Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Ta thật sự muốn nhìn bộ dáng thống khổ của Tiêu Dực để thỏa mối hận, nhưng có vẻ người của hắn sẽ đến rất mau, cho nên ta trước hết phải chạy trốn đã.

Tạm thời ta phải tìm một chỗ kín đáo để lấp, tránh xa hiện trường, đợi người của tên Tiêu Dực đem hắn đi trước, nếu không ta càng dễ bị bắt được.

Chạy một hồi, ta thấy có một hang đá nhỏ, khuất sau vài một tầng cỏ, ta quyết định trốn ở đây.

Hang động khá ẩm ướt, ta lại sợ rắn, may có một ít thuốc bột mà lão sư cho để ta phòng thân, ta rắc một vòng xung quanh người, rồi ngồi im nghe ngóng động tĩnh.

  Vừa nghe ngồi xuống được không lâu thì nghe thấy tiếng người ngựa chạy qua, ta vội nín thở, rồi vạch lớp cỏ thành một khe nhỏ nhìn một chút, quả nhiên là đám người Tiêu Dực.

Bọn chúng đỡ Tiêu Dực lên ngựa, chạy rất nhanh về phía trước, có vẻ rất lo lắng cho tình trạng chủ tử mà không quan tâm đến việc truy bắt ta, hơn nữa ta tin Tiêu Dực cũng không đủ tỉnh táo ngay để giao phó thuộc hạ đi tìm kẻ đã hạ độc thủ một cách tàn ác đối với hắn là ta đây.

Tên biến thái luyến đồng này, chết cũng không oan mà, ta nguyền rủa ngươi không tìm được nữ nhân, lại càng không giải được xuân dược của ta.

  Phát hiện bọn chúng đã đi xa, ta huýt sáo, một con chim điêu nhỏ bay tới, thân thiết cọ vào má ta, ta xoa xoa đầu nó, học theo Tiêu Dực xé vải, nhưng xé hoài không được. Thì ra xé vải cũng phải có kĩ thuật, không giống trong phim truyền hình, cơ hồ là dùng lực chút là được.

  Thử nhiều lần mà không được, ta đành hôn lên đầu con chim điêu.

  " Ngươi mau về dẫn đường cho sư phụ tìm ta nhé!"

  Nó cọ cọ vào má ta một chút rồi cũng vỗ cánh bay đi.

  Đây là con điêu mà cha ta tặng ta năm sinh nhật 7 tuổi, là của một vị bằng hữu cha ta đưa, rất có linh tính, có vẻ như hiểu tiếng người, đặc biệt rất thích được hôn lên cái đầu nhỏ nhắn của nó, ta có nhờ nó làm gì cũng đều phải hôn nó mới chịu. Đúng là quái gở.

   Không biết bao giờ lão sư mới đến nữa, ta đói quá đi mất.

********

Rìa khu rừng, tại một căn nhà trúc đơn sơ, hơi cũ kĩ, có vài toán binh lính thị vệ đứng canh gác. Vô cùng nghiêm trang.

Mà người trong nhà lúc này đang làm chuyện vô cùng trái ngược với sự nghiêm túc phía bên ngoài.

  Tiêu Dực, kẻ mà lúc trước mấy canh giờ vô cùng nghênh ngang đắc ý, giờ phút này hai mắt đỏ ngầu, đầu tóc chật vật, không ngừng vận động, mặc cho nữ nhân phía dưới kêu vô cùng thảm thiết, mà hắn có vẻ như đắm chìm hoàn toàn trong dục vọng điên cuồng, không nghe cũng không quan tâm gì hết.

  Điều này phải nói đến loại xuân dược mà Vân Nhi đã hạ.

Kỳ thật nó cũng là một loại xuân dược vô cùng bình thường, điều đặc biệt là nó lại bị trộn với mê dược, ban đầu khiến người ta ngủ mê man, nhưng dục vọng lại không ngừng tích tụ, khi tỉnh lại không thể không tìm người hoan hợp, nếu không sẽ đứt mạch máu mà chết.

  Mê dược Mộ Dung Vân Nhi xin ở chỗ Chương Tế Xuyên, còn xuân dược thì trước đây nghịch ngợm đã từng lấy được ở kho thuốc của phủ tể tướng.

 

   Điều đáng nói hơn nữa là vùng này vô cùng hẻo lánh, trăm dặm chỉ có duy nhất nhà cha con người canh rừng, cô con gái đã ngoài 20, vô cùng xấu xí.

   Cho nên,... khụ khụ, Hoàng tử Tiêu Dực...

" Giết chết cho ta!!!!"

Tiêu Dực nhìn khuôn mặt của kẻ ở bên mình cả đêm, không khỏi trào dâng cảm giác buồn nôn. Sai thuộc hạ xong, hắn lại nhớ đến Vân Nhi, hắn đã đánh giá thấp nha đầu này, thật đủ độc ác.

Thù này không trả hắn không thể nào mà ngủ yên được !!!!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: