Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lullaby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:毕须I鬼
————————

"Lullaby--- ngủ ngon, mơ đẹp "

"Ngủ ngon, mơ đẹp
Tiểu Thuyền thân yêu của anh"

––

"Cậu có mong muốn nào chưa thực hiện được không?"

".... không"

"Vậy, cậu có gì muốn hỏi gì hay không? "

"Có thể cho tôi một chút thời gian để nói chuyện với cậu ấy được không? "

"Được rồi, nhưng chỉ có nửa giờ thôi! "

Vị thần nhìn người đang theo dõi mình một cách từ bi, khẽ thở dài, rồi tan biến trong gió đêm.

–––

La Nhất Châu dạo gần đây ngủ không được ngon, ngày nào cũng gặp phải ác mộng, không thể ngủ yên giấc được.

Đêm nay, sự mệt mỏi vì không thể ngủ ngon trong một thời gian dài khiến cậu chìm vào giấc ngủ sâu ngay khi vừa nhắm mắt.

Nhưng trong giấc mơ này, trời tối đen như mực, cậu thậm chí còn không thấy được rõ ngón tay của mình.

Không biết điều này có liên quan gì đến tâm trạng của cậu hay không?

Cậu tự cười nhạo mình.

Cậu bước đi vô định trong bóng tối và không thể nhìn rõ phía trước, điều đó cũng không quan trọng, dù sao cậu cũng đã không còn lưu luyến gì.

Nó giống như đi trên một quãng đường dài, hay thực tế chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Một chùm ánh sáng nhỏ đột nhiên xuất hiện trong màn bóng tối dày đặc. Khi cậu càng ngày càng gần, ánh sáng càng ngày càng mạnh và nó tỏa sáng ngày càng nên mạnh mẽ hơn.

La Nhất Châu đưa bàn tay lên che mắt của mình.

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, mọi thứ xung quanh cậu đã thay đổi.

Đây không còn là bóng tối chết chóc mà là khung cảnh quen thuộc nào đó sâu thẳm trong tim cậu.

Công viên giải trí.

Khu vui chơi tấp nập người qua lại, tiếng cười đùa không ngớt, những mảng màu đẹp như mơ đan xen vào nhau.

Nhưng mọi thứ dường như bị mờ đi, thậm chí là đóng băng.

Trong mắt La Nhất Châu chỉ có người trước mặt đang vui vẻ vẫy tay chào anh.

Là người yêu của cậu.

Đường Cửu Châu.

Hôm nay Đường Cửu Châu không mặc áo sơ mi kẻ sọc, thay vào đó là một chiếc áo len màu xanh lam có in hình mặt cười lớn, nhưng chiếc cổ mảnh mai lại thắt một chiếc khăn lụa đen trắng.

Chiếc khăn lụa tung bay trong gió, đưa dòng suy nghĩ của La Nhất Châu bay xa.

Đã bao lâu rồi cậu không đến đây nhỉ?

Một vài ngày, một vài tuần, hay là vài tháng?

La Nhất Châu gần như không nhớ được.

Gần đây, cậu đã có một tâm trạng rất rối bời.

"Đang suy nghĩ gì vậy? Anh đang chào em mà em đang suy nghĩ gì thế? "Đường Cửu Châu chống nạnh nũng nịu hỏi.

Một cuộc trò chuyện sôi nổi như thế này có vẻ giống như những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Mọi thứ xung quanh dường như trở nên sống động, và các du khách vẫn tiếp tục cười đùa.

La Nhất Châu mỉm cười, vội vàng tiến lên đón lấy người trước mặt ôm vào trong lòng: “Thực xin lỗi, anh hôm nay thật đáng yêu, em vừa nghĩ đến liền choáng váng"

Đường Cửu Châu lập tức liền xấu hổ, nhẹ nhàng đấm vào ngực cậu, trầm mặc nói: "Thật đáng ghét, em sao đột nhiên trở nên tốt như vậy ~"

La Nhất Châu nghe vậy liền bật cười , Đuờng Cửu Châu cứ dễ thương như thế này khiến trái tim cậu mềm nhũn.

"Đó là bởi vì em muốn nói cho anh biết~" La Nhất Châu khẽ thì thầm vào tai Đường Cửu Châu

Dù rằng đây chỉ là giấc mơ, em cũng sẽ kể cho anh nghe những điều mà em trước đây chưa từng nói.

Đến lối vào công viên giải trí, hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau rồi bước vào.

Nhìn từ xa, một màu hồng và một màu xanh lam, hai khuôn mặt tươi cười giống nhau, đều rất sáng sủa và rất hợp nhau.

"Thật tuyệt"

Không biết có ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại thở dài với niềm xúc động vô hạn về những kỷ niệm ngày xưa ùa về.

Ở đằng xa xa có một tháp chuông to lớn với kim giờ chỉ đến mười giờ.

Mọi thứ đều đang ở trạng thái đẹp nhất.

