Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày ở cùng nhau như vậy cứ thế trôi qua, trừ đi đêm đầu còn nhiều ngại ngùng thì cả hai nhanh chóng làm quen với những thói quen của nhau, Cửu Châu và Nhất Châu đôi khi còn thủ thỉ tâm sự với nhau trong những đêm dài cùng trăng sáng. Thoáng cái là Nhất Châu đã bị Cửu Châu mời về nhà bà do đã quá thời gian anh đăng kí ở tạm rồi. La Nhất Châu buồn bã hờn giận lững thững đi về, giận dỗi sao mà anh ấy đuổi mình nhanh chóng và tuyệt tình đến như thế. Anh đang đi hướng về phía căn nhà của bà, căn nhà nhỏ xinh dần hiện ra trong tầm mắt, bỗng anh thấy vài bóng hình quen thuộc, trước khi kịp phản ứng thì đã nghe những giọng nói thân quen vang lên bên tai.

"Ê Nhất Châu kìa tụi bây!!!"

Chẳng đâu xa chính là những người đồng nghiệp của anh ở Sở cảnh sát, Tôn Oánh Hạo, Uông Giai Thần và Ức Hiên đây mà. Chưa kịp thắc mắc tại sao ba người này lại ở đây thì cả ba đã chạy đến đấm thật mạnh vào vai anh, hi hi ha ha chào hỏi.

"Sao cậu không nghe điện thoại vậy hả đồng chí La, nãy giờ gọi nát máy", Tôn Oánh Hạo trách móc

"Ê về quê trồng rau nuôi cá nhìn có vẻ được vỗ béo lên một tí đó!", Ức Hiên híp mắt đánh giá

"Dạo này khỏe không dị, thấy đăng ảnh thiên nhiên yêu đời quá nè!", Giai Thần hỏi thăm

La Nhất Châu mơ mơ màng màng chào hỏi rồi dẫn cả ba vào nhà bà trước khi tất cả đều đóng băng ở ngoài gió lạnh. Bà của anh bất ngờ khi thấy ba người bạn nhưng cũng nhanh chóng tiếp khách, dù sao người già đều muốn nhìn thấy náo nhiệt một chút, chưa kể người cháu trai kín tiếng này của mình lại chẳng mấy có bạn bè.

Trong căn nhà nhỏ thật sự náo nhiệt hẳn lên, tiếng cười nói của những cháng trai trẻ vang vọng khắp nơi khiến căn nhà nhỏ lại tràn ngập ấm áp đầy sức sống. La Nhất Châu hào hứng kể lại cho các cậu đồng nghiệp nghe về cuộc sống mấy tháng vừa qua, kể về những chuyến đi chơi xung quanh đây cùng với Cửu Châu, kể về quán cà phê nhỏ mang mùi sách. Anh hào hứng dẫn ba cậu bạn sang cửa tiệm cà phê dù chỉ mới từ đó về, luôn miệng giới thiệu khung cảnh xung quanh trên đường đi.

Ức Hiên cùng Oánh Hạo cũng kể cho anh nghe những vụ án họ phải xử lý ở Sở cảnh sát sau khi Nhất Châu nghỉ phép, kể về những án mạng ly kỳ họ đã cùng nhau giải quyết, kể về họ nhớ được đi làm nhiệm vụ cùng Nhất Châu đến thế nào. Uông Giai Thần cũng bồi thêm vài chi tiết mà hai chàng trai kia quên kể, cả bốn nói chuyện rôm rả cả một góc đường khiến vài người dân thuần hậu cũng ngước con mắt tò mò ra nhìn. Cả bốn vừa nói chuyện vừa nhanh chân rảo bước đến cửa tiệm cà phê, hy vọng mau mau tránh cái thời tiết giá lạnh này. Và chỉ thoáng chốc, căn nhà gỗ quen thuộc lại hiện lên trong tầm mắt.

