Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 57 + 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Món ăn thứ năm mươi bảy

Ngày lại ngày trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đây mà lại đến Trung Thu rồi. Tính ra thì Tử Tu đến đây đã hơn một năm rưỡi, thời gian qua, Tử Tu đã quen biết thêm không ít người. Thương y, hận y, quan tâm y, căm ghét y và cả yêu y.

Tử Tu còn nhớ Trung Thu năm ngoái, Khang Hy cải trang thành tiểu thái giám đi tìm y, còn khen y nấu ăn ngon. Khi đó hai người họ còn chưa xác định rõ quan hệ, chẳng khác nào hai tên ngốc, chỉ cần nắm tay đã kích động nửa ngày.

Tử Tu hơi nở nụ cười, đưa tay sờ nhẹ lên môi, gò má đỏ hồng. Trung Thu năm nay được tổ chức theo kiểu tiệc gia đình nên lượng công việc không nhiều. Khang Hy đặc biệt phê chuẩn cho Tử Tu, Trình Lễ và Tùng Viễn được xuất cung tụ họp với lại Đinh Chí Nguyên, lúc này cả ba người đều đang trên đường đến tửu lâu của Đinh Chí Nguyên.

Đây là lần đầu tiên Tùng Viễn ra ngoài kể từ khi nhập cung, không khỏi quá mức hưng phấn. Tùng Viễn đã cao hơn không ít nhưng tính tình lại hoàn toàn không thay đổi.

"Sư phụ, sư phụ, đại sư bá buôn bán kiếm được nhiều tiền không? Thương tích của sư bá đã tốt chưa? Nghe nói bây giờ sư bá đã có thể dùng một tay nấu ăn rồi ạ?"

"Trong mắt tiểu tử ngươi chỉ có tiền, nó sắp văng ra khỏi mắt ngươi rồi kìa! Sao hả, ngươi không muốn làm ngự trù nữa mà muốn theo đại sư bá ngươi kiếm tiền à?" Trình Lễ gõ đầu Tùng Viễn, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

Tùng Viễn cười giả lả: "Sao được chứ, dù con có muốn đi thì cả sư phụ lẫn sư bá đều không cho. Trù nghệ của con vẫn chẳng ra sao, có đi cũng kiếm không được bao nhiêu tiền."

Trình Lễ cười mắng: "Rõ ràng ngươi vẫn có ý muốn đi. Tiểu tử, làm ngự trù chẳng lẽ không tốt hơn là mở tửu lâu à?"

"Đương nhiên là làm ngự trù tốt hơn!" Tùng Viễn trịnh trọng đáp, sau đó lại cười hớn hở: "Bất quá nếu có thể thuận tiện kiếm thêm tiền thì càng tốt hơn ạ!"

Hai người nói chuyện vui vẻ khiến cho không khí trái lại sinh động hơn rất nhiều. Tử Tu chỉ ở một bên nghe, không xen vào. Suy nghĩ của Tử Tu lúc này đang bay rất xa, y đang nghĩ không biết bây giờ Khang Hy đang làm cái gì, có phải cũng đang nghĩ đến mình như mình đang nghĩ đến hắn không... Tử Tu khẽ cắn môi, mình buồn nôn như thế này từ khi nào?

"Sư phụ, người làm sao vậy? Sao lại đỏ mặt?" Thanh âm của Tùng Viễn gọi về suy nghĩ của Tử Tu, nghe xong lời này y không khỏi trừng Tùng Viễn một cái nhưng trong lòng thì xấu hổ muốn chết.

Trình Lễ buồn cười nhìn Tử Tu, trong nụ cười lộ ra vài phần bất đắc dĩ, không biết đứa đồ đệ ngốc này từ khi nào đã lọt được vào mắt của Hoàng thượng, mơ hồ đi đến tận bước này. Tính ra thì ông và Tùng Viễn có thể xuất cung được cũng là nhờ hưởng ké hào quang của Tử Tu.

Trong tiếng cãi nhau ầm ĩ, xe ngựa đã đến trước cửa Ngự Thiện Tửu Lâu. Hôm nay Ngự Thiện Tửu Lâu không kinh doanh, đóng cửa đợi khách quý đến. Ba người vừa đến thì lập tức có tiểu nhị dẫn họ vào, lại có người giúp đem xe ngựa vào hậu viện trông coi chu đáo.