“Em muốn chơi gì?” Đường Cửu Châu hỏi

"Hả... không sao đâu, cứ chơi những gì mà anh muốn. "

"Tất cả đều được... đây là sự lựa chọn khó khăn nhất. À, quên nó đi, bây giờ chúng ta sẽ chơi cái gì đó thú vị một chút". Đường Cửu Châu than thở, ngay lập tức kéo La Nhất Châu chạy đi " Cái này, cái này, cái này kích thích"

"Tàu lượn siêu tốc? " La Nhất Châu do dự một chút

"Gì cơ, anh chàng mạnh mẽ như La Nhất Châu mà cũng sợ tàu lượn sao" Đường Cửu Châu cố ý chọc tức cậu.

“Được rồi, chơi với cái này đi.” La Nhất Châu thực sự không chịu nổi thủ đoạn này của anh ấy.

Đường Cửu Châu che miệng cười cười.

Một lúc sau, La Nhất Châu buồn bã nhìn người bạn trai đang vẫy tay với mình bên ngoài hàng rào.

"Jojo, anh đã lừa em~ tại sao anh không lên đây?"

"Hì hì hì hì, ai nói cho em biết rằng anh muốn chơi!” Đường Cửu Châu lè lưỡi, “ Được rồi, mau ngồi xuống, anh muốn chụp ảnh cho em!"

Sự thật là La Nhất Châu đã đi tàu lượn siêu tốc một mình, cậu buồn bã nhìn người bạn trai đang phấn khích của cậu và ngoan ngoãn ngồi xuống.

"1, 2, 3"

"hớ hớ hớ "

Đường Cửu Châu vừa mới bắt đầu chụp ảnh, tàu lượn đã bắt đầu khởi động, với khí thế kinh người lao thẳng lên bầu trời.

La Nhất Châu không có thời gian để trấn an bản thân, cậu sợ hãi với tốc độ này và hét lên.

"hahaha ha ha"

Ở bên dưới, Đường Cửu Châu đang chế nhạo sự rụt rè của La Nhất Châu.

Khi tàu lượn kết thúc, La Nhất Châu như người mất hồn, ngồi tại chỗ bất động.

"La Nhất Châu, Tiểu Thuyền, em ổn chứ" Đường Cửu Châu đặc biệt tiến đến tháo dây an toàn ra.

Phải một lúc sau, La Nhất Châu mới lấy lại được tinh thần, cậu ấy vẫn chưa quên điệu cười đặc biệt và hài hước của bạn trai mình.

"Jojo, vừa rồi là anh đang cười nhạo em ?"

"Không, Không, anh làm sao có thể cười nhạo em chứ" Đường Cửu Châu nhìn thấy biểu cảm của La Nhất Châu không đúng lắm, sợ hãi nhanh chóng kéo cậu đi " Được, được rồi, gần trưa rồi, chúng ta nhanh lên xếp hàng chơi cái tiếp theo đi ~ "

Đường Cửu Châu kéo La Nhất Châu đi thẳng đến nơi mà anh muốn đến.

La Nhất Châu giả vờ bị anh kéo một cách bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía sau lưng Đường Cửu Châu.

Thật tuyệt, anh vẫn có thể kéo em đi đến những nơi mà anh muốn chơi.

Cậu mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy không tránh khỏi một nỗi buồn.

Điểm đến tiếp theo của Đường Cửu Châu là vòng quay thư giãn, nhẹ nhàng và không gây phấn khích như lúc nãy.

Ngược lại, ở đây ít trẻ em hơn, chủ yếu là các cặp vợ chồng, ngồi trước mặt nhau, giả vờ đuổi nhau.

"Jojo, điều này quá là ngây thơ, đúng không" La Nhất Châu cảm thấy có một chút xấu hổ.

Cậu là một người cứng rắn với kích thước 1,5 mét ngồi trên một con ngựa gỗ nhỏ, nó trông mới kỳ lạ làm sao.

Đường Cửu Châu thuyết phục cậu: "Ồ, nhìn em giống trẻ con quá? Hôm nay em mặc một màu hồng đáng yêu như vậy, tại sao lại không chơi trò đu quay đáng yêu này? "

Nó có vẻ có lý ...

"Sau đó, anh không được phép xuống lần này ".

"Được thôi, không vấn đề gì".

Sau đó cả hai cùng nhau lên ngựa.

Để Đường Cửu Châu không rời đi giữa chừng như lúc nãy, La Nhất Châu chỉ đơn giản là nắm tay Đường Cửu Châu và giữ chặt.

Khi chiếc đu quay còn quay, bàn tay của họ đã đan vào nhau từ rất lâu.

Ngay cả những người đang ở phía sau họ cũng xì xào rằng họ "họ quá ngọt ngào ~"

La Nhất Châu lợi dụng cơ hội dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay Đường Cửu Châu, khiến Đường Cửu Châu ngứa ngáy muốn thu tay lại, nhưng lại không đủ sức để làm điều đó.

Anh thở dài: " La Nhất Châu, em trẻ con quá đó~".

"Tại em đang rất hạnh phúc cùng với anh~" La Nhất Châu cười nói.

Đường Cửu Châu đỏ mặt ngay khi nghe vậy, giận giữ mắng cậu, ngoài mặt thì bảo không thích, nhưng trên thực tế, trái tim anh đang rất ngọt ngào như được bọc trong mật ong.

