Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 71 + 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Món ăn thứ bảy mươi mốt

"Hoàng thượng, oan uổng, nô tài bị oan, xin Hoàng thượng minh giám!" Xa xa truyền đến tiếng Trình Lễ kêu oan, trái tim của Tử Tu căng thẳng, bước chân vội tăng thêm tốc độ.

"Còn dám kêu oan, tang chứng đều lấy được, ngươi còn muốn chống chế?" Giọng của Lương Cửu Công đầy tức giận, thanh âm mang theo run run, Tử Tu không cần nhìn cũng đều có thể tưởng tượng ra cảnh hắn dậm chân mắng chửi người.

Chỉ là... sư phụ rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Càn Thanh Cung ở ngay trước mắt, Tử Tu dùng hai ba bước chạy lên bậc thang, bọn thị vệ nhường đường, không cản mà để mặc y đi vào. Tử Tu không kịp nói lời cảm tạ mà lập tức chạy xuyên qua vòng người vào sâu bên trong.

Khiếp sợ! Chỉ có từ này mới có thể biểu thị tâm trạng lúc này của Tử Tu.

Khang Hy sắc mặt âm trầm ngồi trên long ỷ, bên cạnh là Lương Cửu Công tràn ngập giận dữ, xuống chút nữa là Trình Lễ bị thị vệ đè quỳ dưới đất cùng với một tiểu thái giám đang nằm trước mặt ông.

Tử Tu nhận ra đây là thái giám chuyên thử đồ ăn cho Hoàng đế, mà người này đã chết rồi.

"Sư phụ..." Tử Tu không dám tin, đây không phải là sự thật, sư phụ không có khả năng mưu hại Hoàng thượng. Giấc mộng kia... không, đó chỉ là giấc mộng mà thôi.

Trình Lễ nhìn Khang Hy, không ngừng biện giải: "Hoàng thượng, nô tài thật sự không có mưu hại Hoàng thượng, xin Hoàng thượng minh xét!"

"Trẫm hỏi ngươi, thức ăn này là do ngươi làm?" Khang Hy rốt cục mở miệng, chỉ là thanh âm lạnh lẽo như băng.

Trình Lễ đáp: "Là do nô tài làm!"

"Có phải là do ngươi tự tay mang đến?" Khang Hy hỏi lại.

"Phải!" Trình Lễ chậm rãi cúi đầu, nấu ăn, đưa thức ăn đều là do một tay ông làm, nhưng mà... thật sự ông không hề hạ độc vào thức ăn. Ông nhìn tiểu thái giám chết cứng trước mặt, biết mình lần này thật sự không xong rồi.

Không ai tin tưởng ông, cũng khó trách, nếu ông là bọn họ thì ông cũng sẽ không tin.

Tử Tu quýnh lên, quỳ xuống bên cạnh Trình Lễ cầu xin: "Hoàng thượng, nếu sư phụ muốn hại ngươi thì sao lại phải chờ tới bây giờ chứ? Ngươi nhất định phải tin sư phụ!"

Trình Lễ cả kinh, trừng mắt quát Tử Tu: "Sao ngươi lại đến đây? Bệnh của ngươi còn chưa hết đâu."

"Sư phụ, con không sao mà có sao chính là người! Sư phụ, con tin người sẽ không hại Hoàng thượng!" Con người của Trình Lễ y rất rõ, tựa như lời của y, nếu như sư phụ muốn hại Hoàng thượng thì cần gì phải chờ tới bây giờ?

Khang Hy tựa hồ cũng suy nghĩ đến điểm này, nhưng tất cả mọi chứng cứ trước mắt đều rất bất lợi cho Trình Lễ. Cho dù không phải là ông làm thì ông cũng không tránh khỏi can hệ, xử trí ông như thế nào, Khang Hy chỉ có một ý niệm.

Mãi một lúc sau, Khang Hy mở miệng: "Tử Tu, ngươi đã nói không phải là sư phụ ngươi làm, như vậy trẫm cho ngươi thời gian một ngày. Trong vòng một ngày nếu ngươi không tìm ra chứng cứ thì đừng nên trách trẫm!"

"Hoàng thượng... được, một ngày thì một ngày!" Ánh mắt Tử Tu tràn đầy kiên quyết, y tin tưởng nhất định không phải là sư phụ làm.

