Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 33 + 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Món ăn thứ ba mươi ba

Ngày hôm sau, Tử Tu nghe được một tin tức khiến người người kinh ngạc: Thẩm viên đã chọn được đệ tử, tổng cộng chỉ có ba người! Có thể nói thực sự là trăm dặm mới tìm được một người.

Mọi người đều vô cùng hiếu kỳ không rõ ba người được chọn có bản lĩnh gì mà có thể vượt trội hơn tất thảy mọi người. Tử Tu thì càng thêm kiên định muốn điều tra Thẩm Diệp Thu, chuyện này thủy chung là khúc mắc trong lòng Tử Tu nên y nhất quyết phải tháo bỏ nó.

Thẩm viên tuyển được đệ tử mới, quyết định sau ba ngày nữa sẽ bắt đầu tiếp khách, đến lúc đó Thẩm Diệp Thu còn có thể tự mình xuống bếp nấu ăn xem như là chúc mừng.

Khi mọi người nghe thấy tin này thì vô cùng hào hứng, những năm gần đây Thẩm Diệp Thu rất ít khi đích thân xuống bếp. Trừ phi là có khách quy hoặc là khi tâm trạng của ông cực tốt thì mới thi triển tài năng cho mọi người thưởng thức.

Rất nhiều quan to quý nhân ở Tô Châu không tiếc tiền mời Thẩm Diệp Thu nấu nhưng đều bị ông cự tuyệt, những người đó tuy rằng rất khó chịu nhưng không cách nào làm gì được ông ta.

Toàn thể giới trù sư tại Tô Châu đều xem ông ta như Thái Sơn Bắc Đẩu, nếu đắc tội với Thẩm Diệp Thu thì toàn thể trù sư sẽ không để yên. Ắt hẳn sẽ có người thắc mắc họ không phải chỉ là một đám trù sư không có địa vị gì, thế thì có gì đặc biệt đâu? Đúng là bọn họ không có địa vị hay quyền chức gì nhưng họ có thể đồng loạt đình công, thế thì mọi người chỉ còn nước hít gió tây bắc để mà sống.

Hơn nữa Thẩm viên tuy chỉ là một nơi để ăn uống nhưng nơi này thanh tĩnh lại tao nhã. Tất nhiên cũng có nhiều người thích các tửu lâu ven đường nhưng hầu như các danh môn nhã sĩ lại thích đến nơi này ăn uống.

Không phải nói như vậy nghĩa là nơi này không có dân chúng bình thường đến ăn nhưng nếu so sánh với những tửu lâu thông thường thì tại đây không có nhiều dân thường đến dùng bữa.

Thấy mọi người không ngừng bàn tán, Khang Hy bắt đầu cảm thấy rất hứng thú với Thẩm viên kia, vì vậy mọi người quyết định ngày Thẩm viên mở tiệc thì đến đó xem thử rồi hẵng quyết định tiếp.

Ngày Thẩm viên mở tiệc, ngay cả tên đồ đệ mới vào cửa của Tử Tu cũng theo họ đến đó. Tên tiểu tử này vô cùng thông minh, ba ngày qua liên tục chủ động đưa cơm bưng trà rót nước giặt quần áo cho Tử Tu. Tử Tu bị tiểu tử kia quấn lấy rất phiền, bình sinh y chưa từng được ai hầu hạ nên cảm thấy không quen.

Khang Hy thường hay trêu gheo Tử Tu, nói là Tử Tu trong mắt Trương Tùng Viễn đã trở thành thần rồi, chứ nếu không thì vì cái gì tiểu tử kia lại không ngừng cung phụng y như vậy. Tử Tu đỏ mặt quát Trương Tùng Viễn đừng có bám theo mình như vậy, Trương Tùng Viễn miệng thì vâng vâng dạ dạ nhưng kết quả là chẳng bao lâu sau lại chạy đến hầu hạ Tử Tu.