La Nhất Châu dịu dàng nhìn vào gò má đang ửng hồng của anh, và đột nhiên muốn đưa tay ra chạm vào nó, cảm nhận được nhiệt độ của nó như muốn thiêu đốt những mạch máu đang đập dưới da anh.

Đến cuối cùng, cậu vẫn nắm chắc lấy bàn tay của Đường Cửu Châu.

Nhiệt độ của lòng bàn tay này, đó cũng là điều mà cậu mong muốn.

"Thật ấm..."

Sau một thời gian ngồi trên đu quay, Đường Cửu Châu cũng đã đói rồi

Từ khi đến đây, họ mới chỉ chơi đúng có hai trò đầu tiên, Đường Cửu Châu lườm lườm La Nhất Châu: "Đều tại em, La Nhất Thuyền, bây giờ anh đang đói chết rồi, nhưng anh vẫn chưa chơi hết các trò chơi này".

"Được, được, đều là lỗi của em, vậy jojo, bây giờ mình sẽ đi ăn có được không?". La Nhất Châu dỗ dành bạn trai nhỏ của mình.

Nếu có bất kỳ cuộc cãi vã nào giữa họ, thì cậu vẫn sẽ luôn là người sai.

Sau đó, La Nhất Châu liền xuống trước một bước, Đường Cửu Châu cũng lập tức bước xuống theo cậu: " Được rồi, vậy anh muốn ăn một cái hamburger ".

Vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, La Nhất Châu liền từ chối. Đường Cửu Châu trực tiếp ôm lấy cánh tay cậu mà nũng nịu:" ừmm, tiểu Thuyền~, tiểu Thuyền đáng yêu của anh, cho anh ăn hamburger một lần thôi được không~, đã lâu rồi anh không được ăn nó".

La Nhất Châu chịu không thể chịu được sự đáng yêu này của Đường Cửu Châu, không cần biết khỏe hay không khỏe, cậu ngay lập tức gật đầu: "Được".

"Yeah! Tiểu Thuyền em là tuyệt nhất đó, Đường Cửu Châu liền hôn cậu một cái, sau đó lại nhanh chóng đi tìm chiếc hamburger của mình.

La Nhất Châu ở cùng một chỗ sững sờ sờ sờ bên khuôn mặt vừa bị hôn, khóe môi nhếch lên cao, dưới mắt vô thức hiện lên một tia hoài niệm.

Lần cuối cùng cậu được hôn như thế này là bao lâu rồi nhỉ?

La Nhất Châu cũng không nhớ rõ.

Dù chỉ là trong mơ, nhưng cái chạm chân thực và ngọt ngào này khiến cậu muốn chìm đắm vào đó.

Tay chạm vào môi trên, nhưng lại vô tình chạm vào một chút ẩm ướt rất ấm áp.

Sau khi ăn trưa vui vẻ và đã no nê, Đường Cửu Châu không còn vội vàng chơi đùa nữa mà đưa La Nhất Châu vào một cửa hàng.

Đối mặt với hàng loạt những thứ nhỏ bé tinh xảo rực rỡ, La Nhất Châu có vẻ hơi hụt hẫng.

"Jojo, ở đây đâu có gì để mua đâu, chúng ta ra ngoài chơi tiếp đi".

"Không, không, không, anh chỉ muốn đi dạo một vòng đây thôi, nhưng mắt Đường Cửu Châu nãy giờ không thể rời mắt khỏi những thứ tinh xảo và đáng yêu này.

Đột nhiên, anh nhìn thấy cái gì đó, trợn to hai mắt, kéo La Nhất Châu chạy tới: A, cái này, cái đồng hồ bỏ túi nhỏ này đáng yêu quá!

Anh ấy cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi hình con thỏ rồi đưa cho La Nhất Châu xem:" Em xem, con thỏ này đáng yêu quá".

"Vâng, nó thật sự rất dễ thương". La Nhất Châu cong mắt: "Cũng dễ thương như anh vậy đó".

Đường Cửu Châu vô tình bị bạn trai trêu chọc, lỗ tai lại đỏ lên: "đáng ghét ~"

Sau đó, anh hào hứng mở chiếc đồng hồ bỏ túi và xem xét cấu trúc bên trong nó.

Mặt số là một hình vẽ hoạt hình về một chiếc gương có đeo kính và kim chỉ vào vị trí ba giờ mười giờ tùy ý.

"Cái này thật đáng yêu, anh muốn mua nó" Đường Cửu Châu bị chọc một chút, sau đó lại tiếp tục chọn cái tiếp theo. " Sẽ có một con cá mập nhỏ ở đây không nhỉ~"

La Nhất Châu tùy ý để Đường Cửu Châu chọn và cậu cũng chỉ đi sau anh dò xét.

"Ồ,nhìn này anh thật sự nhìn thấy hình dạng của một chiếc thuyền, anh nghĩ cá mập phổ biến hơn chứ nhỉ~ được rồi, anh sẽ mua chiếc thuyền này! ".

Với hai chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay, Đường Cửu Châu vội vàng đi tới quầy thu ngân để thanh toán.

Trên đường đi, anh ấy lại nhìn thấy hai cái băng đô động vật, một con thỏ và một con cá mập, sau đó lại nhanh chóng đem đi để thanh toán.

