Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Solitude

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một tách trà Early Grey và bánh Muffin chứ, thưa ngài?"

Sau khi nhận thấy cái gật đầu của đối phương, Park Jimin nhẹ nhàng bước vào thư phòng của ngài Bá tước.

Hắn đặt xuống bàn một đĩa bánh thơm ngậy mùi hạnh nhân và một tách trà ít đường còn ấm. Với một người quản gia như hắn - kẻ đã theo hầu ngài từ năm 13 tuổi, hắn am hiểu tất cả sở thích và đương nhiên, cả khẩu vị của ngài tường tận hơn ai hết. Đây là giờ uống trà chiều, và ngài thì không hề thích đồ ngọt. Đó là lý do Park Jimin luôn pha trà với công thức bỏ ít đường và thêm một vài lát chanh.

Hắn hướng mắt ra cửa sổ, nhìn những hạt tuyết đầu tiên của tháng mười hai bắt đầu rơi và khoác lên mình thành phố Luân Đôn một bộ cánh trắng toát, đầy giá rét. Hắn chúa ghét thời tiết này, nó làm hắn phát bệnh. Thế nên Park Jimin gọi một tên hầu đến đốt than vào lò sưởi để xua đi bớt cái lạnh của mùa đông đang len lỏi vào khí quản, trong khi ngài điềm đạm lướt môi nhấp một ngụm trà, mắt vẫn chăm chú vào thời báo Times trên tay.

Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên tường, lên khuôn mặt điển trai của ngài Bá tước mà người ta vẫn ca ngợi là chuẩn mực.

Hắn biết ngài không thường xuyên nở nụ cười, hoặc một biểu cảm vui vẻ vì ngài cảm thấy chúng không cần thiết. Nhưng điều đó thật đáng tiếc, nghĩa là ngài mang một vẻ ngoài lịch thiệp và ôn hòa, nhưng bản chất lại quá sắc lạnh đến độ chẳng ai đủ can đảm vượt quá giới hạn mà ngài đã vạch sẵn trong những mối quan hệ.

Park Jimin lại nhớ đến những giai thoại nổi tiếng mà người ngoài hay nói đến mỗi khi nhắc về ngài.

Bá tước Jung Hoseok - Đệ Nhất Pháp Quan của vương quốc lúc bấy giờ, là cận thần được Hoàng đế trọng dụng, và cả giới quý tộc biết đến ngài như một con đại bàng sừng sỏ thao túng Luân Đôn. Ngài sở hữu tất cả những nét đẹp của một quý ông nên có: vóc người cân đối, sống mũi cao, mái tóc màu rượu vang óng mượt và cặp mắt đen sẫm đầy kiêu hãnh. Kết hợp với khí chất thanh tao trong bộ áo bành tô đắc tiền khi ngài cúi người mời một điệu nhảy, thì chắc rằng các thiếu nữ thành Luân Đôn sẽ phải phát điên vì ghen tị với người sẽ được nắm tay ngài xoay vòng trên sàn khiêu vũ. Nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra. Ngài Bá tước chưa từng để mắt đến bất kì ai ngoài những kẻ thù của ngài, vì ngài không muốn bản thân dính dáng vào phụ nữ. Ở thời đại này, đến độc dược cũng không nguy hiểm và khó dò bằng một người đàn bà đẹp - ngài bảo vậy.

Trở thành Bá tước năm 23 tuổi, ngài khiến không ít kẻ hoài nghi về năng lực của bản thân và thậm chí chê bai hoàng thất vì đã để một thằng nhóc tay mơ đứng ngang hàng với những nhân vật kiệt xuất khác. Nhưng mặc kệ những tai tiếng không mấy hay ho, chỉ hai năm sau đấy, ngài đã khiến toàn bộ những tên năm xưa đã lăng mạ ngài phải câm nín bằng sự thành công ngoài mong đợi của cuộc cách tân thiết bị máy móc, giúp ngành công nghiệp và kinh tế phục hưng nhanh chóng. Theo đó là hàng loạt những chính sách trị an quan trọng khác cũng do chính ngài đề xướng. Không lâu sau, ngài đứng đầu hàng ngũ viên chức và Hoàng đế đã ưu ái ban thưởng cho ngài một lãnh thổ riêng phía tây rừng Box Hill - là nơi xây dựng nên lâu đài Hoping của ngài hiện tại.