Một hàng năm người vừa nói vừa cười đi vào Thẩm viên, hôm nay cửa chính của Thẩm viên rộng mở, càng thêm khí phái, người người ra vào tấp nập nối liền không dứt. Những người này hoặc là tụm năm tụm ba đi vào, hoặc là vào rồi thì kết bạn với nhau, tất cả mọi người đều đến đây chỉ vì muốn thưởng thức tay nghề của Thẩm Diệp Thu.

"Xem ra Thẩm Diệp Thu kia so với trong tưởng tượng còn được hoan nghênh hơn!" Khang Hy tán thưởng.

"Đúng thế, thiếu gia, chúng ta vào thôi, nếu chậm thì có thể không có chỗ ngồi." Tử Tu cũng rất hưng phấn, hiếm khi mới gặp được cao thủ nên y muốn mở rộng tầm mắt.

Mọi người đi thẳng vào bên trong, bên trong Thẩm viên rất rộng rãi, mà nơi để cho người đến dùng bữa chỉ chiếm một góc nhỏ. Đó là một tòa nhã trúc cao hai tầng, tứ phía đều có cửa sổ, xung quanh trồng không ít trúc, khung cảnh rất đẹp đẽ tao nhã, rất có hơi thở của ẩn sĩ.

Lầu một đã kín chỗ, năm người đành phải lên lầu hai. Trên lầu hai này tầm nhìn rất rộng, hầu như chỉ có các văn nhân nhã sĩ đang ngồi. Khang Hy chọn một chỗ dựa vào cửa sổ ngồi xuống. Minh Phong và Lương Cửu Công định đứng hầu hai bên nhưng Khang Hy cũng bảo họ ngồi cùng.

Bọn họ không đến trễ lắm nhưng chỗ trên lầu hai cũng chẳng còn bao nhiêu, có thể thấy được thực lực của Thẩm Diệp Thu quả thực không tồi. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có một người chạy lên kích động nói: "Thẩm lão gia đã xuống bếp, ông ấy đang chuẩn bị nấu ăn!"

Mọi người mừng như điên, thậm chí còn có mấy người chạy theo người kia ra ngoài, hiển nhiên là muốn đi xem. Thẩm Diệp Thu vốn không thèm để ý có người nhìn ông nấu nướng vì ông biết người có thể xem hiểu chẳng có mấy người nên ông chẳng cần phải lo tài nghệ của mình bị người học trộm.

Tử Tu cũng muốn đi nhưng lại sợ Khang Hy không cho. Khang Hy nhìn Tử Tu một cái rồi ra lệnh: "Minh Phong, ngươi đi cùng Tử Tu đi!"

"Vâng." Minh Phong đáp, lập tức đứng lên. Tử Tu cảm kích cười cười với Khang Hy, Khang Hy chỉ nhún vai ý bảo không còn cách nào khác.

Tử Tu đuổi theo mấy người kia, khi đến nơi thì trù phòng đã chật kín người như nêm cối, trong lúc Tử Tu đang định chen vào thì chợt nghe thấy có người nói: "Mọi người đừng chen lấn, lát nữa Thẩm lão gia sẽ ra ngoài nấu để cho mọi người có thể quan sát!"

Tử Tu rất vui vẻ, không ngờ Thẩm Diệp Thu lại hiểu lý lẽ như vậy. Chẳng bao lâu sau, quả nhiên Thẩm Diệp Thu đi ra, rất nhiều người đi theo sau lưng ông, còn có không ít người vây quanh nói gì đó với ông, thoạt nhìn người người đều rất hưng phấn.

Bên ngoài sớm đã thu dọn sạch sẽ, chỗ này là một khoảnh đất rộng, Thẩm Diệp Thu đứng ở giữa, mọi người chỉnh tề quây thành một vòng để cho ai cũng có thể quan sát được.

Tử Tu và Minh Phong vừa vặn đứng ở đối diện của Thẩm Diệp Thu, tầm nhìn rất tốt nên Tử Tu có thể tinh tường quan sát được từng động tác cũng như thần thái của Thẩm Diệp Thu.