"Đây, cầm lấy".

Sau khi đi ra, Đường Cửu Châu đưa cho La Nhất Châu chiếc băng đô hình cá mập nhỏ.

La Nhất Châu ngoan ngoãn cầm lấy, Đường Cửu Châu cũng nhanh chóng đeo chiếc băng đô con thỏ của mình.

Đeo xong, cả hai người nhìn nhau cười khúc khích.

"Còn đây, con thỏ này là cho em, và chiếc thuyền này sẽ là của anh".

Đường Cửu Châu mở ra lòng bàn tay, trong đó có hai chiếc đồng hồ bỏ túi.

La Nhất Châu cầm chiếc đồng hồ bỏ túi, rồi giấu nó dưới lớp áo len.

Đường Cửu Châu hỏi cậu:" Tại sao không lấy nó ra, nó không đủ đáng yêu sao? "

"Vì ở đây, nó gần trái tim nhất ~ "

Nếu có thể, em hy vọng sẽ giấu anh trong lòng và trở thành duy nhất của riêng em.

"Trong lòng em chỉ có anh."

Sau khi nghe câu nói yêu đương này thứ n của ngày hôm nay, Đường Cửu Châu đỏ mặt, giấu chiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ dưới áo len của mình.

"Anh đi vệ sinh một chút, em ở đây đợi anh".

Đường Cửu Châu nhanh chân chạy đi.

La Nhất Châu bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng và xấu hổ của Đường Cửu Châu vội vàng chạy đi.

Không lâu sau, Đường Cửu Châu trở lại.

Vết ửng hồng trên mặt anh ấy đã biến mất, và biểu cảm của anh ấy đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Nhưng không biết có phải thời tiết hơi lạnh hay không, khi La Nhất Châu nắm tay Đường Cửu Châu, cậu cảm nhận được sự mát lạnh truyền đến từ bàn tay anh.

Cậu quan tâm hỏi: "Có chuyện sao jojo, sao tay anh lạnh thế? Có lạnh không?"

Ngón tay của Đường Cửu Châu chuyển động, nhưng cuối cùng anh vẫn không rút khỏi lòng bàn tay của La Nhất Châu đang nắm lấy tay anh.

"Chắc là vì anh vừa mới rửa tay xong, nước trong đó lạnh quá".

"Được rồi, thế hãy nắm chặt tay của em, em sẽ sưởi ấm nó cho anh".

Đường Cửu Châu ngoan ngoãn đặt tay mình trong lòng bàn tay rộng rãi của La Nhất Châu.

Các ngón tay của anh ấy thực sự rất dài, nhưng chúng lại thực sự nhỏ nhắn đến khó hiểu trong tay La Nhất Châu.

"Tiểu Thuyền, lòng bàn tay của em thật ấm áp a~"

"Nó được sử dụng đặc biệt để làm ấm bàn tay của anh đấy."

"Đó là lý do tại sao tay của anh rất lạnh đó, là cho em một cơ hội để thể hiện đấy ~"

'Chà, thế phải cảm ơn jojo nhiều quá ~ "

Họ nắm tay nhau một thời gian rồi tay trong tay đến những nơi khác.

"Chúng ta đi xem phim được không? "

Đường Cửu Châu nảy lên một ý.

La Nhất Châu vẫn luôn đáp ứng nguyện vọng của anh ấy.

“Được rồi, anh muốn xem phim gì?

"hmm... phim kinh dị đi".

"Jojo, anh không sợ sao?"

"Sợ chứ! Nhưng mà, không phải anh có em sao? "

"Được, nếu anh muốn xem vậy em xem với anh! "

Cho dù anh muốn làm gì, em cũng sẽ làm cùng anh.

Hãy cứ tiến về phía trước và em sẽ luôn ở phía sau anh.

Đường Cửu Châu dắt theo La Nhất Châu cùng đi ra ngoài công viên giải trí ngược lại với sự đi lại của đám đông.

Khi chuẩn bị bước tới cửa, La Nhất Châu đột nhiên dừng lại, ngay cả Đường Cửu Châu đang kéo cậu cũng dừng lại theo.

"Có chuyện gì thế, Tiểu Thuyền? " Đường Cửu Châu hỏi han cậu.

La Nhất Châu không nói gì, lắc đầu, xoay người nhìn lên tháp chuông lớn.

Kim giờ phía trên rõ ràng chỉ đến năm giờ.

Năm giờ

Có nhanh quá không?

Cậu đã nghĩ thời gian vẫn còn nhiều.

La Nhất Châu cau mày, đột nhiên cậu hướng về phía của Đường Cửu Châu.

"Tiểu Thuyền, em làm sao vậy? "Sao lại đột ngột quay về chứ, không phải nói đi xem phim sao? Đường Cửu Châu khó hiểu, cũng không có dứt ra khỏi vòng tay của cậu.

Biểu hiện của La Nhất Châu Châu có chút nghiêm túc, nhưng khi nhìn Đường Cửu Châu, ánh mắt cậu khẽ động " Không có jojo, đã năm giờ rồi, anh không khát sao? Đi mua nước trước đi, được không? "

Khi nói đến “tốt hay không tốt", nó giống như một lời thỉnh cầu hơn là hỏi ý kiến ​​của Đường Cửu Châu.