"Tử Tu, vi sư cám ơn ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận." Giờ phút này Trình Lễ trái lại rất bình tĩnh. Ông không biết ý đồ của hung thủ thật sự là gì nhưng nhất định không đơn giản chỉ là vì muốn hãm hại ông. Có khả năng ông chỉ là người chịu tội thay mà thôi.

"Người đâu, giam Trình Lễ vào thiên lao!" Khang Hy mặt không chút thay đổi hạ lệnh, nếu hôm nay không phải có thái giám thử đồ ăn thì lúc này người nằm đó chính là hắn.

Tuy đúng là Trình Lễ nếu muốn hại hắn quả thật không cần chờ tới bây giờ, nhưng ai mà biết chân tướng như thế nào chứ? Mưu hại Hoàng đế là đại tội tru di cửu tộc, nếu không phải vì Tử Tu thì hắn đã sớm hạ lệnh giết Trình Lễ rồi.

Mọi người tản đi, Tử Tu vẫn không nhúc nhích quỳ dưới đất, Lương Cửu Công thức thời giúp hai người đóng cửa lại, thở dài một tiếng. Hai người một ngồi một quỳ, không ai mở miệng nói chuyện. Cuối cùng, vẫn là Khang Hy bại trận trước, Tử Tu cứ quỳ như vậy khiến hắn thật không đành lòng.

Khang Hy đi đến trước mặt Tử Tu, đỡ y đứng dậy. Hắn đau lòng đem người ôm vào trong ngực, lại cảm thấy Tử Tu đang run nhè nhẹ, có lẽ thật sự đã dọa đến y rồi.

"Hoàng thượng, ta biết nhất định không phải là do sư phụ làm." Tử Tu rầu rĩ lên tiếng, sư phụ là người rất quan trọng với y ở thế giới này, y không thể tưởng tượng được một ngày không có sư phụ.

"Ta biết, nhưng tình huống vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, ta không thể không làm gì cả!" Khang Hy nhẹ giọng an ủi Tử Tu, hắn là Hoàng đế, không thể chỉ lo cho Tử Tu, hắn còn phải cho người trong thiên hạ thấy hắn làm Hoàng đế như thế nào.

Tử Tu gật đầu, trong lòng lại dâng lên chút hy vọng: "Hoàng thượng, ta nên làm như thế nào mới có thể cứu sư phụ?"

Khang Hy hỏi lại: "Ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Hôm nay vừa vặn ngươi lại bị bệnh, sau đó là sư phụ ngươi thay ngươi làm bữa tối cho ta. Mà không ít người tại Càn Thanh Cung đều biết bữa tối do ngươi đưa đến, ta bình thường không thử đồ ăn."

Tử Tu bừng tỉnh, nhận xét: "Người kê đơn kia nhất định không biết bữa tối hôm nay là do sư phụ ta làm!"

"Đúng vậy." Khang Hy tán thưởng hôn lên trán Tử Tu, tiếp tục nói: "Ngự Thiện Phòng không phải là nơi những kẻ bình thường có thể vào, theo ta thấy người này tám phần là mới tới."

"Người này biết là ta làm bữa tối cho ngươi, nếu là người quá mới thì có thể không biết được việc này." Tử Tu suy nghĩ cẩn thận, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi. Nếu hôm nay y không sinh bệnh thì bây giờ bị giam vào thiên lao là y mới đúng đi? Hơn nữa nói không chừng Hoàng thượng đã... y thật sự không dám nghĩ tiếp.

Tựa hồ biết được suy nghĩ của Tử Tu, Khang Hy ôm chặt lấy y hơn. Đúng vậy, nếu bữa tối hôm nay là Tử Tu nấu thì bọn họ bây giờ chỉ e là đã âm dương đôi ngả rồi.

Chỉ nghĩ như vậy, Khang Hy cảm thấy càng căm giận kẻ hạ độc hơn, kế một tên trúng hai chim này quả rất ngoan độc. Rốt cục là ai muốn hại hắn?

Rời khỏi Càn Thanh Cung, Tử Tu chạy đến Ngự Thiện Phòng. Tử Tu muốn điều tra cho rõ, ai là người mới vào cung, cùng với điều tra xem thuốc bị hạ ở đâu, tuy rằng rất có thể mọi bằng chứng đã bị thủ tiêu rồi.

