Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mùng năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, thứ năm ngày 26 tháng 1 năm 2023
Thời điểm 18:04

Khi sáng, tớ đã ăn sáng bên bác Cẩn. Khi sáng, Út Linh Mô đã lên đường rồi. Lúc 9h, đến 12h cũng gần đến.

Vẫn khi sáng, tớ cùng chị Dương làm bài tập toán. Đến 12h ăn cơm. Tớ ăn cơm, cơm tấm, với nước mắm, nước tương nhà làm, với mắm tép ngoại làm. Với thịt kho, với hột vịt, và cả bông cải luộc nữa. Ngon lắm, tớ cứ ăn nhiều ơi là nhiều đi. Sợ là mốt lại hông được ăn, cảm giác vui vẻ khi có người bên cạnh. Bữa cơm nào, chị Dương cũng xong trước, mọi người cũng ăn nhanh, có mỗi tớ ăn vừa nhiều vừa lâu nữa, nhưng tớ không nhai kỹ... Giống như một khoảnh khắc phút chốc lụi tàn, tớ phải tận hưởng, rồi sống cho thật tốt...

Sau đó tớ rửa chén, đến đâu đó 1h cơ. Tớ xoa bóp cho dì Xuyến. Cũng vui lắm. Dì Xuyến dạy tớ, đến chiều ăn xong tớ cũng định, khi thấy dì xoa cho ngoại, nhưng lúc ấy tớ no. Nghĩ là thêm một tí nữa...

Hóa ra, linh hồn của bộ môn ấy là dùng lực, và tập trung. Ấn mạnh vào, và xoay. Linh hồn là dùng lực, giữa những khoảng nghỉ, dùng ngón cái ấn mạnh, rồi dùng cả cổ tay... Kéo, và xoay, dùng lực.

Để tập tốt, vận dụng tốt cần sự linh hoạt luyện tập dùng tay nữa, dùng lực. Cũng như cảm nhận, chạm điểm dừng, đúng mạch. Là như vậy đó.

Tớ đã ngủ dậy, lúc 3h40, và tớ ăn cốm dẹp dì Thúy, và bánh chuối đi Nương làm. Ngon lắm, lúc tớ ăn ngồi cạnh dì Nương, rồi xem cách người ta tỉa đồ ăn trang trí nè, dưa leo, cà chua, và cà rốt. Dì Nương còn gửi tớ qua db nữa... Chỉ đâu đó 3p, nhưng tớ xem lại nhiều lần, lúc ấy dì Nương xông để bớt muỗi... Cảm giác, khoảnh khắc tớ ở bên gia đình, vui vẻ biết bao chứ...

Sau đó tớ làm bài tập, rồi làm bài tập, vừa chơi, rồi lại ăn bánh, như hồi sáng nhưng bớt tạp nhạp hơn một chút, cũng vui vẻ hơn nhiều chút. Khoảnh khắc tớ nhận ra thật tuyệt, đúng là tớ có chút rung động vì cuộc sống rồi, dường như lâu rất lâu, lâu rất lâu trước đây tớ mới có cảm giác đó....

Tớ có thể nài nỉ chị Dương, có thể nhõng nhẽo, có thể tùy tiện bước lên bước xuống, gặp dì Nương, dì Thúy, dì Xuyến, hỏi dì vừa làm gì, hay có cần gì không. Hay giúp dì không. Có thể chủ động làm gì đó, hay tìm gì đó ăn, hay uống nước rồi đi quanh nhà...

Cảm giác tất cả tốt biết bao chứ...

Tớ học, từ chập sáng đến khi trời buông. Rồi ráng nốt tí nữa, hay bật đèn làm tí bài. Tớ mượn đt dì Thúy... và chẳng biết, có thể dì Thúy có chút không thích đó, nhưng không nói ra, chỉ là lần sau tớ mượn có hơi ngại hơn tí thôi. Nhưng tớ cũng rút kinh nghiệm rồi, phụ thuộc vào thái độ của tớ. "Tớ không ngại, người ngại chắc chắn không phải tớ."

Là như thế đó...

Chiếc đèn trong chiều tối chợt buông trước khi tớ ăn cơm chiều. Chính là bóng tối này, ánh sáng này, không gian này. Nhìn, một thoáng có thể đi chơi, cũng có thể học, cũng có thể bắt bộ bài, cũng có thể lướt Shoppe hay Facebook. Nhất nhất có ràng buộc, nhưng lại như có như không mà thong thả. Cũng có thể ngắm hoa, hay lại đi đâu đó...