Nói cách khác, là đang cầu nguyện cho lời hứa của anh ấy.

Nếu thật sự có thần trên thế giới này, thì Đường Cửu Châu chính là vị thần của La Nhất Châu.

Anh ấy chính là niềm tin trọn đời và tình yêu là duy nhất đối với cậu.

Đường Cửu Châu bị mềm lòng trước vẻ mặt mong manh mà La Nhất Châu đột nhiên lộ ra, ánh mắt dịu dàng như ánh ban mai của ngày xuân, để những ai bị bao bọc trong ánh mắt đó cảm nhận được sự ấm áp và bao dung của mùa xuân.

Nhưng mà, Đường Cửu Châu lắc đầu, nói với một giọng điệu bình tĩnh đến lạnh lùng: "Không được, rạp chiếu phim cũng có nước, chúng ta đến đó rồi mua nước luôn".

"Nhưng mà... "

La Nhất Châu muốn nói gì đó, nhưng lại bị Đường Cửu Châu khẽ ngắt lời: " Tiểu Thuyền, anh không muốn phải trở về."

Trở về làm gì?

Trở lại công viên giải trí, trở lại khu mua sắm ở trung tâm?

Hay là quay ngược về quá khứ, ngược dòng thời gian và trở lại vẻ đẹp ban đầu?

La Nhất Châu không biết câu trả lời, nhưng vào lúc này, trong giấc mơ của mình, cậu thà tin lời người trước mặt.

".... Được"

Cuối cùng cậu vẫn không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ Đường Cửu Châu.

Cậu chua xót kéo khóe môi lên, nhưng bàn tay trên tay Đường Cửu Châu lại siết chặt hơn một chút.

Đường Cửu Châu vui vẻ nở nụ cười, đưa tay véo lấy má của La Nhất Châu một cái.

"Tiểu Thuyền,  em thật sự rất tốt a~... thật sự yêu em nhiều".

Là một lời thì thầm, nhẹ nhàng qua trong làn gió

Em cũng yêu anh, thỏ con của em.

Đối diện khu vui chơi là khu phố rất nhộn nhịp, có một rạp chiếu phim ở đó.

Khi anh ấy bước ra khỏi công viên giải trí và chuẩn bị băng qua đường, La Nhất Châu lần nữa dừng lại, và nói rằng Đường Cửu Châu không nên đến đó.

Đường Cửu Châu bất lực, quay đầu chỉ vào tháp đồng hồ “ Tiểu Thuyền, nếu chậm chút nữa, chúng ta sẽ không thể xem phim.

Con trỏ đã chỉ đến năm và mười lăm.

Chỉ còn bốn phút nữa.

"Vậy thì đừng xem nó nữa, dù sao bây giờ em cũng không muốn tới đó!” La Nhất Châu đột nhiên nổi nóng lên.

"Ngoan, Tiểu Thuyền, đừng khó xử mà ~” Đường Cửu Châu đối mặt với La Nhất Châu, bóp mặt cậu, kiên nhẫn dỗ dành, “ Tiểu Thuyền của anh, nếu em không muốn đi thì anh sẽ cõng em qua đó, được rồi ~

" Em sẽ không để anh cõng em trên lưng đâu, em sẽ cảm thấy đau lòng nếu em ngã trên lưng của anh.” La Nhất Châuvẫn từ chối nhưng giọng điệu đã dịu đi.

"Vậy thì" Đường Cửu Châu ghé sát vào tai La Nhất Châu nói nhỏ: " Em cõng anh được không~".

Anh khẽ ngước nhìn người yêu của mình,cứ như thể đang nhìn chằm chằm vào vị thần của mình vậy.

Ánh sáng bầu trời rơi vào mắt anh, sáng lấp lánh, nhưng với một số cảm xúc dâng trào không thể diễn tả được.

Chiếc áo len trên người vẫn sáng và trong xanh như bầu trời quang đãng.

Và bản thân anh ấy cũng vậy.

Họ là màu sắc duy nhất trong cuộc đời của nhau.

Họ là những vị thần hộ mệnh của nhau.

Đường Cửu Châu nhìn đôi mắt của La Nhất Châu vừa sợ hãi, vừa ngạc nhiên, vừa vướng víu, sửng sốt, cuối cùng tất cả cảm xúc phức tạp đều trở lại trong đôi mắt bình tĩnh của anh, anh chậm rãi nhếch lên một nụ cười "Tiểu Thuyền, đi thôi."

La Nhất Châu nhìn anh, môi cậu cũng nhếch lên thành hình vòng cung, cậu nhẹ nhàng nhìn người yêu nắm lấy bàn tay của mình: "Đi thôi, Thỏ con của em".

Cứ tiếp tục như thế này.

Dù có chìm vào giấc mơ vĩnh viễn, hay không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.

Cũng không quan trọng.

Ít nhất, cậu có thể giữ được người yêu của mình.

Một giấc mơ  đẹp quá mà không muốn tỉnh lại.