Tùng Viễn xa liên tục cảm thán, ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

"Sư phụ, Tử Tu, Tùng Viễn nữa, mọi người đến rồi." Đinh Chí Nguyên vui vẻ chào đón, thần sắc của Đinh Chí Nguyên đã tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên đã dứt ra khỏi bóng ma tâm lý bị mất tay.

"Sư bá, con rất nhớ sư bá!" Tùng Viễn nhào qua bám dính lên trên người Đinh Chí Nguyên, Đinh Chí Nguyên nở nụ cười sủng nịch, kéo Tùng Viễn xuống.

"Sư phụ, con chuẩn bị xong đồ ăn rồi, bây giờ chúng ta dùng luôn nhé?"

Thấy Đinh Chí Nguyên đã rất tốt, Trình Lễ cũng cảm thấy vui mừng, gật đầu nói: "Ăn luôn đi, lát nữa bọn ta còn phải hồi cung sớm!"

"Vâng, sư phụ. Tử Tu, ta đi thôi!" Đinh Chí Nguyên mang cả ba người lên tầng hai, ở đây rất thanh tĩnh, phòng cách âm tốt, không cần có người nghe lén họ nói chuyện.

Vào trong phòng, Tùng Viễn lại chậc chậc tán thưởng, không trách hắn kinh ngạc, một bàn đồ ăn cực nhiều nằm chính giữa phòng, hơn nữa món nào món nấy đều cực mê người. Học trù nghệ lâu như vậy, Tùng Viễn đương nhiên nhìn ra được mỗi món ăn đều là cực phẩm, tin chắc đều là Đinh Chí Nguyên làm, xem ra trù nghệ của Đinh Chí Nguyên vẫn chưa vì mất đi tay trái mà suy giảm.

Đinh Chí Nguyên cho người mang đến hai bầu rượu, tuy nói ba người kia lát nữa phải hồi cung nhưng uống ít một chút hẳn là không có gì đáng ngại.

"Sư bá, tửu lâu của người tốt quá đi, con không muốn về nữa." Tùng Viễn nhồi đầy một miệng đồ ăn, không ngừng biểu đạt nhiệt tình của mình dành cho tửu lâu.

Trình Lễ chợt nói: "Lại nói đến, Chí Nguyên à, bây giờ ngươi đã ổn định rồi, có phải cũng nên đi tìm thê tử rồi không?"

Thiếu chút nữa là Đinh Chí Nguyên phun rượu trong miệng ra, cố nén ho khan hơn nửa ngày mới thở lại được, hắn ai oán nói: "Sư phụ, thê tử lẽ nào dễ tìm như vậy? Cô nương nhà người ta thấy con thế này chỉ e là tránh không kịp..."

Người nói vô tâm, người nghe có ý. Tử Tu lập tức sụp mi mắt, khổ sở nói: "Sư huynh, xin lỗi huynh, đều tại đệ hại huynh thành như vậy, đệ..."

"Tử Tu, đừng nói như vậy, ta chưa từng trách đệ, nếu cho ta được lựa chọn một lần nữa ta vẫn sẽ làm vậy thôi. Đệ là sư đệ của ta, cứu đệ là chuyện ta phải làm. Hơn nữa, đệ không thấy bây giờ ta vẫn sống rất tốt đấy thôi?" Đinh Chí Nguyên vỗ lên mu bàn tay Tử Tu nhẹ giọng an ủi.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà cái gì cả, không phải chỉ cưới thê tử thôi sao? Duyên đến thì thê tử tự nhiên cũng đến thôi." Đinh Chí Nguyên cười xán lạn. Với hắn mà nói, có thể cưới được thê tử thì đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu không lấy được thì cả đời vẫn tiếp tục như thế này cũng không sao.

Đinh Chí Nguyên vốn không phải là người sống vì tình cảm, chuyện tình ái đối với hắn mà nói rất xa vời, hắn chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.

"Thôi tùy ngươi vậy. Hôm nay đừng nói đến những chuyện không vui nữa, chúng ta uống rượu đi." Trình Lễ dời đi đề tài, trong lòng ông cũng có chút không vui.

Vì cái gì đồ đệ ông dạy ra đều quái gở như vậy. Một đứa thì thích nam nhân, đứa kia thì lại chẳng hứng thú với việc cưới thê tử. Ông liếc mắt nhìn Tùng Viễn, phát hiện đứa đồ tôn này vẫn hợp với ông hơn, nó chắc hẳn sẽ không thích nam nhân mà thập phần ham thích với việc cưới nữ nhân.

