xuống rồi lỡ em có chuyện gì thì vợ anh biết tính sao đây?

Môi anh cười tủm tỉm sau câu nói vừa rồi, mặc dù giọng anh như đùa nhưng 100% là ý muốn thật đấy. Ai cản được Nguyễn Phước Thịnh bây giờ đây? Chắc chắn Vũ Cát Tường không thể rồi vì sau khi nghe anh nói, cô mắc cỡ đến sượn cả mặt nên chui rúc đầu vào trong lồng ngực ấm áp của anh mà né tránh đi sự ngượng nghịu này. Cô muốn làm vợ anh chứ! Nhưng lúc này thì thật là bất tiện. Và ngoài ra thì không còn ai có thể cản được quyết định của anh. Thịnh đây đã giành chiến thắng. Hè hè 😁

Anh bồng cô cả quãng đường từ sân thượng xuống phòng bệnh nghỉ ngơi, hai cánh tay muốn rã rời. Vừa đặt Tường xuống giường, anh gọi cho y tá xin thay băng vết thương cho cô rồi ngồi phịch xuống ghế mà thở hổn hển. Vì anh làm quá lên để cho cô thương anh thôi chứ cô nhẹ tâng, anh bế một tay còn nổi đấy chứ.

_ Công nhận, gọi em là bé Mèo nhưng Mèo không hề bé tí nào. Anh muốn bó bột luôn nè Mèo ơiiii....

Anh mở miệng ra than vãn vì mệt thì bị Tường chơi lại cho một cú.

_ Em kêu anh thả em xuống rồi, giờ than thì ráng mà chịu đi. Em không biết gì đâu nha.

_ Nói vậy mà coi được. Anh chỉ sợ sau khi bị anh hôn rồi em đứng không vững, chân này thụp xuống, chân kia cũng trụ không nổi rồi té giữa đường đó chớ. Giúp em vậy rồi mà còn đổ thừa mình anh... Huhu... Bất công...

Vừa nhắc tới nụ hôn nồng thắm trên sân thượng, Tường lại đỏ ửng mặt, tim đập thình thịch sau khi đã nhận thức ra mọi chuyện. Lấy tay đặt lên tim, cô cố xoa dịu cảm xúc mãnh liệt của mình lúc này được bao nhiêu hay bấy nhiêu trước khi người khác thấy bộ dạng này của mình. Đúng lúc đó, cô y tá phụ trách Tường bước vào làm cả hai người đang nhìn nhau phải giật thót mình. Cô y tá cũng nhìn họ với cặp mắt khó hiểu, cô chỉ là đi vào thay băng theo yêu cầu chứ có phải ma đâu mà ai cũng hết hồn vậy. Nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp băng bó cũ, cô y tá bôi thuốc rồi từ từ băng một lớp băng mới lên để vết thương mau lành. Tường nhăn mặt vì hơi đau một xíu rồi cô ngước lên hỏi y tá.

_ Vậy khi nào tôi xuất viện được vậy cô? Có thể nào ra viện trong ngày mai được không?

_ Với tình trạng này thì cô chắc sẽ được xuất viện sớm thôi, nhưng ngày mai thì vẫn chưa được. Có thể là 3 đến 4 ngày nữa. - cô y tá từ tốn trả lời.

_ Cám ơn cô.

Tường gật đầu chào, nói rồi y tá bước ra khỏi phòng. Thịnh nghe như Tường đang gấp gáp khi hỏi chuyện cô y tá, anh mới hỏi cô.

_ Sao em muốn ra viện sớm vậy? Ở lại vài hôm nghỉ ngơi cho khoẻ đi chứ.

_ Em cũng muốn nghỉ nhưng mà còn phải tập cho mấy đứa nhóc ở nhà nữa, không là Vòng Đối Đầu không diễn được anh à.

_ Tưởng chuyện gì, cái này dễ òm. Em là người yêu anh, thì team em cũng là team anh. Khó khăn gì đâu, Noo Phước Thịnh ngồi đây kia mà. - Thịnh vỗ ngực, cười rồi nói giọng tự tin.

_ Ý anh là sao? Team anh team em thì sao chứ?