Khi đến rạp chiếu phim, họ lấy các vé đã đặt trước, cùng chung tay bước vào rạp chiếu phim tưởng chừng như vắng vẻ này.

"Rõ ràng đã bỏ ra một giá vé bình thường, nhưng lại được hưởng chế độ đãi ngộ độc quyền, điều này thực sự tốt nha ~ ”Đường Cửu Châu hài lòng gật đầu.

La Nhất Châu cũng cảm thấy rất vui vì sẽ không còn ai quấy rầy hai thế giới riêng của họ nữa.

Nhưng.

" Ít người như vậy, jojo, anh sẽ không sợ sao?"

"Đương nhiên là không, bởi vì em ở đây~".

"Em là chỗ dựa an toàn lớn nhất của anh đó~".

Đối mặt với hành động thậm chí giống như một đứa trẻ của Đường Cửu Châu, hai lỗ tai của La Nhất Châu đều đỏ bừng.

"Phim bắt đầu rồi kìa, mau ngồi xem đi!".

Vì chỉ có hai người trong rạp phim nên họ trực tiếp tìm chỗ ngồi xem đẹp nhất ở trung tâm rồi ngồi xuống.

Nói một cách chính xác thì phim này không mấy kinh dị, chủ yếu thiên về suy luận và phải dùng não, nhưng phải nói là kinh dị, tức là một số chi tiết hay tình tiết được tiết lộ khiến người ta nghĩ đến là khiếp sợ tột độ.

Đường Cửu Châu xem một cách say sưa và thích thú, thậm chí quên ăn bỏng ngô, La Nhất Châu vì vậy đích thân đút cho anh ăn tận miệng, anh ăn cứ như là gà con, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Thời lượng bình thường của bộ phim thường là hơn một giờ.

Trong khoảng thời gian này, bàn tay của La Nhất Châu luôn đặt trên vai Đường Cửu Châu, siết chặt nó một cách cẩn thận và chú ý. Cậu không chú ý đến nội dung phim ở trên mà chỉ đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bên cạnh của Đường Cửu Châu, nhìn biểu cảm thay đổi liên tục của anh ấy do những thăng trầm của cốt truyện, nhìn anh ấy thỉnh thoảng lo lắng đến mức đưa tay trước mặt. Nhìn đôi mắt của anh ấy hơi mở to ra vì khung cảnh trong phim.

Nó rất sống động và đẹp đẽ, giống như mọi khi.

La Nhất Châu hơi cong mắt.

Thật tuyệt, cậu còn có thể thấy được vẻ mặt như thế này của anh ấy.

"Tiểu Thuyền, vừa rồi em không có xem phim sao? ".

Ngay khi rời rạp chiếu phim, Đường Cửu Châu đã bắt đầu "chất vấn" cậu.

"Đúng thế".La Nhất Châu sờ sờ chóp mũi. "Tại em bận ngắm nhìn anh".

Đường Cửu Châu hai má ửng đỏ: " Tiểu thuyền ~".

"Đừng có mà như thế này nữa"

La Nhất Châu chỉ nghĩ là anh ấy thẹn thùng vì thế mà cậu đồng ý, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ rằng lần sau vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.

“Gần bảy giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!".

"Được".

Đường Cửu Châu một lần nữa kéo La Nhất Châu rời đi.

Cách rạp chiếu phim không xa là một con phố ăn vặt, đi từ xa đã ngửi thấy đủ loại mùi thơm tuyệt vời.

"A, thơm quá ~ Tiểu Thuyền, chúng ta đi thịt nướng đi! ”Đường Cửu Châu say đắm trong mùi thơm của thức ăn.

“ Đi, hôm nay mọi thứ đều do anh quyết định~".

" Tiểu thuyền, em thật tuyệt vời nhaa".

Đường Cửu Châu nhanh chân bước về phía nhà hàng thịt nướng thơm nhất gần họ.

Thịt xiên nướng có rất nhanh, Đường Cửu Châu một tay cầm thịt xiên nướng, hai má phồng lên thổi thổi.

"Hơi cay một chút nhưng rất ngon. ”Đường Cửu Châu với lấy nước ở trong tay của La Nhất Châu vừa khen ngợi xiên nướng.

" jojo ăn chầm chậm thôi". La Nhất Châu lo lắng nhìn anh nói.

Cậu chỉ ăn mấy miếng rau củ, còn tận tình chăm sóc Đường Cửu Châu  giống như là chăm sóc một đứa trẻ.

Thấy La Nhất Châu không ăn, Đường Cửu Châu nuốt miếng thịt vào miệng rồi nấc lên.

" Tiểu Thuyền, sao em không ăn? Em đừng chỉ một mình nhìn anh ăn như thế chứ, anh ăn nhiều như vậy cũng xấu hổ lắm~."

"Em chỉ nhìn anh ăn thôi cũng đủ no rồi".

Ánh mắt của La Nhất Châu sâu thẳm và dịu dàng, nó không giống như đang ở trong một phố ăn vặt sôi động, náo nhiệt mà giống như ở một nhà hàng tây cao cấp. Nhìn bạn trai của mình ăn uống như vậy, tình yêu trong mắt mãnh liệt đến mức gần như dâng trào lên.

