Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Trong Cái Rủi Có Cái May

Lưu ý: Tất cả nhân vật, sự việc, sự kiện đều là hư cấu, bộ tiểu thuyết dựa trên trí tưởng tượng của tác giả. Không có bất kì ý định xúc phạm tới cá nhân hay tổ chức nào cả.

"Sóc con lại đây!"

Anh cất tiếng với giọng trầm khàn, đôi lông mày đang chau lại cùng thái độ có chút lạnh lùng khiến Minh Châu chần chừ, nhưng cô vẫn nghe lời anh ta mà lại gần. Châu chầm chậm bước đến bên cạnh giường của anh, đứng đối diện với anh ta. Bỗng Gia Khánh vươn tay ra, ôm chầm lấy cô, cái ôm làm cô sững người, hai tay buông thõng đánh rơi cả túi đồ.

"Anh ơi? Có chuyện gì vậy ạ?" Cô gái nhỏ lắp bắp hỏi, sau khi nhận ra trạng thái của anh có gì đó không được ổn cho lắm.

Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng từ phía Gia Khánh, anh không nói một lời nào. Châu đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh, an ủi người con trai đang run rẩy. Nhờ hơi ấm nhẹ nhàng mà Minh Châu mang lại khiến Khánh dần bình tĩnh lại, anh buông cô ra.

"Sóc con thật biết cách làm người khác lo lắng mà! Đi đâu mua đồ mà lâu vậy?"

Đối diện với sự nghiêm túc của anh, cô có chút không quen, cô như cứng họng, chả thanh minh được gì trong khoảnh khắc ấy.

"Bặc."

Gia Khánh cong tay, búng nhẹ vào trán cô, khóe miệng nhếch lên cười đầy ẩn ý. "Coi như là phạt em đó! Nhưng..." Anh bỏ lửng câu nói. Minh Châu đưa đôi mắt tròn xoe chứa đầy sự tò mò hướng về từng lời nói của anh.

"Nhưng để tránh việc sóc con lại chạy đi đâu mất thì cho anh xin phương thức liên lạc đi nhỉ?" Gia Khánh nhẹ đưa chiếc điện thoại hướng về phía cô.

Nghe thế, đôi mắt Châu sáng rực, trong lòng như nở hoa, cô vội lấy chiếc điện thoại từ trong túi chiếc áo khoác Cardigan (Là một loại áo khoác len được thêu dệt nút cài ở phía trước) cho anh số điện thoại, nick facebook cá nhân của mình.

"Mình thực sự đã rất muốn xin cách liên lạc của anh ấy nhưng xấu hổ chưa dám mở lời. vậy mà anh ấy lại chủ động trước?" Cô mừng thầm trong lòng.

"Từ giờ đừng hòng chạy linh tinh khỏi anh nữa." Gia Khánh nhoẻn miệng cười, nhận lấy chiếc điện thoại của mình từ tay cô.

"Em không chạy linh tinh đâu nhé! Nãy giờ em đi mua đồ ăn cho anh đấy. Khó lắm mới kiếm được mấy món anh thích." Châu nhún vai, thở dài một hơi, giọng điệu có chút dỗi hờn người con trai trước mặt.

Gia Khánh nhẹ xoa đầu Châu, dỗ dành cô em gái nhỏ: "Được rồi! Đồ ăn của anh đâu nè? Anh phải nhanh lấy lại sức còn tặng cho sóc nhỏ vài tấm vé xem concert miễn phí nữa chứ?"

Nụ cười Gia Khánh như thiêu đốt khuôn mặt bé nhỏ của Châu, khuôn mặt cô bỗng nóng bừng, cô vội gạt tay anh ra. Cô cúi người, hì hục tìm những món ăn người trong lòng cô thích nhất, đưa cho anh.

Trong khi Gia Khánh ăn một cách ngon miệng, cô lại kéo chiếc ghế dưới chiếc bàn bên cạnh mà ngồi xuống, nhẹ nắn bóp chân cho anh, cô cũng muốn quan tâm anh như cái cách anh đã quan tâm cô vậy.

"Cảm ơn em nhé!" Gia Khánh khẽ cười, nói nhỏ.

Cả ngày hôm đó, cô luôn túc trực bên anh, quan tâm, chăm sóc anh. Rồi cô gái nhỏ cứ thế thiếp đi bên cạnh giường của anh lúc nào cũng chả hay, chỉ biết hôm sau khi tỉnh dậy, bằng một phép nhiệm màu nào đó cô đang nằm trên giường Gia Khánh và đã ngủ quá giờ trưa.

Ngay khi vừa mở mắt đã bắt gặp ngay khuôn mặt chàng thanh niên cô thích với khoảng cách rất gần tựa như chỉ cần nhúc nhích là sẽ chạm môi vậy, Châu hốt hoảng, cô vội bật dậy. Chàng thanh niên ấy cũng mở mắt do bị cô đánh động, được một lúc thì tỉnh hẳn.