_ 15 đứa nhóc team em cứ để anh lo cho vài hôm em nằm viện. Không có gì khó đối với anh hết. Tin anh mà lo nghỉ ngơi đi. Với lại Vòng Đối Đầu còn hơn cả tháng nữa mà. Em xuất viện một cái là tập luyện tiếp cho mấy đứa đó cũng chả sao. Mèo là siêu nhân kia mà.

Tường cười phì một cái nhẹ nhõm rồi gật gật đầu tán thành ý kiến của anh. Dù gì mấy đứa nhỏ team cô cũng thân với anh và team anh nên chuyện này dễ dàng hơn. Anh cũng luôn có trách nhiệm với việc mình phải làm nên cô hiểu và tin tưởng giao mấy đứa nhỏ cho anh tập luyện giúp vài hôm. Chắc sẽ không sao.

_ Mà nè, anh giúp nhưng có một điều kiện. - Thịnh ghé mặt sát tai Tường, nói nhỏ.

_ Biết ngay mà. Anh muốn gì, nói nghe xem. - Tường xoay người lại, nhìn anh.

_ Em phải hứa là...

_ Hứa cái gì giờ em cũng hứa hết đó! Nói mau.

Nghe thấy vậy, Thịnh hí hửng cười cười rồi làm mặt nham hiểm nói tiếp.

_ Hứa sau này sẽ cho anh cỡ như đàn vịt của hai team mình là được rồi.

_ Cái này em có hứa đâu... - mở to mắt, cô định rướn giọng lên cãi nhưng bị chặn lại.

_ Suỵt.... - Thịnh đưa tay lên miệng cô ngăn không cho cô phản kháng, nói tiếp. - _ Nãy em đã nói hứa gì cũng hứa rồi đó. Lời hứa đã linh nghiệm. Đừng chống cự nha Mèo yêu.

_ Ai... ai... ai... làm chứng cho anh chứ? Đừng hòng gạt được em... - Tường bối rối chu môi lên, khoanh tay lại ra vẻ thách thức anh.

_ Trời đất con mèo lật lọng này. Em có bao giờ nếm được mùi vị trừng phạt này của Noo Phước Thịnh chưa hả? Em gan lắm Mèo à.

Cay cú, không biết nói gì hơn, Thịnh nhào tới ôm lấy Tường vào lòng, định đến hôn cô cho cô biết được sự trả thù ngọt ngào là như thế nào, thì hành động của anh lại bị ngăn cản bởi một giọng nói phát ra từ bên ngoài.

_ Có ta làm chứng đây. Các ngươi đừng hòng qua mặt ta nghe chưa!!

Mẹ anh đi từ ngoài vào, tay cầm mấy hộp cơm đã chuẩn bị sẵn, múa như hát tuồng cải lương làm hai người ngồi kia vừa mới hết giật mình lại buồn cười đến ngất. Lần đầu tiên thấy mẹ mình như vậy, Thịnh ngã ngửa ra cười muốn lọt giường, còn Tường cũng bị chọc cho cười chảy cả nước mắt.

_ Tường à, bác mới cứu con đó thấy chưa.

_ Ha ha... Dạ con cám ơn bác nhiều lắm... Ha ha. - Tường chưa ngưng được cười, vừa cười vừa nói.

_ Hai đứa bây bớt đi. Tao chọc cho vui thôi, gì mà cứ cười hoài vậy, mẹ cũng biết mắc cỡ đó nha.

Thịnh cười lớn một cái rồi lấy tay lau nước mắt. Tường cũng cố giữ bình tĩnh lại rồi ngước lên nhìn mẹ anh rồi lên tiếng hỏi.

_ Mà nãy bác nói bác làm chứng cái gì vậy bác?

_ Thì nhân chứng nghe được những lời của con nói đó. Bác đã nghe rõ từng chữ từng chữ một con nói là cái gì con cũng hứa với Thịnh hết. Rồi còn lời hứa là gì thì tự con rõ nhất nghe chưa.

_ YEAHHHHH!!! MẸ LÀ SỐ MỘT... Tường ơi, tới cả ông trời cũng thương anh, cho mẹ làm chứng cho anh, rồi chắc ổng cũng muốn em cho anh bầy con vậy nữa kìa. - Thịnh nhảy tưng lên, mừng húm, bay lại ôm mẹ cứng ngắt, miệng cười tươi cứ nói huyên thuyên.