Chính là một vài bức ảnh tớ chụp được khi dành tớ một vài phút giải lao... Tớ tắm tối, cũng bị hối lắm nhưng tớ biết mọi người thương tớ nhiều nhiều...

Mọi người còn nhắc tớ về hương thơm trên quần áo nữa... Hay một vài tiểu tiết tớ ít khi để ý bao giờ, hoặc là không có luôn cơ đấy. Rằng tớ phơi đồ bên trong không có nắng sẽ có mùi ẩm... không thơm.

Hay là, tớ là con gái, tớ lớn rồi, cũng thiếu nữ rồi. Mà không biết chăm chút quần áo gì hết, hay là diện mạo, ngoại hình hay vẻ bề ngoài...

Thật ra thì, tớ chẳng tin được đâu. Gì mà một thoáng tớ đã lớn mất, ra đường có thể son, cũng có thể vẽ chân mày. Ra đường có thể mang túi, nhất nhất phải có tiền, phải có ví... Tớ nghĩ, tớ lớn quá.

Trước kia, dù cho tớ xách một mình đi, trong bộ đồ ở nhà, hay dáng vẻ nào chăng nữa, tớ vẫn bình bình thường thường mang dáng vẻ của tớ thôi.

Có một vài khoảng khắc, tớ nghĩ, mình phải đẹp, thế này thế kia. Nhưng tớ cũng nhớ mãi một ngày kia nữa, khi tớ than:

"Dì Thúy ơi, con buồn quá, tại con mập quá chừng..."

Thế là đi Thúy bảo tớ:

"Vậy thì có sao đâu... Con vẫn là con Trân mà..."

Con của dì Thúy, vẫn là đứa trẻ ngày ngày ở đây, ở ngoại, vui vẻ, chơi đùa. Vẫn lẽo đẽo theo dì Thúy, theo ngoại, trò chuyện, quan sát rồi hỏi cái này cái kia.

Vẫn vui vẻ học hỏi.

Vậy mà một thoáng chạy đi với thế giới này, con lại bỏ quên đứa trẻ bên trong mình. Cũng quên mất nguyên do đơn giản nhất của sống. Rằng con chỉ là chính con thôi à...

Là như vậy đó. Kỳ thực, hương nước hoa dì Xuyến xịt vào chiếc áo hồng con heo của tớ vẫn còn thơm lắm, thơm cực kỳ luôn.

Ngoại bảo tớ, ngày mai tớ đi giặt đồ.

Ngoại cũng bảo tớ, giặt đồ phải bỏ nước thơm. Rồi cả, nếu đồ con dơ, mùng mền cũng dơ theo. Con để gần đồ người ta, đồ người ta cũng có thể ám mùi đó...

Ngoại, và Thúy, họ đã nuôi tớ rất lâu, rất rất lâu. Hệt như một làn nữa về làm tớ...

Bao giờ thì, nơi là nhà của tớ, lại trở thành nơi trở về... Lâu lâu một lần, ngày càng lâu như thế...

...

Thoáng chiều, mợ ba cho tiền tớ, là rất rất lâu rồi mới có một người dúi tiền vào tay tớ. Như hồi đó, trong buổi đêm, ông ngoại, bà ngoại bên tớ cũng như vậy. Toàn là dúi tiền vào tay tớ, vì tớ không nhận, vì ông bà không làm có tiền.

Dường như, tớ là đứa cháu đặc biệt nhất. Vì mợ ba lì xì mỗi tớ thôi. Cho tiền tớ ăn bánh, đi học.

Đôi lúc tớ cũng nghĩ, được cho là điều may mắn nhất. Vì biết đâu vài năm nữa, tớ lớn rồi, cũng trưởng thành rồi, tớ chẳng còn cảm xúc của một người cháu, được cho, được lì xì... Tớ sẽ phải lo, cái này cái kia...

Hay nhìn dáng vẻ dì, cậu ngày một già đi... Một vài chuyện xảy ra, họ yếu đi, bản thân trở thành trụ cột...

Thời gian trôi nhanh thật đó, trôi thật nhanh đó... Thoắt một cái, hoa mai trên cành đã nở hết, cũng sắp rụng hết. Còn để lại những hạt mầm xanh, rồi dần hóa đen, cũng đợi ngày rụng xuống. Rồi lá xanh đâm chồi...

Là như thế... Tết năm nay chẳng có ảnh... Và tớ ngủ trưa. Ngủ tận trưa. Giống như, tết là khi bạn có thể ngủ tận trưa chẳng ai gọi dậy, vì người lớn bận làm việc nhà. Còn con nít thì có thể tận hưởng, có thể nghĩ ngơi, cũng có thể vui vẻ.

Dường như, thời gian không đo bằng thời gian. Mà thời gian đo bằng những sự kiện xảy ra trong một ngày. Ví dụ như lúc đó ta gặp ai đó, ví dụ như lúc đó ta đi đâu đó... Thì thời gian đó dường như trôi rất lâu, hoặc là rất nhanh.

Còn khi ta rỗi, ta chẳng có gì để lưu lại hết. Trải nghiệm, tết và xuân. Bỗng chốc tớ cảm giác, tớ lại trưởng thành trong gang tất...

Một thoáng thanh xuân, tựa như một cơn gió, lay cành, hoa mai rụng rơi lả tả, nhẹ nhàng, thoắt cái thoi đưa. Nhưng cũng như thanh thản, bình thản mà âm thầm rơi xuống đất... Mỗi một ngày, mỗi một ký ức, có điều gì mà chẳng đáng quý cơ chứ...

...

Thoáng tối, chị Mai có qua nhà ngoại chơi, mà là chơi thật. Lúc đầu là đá cầu, rồi đánh cầu, rồi trọng tài đếm điểm...

Ra sân, hay vào sân.. Ranh giới là một tấm thảm lau chân màu đỏ.

Mỗi lúc quả cầu ra ngoài, cả đám cười tán loạn. Mỗi lúc quả cầu chạm vào cành mai, mai rụng rơi cả đám. Và thế, cả đám sặc sụa cười giòn tan. Chả thế đâu, nhưng mà vui dữ lắm. Còn có dì Xuyến nữa. Dì Xuyến xem chúng tớ chơi, rồi góp vui. Cũng có nói chuyện với chúng tớ.

Cầu trúng trọng tài, trừ ba điểm.

Vui thật ấy...

Rồi tí nữa, thay ra thay vào mấy lượt. Chuyển thành chơi caro. Chị Dương với chị Mai. Quăng qua quăng lại, chị Mai dẫn đầu, mà tí chị Dương gỡ hòa... Lúc cam go nhất... Là lúc đèn chợp tối, tớ đi tìm dây, tìm cục sạc. Nên lỡ mất đoạn cuối, lúc ấy... Chị Mai được ba đường 5 x trước rồi...

Sau chị Mai kể chuyện nemo, có chuyện dì Thúy nữa. Rồi chị Dương, rồi kể cả chuyện Linh nữa. Chuyện về đồ chơi, sở thích. Chị Mai bảo, nemo nói chuyện dữ lắm.

Bảo:

"Chị Linh qua đây chỉ coi đt thoi, chứ đâu có nói chuyện với chị Mai như em... Chị Mai chị Mai... Nhà em có nhiều con gấu bông lắm.... Chị mai thích con nào em tặng chị Mai..."

Hồn nhiên lắm, vô tư lắm. Cũng vui vẻ lắm nữa...

Dù cho, cũng có khoảnh khắc tớ chạnh lòng hay buồn bã đi. Nhưng ít ra đỡ hơn cảm giác không thoải mái của năm trước.

Chẳng sao hết đâu, chẳng sao cả. Tớ đâu có một mình. Ai rồi cũng về guồng quay cuộc sống cũ. Có điểm dừng, mới là điều đẹp đẽ nhất chứ...

Tớ cũng muốn giống Linh. Tớ cũng muốn là chính tớ nữa... Chẳng sao hết. Vì tất cả, tớ lưu giữ trong tim tớ rồi... Chỉ là có một chút không nỡ, mà không nỡ thì tớ năm nào chẳng thế...

Tí nữa... Còn chơi bắt số. Chị Mai làm tớ với chị Dương chơi... Hai đứa tranh nhau, mà vui vẻ ta nói, cười hố hố cả buổi trời.