Chiếc chuông cửa lại kêu lên leng keng vui tai, Cửu Châu giật mình nhìn ra phía cánh cửa gỗ, tự hỏi không lẽ cậu em này đã để quên đồ để bây giờ vòng lại lấy. Trong tầm mắt của anh hiện ra hình dáng bốn cậu trai trẻ, một người thanh niên tóc dài đứng cạnh Nhất Châu, đưa đôi mắt tò mò nhìn anh. Hai chàng thanh niên khác trông chính trực, đẹp trai cũng đứng đằng sau nhìn anh đầy dò xét. Đôi mắt Cửu Châu nhìn về phía Nhất Châu, khó hiểu cùng bối rối đều thể hiện ra hết. Cửa tiệm bỗng chốc chìm vào một sự yên lặng khó hiểu.

"Anh...anh là đại thần Jojo phải không ạ?", Tôn Oánh Hạo mở to mắt ngạc nhiên đầy dò hỏi

Cửu Châu chợt nhớ ra đây là một chàng trai từng tham gia buổi ra mắt cuốn truyện Hành tinh đi lạc mà mình đã thiết kế bìa, anh vẫn ấn tượng với cậu trai này vì mái tóc dài, mấy năm rồi mà cậu ấy vẫn như vậy nhỉ.

"Đúng rồi, chào cậu, cậu từng tham gia buổi ra mắt cuốn sách Hành tinh đi lạc nhỉ?"

Cửu Châu nhanh chóng thu lại sự bối rối, nở nụ cười tươi sáng chào đón, đã lâu anh chưa giao tiếp với người lạ nhưng điều đó chẳng thể ngăn kỹ năng xã giao vốn đã nằm trong máu của anh. Tôn Oánh Hạo kích động bắt tay chào hỏi, tấm tắc khen quán cà phê này thật tinh tế trong sự bối rối của Nhất Châu và ba người bạn còn lại.

"Chào các cậu, tôi là Đường Cửu Châu, chủ của quán cà phê nhỏ này."

"À chào anh, tôi là Ức Hiên"

"Vâng chào anh, tôi là Uông Giai Thần"

Cửu Châu cùng Ức Hiên và Uông Giai Thần giới thiệu sơ qua lẫn nhau, khách sáo nói đôi ba câu rồi mời mọi người vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ yêu thích của Nhất Châu. La Nhất Châu cũng giới thiệu cho Cửu Châu đây là những người bạn từ Sở cảnh sát của mình, Cửu Châu cười nói đôi ba câu rồi quay trở lại quầy để làm vài món nước cho cả nhóm. Lâu lắm rồi quán anh mới đông khách như vậy.

"Ê Đại Long, nãy cậu bảo đại thần Jojo là sao vậy?"

"Cậu không biết thiệt hả? Ở với ảnh qua đêm rồi mà không biết ảnh làm nghề gì?"

"Ê nói bậy giờ đó ở nhà nhờ thôi chứ qua đêm gì thấy ghê á nha :). Mình biết ảnh làm thiết kế đồ họa này kia nhưng cũng không hỏi thêm về công việc của ảnh."

"Trời ơi thiết kế đồ họa là còn nói giảm nói tránh đó, ảnh là nghệ sĩ chuyên vẽ tranh digital với thiết kế bìa sách siêu nổi tiếng, hơn mười triệu followers trên Weibo, chẳng thua kém gì mấy ngôi sao đâu!"

"Cái gì cơ, Weibo của ảnh cho mình đâu có nhiều như vậy?"

"Chắc ảnh cho cậu nick clone rồi đó =))))))"