"Được các vị coi trọng, hôm nay lão phu sẽ vì các vị trổ chút tài mọn làm món "Ô long nhả châu" (1)." Thẩm Diệp Thu vén tay áo, rất có phong thái của nhất đại tông sư.

"Thẩm lão gia xin đừng khiêm tốn, có thể được xem Thẩm lão gia trổ tài thì là niềm vinh hạnh của tất cả mọi người ở đây." Một văn sĩ mặc y phục mày xanh mỉm cười nói, mọi người xung quanh đều sôi nổi tán đồng.

Thẩm Diệp Thu hơi nhếch môi cười nhẹ, không nói nhiều nữa mà bắt đầu chuyên tâm nấu nướng.

Tử Tu cũng biết làm món Ô long nhả châu này nhưng lại không nắm được tinh túy của nó. Hôm nay được quan sát đối với Tử Tu mà nói là một cơ hội cực tốt nên Tử Tu nhìn rất nghiêm túc, mỗi một động tác đều cẩn thận nhìn chăm chú.

Không giống như Tử Tu tao nhã thong dong, kỹ xảo của Thẩm Diệp Thu rất nhanh chuẩn, động tác sinh động lưu loát như nước chảy mây trôi không ngừng lại một khắc nào. Khi Tử Tu thái đồ thường thích ném lên cao vì như vậy tầm nhìn trống trải, động tác càng thêm giãn ra dễ dàng hơn, nhưng Thẩm Diệp Thu thì khác hẳn, ông lại thích đặt nguyên liệu lên trên thớt mà thái hơn. (Người thường ai chả vậy =_=)

Nguyên liệu chính để làm Ô long nhả châu là hải sâm đen và trứng cút. Hải sâm cần cắt thành một dải dài chừng năm phân. Nếu như là Tử Tu thì nhất định sẽ ném lên rồi xoát xoát chém mấy dao nhưng Thẩm Diệp Thu không phải là Tử Tu, ông có phương pháp của riêng mình.

Bên cạnh Thẩm Diệp Thu đặt một cây dao thái, cây dao này dài khoảng nửa thước, trông chẳng khác gì một cây đao của người giang hồ. Tay trái của Thẩm Diệp Thu cầm con hải sâm lên sau đó ném nó lên trên mặt dao rồi xoay tay lật nó xuống cái thớt gỗ, tay phải lập tức xoay mấy vòng đã thái xong hải sâm tạo thành một dải dài đặt vào trong dĩa.

Nói nhiều như vậy nhưng thật ra mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng có hai tiếng đếm, vì tốc độ của Thẩm Diệp Thu quá nhanh nên có thể thấy rõ động tác của ông chỉ có không quá ba người, trong đó bao gồm Tử Tu và Minh Phong.

Đại đa số mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, con hải sâm từ tay trái bay qua cây dao bên tay phải rồi thành hình rơi xuống dĩa.

Nhìn một chiêu này thôi thì hai tay của Tử Tu đã siết chặt, hiển nhiên là rất kích động.

Cao thủ, quả nhiên là cao thủ.

Tuy ngay từ đầu đã đoán như vậy nhưng cho đến lúc này Tử Tu mới khẳng định chắc chắn. Không phải Tử Tu không làm được như vậy mà là không thể so sánh, cả hai người đều có những ưu điểm riêng không ai hơn ai.

Thái hải sâm đen xong, Thẩm Diệp Thu lại cắt cải và hành lá, đợi chuẩn bị xong hết thảy rồi thì bắt đầu đến khâu quan trọng nhất.

Thẩm Diệp Thu sai người đồng thời bắc hai cái nồi lên bếp, nhất thiết phải để lửa thật lớn. Tử Tu hơi kinh ngạc, Thẩm Diệp Thu đây là muốn nấu cùng lúc cả hai bếp, nếu không có trù nghệ cực kỳ cao siêu thì không trù sư nào dám thực hiện thao tác này vì rất dễ được cái này mất cái kia, hoặc có thể là cả hai bên đều không nấu được gì.