Mọi người lại hàn huyên những việc khác, vất vả lắm mới tụ họp cùng một chỗ, ai nấy đều rất hưng phấn, mà đã hưng phấn thì càng thích uống nhiều; uống nhiều thì liền hồ đồ, mà hồ đồ thì liền quên mất phải hồi cung.

Bởi vậy, khi Khang Hy bước chân vào cửa thì chính là thấy cảnh tượng thế này, Tùng Viễn và Đinh Chí Nguyên kề vai sát cánh hát hò, Trình Lễ ngửa người tựa lưng trên ghế ngủ say, mà Tử Tu thì trưng ra gương mặt đỏ bừng cười ngây ngô với hắn.

Khang Hy muốn tức cũng không được mà cười cũng không xong. Mệt hắn sớm dùng xong tiệc chạy đến đây một chuyến, lại không nghĩ rằng nghênh đón hắn lại là cảnh tượng như thế này.

Khang Hy vỗ nhẹ lên mặt Tử Tu ôn nhu gọi: "Tử Tu, dậy dậy!"

Tử Tu cầm lấy tay Khang Hy cười hì hì: "Hoàng ... Hoàng thượng, sao... ngươi đến đây?" Tử Tu đem tay Khang Hy áp lên mặt mình, thoải mái nhắm hai mắt lại.

Khang Hy bất đắc dĩ ôm lấy Tử Tu lên rồi đi về phía sương phòng ở hậu viện. Còn lại ba người kia đều được các tiểu nhị giúp đỡ đưa ai về chỗ của người nấy, tạm thời không cần đề cập đến.

Khang Hy trút bỏ quần áo của Tử Tu, cho người mang nước đến rồi sau đó lau rửa người giúp y. Tử Tu ngủ đến không biết trời trăng mây gió, hoàn toàn không biết bị người khác nhìn sạch cộng thêm sờ hết sạch. Nhìn tiểu bạch thỏ mê người, Khang Hy liếm môi, đậu hủ non trước mắt chỉ có ngu mới không ăn.

Vì thế, Tử Tu cuối cùng lại bị ăn sạch sẽ.

Sáng sớm hôm sau, khi Tử Tu tỉnh lại thì mất hơn nửa ngày vẫn không biết mình đang ở đâu. Đêm hôm qua say rượu, cho tới giờ đầu óc còn hỗn loạn, Tử Tu khẽ giật giật thân thể lập tức nhận thấy điều kỳ quái.

Y không mặc y phục! Chỗ nào đó trướng đau! Khang Hy đang nằm bên cạnh!

Tiêu hóa hết ba điều này, Tử Tu vừa tức vừa vui, tức là vì người này dám thừa dịp y say rượu làm ra chuyện đó, vui là Khang Hy lại đi tìm mình.

Tử Tu nghiến răng kèn kẹt, hận không thể nhào qua cắn Khang Hy một cái, Khang Hy bỗng nhiên mở to mắt hỏi: "Tử Tu đói bụng à? Sao ta nghe thấy ngươi đói đến nghiến răng?"

"Hừ hừ..." Tử Tu thở phì phì: "Ngươi lại..."

"Ta lại làm sao? A, Tử Tu, tối hôm qua ngươi thật nhiệt tình, cứ quấn lấy ta đòi mãi, còn liên tục nói, 'Hoàng thượng, ta rất thích ngươi!'. Ha ha, không ngờ Tử Tu lại yêu ta như vậy!" Khang Hy ung dung nhìn Tử Tu, nói dối không chớp mắt.

Mặt Tử Tu đỏ hơn cả trái cà chua chín. Y hoàn toàn không nhớ một tý gì chuyện ngày hôm qua. Bất quá việc y bị Khang Hy làm là sự thật, y thật sự sợ hãi mình giống như lời Khang Hy nói, thật... thật sự rất mất mặt.

Khang Hy hơi nghiêng người, cắn cằm của Tử Tu, cười đến càng thêm đắc ý.

Tử Tu rầm rì hai tiếng: "Hoàng thượng, sao ngươi lại đến đây? Tối hôm qua... chúng ta không hồi cung?"