Tôn Oánh Hạo mở cho La Nhất Châu cùng đám bạn đang ngơ ngác tài khoản Weibo công việc của Cửu Châu. La Nhất Châu cũng mở điện thoại mình lên xem, anh lướt say mê, có thoáng giật mình vì tất cả những tấm ảnh gần đây Cửu Châu đăng lên đầu là những khung cảnh anh cùng anh ấy trải qua, đôi khi Nhất Châu nhíu mày tự hỏi liệu chàng trai hay xuất hiện trong những tấm ảnh anh ấy vẽ gần đây có phải là mình hay không. Bỗng Nhất Châu dừng lại ở một tấm ảnh được đăng tải vào cuối tháng Mười, đó là cảnh một chàng trai đang cúi xuống xoa đầu chú mèo hoang, đằng xa là ruộng lúa vụ mùa lung linh dưới nắng đầu thu. Anh chợt choáng váng, anh nhớ lại mình cũng lần đầu tiên bắt gặp chú mèo hoang ở thị trấn này là một ngày tháng Mười, ngay khi mình bước ra khỏi tiệm cà phê. Nhất Châu có thể xác định bức tranh này là vẽ mình, anh ấy đã thấy ư? Không hiểu tại sao trái tim anh đập thật mạnh, cảm giác nôn nao khó nói, có cái gì đó xẹt qua đầu óc của Nhất Châu nhưng anh chẳng thể nắm bắt.

"Ê ảnh vẽ đẹp thiệt á trời", Ức Hiên cảm thán

"Đương nhiên, nghe đâu là mấy nhà xuất bản sách xếp hàng để đặt hàng ảnh á", Oánh Hạo nói

"Không biết vẽ một bức thì bao nhiêu tiền nhỉ?", Giai Thần tò mò

"Nửa năm lương của tụi mình chẳng chẳng đủ", Oánh Hạo nói

Nhất Châu nãy giờ vẫn im lặng, lòng anh đang rối như tơ vò, xem đi xem lại những bức tranh của Cửu Châu. Lại chợt nhớ đến cuốn sách đầu tiên anh ấy giới thiệu, Hành tinh đi lạc, cũng là do anh ấy vẽ, hèn gì bìa cuốn sách đó cứ ám ảnh tâm trí vì quá đẹp. Miên man trong suy nghĩ, anh chợt giật mình khi thấy Cửu Châu đang bê đống nước đủ màu sắc lại. Cửu Châu vui vẻ mời mọi người, cũng tự nhiên ngồi xuống trò chuyện. Lần đầu tiên Nhất Châu thấy dáng vẻ hoạt bát đến độ này của anh, lúc trước khi anh ấy đi với mình chỉ thấy có một nét trầm tư sâu xa, đôi khi cả hai cùng giỡn thì Cửu Châu mới để lộ ra sự vui vẻ cùng khiếu hài hước đáng ngưỡng mộ. Rất nhanh các chàng trai bị thu hút bởi người nghệ sĩ vui vẻ này, ba người bạn của Nhất Châu rất có tư thế có mới nới cũ bỏ anh ra rìa để chuyện trò cùng Nhất Châu. Một mặt nào đó đây cũng là một việc thú vị, về quê đồng nghiệp thăm thú ai ngờ lại gặp mặt đại thần nổi tiếng mạng xã hội.

"Mình sẽ khoe bạn trai mình về việc này hehe", Oánh Hạo vui vẻ

Cửu Châu có hơi sặc nước khi nghe Oánh Hạo nhắc đến việc có bạn trai, anh nhanh chóng và kín đáo liếc mắt xem tất cả mọi người, ai cũng tỏ ra vô cùng bình thường, Nhất Châu cũng chẳng hề có dấu hiệu bất thường. Cửu Châu bất giác nở một nụ cười, không hiểu tại sao lại cảm thấy vui vui.

"Chàng trai nào may mắn thế?", Cửu Châu dò hỏi

"Em thấy anh ta thảm gần chết chứ may mắn gì...", Ức Hiên chen vào

"Thảm thật...", Giai Thần cảm thán

Oánh Hạo, một cách bất ngờ, đấm một phát đau điếng vào bả vai hai người bạn thân trong ánh mắt ngỡ ngàng của Cửu Châu. Nhất Châu vội giải thích tính khí người đồng đội của mình, còn tốt bụng giới thiệu bạn trai Oánh Hạo là Thường Hoa Sâm, nhân viên phụ trách tài liệu ở Sở. Cửu Châu gật đầu cười hì hì, mọi người nói chuyện vui vẻ.