"Sẽ không được đâu.” Đường Cửu Châu lau miệng, nghiêm túc nhìn cậu, “Nếu em cứ như vậy, anh sẽ rất lo lắng cho em đấy".

Đôi mắt của La Nhất Châu khẽ chớp một cái, nó dường như bị lóa mắt bởi ánh đèn trong quầy hàng ăn.

"Anh đừng lo, sau khi về em sẽ ăn sau".

Sẽ không làm anh lo lắng nữa.

Mọi thứ đều sẽ tốt hơn.

Sau khi ăn uống no nê xong, Đường Cửu Châu lại kéo La Nhất Châu đi mua sắm.

Nói cách khác là để cho tiêu hóa.

Khác với phố ăn vặt sôi động ở bên kia, hai bên đường dài có một khu dân cư rất yên tĩnh.

Trên đường hầu như không có bóng người, chỉ có vài ngọn đèn đường lẻ loi trên con đường dài, ánh lên một tia hiu quạnh.

Đường Cửu Châu lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ.

"Đã hơn chín giờ rồi sao... "

Anh sẽ phải đi trong vòng chưa đầy nửa giờ nữa.

Đường Cửu Châu hai mắt lim dim, có thể thấy được vẻ mất mát, tiếc nuối trên gương mặt của anh ấy.

La Nhất Châu nhe nhàng xoa đầu anh, an ủi nói: "Đừng buồn, jojo, chỉ cần anh muốn đi tiếp, em có thể ở bên anh mãi mãi".

Đường Cửu Châu ngẩng đầu, trầm tư nhìn cậu một lúc mới chợt nở nụ cười: "Vậy thì nói đi. Nếu anh không nói dừng lại, thì sẽ không bao giờ kết thúc."

"Được".

Đôi mắt của La Nhất Châu còn sáng hơn những vì sao trên trời và dịu dàng hơn mặt trăng.

Nói rồi cả hai nắm tay nhau đi giữa phố.

Cả hai đều không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi như thế.

Cảm nhận dòng thời gian lặng lẽ.

Con phố này dài đến mức tưởng như không có hồi kết vậy.

"Tiểu Thuyền".

Đường Cửu Châu đột nhiên nhẹ giọng gọi.

La Nhất Châu ngước lên nhìn anh.

"Thời gian sắp hết rồi”.

Đường Cửu Châu nhìn cậu và một nở nụ cười, anh nhẹ nhàng buông tay cậu ra, chậm rãi lùi về phía sau, ánh mắt không hề rời khỏi cậu.

"jojo..."

La Nhất Châu dường như nhận ra điều gì đó, muốn bước tới ôm Đường Cửu Châu, nhưng chân cậu như bị buộc chặt chỗ và không thể di chuyển.

"Không được... "

"Xin đừng rời xa em... "

La Nhất Châu tuyệt vọng hét lên.

Đây không phải là giấc mơ hay sao? Đây không phải là giấc mơ của cậu hay sao ?!

Tại sao cậu lại không thể kiểm soát bản thân mình?

Tại sao cậu cứ phải mở to mắt nhìn người mình yêu rời bỏ mình như vậy?.

Đường Cửu Châu dừng lại cách đó vài bước.

Không có ai khác trên con phố yên tĩnh này, chỉ có hai người họ.

Khói từ quầy thịt nướng trên đường phố ăn vặt nhẹ nhàng bay theo gió, tràn ngập con phố dài và biến thành một làn sương mờ ảo và thơ mộng.

Giọng nói của Đường Cửu Châu từ xa vọng đến, giọng nói nhẹ nhàng bị sương mù làm cho nó trở nên thanh tao hơn.

"Tiểu thuyền, em có biết không?

Vì anh đã cứu một cô gái nhỏ, cho nên ông trời tốt bụng đã cho anh một cơ hội để nói lời tạm biệt.

Anh đã nghĩ rất nhiều về điều đó, và chính em là người anh cảm thấy lo lắng nhất, vì vậy anh đã cầu xin các vị thần trong nửa giờ để nói lời chúc ngủ ngon với em. "

Anh cụp mi xuống, ngọn đèn đường hắt lên người anh đổ bóng xuống.

Ánh trăng sáng đổ xuống người anh như thể nó đã tạo nên một vầng hào quang huyễn hoặc cho anh ấy, mơ hồ, đẹp như hoa trong gương, nước và trăng.

"Giấc mơ này là một kỉ niệm đẹp mà anh muốn cùng em trải qua một lần nữa

Cảm ơn em đã cho phép anh ra đi trong sự ngọt ngào và hạnh phúc như thế

Nhưng mà, dù sao thì giấc mơ nào cũng có hồi kết, ngay cả khi anh không muốn dừng lại thì cũng sẽ phải ra đi".

Đường Cửu Châu khẽ thở dài, ngay cả những cơn gió đêm cũng đã ngừng càng làm xáo trộn cảm xúc của anh.

Anh cầm chiếc đồng hồ bỏ túy xuống và xem giờ.

"Thời gian sắp đến rồi,  Tiểu Thuyền , hãy để anh nói lời cuối cùng với em nhé"

La Nhất Châu đau khổ, hốc mắt khẽ run lên, đau thương hóa thành chất chứa, ngưng tụ thành một giọt nước mắt, rơi xuống mặt.