Ngự Thiện Phòng đã bị thị vệ bao vây, tất cả ngự trù đều bị bắt tập trung cùng một chỗ. Mọi thứ trong ngự thiện phòng cũng bị dọn ra để thái y viện kiểm tra.

Có người mang đến danh sách người của Ngự Thiện Phòng, Tử Tu nhìn một lần, phát hiện ra gần ba tháng nay không có ngự trù mới đến, nếu như vậy, thế thì sư phụ... chẳng lẽ thật sự là sư phụ làm?

Không có khả năng, nhất định không phải là sư phụ, làm gì có kẻ nào sau khi hạ độc hại Hoàng thượng còn ngây ngốc ở lại không biết bỏ trốn?

Sau khi thái y viện tra xét, trong Ngự Thiện Phòng không tra ra được bất kỳ thứ gì có độc, ngược lại thị vệ lại tìm được một bọc thạch tín nhỏ trên giường của Trình Lễ.

Tử Tu khó thở, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, đây rõ ràng là có người vu oan hãm hại!

Lần này có thể nói là nhân chứng vật chứng đều có đủ, Trình Lễ bất luận như thế nào cũng không thể thoát khỏi tội danh này. Kẻ hạ độc này quá mức độc ác, không biết kẻ đó làm thế nào lại trà trộn được vào Ngự Thiện Phòng.

"Tử Tu, lần này ta không thể giúp được cho sư phụ của ngươi rồi!" Khang Hy tiếc nuối nói.

"Hoàng thượng, ngươi hãy cho ta thêm một ngày, ta nhất định có thể tìm ra hung thủ." Tử Tu chưa từ bỏ ý định.

Khang Hy thở dài: "Tử Tu, ngươi rõ hơn ta mà, cho dù có cho ngươi thêm mười ngày thì kết quả vẫn giống nhau. Đối với chuyện này ta cũng rất khó xử."

Không thể không thừa nhận, Khang Hy nói rất đúng. Y không phải là thám tử, đối thủ lại quá giảo hoạt, y đã cố gắng hết sức nhưng lại chỉ tìm ra thêm chứng cứ bất lợi hơn cho sư phụ.

"Hoàng thượng, ta muốn đi thăm sư phụ."

"Đi đi." Tuy Trình Lễ là tử tù, không được phép thăm nom nhưng người cầu xin lại là Tử Tu, Khang Hy nào có thể khiến cho y thêm khổ sở? Hơn nữa ai cũng đều hiểu, chỉ e đây là lần cuối cùng Tử Tu được gặp Trình Lễ.

Khi Tử Tu nhìn thấy Trình Lễ, bỗng nhiên chợt nhận ra một việc, chính là bộ dáng này! Kiếp trước của y, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Lễ chính là dáng vẻ như hiện tại!

Mái tóc tán loạn, y phục có chữ "Tù", lần đầu tiên khi Tử Tu gặp Trình Lễ còn nghĩ ông là người điên!

Tử Tu đã biết, y biết mình cần phải làm gì!

Tác giả có lời muốn nói: tui không còn biết nói gì hơn nữa, tui thật có lỗi với bà con TAT

☆ Món ăn thứ bảy mươi hai

"Sư phụ!" Tử Tu quỳ gối trước cửa nhà lao, nắm tay Trình Lễ, mới ngắn ngủn một ngày không gặp, Trình Lễ dường như đã gầy đi nhiều.

Trình Lễ nắm ngược lại tay y: "Tử Tu, đồ nhi tốt của ta, trước khi chết vi sư có thể gặp ngươi một lần đã cảm thấy mỹ mãn rồi, là Hoàng thượng thả ngươi vào sao?"

Tử Tu gật đầu, vuốt mái tóc tán loạn của Trình Lễ cho gọn lại, bộ dáng của sư phụ thật khiến cho y cảm thấy chua xót, khổ sở. Nếu không phải vì cơn bệnh kia thì hôm nay bị giam ở đây là y mới đúng.

"Xin lỗi, sư phụ, con..." Tử Tu cảm thấy rất hổ thẹn, mặc dù đã cố hết sức nhưng y vẫn thấy mình có lỗi với sư phụ.

"Hài tử ngốc, mệnh của sư phụ đã như vậy, không trách ngươi!" Trình Lễ mỉm cười, trên mặt tràn ngập vẻ từ ái chưa bao giờ có, ông nắm tay Tử Tu bảo: "Vi sư nhớ ngươi từng hỏi qua ta một vấn đề."