"Jimin, ngươi có nghe được chút gì về cuộc bạo loạn ở Brixton không?"

Ngài đột nhiên hỏi, chất giọng trầm đục quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của Park Jimin. Tờ báo đã được gấp lại từ bao giờ và ngài bắt đầu ngả người ra sau ghế, ánh mắt vô định hướng lên trần nhà. Hắn vẫn đứng nghiêm chỉnh cạnh ngài, mái đầu màu bạc của hắn hơi nghiêng sang trái nghĩ ngợi một lúc. Park Jimin chắc rằng ngài đã đọc được thông tin này trên báo.

"Một số tên công nhân đã đập phá công xưởng, và lao vào ẩu đả với quân sĩ làm bùng phát bạo loạn, thưa ngài." - hắn khô khan thuật lại.

"Chính xác thì ngươi có biết lý do tại sao lũ công nhân ấy phát điên?"

Park Jimin thoáng chần chừ, rồi cũng cho ngài một câu trả lời ưng ý:

"Vì họ bất mãn với chính sách thuế thân của Hầu tước Robert, thưa ngài."

"Rất thông minh, quản gia của ta."

Ngài gật gù, ra vẻ hài lòng. Nhưng đôi mắt màu đen sẫm lại không thể che giấu sự đa đoan của bộ óc thiên tài, hắn thấy nó tối lại, hiển hiện một vẻ u uẩn đầy chết chóc.

"Lão Robert ấy có trong tay một mảnh đất màu mỡ ở gần biên giới phía nam - một vị trí chiến lược quan trọng, lãnh đạo quân đoàn kỵ sĩ số hai và đáng nguy hơn, ta không thể biết được trong đầu lão già quỷ quyệt ấy đang suy tính âm mưu gì để lật đổ ta. Thậm chí tạo phản, với lòng tham của lão."

Giọng ngài đanh lại, khản đặc mỉa mai như ngài đang nói về một con chiên mộ đạo làm lễ rửa tội trong khi bàn chân gã ta giẫm đạp lên thánh giá, hoặc tệ hơn. Và chỉ sau khi ngài dứt lời, hắn mới thông suốt nhận ra ý đồ của Hầu tước Robert khi lão ta lấy cớ tăng cường kinh tế quốc phòng và đưa thuế thân vào danh sách những loại thuế bắt buộc với mọi tầng lớp lao động ở Luân Đôn. Đặc biệt ở các vùng đa sắc tộc, dễ xảy ra mâu thuẫn chính trị lại càng như một cái đẩy, làm bạo loạn nổ ra khắp Brixton.

Ngài ngồi thẳng dậy, đan hai bàn tay vào nhau và đặt lên bàn trong khi dừng mắt trên gương mặt thanh tú của người quản gia trẻ.

"Còn nữa, mật thám của ta đã điều tra được lão ta đang nắm giữ một số văn kiện liên quan mật thiết đến các hoạt động ngầm của ta, và chắc chắn một ngày nào đó nó sẽ trở thành một hiểm họa thật sự." - giọng ngài trầm đi một bậc.

"Ngươi biết phải làm gì với ngài Hầu tước quý hóa của chúng ta rồi chứ?"

Và đương nhiên hắn đã bên cạnh ngài đủ lâu để hiểu ý nghĩa của câu nói mập mờ kia. Trong một khoảnh khắc, ngài bắt gặp nụ cười nửa miệng của Park Jimin - thứ luôn trên môi hắn mỗi khi tìm được con mồi.

"Vâng, thưa ngài." - hắn nói, và lặng lẽ lui ra.

Một khi giờ hành quyết đã điểm, đến Chúa trời cũng không thể cứu giúp.

Tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên giữa màn đêm, Park Jimin đã rời khỏi lâu đài.

Mang theo cơn thịnh nộ của thần chết. Hãy sẵn sàng chào đón ta, người sẽ cho ngươi thấy cái giá khi đã dám mạo phạm đến ngài.

.

Hầu tước Robert chợt đánh rơi tách trà xanh hảo hạng mà lão yêu thích xuống sàn nhà, đánh xoảng một tiếng rồi vỡ nát. Lão cảm nhận thấy nó, thứ mùi của vĩnh hằng ruỗng mục, của bóng tối ác ma. Nó bủa vây dinh thự của Hầu tước Robert lặng như tờ khi lão nghe thấy tiếng dây cương và vó ngựa đang đến gần.