"Em đừng... khóc.... anh sẽ cảm thấy rất đau lòng.... "

Đường Cửu Châu đưa tay lên, cố gắng lau nước mắt cho cậu, giống như vô số lần trong quá khứ.

Nhưng lần này, tay của Đường Cửu Châu xuyên qua nước mắt rồi xuyên qua cậu.

Đường Cửu Châu cũng nhận ra điều này, bàn tay dang ra bắt đầu run rẩy, ngay cả hốc mắt của chính mình cũng chuyển động, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.

Anh ấy vuốt ve đôi môi của cậu, bờ môi lạnh ngắt, chỉ còn giọt nước mắt còn mang theo hơi ấm.

Rất ấm áp.

" Tiểu Thuyền, lòng bàn tay của em sẽ không thể sưởi ấm được, nhưng nước mắt của em có thể dễ dàng sưởi ấm được bàn tay của anh.

Đường Cửu Châu nhẹ nhàng lau nước mắt.

"Nhìn thấy em nhớ lại cảnh khi chúng ta đến công viên giải trí lần đầu tiên. Anh thực sự cảm thấy rất hạnh phúc. Mọi thứ đều đẹp đẽ như thế

Khi em nói rằng em muốn giấu chiếc đồng hồ bỏ túi hình con thỏ mà anh đã tặng em ở vị trí gần trái tim em nhất, anh cũng muốn nói với em rằng em luôn ở trong trái tim của anh.

Không cần biết quá khứ hay tương lai. "

"Anh rất muốn ở bên em lâu hơn một chút, nhưng thời gian trong mơ trôi qua nhanh quá, bao nhiêu chuyện mình đã cùng nhau trải qua sẽ không kéo dài được vài giờ ở đây.

Anh sẽ nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra với em ngày hôm nay, và anh sẽ không bao giờ quên chúng.

Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho anh, hãy tha thứ cho anh vì đã buộc em phải đối mặt với ngã rẽ đó.

Đây là một giấc mơ, anh muốn xóa bóng em ở đó ”.

"Tiểu Thuyền, anh biết rằng có những cơn ác mộng đang ám ảnh em những ngày nay.

Nhưng bây giờ anh đã ở đây, vì thế đừng sợ.

Anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em.

Sẽ không còn những ác mộng khủng khiếp ấy nữa.

Vì vậy, hãy gửi ở đây những phiền muộn của em.

Và anh sẽ đưa chúng đi".

La Nhất Châu khóc rất nhiều.

Nếu phiền muộn có thể giữ được Đường Cửu Châu, cậu thà rằng không bao giờ có nắng vào bất cứ ngày nào trong tương lai.

Đường Cửu Châu cuối cùng không đưa tay chạm vào người yêu của anh ấy.

Anh chậm rãi lùi lại phía sau, rồi nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp.

"Ngủ ngon, mơ đẹp

Tiểu thuyền thân yêu của anh.

Mong rằng em sẽ không còn nhớ anh trong giấc mơ sau khi tỉnh dậy.

Bằng cách này, em sẽ không còn cảm thấy buồn vì anh lần nào nữa.

Tiểu thuyền, tạm biệt nhé!

Anh sẽ mang theo những kỉ niệm của chúng ta và yêu em ở trong một thế giới khác.

Hãy để mọi chuyện xuống.

Mọi thứ đều ổn mà.

Làm ơn hãy quên anh đi".

Đường Cửu Châu xua tay.

"Tiểu Thuyền, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi".

"Bài hát ru cuối cùng này là món quà của anh dành tặng cho em."

Mong rằng em sẽ luôn hạnh phúc trong tương lai.

Mười giờ mười chín.

Hình bóng Đường Cửu Châu dần dần mờ nhạt rồi biến thành từng mảnh vì sao, cùng với gió đêm bay về đêm xa.

Có một vài ngôi sao nhỏ được La Nhất Châu nâng lên và nhẹ nhàng đưa vào tai của cậu.

Ánh sao ấy rất lung linh, như thể đang hát một bài hát ru vậy.

La Nhất Châu dần dần nhắm mắt lại.

Nước mắt lăn dài trên khóe môi cậu.

––

Mười giờ.

Gặp nhau vào lúc mười giờ, và cuối cùng cũng rời đi vào lúc mười giờ.

––

La Nhất Châu mở mắt ra.

Cậu cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ ấy, cậu đã rất vui vê và hạnh phúc.

Giấc mơ ấy đẹp đến nỗi cậu muốn được cảm nhận nó thêm một lần nữa.

Nhưng sau khi tỉnh dậy, những kỉ niệm đó dần dần phai nhạt.

Cậu hơi cau mày và đặt lòng bàn tay lên ngực của mình.

Cảm giác rất trống rỗng.

Cậu biết rằng trong cuộc sống của mịn, có một thứ gì đó rất đẹp đẽ, rất tươi sáng đã qua đi cùng với giấc mơ của cậu.

Chỉ còn một bài hát ru, vẫn còn văng vẳng bên tai.

–END–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top