Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 芙樱落qwq

—————————————

*La Nhất Châu x Đường Cửu Châu








Buổi tối, mặt trăng rất sáng và lãng mạn, Đường Cửu Châu đang ngồi một mình trên ghế đá bên đường, dựa vào ánh sáng đèn đường, trên tay cầm một tờ báo mà đọc. Kết quả, anh thở dài nửa hơi và đặt tờ báo sang một bên, sau đó không ngừng nhìn những người qua lại trước mặt mình. Đột nhiên một người phụ nữ xuất hiện trong tầm nhìn của Đường Cửu Châu, đi tới trước mặt anh và nói "Xin chào, cậu bé nhỏ, cậu đang đợi ai sao?"

Đường Cửu Châu gật đầu rồi nhìn người phụ nữ trước mặt. sau khi nhận được câu trả lời của Đường Cửu Châu, người phụ nữ đi đến bên cạnh anh, cầm tờ báo lên, xem xét rồi đặt xuống nói "Muộn như vậy còn đợi người yêu sao?"

"Đúng thế, tôi đang đợi em ấy cùng nhau về nhà. Tôi luôn đợi em ấy ở đây mỗi đêm" Đường Cửu Châu mỉm cười trả lời người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ chống tay lên cằm, cẩn thận nghe Đường Cửu Châu nói, sau đó lại nói "Ồ, vậy thì quan hệ của hai người thực sự tốt, thế cậu ấy là người như thế nào?"

"Em ấy là một sĩ quan. Ngày nào cũng đi sớm về muộn. Hầu như không bao giờ có cơ hội gặp em ấy trừ buổi tối. Nhưng em ấy lại rất yêu tôi. Thỉnh thoảng em ấy sẽ sắp xếp công việc để về nhà với tôi cùng nhau thưởng thức  những bữa ăn ngon. Đôi khi em ấy sẽ chạy đến bên tôi cùng với bông hoa hồng, sẽ chăm sóc tôi và nói với tôi những điều nhỏ nhặt nhất, đôi khi tôi nghĩ rằng em ấy trông giống như mẹ già của tôi vậy" Đường Cửu Châu nhẹ nhàng nói tất cả về người yêu của mình với người phụ nữ trước mặt.

"Thật lãng mạn, nhưng mà cậu không sợ những ánh mắt dòm ngó của thiên hạ sao?" Người phụ nữ hỏi Đường Cửu Châu.

"Vậy cô có thấy ngạc nhiên hay cảm thấy kỳ lạ gì hay không?" Đường Cửu Châu quay lại hỏi người phụ nữ.

Người phụ nữ mỉm cười và nói "Chà, quả thực rất ngạc nhiên, nhưng tôi không lại không cảm thấy kỳ lạ, dù sao đây cũng là tình yêu, cũng chỉ là một loại tình yêu mà thôi. Hai người vừa lãng mạn, vừa có tâm tình tốt như vậy, thật khó để không khiến người ta ghen tị"

“Tôi gặp em ấy vào mùa đông năm nọ. Lúc đó tôi hơi nổi loạn và đã bỏ nhà đi trong cơn giận giữ với bố mẹ. Sau đó, vì quần áo trên người không ấm lắm nên tôi loạng choạng bước đi trong trời lạnh và đã đụng phải em ấy. La Nhất Châu, người yêu của tôi, lúc đó em ấy đang tuần tra lúc đó và vội vàng hỏi tôi có chuyện gì vậy, sau đó liền cởi áo khoác quân đội và khoác cho tôi, sau khi tôi ngất đi và tỉnh lại, em ấy đã chăm sóc tôi, tôi cảm thấy những người khác lúc đó rất tốt" Đường Cửu Châu nói rất nghiêm túc.

"Sau đó tôi thường xuyên đến chỗ em ấy, tuy rằng cả hai không biết nói cái gì, dù sao cũng dần dần quen thuộc lẫn nhau, sau đó hai người dần dần phát hiện ra tình cảm của nhau, nhưng cả hai đều im lặng vì sợ đối phương không thích mình, sợ đối phương từ chối và ghét mình"

"Vậy thì? Ai là người tỏ tình trước?"

