Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - Phùng Điềm Điềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi chao, ta nói này ngươi sợ cái gì a. Ngươi xem đang yên đang lành lại đi lãng phí một tờ giấy, thật đáng tiếc a." Tiểu đoán mệnh nhìn chằm chằm vết mực loang lỗ trên giấy có chút đau lòng, nhỏ giọng thầm thì nói: "Giấy còn rất đắt nữa."

Nói xong cậu lại liếc nhìn bao bố nhỏ dưới bàn thư sinh, chỉ một buổi sáng mà bên trong đã căng phồng chứa không ít bạc rồi.

Cũng đúng thôi, đã kiếm được nhiều như vậy, cần gì đau lòng chút tiền giấy? Tiểu đoán mệnh đố kị nghĩ, sau đó cầm túi nhỏ bằng bông của mình, nổi lên chút cảm giác hờn dỗi.

Thư sinh Thanh vội vàng lau dọn mặt bàn đã bị bẩn, không phát hiện chút tâm tư nhỏ của cậu, còn ngây ngốc hỏi: "Ngươi sao lại lấy tên này a?"

Tiểu đoán mệnh tức giận nói: "Thì sao? Tên Phùng Kiến Vũ phạm pháp sao?"

"Ta. . . Ta không phải có ý này." Thư sinh Thanh vội vàng lắc đầu nói: "Ngươi có nghe qua trên giang hồ có một Phùng đại hiệp không? Cũng tên như thế đấy."

Tiểu đoán mệnh vừa nghe liền hăng hái: "Haha, không nghĩ tới thư sinh nghèo như ngươi cũng biết việc này a! Ta nói thật cho ngươi biết, ta vốn dĩ không phải tên này, sau này đổi cho giống hắn!" Nói xong còn rất kiêu ngạo, giống như mình chính là vị đại hiệp nổi danh trên giang hồ kia.

"Ra là thế, vậy ngươi vốn tên gì?" Thư sinh Thanh hiếu kỳ hỏi.

"Tên Phùng Điềm Điềm." Một tiểu cô nương bán cá mặn phía đối diện cười cợt chen miệng vào.

Tiểu đoán mệnh giậm chân một cái, chỉ vào cô nương kia mắng: "Ngươi lắm chuyện!"

Thư sinh thanh nhịn không được bật cười, liền tỉ mỉ quan sát Phùng Điềm Điềm một phen.

Tuy rằng khuôn mặt cậu không có vẻ nữ khí, thân thể cũng không nhu nhược, còn có mắt to lông mày rậm, hơn nữa dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng lúc nói chuyện, thật sự vô cùng đáng yêu.

Phùng Điềm Điềm trừng mắt nhìn thư sinh đang cười khúc khích nói: "Sau này gọi ta Đại Vũ ca, nghe không!"

Thư sinh Thanh do dự một chút, ấp úng hỏi: "Gọi. . . Tiểu Vũ được không? Ta có người bạn cũ cũng gọi Đại Vũ, ta sợ gọi nhầm."

Phùng Điềm Điềm bĩu môi tỏ vẻ hắn cũng chẳng để ý, ngồi xuống bắt đầu lấy trong túi ra cái bánh bao thịt gặm được một nửa lúc sáng sớm đã nguội lạnh từ lâu, dự định phải dựa vào nó sống qua bữa trưa nay.

Ngày tháng giêng thời tiết tuy không rét đậm như mùa đông, nhưng trong không khí vẫn còn chút hơi lạnh.

Thư sinh Thanh nhìn thiếu niên co lại trong góc gặm bánh bao lạnh, đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của chính mình năm đó, quần áo lam lũ ngồi xổm dưới mái hiên, nhặt lên bánh bao thịt bị rơi xuống đất khóc đến long trời lở đất.

Thế là hắn âm thầm sờ sờ bao bố nhỏ trong tay, khẽ cắn răng hỏi Phùng Điềm Điềm: "Tiểu Vũ ca, ngươi xem ta đây một buổi sáng kiếm được không ít bạc, hay là ta mời ngươi đến tửu lâu đối diện ăn một bữa?"