"Buổi tối tốt lành, thưa Hầu tước."

Cánh cửa lớn của đại sảnh mở toang, để ánh trăng xanh chiếu rọi vào từng giọt mồ hôi rịn ra ướt đẫm vầng trán nhăn nheo vì tuổi già của Hầu tước, làm tăng thêm niềm kiêu hãnh và sự phấn khích đang dâng đầy trong đáy mắt Park Jimin. Đôi con ngươi của lão sững sờ nhìn dáng người trước mặt, mảnh dẻ nhưng lại uy lực đến không ngờ. Lão chết điếng khi lướt mắt qua dải hành lang giờ đây đã lênh láng máu tươi, những cái xác của thuộc hạ lão đã chất đầy nơi đó.

Rồi Hầu tước Robert gào to, như điên, mặt tái dại, lão hốt hoảng chụp lấy trong túi áo một khẩu súng ngắn huơ lên cao, cố giữ chặt lấy nó như cơ hội sống cuối cùng.

"Ngươi, ngươi... ngươi định làm gì ta? Gia tộc của ta sẽ không để cho các ngươi được yên đâu!"

Lão đe dọa bằng chất giọng run run đáng thương hại. Nhưng khi lão nhìn thấy Park Jimin lặng lẽ rút kiếm, lão đã biết đây là buổi trăng tròn cuối cùng lão còn được thấy trong đời.

"Vậy thì để ta nói cho ngài biết điều này." - Park Jimin mỉm cười bước đến gần Hầu tước Robert.

Với kĩ năng được đặc biệt rèn luyện những năm qua, đối phó với những tên hèn nhát dựa vào vũ khí tầm xa với hắn khá dễ dàng. Trong nháy mắt, Park Jimin nhẹ như không đã gạt đi khẩu súng trên tay lão Robert ra xa trong tiếng thét tuyệt vọng của lão.

"Gia tộc của ngài cũng sẽ chết trong đêm nay đấy."

Một thanh kiếm dài lập tức xuyên qua mắt phải gã hầu tước Robert, máu từ đó chảy xối xả, ồng ộc, nhoe nhoét cả gương mặt già nua. Lão kêu lên rồi ngã quỵ xuống, ôm lấy một bên mắt đã bị hủy hoại, yếu ớt nói:

"Thật ra ngươi muốn cái gì?"

"Nói cho ta biết, chìa khóa dẫn đến số văn kiện mật của ngươi ở đâu?" - Park Jimin quát.

Bằng sự can đảm to lớn của một kẻ bất cần trước thần chết, lão không thiết nữa bộ dạng thảm hại của mình. Hầu tước bật cười chế giễu:

"Hahaha... từ khi nghe tiếng xe ngựa của ngươi ta đã đoán ra được chuyện này. Ta đã nuốt cái chìa khóa quý giá của ngươi vào bụng rồi. Haha... Ngươi đừng hòng mà-------"

Những lời cuối cùng của Hầu tước chưa kịp thoát ra đã nghẹn lại trong cổ họng, vì lưỡi kiếm sắt lẻm của Park Jimin đã cứa đứt hầu của lão ta trước rồi.

"Cảm ơn ngài vì lời chỉ dẫn, thưa Hầu tước. Chủ nhân của ta sẽ gửi lời thăm ngài ở địa ngục."

Hầu tước Robert nằm vật xuống sàn, há miệng như muốn nói gì đó, Park Jimin không chần chừ, xé toạc miệng gã ra, khiến cho lời lão nói trở thành những tiếng tru tréo vô nghĩa. Hắn lại chặt thêm hai bàn tay của gã, xẻ từ vùng ngực, mọi tế bào bộ phận lầy nhầy trồi ra, bọc trong lớp da ghê tanh. Hắn bình thản móc ra từng thứ một, cuối cùng tóm lấy cái dạ dày của lão, chọc một phát, chìa khóa rơi ra.

Hầu tước Robert thoi thóp trong vũng máu, sau một lúc giãy giụa thì chết hẳn. Park Jimin nhặt lấy chiếc chìa khóa mạ vàng nhầy nhụa, lau sạch sẽ rồi bỏ vào túi áo khoác dạ.