Tử Tu sửng sốt, y từng hỏi rất nhiều vấn đề, không biết Trình Lễ muốn nói đến việc gì?

Trình Lễ nói tiếp: "Không phải ngươi từng hỏi vi sư món ăn thứ một trăm lẻ chín sao? Vi sư khi đó không hiểu nhưng bây giờ đã biết rồi."

"Sư phụ, người thật sự biết sao?" Tử Tu kích động đến quên cả buồn đau, trong đầu tràn ngập món ăn thứ một trăm lẻ chín rốt cục là cái gì.

"Ừ!" Trình Lễ gật đầu. "Từ sau khi Hoàng thượng tập hợp các món Mãn Hán lại với nhau, xưng là Mãn Hán Toàn Tịch, trải qua mấy năm nay không ngừng hoàn thiện, Mãn Hán Toàn Tịch đã định ra là một trăm lẻ tám món ăn. Vi sư có chút không rõ, vì sao mấy năm trước ngươi đã biết điều này?"

Tử Tu nghẹn lời, cắn môi dưới đáp: "Sư phụ, người cứ nói trước đi, lát nữa con cũng sẽ nói hết với người."

Trình Lễ ừ nhẹ một tiếng, lại nói tiếp: "Mãn Hán Toàn Tịch chỉ có một trăm lẻ tám món ăn, nhưng món ăn dư ra này, không phải nằm trong Mãn Hán Toàn Tịch, mà là nằm trong lòng ngươi."

"Trong lòng?" Tử Tu khó hiểu, sư phụ đến tột cùng là có ý gì?

"Tử Tu, có lẽ chính ngươi cũng không nhận ra, kỳ thật món ăn của ngươi so với lúc mới vào cung tốt hơn rất nhiều, bởi vì trong món ăn của ngươi đã nhiều thêm một thứ." Trình Lễ nở nụ cười nhẹ, kiêu ngạo vì mình có một đồ nhi như vậy, đồng thời cũng có chút lo lắng.

Tử Tu càng không rõ ý của Trình Lễ, bởi vậy chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Hai người ngồi lại gần nhau hơn, mặc dù chẳng phải là bí mật gì lớn lao nhưng mà họ không muốn để người ngoài nghe được. Huống hồ, lát nữa Tử Tu còn muốn nói những lời mà chỉ có thể để hai người họ biết.

"Khi mới vào cung, ngươi rất ngây thơ trước bất luận việc gì, mà hiện tại, ngươi đã có tình cảm,... hay là nói... tình yêu của ngươi dành cho Hoàng Thượng." Trình Lễ nói xong câu này thì không mở miệng nữa, đúng như dự kiến, Tử Tu liền ngây người, trên mặt còn đỏ bừng.

Hai người trầm mặc rất lâu, cho đến khi Tử Tu mới hồi phục tinh thần mà mở miệng hỏi: "Sư phụ, ý người nói yêu... chính là món ăn thứ một trăm lẻ chín?"

"Phải, tình yêu là mạnh nhất. Trong món ăn chỉ có mang theo tình yêu mới càng thêm mỹ vị, bởi vậy món ăn này so với một trăm lẻ tám món kia càng thêm quan trọng hơn, mà ngươi, đã học xong rồi!"

Mình đã học xong rồi sao? Giờ khắc này, tựa hồ những manh mối rời rạc trước kia đều đã được liên kết lại. Sư phụ ở kiếp trước trước khi chết là vì biết y ở đây mới có thể tìm được tình yêu bởi vậy mới nói như thế, mới để cho y đến đây.

Mà sư phụ của hiện tại thì đang gặp nạn, chỉ có y mới có thể giúp cho sư phụ thoát khỏi kiếp nạn này. Vận mệnh tựa hồ thật kỳ diệu, giờ khắc này y cứu sư phụ, kiếp sau sư phụ lại dạy cho y rất nhiều, cũng giúp cho y tìm được tình yêu của mình.

Có lẽ đây chính là thứ gọi là duyên phận, y cùng với sư phụ, cùng với Khang Hy, cùng với Mãn Hán Toàn Tịch.

Không hề do dự, Tử Tu tháo xuống miếng ngọc bội "Thiên Vọng" trên cổ đưa cho sư phụ.

"Đây là..."