Khang Hy "ừ" một tiếng, đáp: "Ta chỉ muốn gặp ngươi nên cứ thế mà chạy đến đây. Ngươi yên tâm, ta đã an bài tốt chuyện trong cung, chúng ta lập tức trở về, không có việc gì đâu."

"Ừ!" Tử Tu ôm chăn, cùng Khang Hy sóng vai nằm, cảm giác ấm áp này thật tốt, thật hy vọng cứ mãi mãi thế này thì tốt biết bao.

Khi mặc quần áo, Tử Tu kinh ngạc hét lên một tiếng, Khang Hy giật mình vội váng né thật xa, làm bộ như không nhận ra ánh mắt phẫn nộ của Tử Tu bắn đến. Tử Tu không dám nhìn thân thể của mình nữa, trên đó phủ kín những vết hôn đỏ hồng! Không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Khang Hy.

Tử Tu thật muốn quát to một tiếng: "Ta không phải sườn heo rán, ngươi cần phải cắn như vậy sao?"

———————

Tác giả có lời muốn nói: che mặt, tranh thủ tuần sau có thể viết nhiều chút.

☆ Chương thứ năm mươi tám

Thời gian nhoáng một cái đã tới tháng mười một, là thời điểm mà các bộ tộc Mông Cổ tiến cống hằng năm. Mỗi năm đến thời gian này đều vô cùng náo nhiệt, Hoàng cung tấp nập các đoàn tiến cống mang đầy cống phẩm chưa nói, các tiểu thương bình thường cũng có thể nhờ đó mà kiếm thêm không ít.

Mà năm nay lại náo nhiệt hơn mọi năm, vì để chứng minh sự coi trọng của mình với các bộ tộc Mông Cổ, Khang Hy dự định bắt đầu từ năm nay sẽ mở yến hội chuyên chiêu đãi các sứ thần, cũng đặt tên cho nó là Cửu Bạch Yến.

Cửu Bạch, là chỉ cống phẩm mà các bộ tộc Mông Cổ tiến cống để biểu lộ sự chân thành của mình với Thanh triều, một con lạc đà trắng cùng tám con ngựa trắng.

Yến tiệc này thành thông lệ được tổ chức đều đặn hằng năm, sau này đến thời của Đạo Quang Hoàng đế thì được tóm tắt lại trong hai câu thơ: tứ ngẫu ngân hoa nhất ngọc đà, tây khương tuế hiến đế kinh la.

Năm nay là lần đầu tiên tổ chức Cửu Bạch Yến, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, đặc biệt là các sứ thần và ngự trù. Sứ thần tất nhiên là không cần phải nói, hành động này của Khang Hy chứng minh sự coi trọng với bọn họ, tăng cường quan hệ giữa triều đình và các bộ tộc Mông Cổ, mà các ngự trù thì vui vì lại có thêm cơ hội để chứng tỏ tài năng, càng không cần phải nói đến đây là một yến hội chưa từng được tổ chức.

Nhất thời, triều đình trên dưới đều không ngừng thảo luận về Cửu Bạch Yến, điều này vô tình mang đến áp lực không nhỏ cho Ngự Thiện Phòng.

Thiết yến, quan trọng nhất chính là thức ăn, do đây là lần đầu tiên mở yến tiệc này, bởi vậy nên chuẩn bị những món ăn như thế nào chính là vấn đề lớn. Những buổi yến tiệc khác nhau thì những món ăn được dâng lên nhất định phải khác nhau, như vậy nên làm món nào đây? Cần làm bao nhiêu món? Những món ăn này sẽ được mang lên theo thứ tự như thế nào? Đây là những vấn đề quan trọng cần phải suy xét cẩn thận.

Nhất thời Ngự Thiện Phòng rất hỗn loạn, mọi người đều đưa ra các ý kiến khác nhau, thương nghị hết ba ngày trời mới miễn cưỡng cho ra một kết quả. Kết quả được đưa ra, lại phải trình lên cho người ta kiểm tra qua, cuối cùng phải được Hoàng đế ngự bút phê chuẩn mới quyết định được các món ăn.

Ba ngày này Tử Tu cũng tham gia thảo luận với mọi người, chính vì thế thời gian mỗi ngày gặp Khang Hy cũng bị rút ngắn hơn phân nửa khiến cho Khang Hy vô cùng hối hận.