Phùng Điềm Điềm miệng còn đang gặm bánh bao, nghe xong câu này nháy mắt sửng sốt, nháy mắt to hai lần, rất bất ngờ: "Thế này. . . vậy không hay lắm nhỉ, tửu lâu đối diện rất đắt."

"Hôm nay là ta không đúng, chiếm địa bàn của tiểu Vũ ca, phải hảo hảo bồi tội với ngươi mới đúng." Thư sinh thanh rất thành khẩn nói.

Phùng Điềm Điềm cũng không ngại ngùng nữa, dọn dẹp sạp hàng một chút rồi theo thư sinh Thanh cùng nhau bước vào Vương gia tửu lâu.

"Ông chủ của Vương gia tửu lâu thế nhưng lại là phú thương đứng nhất nhì kinh thành, chuyện làm ăn của hắn trải khắp toàn quốc đấy." Từ lúc bước vào tửu lâu Phùng Điềm Điềm líu ra líu ríu bên tai thư sinh Thanh, không ngừng giới thiệu "Tửu lâu này hiện do đại thiếu gia nhà họ Vương làm chủ quản, chính là cái người trùng họ trùng tên với ngươi. . . . . ."

Thư sinh Thanh vừa gật đầu, vừa nhìn quanh bốn phía, tửu lâu này kiểu cách quả thực không nhỏ, từ dưới lên trên đều trang hoàng vô cùng tinh tế, có thể nhìn ra được sự hào phóng của chủ nhân.

Đang vào lúc giữa trưa, sinh ý trong quán rất thịnh vượng, hai người thật vất vả mới tìm được một bàn trống ngồi xuống.

". . . . . . Thanh thiếu gia phong lưu phóng khoáng, là một nhân tài, hơn nữa tính cách vô cùng vô cùng tốt. . . . . ." Phùng Điềm Điềm nói về Vương đại thiếu gia không ngừng hết lời ca ngợi, mãi đến khi tiểu nhị sang mời gọi món mới chịu dừng lại.

Thư sinh Thanh nói với Phùng Điềm Điềm: "Tiểu Vũ ca, ngươi gọi trước đi."

Phùng Điềm Điềm vui mừng rạo rực vừa mở miệng: "Ta muốn. . . . . ."

"Địa tam tiên." Nửa câu sau đã được người khác tiếp lời.

Thư sinh Thanh có chút mờ mịt, quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy nam tử anh tuấn, một thân thanh y miệng mang ý cười nhẹ nhàng tiến về phía bọn họ.

"Không phải đã bảo lúc ngươi đến thì tìm ta sao?" Nam tử đi đến ngồi xuống bên cạnh Phùng Điềm Điềm, sờ sờ cái ót của cậu, ôn nhu hỏi.

"Thanh. . . Thanh thiếu gia." Phùng Điềm Điềm không giống lúc nãy ăn to nói lớn, thanh âm tức khắc trở nên nhu nhu mềm mại, tay phải còn không tự giác khẩy khẩy đầu gối của mình, hai lỗ tai nhỏ cũng lặng lẽ đỏ thấu.

Hoá ra ngươi có cửa sau a? ! Thư sinh Thanh ngạc nhiên trợn to mắt, tâm tình tương đối phức tạp.

"Vị huynh đài này sao chưa từng gặp qua? Không biết xưng hô như thế nào?" Thanh thiếu gia nhìn về phía thư sinh Thanh hỏi.

"Tại hạ cùng với Thanh thiếu gia có duyên, ta cũng tên Vương Thanh. . . . . ."

Nhưng mà thư sinh Thanh còn chưa nói xong, bên ngoài tửu lâu bỗng truyền đến một trận huyên náo, trong đó mang máng có thể nghe được có người nhắc đến ba chữ " Phùng đại hiệp".

Thư sinh thanh hít vào một hơi, sau đó lập tức hoảng loạn.

Phùng Điềm Điềm một mặt mờ mịt, vừa định hỏi xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy ngoài cửa truyền vào tiếng hét đủ mười phần công lực: "Vương Nãi Thanh, ngươi ra đây cho ta!"

-Hết chương 2 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top