Tử Tu càng thêm hưng trí, Thẩm Diệp Thu này quả nhiên lợi hại!

Thẩm Diệp Thu đồng thời ném nguyên liệu vào trong hai cái nồi, ông không quá chú trọng vào biểu diễn các thao tác hoa mỹ, tay phải đơn giản bưng khay nguyên liệu, tay trái vung dao trực tiếp gạt thức ăn vào nồi, cứ hết nguyên liệu này đến nguyên liệu khác. Chẳng mấy chốc, nguyên liệu rơi vào nồi rào rào như mưa khiến mọi người nhìn không chớp mắt.

Sau khi bỏ đủ nguyên liệu rồi, Thẩm Diệp Thu cho trứng cút vào một bên nồi, một bên thì bỏ hải sâm vào sau đó cho người hạ bớt lửa rồi bắt đầu nấu từ từ.

Lúc này những người đứng xung quanh mới phục hồi tinh thần mà không ngừng tán thưởng, ngay cả Tử Tu cũng nhịn không được mà khen ngợi. Đồng thời sử dụng hai bếp lửa mang đến rất nhiều ưu điểm mà chỗ tốt nhất chính là độ nóng của tất cả các loại nguyên liệu sẽ rất đều nhau chứ không có món nóng món nguội.

Cuối cùng, món ăn đã thành hình, hải sâm được bày ở trung tâm, trứng chim cút được xếp đều bốn phía, quả nhiên là Ô long nhả châu.

"Tuyệt! Hôm nay được tận mắt chứng kiến trù nghệ của Thẩm lão gia, quả là chuyến này đi không uổng." Văn sĩ áo xanh kia tán thưởng.

"Thẩm lão gia không hổ là đệ nhất thần trù của thành Tô Châu, nếu so sánh với ngự trù trong cung ắt không thua kém một chút nào!" Người bên cạnh cũng khen ngợi.

"Trước kia Thẩm lão gia vốn là ngự trù, giờ thoái ẩn lại dành nhiều năm luyện tập thì đương nhiên càng lợi hại hơn."

"Nếu mỗi ngày đều được ăn món ăn của Thẩm lão gia nấu thì đúng là thần tiên cũng không may mắn bằng!"

"..."

Mọi người sôi nổi bàn tán khen ngợi, Tử Tu cũng hơi gật đầu, y nghĩ chuyến đi này quả nhiên không bõ công, càng thêm muốn được trao đổi với vị lão nhân gia này.

——————-

Ô long nhả châu:

☆ Món ăn thứ ba mươi tư

Nói là làm liền, ngày hôm sau Khang Hy liền viết bái thiếp bảo Lương Cửu Công mang đi, Lương Cửu Công vâng lệnh mang bái thiếp đến Thẩm viên, giao bái thiếp cho một tiểu tư đồng thời cẩn thận căn dặn tiểu tư nhất định phải giao bái thiếp cho Thẩm lão gia. Tiểu tư kia tỏ ra mất kiên nhẫn nói sẽ giao nhưng Lương Cửu Công biết người này không tin được, vì thế bèn đưa thêm hai lượng bạc nữa.

Lập tức thái độ của tiểu tư kia thay đổi ngay, cẩn thận cất bái thiếp đi, vỗ ngực nói Lương Cửu Công cứ yên tâm.

Lương Cửu Công xoay người quay về nhưng lại vô tình đụng phải một người, người kia cau mày nhìn Lương Cửu Công, hiển nhiên rất khó chịu. Lương Cửu Công không muốn gây chuyện ầm ĩ nên chỉ đơn giản nói một tiếng "thật có lỗi" rồi bỏ đi.

Người nọ nhìn theo bóng Lương Cửu Công rời đi cho đến khi Lương Cửu Công hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mới thu ánh mắt về.

"Tổng quản, người đã về?!" Tiểu tư cúi đầu chào người nọ.

Thẩm Nham liếc mắt nhìn tiểu tư hỏi: "Người vừa rồi là ai?"

"Là tới đưa bái thiếp, tổng quản xe, đây là do người nọ đưa đến!" Tiểu tư lấy bái thiếp trong lòng ra đưa cho Thẩm Nham, Thẩm Nham cầm lấy mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thẩm Nham vội vàng đi vào trong Thẩm viên rồi chạy đến hậu viện, lúc này Thẩm Diệp Thu đang ngồi trong một căn đình uống trà. Thẩm Nham kích động đi qua nói ngay: "Lão gia, người xem này, vừa mới lấy được!"

Thẩm Diệp Thu thấy thần sắc của Thẩm Nham khác thường thì biết nhất định là có đại sự, ông cầm lấy bái thiếp mở ra thì lập tức ngây ngẩn cả người. Đây cư nhiên là bái thiếp của Dụ thân vương!

"Lão gia, việc này người thấy thế nào?" Thẩm Nham lại khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh thường thấy, nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra trong mắt Thẩm Nham mang theo vẻ ảm đạm u buồn.

Thẩm Diệp Thu gấp bái thiếp lại, cầm chung trà lên nhưng không uống, dường như ông chỉ muốn cảm nhận được chút hơi ấm từ cái chén truyền vào tay. Một lúc lâu sau, Thẩm Diệp Thu lại nhìn bái thiếp mà trầm tư.

"Lão gia, lại nói có một điểm kỳ lạ nữa đó chính là người mang bái thiếp đụng phải ta, dường như ta đã gặp người đó ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nghĩ ra." Thẩm Nham cau mày, đây cũng là nguyên nhân khi nãy Thẩm Nham nhìn chằm chằm bóng lưng của Lương Cửu Công.

Thẩm Nham cẩn thận nhớ lại dung mạo lẫn bóng dáng của người nọ rồi bất chợt mở to hai mắt.

"Ta biết rồi, hắn ta là —— là Lương công công bên người Hoàng đế!"

Bàn tay đang cầm chén trà của Thẩm Diệp Thu hơi run lên, chén trà rơi thẳng xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, nước trà bắn tung tóe lên vạt áo của ông nhưng ông không buồn để ý.

"Ngươi chắc chứ?"

Thẩm Nhan lắc đầu đáp: "Khi tân Hoàng đế đăng cơ thì ta có nhìn thấy hắn ta từ xa nhưng nhiều năm như vậy rồi, ký ức đã khá mơ hồ. Nhưng lão gia, nếu như để cho ta tiếp xúc gần với hắn thì nói không chừng có thể nhận ra được. Nếu người đó thật sự là Hoàng đế thì chúng ta không thể bỏ qua!"

Thẩm Diệp Thu gật đầu nói: "Đây đúng là cơ hội tốt, chỉ có điều đương kim Hoàng đế lại có thể đến nơi này sao?"

"Lão gia, hắn ta không phải tự xưng mình là Dụ thân vương sao? Nếu hắn không phải là Dụ thân vương thì chỉ có thể là Hoàng đế, nếu không còn kẻ nào lại dám mạo danh Dụ thân vương chứ, để lộ ra là chuyện mất đầu ngay!"

"Ngươi nói có lý, nếu đúng là cẩu Hoàng đế thì... hừ, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này. Đợi bao nhiêu năm không ngờ lại có ngày hắn tự dâng mình đến tận cửa." Trong mắt Thẩm Diệp Thu hiện lên sát ý, lúc này ông ta hoàn toàn khác hẳn với vẻ ôn hòa khi nấu ăn ngày hôm qua.

Thẩm Diệp Thu viết một bức thư hồi đáp, biểu đạt rằng mình vô cùng hoan nghênh Dụ thân vương đến thăm. Đám người Khang Hy nhận được thư thì rất vui vẻ, dựa theo ước định, ngày hôm sau mọi người cùng nhau đến Thẩm gia.

