Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30/5/2018 - Những ngày cuối cấp của tôi..

Hôm nay là một ngày đầy nắng, hay có thể nói là khá gay gắt, chúng tôi -lũ bạn và tôi cùng nhau giúp một vài giáo viên trong trường dọn vệ sinh...Và tôi chợt sững lại khi bước đến tầng4 - nơi có tầm nhìn bao quát đc cả ngôi trường nhỏ của mình..cảm giác lâng lâng và khó tả làm sao - những cảm xúc của 4 năm qua khi ở ngôi trường này như vỡ oà..chợt vừa muốn khóc, vừa muốn cười cho thật đã ở những ngày cuối cùng này..Cảm giác và bốn ngày cuối được bên cạnh nhau như thế này tuy là rất rất ngắn nhưng lại rất rất đáng trân trọng và đáng được nâng niu như báu vật,..đối với tôi khoảng thời gian 4 năm này được biết và vui đùa với chúng nó hmm..phải nói thế nào cho được nhỉ?! Nó có thể giống như
nắng chói chang của ngày hè và cũng giống như mưa rào của những ngày tháng bảy...Nó trôi      và lướt qua cuộc đời tôi rất nhanh như một cơn gió mát mẻ hiếm hoi vào những ngày hè nóng bức này..Chúng tôi chơi đùa, trêu chọc, cãi lộn với nhau mặc cho thời gian vẫn đang lặng lẽ trôi qua rất mau..Chúng tôi không hề biết trước được cảm giác xa nhau   đó.Cái nỗi buồn đó.Sẽ như thế nào?! Và chúng tôi chỉ toàn cãi lộn những thứ không đâu.. Giờ nghĩ lại vừa luyến tiếc vừa hối hận..Giá như chúng tôi không gây gổ, không bất đồng, rồi không cãi nhau..mà thay vào đó  chúng tôi sẽ dành thời gian để chơi đùa, vui cười cùng nhau thì sẽ tốt biết mấy nhưng..biết làm sao đây 'giá như' chỉ mãi là 'giá như' chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc hưởng thụ nốt những khoảnh khắc còn bên nhau.
Chúng tôi như nhưng những giọt sương đọng lại trên từng chiếc lá xanh mơn mởn vào mỗi sáng hay có thể nói theo cách khác chúng tôi như một  'thứ' vô tri vô giác, không hề biết rằng ánh sáng chói chang là tương lai tươi đẹp kia, chúng vừa có thể tô đẹp cho chúng tôi hơn vừa khiến chúng tôi xa cách nhau hơn..Nắng lên cũng chính là lúc chúng tôi hòa tan vào không gian này, hòa tan vào cái xã hội đông đúc này và rồi..chúng tôi..sẽ chẳng còn thấy nhau nữa..chúng tôi sẽ chẳng thể thấy nhau lúc tỏa sáng nhất của cuộc đời.
Chính chúng tôi bây giờ.. hay thật ra là chúng tôi của ngày trước sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc sẽ chấp nhận ngày xa nhau này buồn thế nào mà chỉ muốn nắng là tương lai kia sẽ đến thật nhanh thật nhanh để rồi mỗi ngày chúng tôi một trưởng thành hơn bước vào đời như một con người có ích cho xã hội..nhưng chúng ta lại không hề hay biết rằng tương lai sẽ đến và rồi tôi và bạn sẽ bỏ lại những gì...
Bỏ lại những điều nhỏ nhặt nhất.. có thể chỉ là tình bạn cấp hai nhỏ bé không đáng kể này..Hay thậm chí là cả những thứ đáng quý hơn thế mà bản thân chúng ta quá bận bịu với cuộc sống và quên mất rằng cái được ta gọi là Thanh Xuân  ấy sẽ không,không bao giờ đến lại lần thứ hai trong một đời người...!
Hãy làm tất cả những điều  mà bạn muốn và ao ước.. thậm chí có thế đối với người khác nó là thứ ngớ ngẩn nhất..bởi đó là THANH XUÂN của bạn..và nó chỉ đến một lần..!
Đã gọi là Thanh Xuân thì có gì mà không dám chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top