Hai ngày sau, sứ thần Mông Cổ đã đến Kinh thành, được Đại Thanh nhiệt liệt hoan nghênh. Các sứ thần Mông Cổ theo trình tự dâng cống phẩm, Khang Hy báo ngày hôm sau sẽ thiết yến tại Càn Thanh Cung khoản đãi các sứ thần khiến cho họ vô cùng vui mừng.

Đối với Cửu Bạch Yến sắp tới, đại đa số ngự trù đều tràn ngập mong đợi. Tuy nói đa số các món ăn trong Cửu Bạch Yến đều là những món mà họ quen thuộc nhưng mà cũng có một số món ngoại lệ. Tỷ như Kim Thiềm Ngọc Bào (1), lại tỷ như Tam Tiên Long Phượng Cầu (2).

Những người có thể làm tốt những món ăn này rất ít, Trình Lễ là một trong số đó, Tử Tu coi như cũng nằm trong số này, bởi vậy nhiệm vụ làm Kim Thiềm Ngọc Bào quang vinh rơi lên đầu Tử Tu.

Kim Thiềm Ngọc Bào không khó làm, nhưng lại cần kỹ xảo rất cao. Hơn nữa món ăn này dùng hải sản là nguyên liệu chủ yếu nên đối với hầu hết ngự trù đều xuất thân từ những vùng không giáp biển việc này là thử thách rất khó khăn. Tử Tu biết làm cũng là vì nhờ có sư phụ ở kiếp trước dạy cho. Dù vậy đã hơn một năm Tử Tu không làm thử món này rồi.

"Sư phụ, người thật sự muốn con phụ trách món này? Con sợ mình làm không nổi!" Tử Tu có chút không nắm chắc, đây là lần đầu tiên Tử Tu mở miệng nói như vậy.

Trình Lễ vỗ vai Tử Tu cười nói: "Sư phụ tin tưởng ngươi, ngươi phải cố mà làm đi!"

"Nhưng mà..."

"Sư phụ yên tâm đi, có con giúp sư phụ mà!" Tùng Viễn hớn hở nhảy ra, hắn đi theo bên cạnh Tử Tu đã được một năm, bắt đầu từ việc học nhóm lửa cho đến kỹ thuật dùng dao, bây giờ Tùng Viễn đã thăng lên làm ngự trù tập sự. Tốc độ trưởng thành của Tùng Viễn nhanh đến mức đủ khiến cho bất kỳ trù sư nào cũng phải ghen tỵ.

Tử Tu dở khóc dở cười, chọc chọc cái trán của Tùng Viễn mắng: "Ngươi có biết Kim Thiền Ngọc Bào là món gì không mà dám ba hoa khoác lác?"

Tùng Viễn cười hì hì: "Sư phụ, cần phải có lòng tin vào chính bản thân mình chứ? Người dạy con thì không phải con sẽ biết sao?"

Tử Tu lười ba hoa với hắn nữa, dặn Tùng Viễn đi lấy toàn bộ những nguyên liệu nấu nướng đến đây. Tùng Viễn hoan hô một tiếng chạy đi, Tử Tu lại đứng ở đó cẩn thận nhớ lại trình tự nấu món này.

Tử Tu nhớ kiếp trước khi làm món ăn này thì y chỉ dùng bào ngư đóng hộp, bây giờ không có bào ngư đã qua gia công, Tử Tu chỉ có thể tự xử lý bào ngư, cho bào ngư vào cùng các loại hương liệu như hành, gừng đem đi hấp. Đợi đến khi làm mềm được bào ngư rồi thì Tử Tu mới dựa theo phương pháp đã học trước kia mà làm từng bước một.

Tử Tu đem bào ngư đã được làm mềm rồi xếp ra theo thứ tự, sau đó rút một con dao mỏng như cánh ve, "soạt soạt" mấy cái xắt hết bào ngư ra thành hai nửa. Lại xếp những miếng bào ngư đã cắt thành hàng, Tử Tu lại tiếp tục cắt bào ngư ra thành từng phần, nhưng lần này sử dụng ít sức hơn, mỗi một miếng bào ngư đều được cắt thành hình đối xứng với nhau.

Tùng Viễn say mê nhìn Tử Tu, tuy Tùng Viễn đã nhìn không biết bao nhiêu lần Tử Tu thi triển tuyệt kỹ, nhưng lần nào cũng như không đủ. Mỗi lần Tùng Viễn đều nghiêm túc quan sát Tử Tu hạ đao như thế nào, nhưng vẫn không thể nắm hết được tinh túy trong đó.