Rồi còn lại tiếp tục đánh cầu. Rồi bắt nhạc Pink Venom... Nhắc về nhảy, về múa... Nhớ về năm tháng trước kia của chị Mai. Năm 12, anh Ny và chị Mai. Chị Mai dạy Dương và tớ múa... Rồi chỉ tớ những điệu nhạc của T-ara.

May quá, vì chị Mai vẫn còn nhớ ấy. Tớ bảo chị Mai là leader của chúng tớ, cứ vui ơi là vui đi. Vì ít ra năm tháng đó, là vui vẻ hết mình, chứ không phải không đáng nhớ, có đúng không chứ...

Thanh xuân nè... Đẹp đẽ biết bao...

Thoáng, tớ nghĩ, nếu khi sáng dì Thúy không tưới cây thì có phải chiều dì Thúy sẽ tưới không. Hay những bức ảnh tớ chụp tớ nên xóa mất...

Thời gian hằn trên gương mặt những dấu vết, khó xóa nhòa. Cũng chẳng trách được thời gian đâu chứ....

Đi và đi thôi. Tớ trân trọng biết bao chứ. Cuộc đời này đáng sống biết bao chứ...

Học cho sớm, về ngoại chơi. Ăn bữa cơm gia đình.

..

Gửi tớ, chút ánh đèn của buổi chiều đêm học toán. Cô địa tớ gửi bài rồi. Gáng học cho tốt thôi... Để tớ về thăm ông bà tớ nữa... Hihi. Một phút giải lao trước tắm và ăn của tớ nè.

Ở đây có ánh sáng tết Quý Mão - 2023
Ở đây có nhà ngoại tớ, có ngoại tớ. Có tình iu của tớ, thanh xuân và cả tuổi thơ của tớ nữa. Đẹp đẽ biết bao chứ. Trân trọng biết bao chứ... Tất cả của toi oi.

Còn có, ánh đèn nhà ngoại khi chạng vạng buông. Ngày nào cũng thế không chứ... Nhưng nếu thế... Ngày nào ngoại cũng có một mình... Bởi thế, ngoại nhớ anh Ny. Vì anh Ny cũng hay cạnh ngoại. Biết đâu thấy gì đó... Ngoại cũng nhớ tớ biết bao.

Cái ôm của ngoại, lúc nào cũng ấm hết. Ngoại... Lúc nào cũng ấm hết...

Tớ đã học và tớ vui thật đó. Hôm nay tớ xơi được ba bài. Hình như là ngày mai ngoại tớ có khách...

...

Rồi còn, tớ đã cất tiền mợ ba dúi vào tay tớ, bên sau ốp điện thoại. Tớ chỉ muốn giữ, không dùng đến đâu. Tớ thật trân quý. Giống như năm tháng đó, tớ là đứa trẻ. Và tớ chỉ là đứa trẻ. Được cả nhà thương... Tớ lưu giữ tất cả.

Và chẳng suy nghĩ nhiều.

Mợ ba, với nemo.. Lúc nào cũng dễ thương như thế... Mợ ba có lúc ấm ức chứ. Như lúc mợ ba ăn bánh chuối và cốm dẹp, là những gì dư lại...

Tớ từng rất buồn vì điều đó. Nhưng chắc chắn rồi... Một ngày sẽ không thế nữa. Chắc chắn rồi, sẽ được bù đắp thôi...

Chắc chắn là như thế...

23:39 5-26/1/2023

Mùng 5 tết.

❤ Ju

Đây là ngoại tớ lúc chiều nè. Lúc ngoại bắt hoài không được cái remote. Rồ mốt, hoặc là rờ mót. 😁 hehe. Thương ngoại lắm, tớ thương ngoại lắm. Thật đó.

Ngoại tớ cũng rất thương tớ. Nhưng tớ rất rất thương ngoại tớ.

Và đây là chị Dương của tớ nè. Tớ lưu giữ tất cả... Chắc là tớ sau này sẽ tìm thấy thôi... Vì ký ức của tớ quý giá như thế đó.


Hay là hoa mai buổi sáng tớ tưới ống nước... Chúng tớ là triệu phú nhaa.




Có khi, ấy mới kỳ thực là.

Tàn hoa mùa xuân ấy...

Hoa rơi, chợ lại như thường lệ.

Nước đá chẳng hiếm. Và rồi.

Người lại đông.

23:44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top