Lúc này cô đã cuống cuồng rời khỏi giường, phóng thẳng một mạch ra ngoài, đóng vội cánh cửa.

"Sáng nay anh hai em đến thăm anh, anh đã nhờ cậu ta bế em lên đó. Sóc con đang tuổi ăn tuổi lớn mà ngồi ngủ như vậy không tốt cho cột sống đâu!" Gia Khánh nói vọng ra, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng từ cô. Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

"Anh muốn cảm ơn sóc con vì hôm qua đã chăm sóc anh rất chu đáo, nên anh sẽ cho em một điều ước. Em muốn gì cứ nói."

Minh Châu như vớ được miếng mời béo bở, cô phóng cái "vèo", nhanh như cắt đã yên vị tại chiếc ghế ven giường. "Anh hát cho em nghe cái bài hai hôm trước anh tập được không ạ?", cô mở lời.

Gia Khánh liền gật đầu đồng ý, anh cất tiếng hát:

"Sweet as a piece of cake, soft as marshmallow, that melts in my mouth. Honey, my baby, you are tempting me with that cuteness. I liked you, now it is turned into love. Hey, my penguin, come with me, we will sway together, immersed in the tune cha cha cha tonight. Hey baby, please don't hurry, your smile is the shinning sun , that drives me crazy. Damn, i'm already in love with you! (Ngọt như một miếng bánh, mềm như marshmallow, tan chảy trong miệng. Em yêu, em yêu của anh, em đang cám dỗ anh với sự dễ thương đó. Tôi đã thích em, bây giờ nó đã trở thành tình yêu. Này, chim cánh cụt của tôi, đi với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau lắc lư, đắm chìm trong giai điệu cha cha cha cha đêm nay. Này em yêu, đừng vội đi chứ, nụ cười của em là ánh dương tỏa sáng, khiến tôi như phát điên. Chết tiệt, tôi đã quá yêu em rồi!)"

Giọng hát trầm mà ấm áp ấy tự dưng dừng lại. Cô đưa đôi mắt lấp lánh của một người hâm mộ lâu năm nhìn anh, cất tiếng hỏi: "Sao anh dừng lại thế?"

"Sóc con có tí tuổi đã biết tham lam rồi đấy."

"Tại chất giọng nam trầm của anh ấy như cuốn mình theo giai điệu nhẹ nhàng của bài hát đó chứ bộ!" Châu thầm khen giọng hát của thần tượng.

Đối diện với khuôn mặt chứa đầy sự mong chờ ấy anh chỉ biết thở dài, rồi hít một hơi thật sâu. Đôi môi mấp máy như nhẩm lại lời để cất tiếng hát. Minh Châu cũng chẳng kiềm được lòng mà cất giọng hát của mình hòa cùng giai điệu.

"Sweet as a piece of cake, soft as marshmallow, that melts in my mouth. Honey, my baby, you are tempting me with that cuteness. I liked you, now it is turned into love. Hey baby, slow down a bit, wait for me to take a moment, to take you hom as a bride. Immerse yourself in this tune with me, we will burn through the night. Then we will go up to the moon, circling the galaxy. So tired, please land in my warm embrace. We will be the happiest couple! (Ngọt như một miếng bánh, mềm như marshmallow, tan chảy trong miệng. Em yêu, em yêu của anh, em đang cám dỗ anh với sự dễ thương đó. Tôi đã thích em, bây giờ nó đã trở thành tình yêu. Này bé con, chậm một chút, đợi tôi một chút để tôi đưa về nhà làm dâu. Đắm mình trong giai điệu này cùng tôi, chúng ta sẽ cháy hết mình đêm nay. Sau đó chúng ta sẽ đi lên mặt trăng, đi vòng quanh dải ngân hà. Mệt quá thì hãy đáp xuống trong vòng tay ấm áp của tôi. Chúng ta sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất!)"

Bài hát kết thúc, nhưng vẫn còn đọng lại tiếng vỗ tay trong hạnh phúc của Minh Châu. Anh chỉ khẽ cười khi thấy thái độ thích thú của cô.

"Sóc con em hát cũng hay lắm đấy! Và trí nhớ cũng đỉnh nữa." Những lời tán dương của Gia Khánh như rót mật vào tai Minh Châu vậy. Những lời khen ấy khiến mặt cô đỏ bừng, chả nên biết phản ứng như thế nào cho phải. Bầu không khí có chút ngượng ngùng nhưng không giấu nổi sự ấm áp trong đó.

Có Minh Châu luôn túc trực bên cạnh giúp đỡ, bầu bạn mà ba ngày ở trong bệnh viên của anh vui vẻ lạ thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top