Tử Tu cắt xong bào ngư, sau đó tỉ mỉ cắt tỉa thành hình chân Kim Thiềm, lại phủ thêm một ít bột mì.

Tiếp theo là trứng chim, trước tiên đem luộc trứng chim rồi cắt thành hai nửa, đặt ở trung tâm bào ngư dùng để làm thân Kim Thiềm. Đương nhiên, chỉ như vậy vẫn còn chưa đủ, còn phải dùng thêm thịt tôm và lòng trắng trứng làm phụ liệu để tạo hình Kim Thiềm.

Đợi làm tốt những bước này xem như đã thành công hơn phân nửa. Đừng thấy nói vậy là đơn giản, làm những thứ này cần rất nhiều kỹ xảo, như lòng trắng trứng đâu dễ tạo hình, chỉ cần không chú ý thì sẽ bể nát ngay.

Sao khi tạo thành hình nguyên con Kim Thiền thì còn phải thêm mấy thứ khác nữa. Như dùng thêm vỏ dưa chuột gắn ở trên lưng Kim Thiền cho đẹp, sau đó dùng hai hạt đậu nành để làm mắt. Như vậy một con Kim Thiền mới được tính là làm xong.

Kim Thiền thành hình rồi thì bắt đầu đem chưng, thời gian không nhiều không ít, chỉ cần đúng nửa nén hương. Chưng Kim Thiền xong thì để thêm vào bông cải xanh đã được xào sơ qua và các loại gia vị nữa là đại công cáo thành.

Một món đồ ăn hoàn thành, cảm xúc của Tử Tu rất phức tạp. Xem ra bất kỳ món ăn nào cũng phải thường xuyên luyện tập. Một thời gian không làm món ăn này thôi mà y làm đã thấy ngượng tay rồi.

Đương nhiên đây chỉ là cảm nhận riêng của Tử Tu, còn về phần Tùng Viễn thì lại thấy Tử Tu làm rất liền mạch hoàn mỹ không tỳ vết.

Lại nhìn sang Trình Lễ, ông sớm đã làm xong Tam Tiên Long Phượng Cầu. Tam Tiên Long Phượng Cầu có nguyên liệu chủ yếu là thịt ức gà và nhân tôm. Món ăn này chủ yếu là dùng phương pháp xào, khó là ở chỗ như thế nào một dao cắt cả tôm lẫn thịt gà thành hình cầu. Loại đao pháp này ngoại trừ Trình Lễ và Tử Tu ra thì đúng là không còn ai biết, trước kia còn có Đinh Chí Nguyên, nhưng từ khi tay hắn bị thương thì nấu ăn được đã là vấn đề rất khó khăn rồi.

Làm được món ăn này còn có một bí quyết nữa, đó chính là phải ngâm qua thịt gà trong nước nóng để khử đi mùi thịt gà.

Nói nhiều như vậy, bên chỗ Càn Thanh Cung đã đến lúc khai yến. Khác với trước kia, ca múa lần này đều mang đậm màu sắc của Mông Cổ khiến cho chúng sứ thần rất vui vẻ.

Yến hội bắt đầu, đầu tiên là mỹ nhân hiến trà, bởi vì nhân vật chính là người Mông Cổ, bởi vậy trà dâng lên là trà sữa mà họ thích. Tiếp theo là Kiền Quả Tứ Phẩm, Mật Tiễn Tứ Phẩm... Đến khi món tiếp theo được bưng lên thì Khang Hy phát hiện ra bên trong có món Tùng Hạc Duyên Niên mà hắn quen thuộc.

(mấy món trên vui lòng coi lại chú thích ở chương 8)

Khang Hy cười cười, nhớ đến món này là do Tử Tu làm ra khi thi đấu với người khác. Khang Hy hưng trí gắp một miếng, chợt nhận ra hương vị khác hẳn trong trí nhớ, Khang Hy bĩu môi, biết món này chắc chắn không phải do Tử Tu nấu.

Khang Hy ăn những món ăn Tử Tu nấu đã hơn một năm, chính vì vậy hắn vô cùng quen thuộc với hương vị của tất cả những món do Tử Tu nấu ra. Tự nhiên Khang Hy nổi hứng, nếu buổi tiệc đã nhàm chán như vậy, không bằng chơi trò đoán thử xem món nào là món Tử Tu nấu.