"Sư phụ, người không phải vừa nói rất hiếu kỳ làm sao con biết được Mãn Hán Toàn Tịch có một trăm lẻ tám món ăn sao? Bây giờ con sẽ nói cho người biết." Tử Tu kề sát vào bên tai Trình Lễ, hai năm rõ mười nói ra lai lịch của mình cùng với những gì mình từng cùng sư phụ trải qua ở kiếp trước.

Cuối cùng, Tử Tu nhét miếng ngọc bội vào trong tay của Trình Lễ rồi nói: "Sư phụ, miếng ngọc này là người cho con, bây giờ con sẽ trả lại nó cho người, nó có thể cứu người một mạng. Chỉ là sư phụ, sau này người trăm ngàn lần đừng quên cứu đứa trẻ đầu tiên mà người gặp." Bởi vì người đó chính là con.

Trình Lễ vẫn còn bị vây trong khiếp sợ, mất nửa ngày mới tiêu hóa được hết những lời Tử Tu nói. Tử Tu khẽ mỉm cười, trên mặt có một chút mỏi mệt nhưng lại càm thấy rất thoải mái, tuy không thể giúp sư phụ rửa sạch oan khuất nhưng y lại có thể cứu được mạng của sư phụ.

"Đúng rồi, miếng ngọc này tên là 'Thiên Vọng', khi sư phụ bắt đầu dùng thì chỉ cần đem máu của mình nhỏ một giọt trên đồ án phượng hoàng này, nó có thể mang người đến thế giới kia, đó là thế giới trước kia của con." Tử Tu vừa nói xong câu này thì ngục tốt đến báo đã hết giờ, Tử Tu vươn tay ra ôm lấy Trình Lễ rồi dứt khoát rời đi, y sợ còn nấn ná thêm nữa thì y sẽ khóc mất.

Tử Tu làm như vậy là tự đoạn tuyệt đường lui của mình, không có ngọc bội, y chỉ có thể cả đời ngốc ở đây. Tử Tu ngẩng đầu nhìn trời, như vậy cũng tốt lắm, nơi này có người y yêu cũng là người yêu y, cho dù có ngốc ở đây cả đời cũng đáng.

Sáng hôm sau, Tùng Viễn ôm Tử Tu khóc không ngừng, chỉ còn mấy canh giờ nữa thì sư công luôn yêu thương hắn sẽ bị chém đầu, hắn thật không thể chịu nổi.

Tử Tu nhẹ giọng an ủi: "Nam tử Hán không được khóc, nếu sư phụ biết ngươi khóc thành như vậy thì sẽ không an tâm đi đâu."

Tùng Viễn nức nở: "Sư phụ, con nhớ sư công."

Tử Tu xoa đầu hắn: "Ta cũng nhớ, nhưng là người, ngươi phải học được cách lớn lên. Ngươi phải biết, địa cầu này thiếu bất kỳ ai vẫn tiếp tục xoay, không có ai ở bên ngươi cả đời được."

Tùng Viễn không hiểu địa cầu là gì, nhưng hắn không hỏi nhiều, hắn biết trên mặt sư phụ hắn trông bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng nhất định là khổ sở hơn bất kỳ ai. Sư phụ là con người nội liễm như vậy, có chuyện gì cũng âm thầm giấu trong lòng.

"Sư phụ, người cũng đừng đau lòng, người còn có con, con sẽ không rời xa sư phụ."

"Ừ, sư phụ cũng sẽ không rời Tùng Viễn." Tử Tu nhìn sắc trời, đã đến giờ Tỵ, bên sư phụ cũng nên truyền đến tin tức rồi?

Trong thiên lao, một đội ngục tốt tiến vào gọi phạm nhân, Trình Lễ lặng lẽ nhìn họ đi đến gần mình, sau đó ông đưa tay lên bên miệng, hung hăng cắn một cái thật mạnh.

Tuy ông sợ hãi mảnh ngọc bội này, nhưng ông nguyện ý tin tưởng đồ nhi của mình một lần.

Ngục tốt càng lúc càng đến gần, Trình Lễ lấy ngọc bội ra nhỏ một giọt máu lên. Sau đó, việc khiến cho mọi người kinh ngạc đã xảy ra, chúng ngục tốt trơ mắt nhìn phạm nhân mình phải áp giải đi toàn thân phát ra ánh sáng, thân thể của Trình Lễ từ từ biến mất, cuối cùng hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.