"Là em ấy, lúc đó là như thế này. Chúng tôi đang ở trong căn lều nơi em ấy đang nghỉ, em ấy uống cạn hết rượu mà tôi mang theo, lúc đó tôi không ngờ em ấy lại uống nhiều như vậy. Sau đó em ấy say khướt và bắt đầu nói nhảm nhí. Tôi vốn định đặt em ấy lên giường và bắt đầu dọn dẹp. Vừa tính quay người đi thì em ấy đã ngăn tôi lại và nói: Đừng đi. Đại não của tôi lúc ấy không biết làm sao, chỉ biết đứng tại chỗ, sau đó em ấy trực tiếp kéo tôi lên giường đi ngủ, sáng mai em ấy vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua, cùng tôi thổ lộ lòng mình, và chúng tôi đã ở bên nhau đến bây giờ" Đường Cửu Châu đỏ mặt nói.

"Nhưng tôi đã không nói với gia đình mình sau đó, từ khi ra ở riêng, tôi rất ít khi liên lạc với gia đình, chỉ chào hỏi họ vào những ngày lễ và thỉnh thoảng có đến thăm họ. La Nhất Châu cũng không nói với gia đình của mình, nhưng La Nhất Châu tin rằng gia đình em ấy sẽ chấp nhận tôi" Đường Cửu Châu sờ sờ sau đầu nói.

"Chà, phát triển quá nhanh nhưng cốt truyện rất lãng mạn và đẹp đẽ. Người bạn thích cũng thích bạn, thật là tuyệt vời đúng không. Tại sao tôi vẫn không gặp được người tình trong mộng của tôi chứ?" Người phụ nữ thở dài bất lực.

Người phụ nữ đứng dậy nói với Đường Cửu Châu "Cũng muộn rồi, tôi phải về đây, tôi hy vọng bạn có thể tiếp tục. Hoa hồng đối với ai cũng rất lãng mạn, nhưng phải đúng lúc, đúng người thì mới được, tạm biệt"

Đường Cửu Châu cúi đầu chào tạm biệt người phụ nữ, sau đó, anh tiếp tục nhìn vào đám đông, nhìn thấy nhân vật chính của mình bước ra khỏi đám đông với bông hoa hồng đang tiến về phía mình. Đường Cửu Châu vội vàng chạy đến ôm lấy La Nhất Châu, La Nhất Châu nhìn người trong tay mình mà cười một tiếng, mệt mỏi ngày nào cũng tan biến. Một lúc sau Đường Cửu Châu rời khỏi vòng tay của La Nhất Châu, cầm lấy bông hoa hồng và nói "La Nhất Châu, hôm nay tan làm muộn quá, em có mệt không?"

La Nhất Châu lắc đầu nói "Không mệt, gặp lại anh sẽ không mệt, chúng ta về nhà thôi!" La Nhất Châu nói xong liền nắm tay Đường Cửu Châu rời đi.

Trên đường về, Đường Cửu Châu ngân nga hát một bài hát, cùng nắm tay La Nhất Châu trở về nhà. La Nhất Châu mỉm cười nhìn người yêu của mình và nói "Cửu Châu, em yêu anh!"

"Sao bỗng nhiên lại nói thế này? ”Đường Cửu Châu dừng lại.

"Em cũng không biết nữa, có lẽ là vì yêu anh"

"Anh cũng vậy, anh cũng yêu em! Anh yêu em nhất!!" Đường Cửu Châu ôm La Nhất Châu nói.

La Nhất Châu mỉm cười, sau đó cậu cúi xuống gần Đường Cửu Châu và hôn anh ấy. La Nhất Châu luôn muốn cả thế giới biết rằng Đường Cửu Châu là báu vật của cậu, là chủ nhân nhỏ độc nhất của cậu và là bảo vật yêu thích của cậu. Tất nhiên, đôi khi cậu lại không muốn họ biết, bởi vì Đường Cửu Châu là duy nhất của cậu.

Khi trở về đến nhà họ sẽ cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn uống, sau đó cùng nhau tán gẫu, chia sẽ những mệt mỏi hằng ngày, cuối cùng là sẽ cùng nhau đi ngủ. Sẽ cùng nhau chờ đợi một ngày mai tốt đẹp hơn, và ngày mai của họ sẽ chỉ có tốt hơn.



––end––



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top