Lương Cửu Công thấy sắc mặt Khang Hy không ngừng đổi tới đổi lui thì không khỏi buồn bực, mấy món ăn này có vấn đề gì sao?

Đồ ăn đương nhiên không có vấn đề gì mà có vấn đề chính là Khang Hy. Hắn nhấm nháp từng món, lại không ngừng thất vọng. Các sứ thần Mông Cổ đều đang khen ngợi thức ăn ngon, ca múa đẹp mắt. Khang Hy thì rất chuyên tâm nghiên cứu các món ăn trên bàn.

"Ngự thái nhất phẩm: Kim Thiềm Ngọc Bào." Tiểu thái giám cao giọng báo tên món ăn tiếp theo. Một món ăn trông rất khác biệt được đặt trước mặt Khang Hy.

Khang Hy xem xét món ăn trên bàn, phát hiện nó được làm rất tinh tế, tạo hình cũng khác biệt, vừa nhìn là biết ngay do cao thủ nấu ra. Khang Hy lại dấy lên chút hy vọng, gắp một miếng bào ngư bỏ vào miệng.

Món ăn cực kỳ thơm ngon, thịt bào ngư vừa ngọt lại vừa mềm, quan trọng nhất chính là nó mang theo một cảm giác rất quen thuộc. Khang Hy vui vẻ nở nụ cười, hắn biết ngay món này là do Tử Tu làm ra.

Đối với yến hội lần này, sứ thần lẫn quan viên Đại Thành đều tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, có rất nhiều món ăn mà họ chưa từng nếm qua hay gặp qua, lòng hiếu kỳ tăng thêm, cũng thỏa mãn khẩu vị của họ.

"Ngự trù của Hoàng thượng quả nhiên không giống với trù sư bình thường, mỗi một món ăn đều xứng đáng là tinh phẩm." Người dẫn đầu đoàn sứ thần, Trát Ba lên tiếng khen ngợi.

Khang Hy long tâm đại duyệt, khiêm tốn đáp: "Chút tài mọn mà thôi, không đáng nhắc đến, chư vị thích là tốt rồi."

Trát Ba vuốt râu, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi rói: "Đã sớm nghe nói Ngự thiện trong cung chính là mỹ vị nhân gian, nay được hưởng qua, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Hoàng thượng, lần này trong đội ngũ đi theo hạ thần cũng có một người có chút tài mọn, hắn vô cùng hiếu kỳ với Ngự thiện của Hoàng cung. Bởi vậy hắn muốn mượn cơ hội này thỉnh giáo chư vị ngự trù một phen, không biết Hoàng thượng có thể thành toàn không?"

Khang Hy vô thức cau mày, thành toàn? Rõ ràng là đang khiêu khích thì có! Bất quá ngự trù trong Tử Cấm Thành này chẳng lẽ lại sợ sao?

"Không ngờ các ngươi lại có hứng thú như vậy. Việc này có gì là khó, ngày mai trẫm sẽ cho người thông truyền để cho chúng ngự trù trao đổi kinh nghiệm với người mà ngươi mang đến!"

Trát Ba cung kính cúi đầu: "Vậy hạ thần tạ ơn Hoàng thượng."

Khang Hy mỉm cười, dám đến đây khiêu chiến, hừ, trẫm sẽ cho ngươi biết thế nào là thất bại.

Tác giả có lời muốn nói: đăng hay tấm hình cực đẹp của Kim Thiềm Ngọc Bảo với Tam Tiên Long Phượng Cầu.

Ru có lời muốn nói: Hình tác giả đưa die sạch ="=

———————

(1) Kim Thiềm Ngọc Bào: Đơn giản chỉ là làm từ bào ngư thôi, còn kim thiềm thì chắc nhiều người biết rồi, là con cóc vàng đó.

Đây là bào ngư loại nhỏ, tỉa thành hình con cóc. Có vẻ như em Tu làm món giống như hình này.

Bào ngư loại bự

(2) Tam Tiên Long Phượng Cầu: cái hình bé quá, mà tôm thì lại còn nguyên con =))

Cái này là Tam Tiên Long Phượng Cầu phiên bản gia đình cho em bé ăn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top