Không biết là ai quát to một tiếng, mọi người mới tỉnh ngộ lại. Phạm nhân biến mất! Phạm nhân là yêu nghiệt!

Trình Lễ sở dĩ làm như vậy trước mặt mọi người là vì ông không muốn gây thêm phiền toái cho Tử Tu, dù sao Tử Tu là người cuối cùng gặp ông. Nếu ông vô thanh vô tức biến mất thì những người khác nhất định sẽ nghi ngờ Tử Tu. Mà lúc này, mọi người cùng lắm thì xem ông như yêu nghiệt mà thôi.

Ý thức dần dần mơ hồ, thứ cuối cùng Trình Lễ nhìn thấy chính là vẻ thất kinh của chúng ngục tốt, Trình Lễ nở một nụ cười, tâm nói cuối cùng thì mình cũng thoát khỏi nơi này.

Tin tức Trình Lễ biến mất chẳng đến một canh giờ liền lan truyền khắp nơi, Tử Tu nhẹ nhàng thở ra, xem ra sư phụ đã đào thoát thành công.

Tùng Viễn thì tức giận nói: "Sư công không phải là yêu nghiệt! Nhưng sư phụ, sư công làm sao lại biến mất?"

"Ta cũng không biết, có lẽ sư phụ là thế ngoại cao nhân, biết thuật xuyên tường hay độn thuật gì đó cũng không chừng." Tử Tu đáp qua loa.

"Không thể nào? Sớm biết vậy con sẽ không học trù nghệ, trực tiếp bảo sư công dạy con pháp thuật là tốt rồi, sư phụ, vì sao người lại không nói sớm?"

Tử Tu đỡ trán, tiểu tử này đúng là chỉ biết gây thêm phiền. Bất quá mặc kệ nói như thế nào, sư phụ có thể thoát được là chuyện vui, hy vọng sau khi sư phụ đến thế giới kia thì đừng quên thu dưỡng y.

Đối với việc Trình Lễ biến mất, ngoại trừ những người tận mắt chứng kiến và Tử Tu ra thì cơ hồ không ai tin tưởng, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, bọn họ không cách nào giải thích được Trình Lễ rốt cục là biến mất như thế nào, càng không biết ông đã chạy đi đâu?

Có người nói Trình Lễ là yêu quái, hẳn là nên bắt những người có liên quan với ông đến thẩm vấn. Nhưng người có quan hệ chặt chẽ với ông nhất lại chính là Tử Tu, bởi vậy Khang Hy không thèm nghĩ ngợi liền phất tay bác bỏ cách lập luận này.

Đến cuối cùng chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì mà sau một thời gian rất dài, nó trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng.

Mà từ sau ngày hôm đó, Tử Tu phát hiện Khang Hy luôn mang theo vẻ nghi hoặc nhìn mình. Mới đầu Tử Tu còn làm bộ không phát hiện, nhưng càng về sau lại càng chột dạ, rốt cục có một ngày Tử Tu không nhịn được mà cố lấy dũng khí hỏi một câu.

"Hoàng thượng, ngươi đang nghi ngờ điều gì?"

Khang Hy cười cười: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này chứ Tử Tu. Mặc kệ ngươi làm cái gì, ngươi đều là Tử Tu mà ta yêu nhất. Nhưng mà ta hy vọng giữa hai chúng ta không có bất kỳ khoảng cách nào, càng không hy vọng ngươi có điều gì giấu diếm ta."

Tử Tu ngập ngừng đáp: "Hoàng thượng, không phải ta cố tình gạt ngươi nhưng mà chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng, nếu ta nói ra thì nhất định sẽ bị xem như là yêu quái."

Khang Hy kinh ngạc: "Nguyên lai ngươi thật sự có chuyện gạt ta."

Tử Tu: "..." y lại bị lừa.

Tử Tu âm thầm cắn răng: "Hoàng thượng, nhất định có một ngày ta sẽ nói hết mọi chuyện với ngươi, lúc này... có thể không nói được không?"

"Có thể, ta tin ngươi sẽ nói cho ta biết. Bây giờ không nói... chúng ta liền làm đi!"

Tử Tu: "..."

Tác giả có lời muốn nói: oa ca ca, chân tướng rõ ràng nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top