Hắn rời khỏi tòa dinh thự nguy nga ấy cũng lặng lẽ như cách hắn đi vào. Quay lại ngước nhìn những con cừu ngây thơ đang tỉnh giấc nồng vì tiếng hét lúc giữa đêm của ngài Hầu tước, hắn cầm trên tay chiếc đuốc sáng rực, không chần chừ quẳng vào nhà kho cạnh dinh thự - nơi những nến thơm và thùng dầu vẫn luôn tích trữ ở đó. Và như được tạo nên từ một cấm thuật của Lucifer, ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng nhà kho trong tức khắc, rồi hừng hực giận dữ chạy vòng quanh dinh thự, phong tỏa tất cả lối thoát của những sinh vật hèn kém theo một đường lối mà Park Jimin đã vạch sẵn. Trước khi bước đến ban cho Hầu tước Robert món quà của ngài trao đến, hắn đã chuẩn bị một lượng dầu hỏa khá lớn đổ quanh khu vực này rồi. Cứ thế, không lâu nữa cả gia tộc của Hầu tước Robert đang ở trong dinh thự sẽ mất mạng trong biển lửa.

Bí mật, sẽ mãi mãi là bí mật.

Hắn ngước đôi mắt xám đục ngầu nhìn ngắm tuyệt tác của mình trước khi lên xe ngựa, những cột khói bắt đầu tỏa lên cao và hắn thích thú huýt sáo trong tiếng kêu la hoảng loạn.

"Đừng khơi dậy lửa đam mê của người tội lỗi, kẻo chính con bị đốt cháy trong ngọn lửa của y.*"

.

"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, và đây là vật ngài cần."

Park Jimin kính cẩn dâng lên ngài Bá tước chiếc chìa khóa mạ vàng.

"Hãy để nó dưới tầng hầm, một ngày nào đó ta sẽ phải dùng đến." - ngài từ tốn xem xét chiếc chìa rồi lại đặt vào tay hắn.

"Vâng, thưa ngài."

Park Jimin nói và rời khỏi phòng. Ngài thở hắt, tâm trạng tươi tỉnh hẳn lên vì tin tức tốt lành mà quản gia đem lại.

Jung Hoseok rời khỏi chiếc bàn đầy sổ sách, di chuyển về phía ban công của tòa lâu đài Hoping đồ sộ, để mặc từng cơn gió đông thổi lạnh buốt qua lớp áo dày. Dưới ánh trăng dát bạc, đôi mắt màu đen sẫm sáng quắc, nhìn chằm chặp vào đàn chim cắt vừa lũ lượt bay tán loạn ra khỏi rừng Box Hill. Ngài vẫn còn nghe tiếng kêu thoảng thốt của chúng văng vẳng trong màn đêm, tạo nên một không gian đậm màu Gothic. Ngài tự hỏi kẻ nào lại ngang nhiên đến tìm ngài giữa tối muộn thế này, kẻ nào lại mang sát khí nặng nề đến mức chim muông phải kinh sợ?

Khi ngài đang chìm trong những câu hỏi không đáp án, một chiếc xe ngựa cồng kềnh xuất hiện ngày càng rõ nét. Nó băng qua khu rừng, tiến về phía lâu đài cùng vài tên kỵ sĩ hoàng gia, như phô trương danh thế của người ngồi trong xe không phải tầm thường. Nó dừng lại trước cổng chính của lâu đài, một gã trai có vóc dáng cao gầy bước khỏi xe. Ngài có thể thấy gã khoác bộ áo măng tô đắc tiền, mái tóc đen uốn nhẹ của gã lấp ló sau chiếc mũ beret lưỡi trai, phong thái đỉnh đạc và từng bước đi đặc biệt vững vàng như thể gã không hề biết sợ là gì.

Còn kẻ nào khác ư? Dù hiểu rõ nơi đây là cấm địa, là mồ chôn của bản thân khi đã cả gan quấy rầy ta?

Ngài chợt nhếch môi, bật ra một giọng cười thích thú.

"Chỉ có thể là gã, vị hoàng tử bóng tối xứ Edinburgh."

-------------------------------------------
*"Đừng khơi dậy lửa đam mê của người tội lỗi, kẻo chính con bị đốt cháy trong ngọn lửa của y": trích Chương 8, sách Huấn Ca - Kinh Thánh Cựu Ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top