Năm người đi vào trong Thẩm viên thì ngoài ý muốn nhận ra hôm nay Thẩm viên dị thường im ắng, trừ bỏ mấy người bọn họ thì không còn ai khác cả. Thẩm Diệp Thu và quản gia cùng tiểu tư đã sớm chờ sẵn ngoài cửa, thấy họ đến thì ngay lập tức nghênh đón.

"Thảo dân... các vị, mời vào bên trong." Thẩm Diệp Thu thông minh sửa miệng lại, bên ngoài nhìn thì chỉ có năm người họ nhưng ai biết có người nào đang nghe lén không.

"Không ngờ lại được Thẩm lão gia đích thân ra nghênh đón, quả là vinh hạnh lớn. Thẩm lão gia, hôm nay Thẩm viên không buôn bán à?" Khang Hy vừa theo Thẩm Diệp Thu vào trong vừa hỏi.

"Để nghênh đón các vị đại nhân, thảo dân đã ra lệnh hôm nay bế viên để tránh quấy rầy đến các vị." Thẩm Diệp Thu cung kính giải thích.

"Thẩm lão gia nhọc tâm rồi."

"Vương gia là khách quý, ngài có thể quang lâm Thẩm viên thì chính là vinh hạnh của kẻ hèn này."

Trong lúc nói chuyện, đám người Khang Hy theo Thẩm Diệp Thu đi dọc theo con đường mòn đến tiền thính.

"Thảo dân tham kiến vương gia." Thẩm Diệp Thu quỳ xuống hành lễ, toàn thể gia đinh của Thẩm gia cũng quỳ theo.

"Thẩm lão gia xin đứng lên, hôm nay bản vương xuất môn, không cần đa lễ." Khang Hy đỡ Thẩm Diệp Thu dậy, Thẩm Diệp Thu tỏ ra cảm động đến rơi nước mắt rồi mới đứng dậy.

Khang Hy ngồi xuống chủ vị, Tử Tu và Lương Cửu Công cùng đứng phía sau lưng hắn, Minh Phong và Trương Tùng Viễn thì đợi ở ngoài cửa, sớm có người dâng trà lên cho Khang Hy, là trà Long Tĩnh thượng hạng.

"Lần này bản vương đến đây là vì trù sư trong quý phủ của ta muốn thỉnh giáo chút kinh nghiệm của Thẩm lão gia, rất hy vọng Thẩm lão gia sẽ vui lòng chỉ giáo!" Khang Hy nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, tâm trạng rất tốt.

Thẩm Diệp Thu lúc này mới chú ý đến Tử Tu đứng sau lưng Khang Hy, không khỏi sửng sốt, hiển nhiên là đã nhận ra y.

"Vương gia nói quá lời, nếu là việc thảo dân biết thì nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, không biết vị này..."

"Tên ta là Lâm Tử Tu." Tử Tu chủ động giới thiệu.

"Không biết vị Tử Tu huynh đệ này muốn biết điều gì?"

Tử Tu lễ phép đưa ra một vài vấn đề trong trù nghệ, Thẩm Diệp Thu nhất nhất đem những gì mình biết nói ra, cảm tình với Tử Tu cũng tăng thêm vài phần. Nghe những gì Thẩm Diệp Thu giải đáp, Tử Tu cũng chiếm không ít lợi ích. Tuy họ có nhiều bất đồng trong cách dùng dao nhưng bản chất trù nghệ lại rất giống nhau, bởi vậy Tử Tu ngộ ra được rất nhiều điều.

Hai người càng tán gẫu càng vui vẻ, vứt Khang Hy sang một bên. Cả hai đều có một loại cảm giác hận là biết nhau quá trễ, bọn họ đối với trù nghệ thế mà lại có rất nhiều góc nhìn chung.

Thẩm Diệp Thu tán gẫu đến vui vẻ, chòm râu cũng rung rung, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Thiếu niên trước mặt tuy tuổi không lớn nhưng trù nghệ lại vượt xa vô số người, là người có thiên phú cao nhất mà ông từng gặp.