_ Bác ... có thiệt là bác nghe được không? - Tường không khỏi hoang mang, cố chấp không phục, hỏi lại.

_ Bác đứng ngoài cửa từ đầu tới giờ đó, nghe hết rồi, con đừng chối nữa... - vừa đặt mấy hộp cơm xuống bàn, bà vừa nói. Xong rồi lại ghé vào tai Tường, thì thầm. -_ Bác cũng muốn có con dâu để được bồng cháu nữa đó.

Nghe đến đây, Tường lại đỏ hết mặt, tim đập thình thịch, cả người nóng ran vì mắc cỡ. Đôi môi cô tự động nở nụ cười thật tươi. Mắt ngước nhìn bà chăm chú, từ từ cô lấy tay mình cầm lấy tay bà, miệng mấp máy.

_ Con cám ơn bác nhiều lắm... vì đã chấp nhận con.

_ Cám ơn con vì đã chịu quay lại với thằng Thịnh và tha thứ mọi thứ. Bác vui lắm.

Hai người nắm lấy tay nhau, xoa xoa nhè nhẹ thay cho những sự ngại ngùng ra mặt. Cứ mải đắm chìm vào trong niềm hạnh phúc khi được đón nhận, họ bỏ quên một con người từ nãy giờ đứng như trời trồng, đơ ra vì quá bất ngờ với mẹ anh. Hôm nay bà teen quá chừng, suy nghĩ thoáng hơn rồi đấy! Nhưng mà cứ nắm lấy tay người yêu anh, anh không chịu đâu. Thịnh nhào đến, chen vào giữa hai người, tách mẹ anh ra rồi lên giọng hờn mác.

_ Mẹ ới... mẹ giành người yêu con hơi lâu rồi đó. Trả đi mà...

_ Cái thằng... đằng nào cũng ở chung một nhà mà cứ tranh với mẹ. Trả mày đấy. Mốt mẹ lại giành Tường tiếp.

Cô ngồi đó cười muốn xỉu với độ nhây của hai mẹ con anh. Mẹ anh cũng đầu hàng, đứng lên lấy đồ ăn cho hai người để anh có thể bên cạnh cô nhiều hơn. Chớp lấy thời cơ, Thịnh nhanh chóng ngồi hẳn lên giường rồi ôm cô vào lòng, gương mặt rạng rỡ, nói.

_ Em đồng ý rồi đó nha! Không được nuốt lời đâu.

_ Nhưng sau The Voice Kids anh nha. Rồi mình sẽ...

_ Chắc chắn rồi. Không thể nào chậm trễ hơn lúc đó được đâu. Anh nôn lắm Mèo ơiiiiii.

Thịnh siết chặt Tường vào lòng, áp sát mặt anh vào mặt cô, hạnh phúc cười đến híp cả mắt. Cô cũng thế, khoảnh khắc này sẽ là hạnh phúc nhất, dù đau thể xác nhưng tinh thần mãi luôn tươi trẻ. Sẽ không lâu nữa đâu, anh và cô được bên nhau cho đến già rồi. Ngồi đây ôm nhau thật chặt mà lòng cứ dâng lên những niềm vui khó tả. Vất vả nhiều rồi, bây giờ phải hạnh phúc thôi.

Mẹ anh đứng đó nhìn hai đứa mà lòng cũng vui lây. Lâu lắm rồi bà chưa thấy con trai mình hạnh phúc như lúc này. Đúng là sức mạnh của tình yêu làm cho con người ta nếm trải đủ những thăng trầm trong cuộc sống. Cuộc đời đã trầm đủ rồi, giờ phải thăng hoa, bay bổng thì mới là sống chứ.

Ngày mai nắng vẫn xanh
Em và anh sẽ luôn có nhau
Cho dù bão táp vây quanh
Tình yêu ta mãi là bất diệt.

______________________________
Tg: mãi yêu ❤️❤️
Em viết mấy chap sủng này em hết cảm thấy có lỗi rồi mọi người ớiiiii 😝😝
Chắc sắp end rồi ạ.
Có gì có truyện mới em sẽ thông báo nhé ❤️ mong mọi người sẽ dõi theo và ủng hộ em 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top