"Nè Oánh Hạo em có ảnh chụp chung với bạn trai không, để anh vẽ tặng một tấm, coi như quà gặp mặt"

"Ui thật hả em cảm ơn", Tôn Oánh Hạo vừa nói vừa gửi cho Cửu Châu tấm ảnh cả hai

"Đẹp đôi thế!"

Cửu Châu cười cười rồi xin phép mọi người tiến về phía máy tính đặt cuối quán, thoan thắt vẽ phác thảo lên màn hình. Trong lúc đó, Nhất Châu bỗng nhiên nghiêm nghị nhìn về phía những người bạn của mình:

"Các cậu nói đi, tại sao lại đến đây vậy? Sở có việc cần mình hả?"

"Đúng vậy, nếu cậu đã nhận ra thì mình đã nói luôn, phía trên muốn cậu trở lại hỗ trợ do bọn tội phạm gần đây lộng hành quá mà nhân sự tinh nhuệ chúng ta không đủ.", Giai Thần nói

Oánh Hạo và Ức Hiên cũng thu nụ cười, nghiêm túc hẳn lên.

"Mấy sếp cần mình trở lại khi nào?"

"Vài tuần nữa!", Ức Hiên thấp giọng

Nhất Châu bỗng cảm thấy lòng nặng trĩu, anh luôn chuẩn bị tâm lý sẽ bị gọi trở lại đột ngột giữa kỳ nghỉ nhưng tại sao lúc điều này thật sự xảy ra anh lại chẳng nỡ. Đôi mắt anh bỗng lướt lên không trung, nhìn về phía chàng trai đang ngồi chăm chú vẽ ở trước mặt, trái tim anh rung lên, vì anh ấy sao? Oánh Hạo cảm nhận được gì đó, trực giác anh rất nhạy bén, nhưng anh chẳng biết mở lời sao vì cậu bạn này vốn ngây thơ trong những chuyện tình cảm.

"Mình biết rồi, mình sẽ sắp xếp!", Nhất Châu nói

Mọi người lại rơi vào im lặng cho đến khi Cửu Châu đến và gửi một file ảnh sang cho Oánh Hạo bằng WeChat. Cửu Châu vẽ lại Oánh Hạo và bạn trai Hoa Sâm dưới góc nhìn chibi, cả hai đang có một buổi picnic trên vành đai sao Hỏa. Oánh Hạo thích đến mức gửi ngay cho anh người yêu rồi set lại màn hình tin nhắn, không quên cảm ơn Cửu Châu.

"Anh Cửu Châu, cái Weibo anh đưa em là hàng pha ke hả anh...?"

"Cái gì? Cái đó là nick Weibo cá nhân của anh á, còn cái kia để làm việc mà...Chỉ người quen thân anh mới cho thôi đấy!"

Cửu Châu vô tội giải thích, sợ cậu em này sẽ buồn vì tưởng rằng mình không coi trọng mối quan hệ bạn bè này. La Nhất Châu đôi khi đến vấn đề này sẽ giống như một đứa trẻ, anh cong mắt cười hề hề, sự buồn bã cùng nặng nề tiêu tan. Cả năm người đều ngồi nói chuyện vui vẻ một hồi đến khi mặt trời đã ngả khuất dần sau những rặng núi, bộ ba đồng nghiệp tạm biệt đi về lại Sở cho kịp ngày mai đi làm, La Nhất Châu cũng tạm biệt Cửu Châu hướng về nhà bà.

Đêm nay, Nhất Châu lại ngồi ngắm trăng với bao tâm sự. Cũng dưới ánh trăng này, Cửu Châu ngồi suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Nhất Châu, lòng trăm mối tơ vò.

Và trăng thì vẫn cứ sáng vậy thôi.



--

Lại là mình với đôi ba câu chữ vụn về, chương sau là tỏ tình rùi nè


Mình cũng mới đăng tải một truyện Thập Châu hơi hơi người lớn nha mang tên "Trốn trăng" hy vọng mọi người sẽ ủng hộ. Chắc ngày mai mình sẽ dịch nốt chương còn lại của truyện này nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top