Khang Hy thú vị nhìn hai người hăng say tán gẫu. Thật hiếm khi thấy Tử Tu hưng phấn như thế nên hắn chỉ lẳng lặng ngồi phẩm trà, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Lương Cửu Công đứng bên cạnh cũng đại khai nhãn giới, không ngờ cái đầu gỗ này lại hiểu biết nhiều đến thế.

"Lão gia..." Thẩm Nham do dự nửa buổi, rốt cục vẫn cố lấy dũng khí cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Thẩm Diệp Thu trừng mắt gắt lên: "Có chuyện gì?"

"Lão gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, có nên dùng cơm trước không?"

Lúc này Thẩm Diệp Thu mới giật mình nhớ ra, suýt tý nữa thì ông đã quên mất mục đích ngày hôm nay. Thẩm Diệp Thu gật đầu, lệnh cho Thẩm Nham dọn thức ăn.

"Vương gia, thảo dân làm trễ bữa của vương gia, xin ngài thứ lỗi!" Thẩm Diệp Thu nhìn Khang Hy ngồi một bên, nghĩ thầm vậy mà mình lại quên mất nhân vật chính. "Thảo dân đã chuẩn bị xong bữa trưa, mời vương gia vào trong."

"Thẩm lão gia không cần khách sáo. Tử Tu, nói chuyện vui chứ?"

"Vương gia, nhờ có Thẩm lão gia chỉ bảo mà nô tài mới biết mình còn thiếu sót rất nhiều, hôm nay đi một chuyến thật không uổng công." Tử Tu vui vẻ đáp, ánh mắt nhìn Thẩm Diệp Thu tràn đầy kính trọng.

Thẩm Diệp Thu xua tay: "Lâm huynh đệ là thiên tài hiếm có, thảo dân xấu hổ."

Mọi người nói nói cười cười đi vào nhà ăn, lúc này trên bàn đã sắp đầy rượu và thức ăn chỉ chờ khách ngồi vào bàn. Khang Hy không khách khí đi vào ngồi xuống trước, tiếp theo là Tử Tu và Thẩm Diệp Thu. Lương Cửu Công và mấy người kia ngồi ở bên ngoài, bên ngoài cũng có một bàn rượu và thức ăn khác.

Thẩm Diệp Thu cầm bình rượu lên thì liền biết bên trong có cơ quan, đây là loại bình Uyên Ương (1), ông ta lập tức hiểu rõ, vị "Dụ thân vương" này chắc chắn là Hoàng đế không còn gì phải nghi ngờ.

Ông ta rót rượu cho Khang Hy và Tử Tu, ngón tay khẽ chuyển, sau đó mới rót cho mình. Tử Tu và Khang Hy đang nói chuyện với nhau nên không để ý đến động tác nhỏ đó.

"Vương gia, Lâm huynh đệ, đây là Lê Hoa Tửu (2) mà thảo dân rất quý, hy vọng hai vị đừng chê." Thẩm Diệp Thu bưng chén lên khách khí kính rượu.

Tử Tu vốn không thích uống rượu nhưng người ta đã mời thì không thể không uống. Khang Hy tất nhiên càng không từ chối, hắn vốn rất thích rượu, lại nghe nói là loại rượu quý thì càng hận không thể được một chén rượu lớn hơn.

Nhìn Tử Tu uống một hơi cạn sạch, ánh mắt của Thẩm Diệp Thu hơi thay đổi, đây là một nhân tài hiếm có, chỉ tiếc y lại là người của Hoàng đế.

"Hai vị, mời dùng bữa, xin đừng khách sáo!"

Tử Tu nếm thử một miếng thức ăn, mặc dù không ngon như mình nấu nhưng mà vẫn được xếp vào hàng thượng phẩm. Xem ra trù nghệ của trù sư ở Thẩm viên này quả thật không tồi.

Ở gian ngoài, đám người Thẩm Nham và Lương Cửu Công ngồi cùng một bàn, lúc này cũng đang mời rượu nhau. Lương Cửu Công mê rượu uống một hơi hai chén, Minh Phong thì lại không đụng đến một giọt. Bản thân là thị vệ của Hoàng đế nên Minh Phong sớm đã hình thành thói quen không uống rượu, bởi vì Minh Phong biết nếu lỡ uống quá chén thì sẽ rất phiền phức. Trương Tùng Viễn vốn là tiểu hài tử nên cũng không uống rượu, tuy rằng rất muốn uống.

Thẩm Nham thấy không dụ được Minh Phong uống rượu thì không nài ép nữa vì sợ sẽ khiến cho Minh Phong nghi ngờ. Thẩm Nham vội săn đón mời mọi người động đũa, trong bụng thì nghĩ thầm: Hừ, đừng tưởng chỉ có rượu mới có vấn đề.

Minh Phong vừa đưa miếng thức ăn lên miệng thì Lương Cửu Công đột nhiên xụi lơ gục xuống bàn, Thẩm Nham nhíu mày nói: "Không ngờ tửu lượng của vị công tử này lại kém như vậy, sớm biết thế thì đã dùng loại rượu nhẹ hơn rồi."

Trương Tùng Viễn lắc Lương Cửu Công hai cái rồi nói: "Đúng là say rồi."

Minh Phong nhìn Lương Cửu Công thì lập tức phát hiện ra hắn không phải là say rượu mà là trúng độc. Minh Phong "xoẹt" một tiếng rút trường kiếm ra chỉ vào Thẩm Nham, Thẩm Nham cũng không phải ngồi không, ngay khi Minh Phong đứng dậy thì cũng bật dậy theo.

Trương Tùng Viễn hoảng sợ, lập tức chui xuống gầm bàn trốn.

"Vương gia, trong rượu có độc!" Minh Phong thét lớn, nhưng thanh âm của Minh Phong lại bị một tiếng vang thanh thúy át mất.

Thẩm Nham ném chén rượu xuống đất, ngay lập tức rất nhiều người xông vào, những người này đều là gia đinh của Thẩm viên, người người đều thân mang võ nghệ, thân thủ bất phàm. Ngay lập tức Minh Phong và đám người kia đánh thành một đoàn, vừa đánh Minh Phong vừa lui vào phòng trong.

"Cẩu Hoàng đế, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Thẩm Nham đứng ơ vị trí gần phòng trong nhất, khi nói chuyện thì người đã đi vào phòng của Khang Hy.

Khi Khang Hy và Tử Tu nghe thấy tiếng chén rượu rơi vỡ thì đã đứng dậy nhưng đầu óc lập tức choáng váng, phải vịn vào nhau mới không ngã xuống.

Thẩm Nham rút ra thanh chủy thủ trong tay áo đâm về phía hai người, Khang Hy vội kéo Tử Tu lui về phía sau nhưng gian phòng không được rộng rãi mấy, rất nhanh cả hai đã đụng vào tường.

Khang Hy quát lớn: "Các ngươi là người phương nào? Vì sao muốn ám sát bản vương?"

"Đừng giả vờ nữa, đừng tưởng rằng bọn ta không biết ngươi chính là cẩu Hoàng đế! Nói cho ngươi biết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Nói đoạn Thẩm Nham vung chủy thủ hướng về phía Khang Hy.

———————-

(1) Bình Uyên Ương: hay còn gọi là bình âm dương, nói chung là bên trong nó đại khái là như hình. Bề ngoài cái bình thì trông giống bình rượu thường thôi, trên quai thường có nút, ấn vào thì cái ngăn ở giữa sẽ xoay và chất độc sẽ hòa vào rượu ở ngăn còn lại. Còn cái bình trong hình là bình trà hiện đại, dùng cho việc pha 2 loại trà khác nhau thôi.

(2) Lê Hoa Tửu: là rượu hoa lê, bên TQ uống rượu này đúng "điệu" thì phải uống bằng chén làm từ ngọc Phỉ thúy, cá nhân Ru cảm thấy đúng là phí của giời khi mang miếng ngọc đi làm chén uống rượu =))

Hoa lê đấy, đẹp không, giống Sakura hén ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top