Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12


Khoảnh khắc nhìn thấy con thỏ rừng kia, trong đầu Vương Anh chỉ nhìn thấy mỗi thịt thịt thịt.

Cô nhẹ nhàng lại gần con thỏ, nhìn trước ngó sau, muốn tìm một cái gậy vừa tay, tốt nhất là nhỏ một chút. Tuy con thỏ rừng này thân mình tròn trịa, cực kỳ mập mạp nhưng Vương Anh cũng không dám sơ suất.

Vì cuộc sống khó khăn nên người trong đại đội cũng thường xuyên lên núi, con thỏ này có thể béo tròn mập mạp thế này, thiết nghĩ chắc chắn là chạy rất nhanh.

Con thỏ quả nhiên rất nhạy bén, Vương Anh chỉ mới khẽ động vào bụi cỏ nó đã lập tức phi như bay về hang thỏ ở cách đó không xa.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Vương Anh vội phi cành cây trong tay mình qua, gần như cùng một lúc, con thỏ bị hai cành cây đâm trúng, một cành đâm thẳng vào cổ con thỏ, cành còn lại đâm vào đùi.

Vương Anh thở dài, cành cây mà cô phi ra là cành cắm vào đùi thỏ, hơi lệch một chút so với dự tính. Nếu không phải người đối diện kia bồi thêm một cành thì chắc có lẽ con thỏ này đã chui tọt vào hang rồi.

Vậy nên con thỏ này nên được tính là thuộc về người đối diện kia.

Vương Anh tiếc nuối nhìn con thỏ đã tắt thở, quyết định mặt dày xin đổi lấy đùi thỏ với người đang nấp sau cây kia. Dù sao cô cũng không biết làm, thôi thì lấy mộc nhĩ đổi với người ta cho rồi.

Kết quả khi người ở phía sau cây kia vừa xuất hiện, Vương Anh liền buồn bực.

Sao lại là người này nữa vậy?

Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã gặp nhau đến tận ba lần.

Chỉ thấy cách ăn mặc của Từ Sương cũng hao hao Vương Anh, hai người đều đeo gùi, chỉ khác là gùi của Từ Sương xem ra đầy hơn của Vương Anh nhiều lắm.

Vương Anh cũng không lòng vòng, mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: "Ờ gì nhỉ...anh rể? Anh có thể đổi cho tôi một cái đùi thỏ không?"

Mặc dù trong lòng cảm thấy người trước mặt đây với chị họ Vương Linh Linh không thành đôi được, nhưng trong những tình huống như thế này cứ làm thân với họ chắc chắn là không sai.

Vương Anh đưa gùi ra cho Từ Sương xem "Tôi lấy mộc nhĩ đổi với anh nhé, có được không?"

Trên mặt Từ Sương không nhìn ra được biểu cảm gì, Vương Anh thì lại thầm thở dài một hơi.

Vương Anh cảm thấy người này đẹp trai thì đẹp trai đấy nhưng mà tính cách thì lại lạnh lùng quá, chẳng trách Vương Linh Linh lại từ chối đủ đường.

"Thôi vậy, anh không muốn thì thôi."

Cô vào sâu bên trong dạo tiếp vậy, biết đâu lại gặp được con thỏ khác thì sao?

"Đừng đi vào sâu nữa, mùa này có sói."

Anh nói xong, Vương Anh chỉ cảm thấy gùi của mình bỗng trĩu xuống, giống như là có vật gì nặng vừa rơi vào.

Ngoảnh đầu lại, chỉ còn trông thấy bóng lưng của Từ Sương.

Nhìn con thỏ còn nguyên vẹn trong gùi, Vương Anh không khỏi vui sướng.

Là cô hẹp hòi rồi!

Anh đẹp trai này không chỉ có gương mặt đẹp mà tâm cũng tốt nữa!

Có con thỏ này rồi, Vương Anh cũng không còn hào hứng đi tìm thêm đồ nữa, cô tiện tay hái vài loại thảo dược thường thấy rồi vui vẻ xuống núi.

Nhưng chỗ mà Vương Anh xuống núi không đúng, cô đi dạo một vòng lớn trên núi, lúc xuống núi đã không còn là con đường lúc đầu đi nên nữa rồi.

Vì thế, Vương Anh cõng gùi xuất hiện ở phía bên kia đại đội, cần phải đi qua toàn bộ đại đội mới có thể về nhà.

Vương Anh:... Sai lầm rồi!

Vương Anh vội vàng nhét thỏ xuống dưới đáy gùi, với kiến thức hữu hạn của mình thì cô cũng biết rằng sau núi thuộc về tập thể, anh lên núi kiếm chút rau dại thì không sao, nhưng bắt được thú rừng như thế này, nghiêm khắc mà nói phải tính là tài sản chung của đại đội.

Vương Anh nhét thỏ xuống dưới xong thì trải một lớp thảo dược lên trên, nhìn qua trông cũng chỉ giống như cỏ dại bình thường không có gì đặc biệt cả.

Bởi vì chuyện mấy ngày trước, hiện tại toàn bộ đại đội đều có ấn tượng không tệ với Vương Anh, lúc Vương Anh đi qua, không ít người còn kéo cô lại nói chuyện.

Vương Anh trong lòng âm thầm lau mồ hôi, may mà nguyên chủ là người không thường xuyên ra ngoài, lúc này mọi người nhìn thấy cô có vẻ không được tự nhiên thì cũng chỉ cảm thấy tội nghiệp cho cô bị nhà bác cả đối xử hà khắc.

"Tam Nha, nhà bác cả cháu hôm nay có chuyện gì vui thế? Ban nãy cô mới thấy Nhị Nha đi đổi nửa con gà về."

Tin tức trong đại đội lan truyền nhanh chóng, không có chuyện gì là bí mật cả, đừng nói là nhà ai ăn thịt, nhà ai xé áo, cho dù là chuyện nội bộ trong nhà thì họ cũng có thể nắm được đại khái.

Người vừa hỏi lời này là thím Quế Hoa, bà ta ở đại đội luôn bất đồng với Lý Xuân Quyên, nguyên nhân bất đồng thì từ rất lâu về trước.

Hai người đều là từ đại đội khác gả tới, lúc chưa gả đến đây còn là hàng xóm của nhau.

Chẳng qua hai bên ở gần, quan hệ lại không tốt lắm.

Nhà Ngô Quế Hoa chướng mắt việc nhà Lý Xuân Quyên rõ ràng có ba người đàn ông lại luôn sai vợ và con gái ra đồng làm việc, nhà Lý Xuân Quyên thì khinh thường nhà Ngô Quế Hoa không có con trai.

Hiềm khích giữa hai nhà càng ngày càng lớn, cuối cùng làm ầm lên không ra thể thống gì cả.

Cho nên mặc dù Ngô Quế Hoa và Lý Xuân Quyên hiện giờ đều đã có cả con trai cả con gái nhưng hai bên vẫn nhìn nhau không vừa mắt.

Ngô Quế Hoa vừa kể vừa hỏi: "Vừa nãy cô còn nhìn thấy bác Lý Xuân Quyên của cháu dẫn theo một người phụ nữ về nhà, đây là chuẩn bị mời người làm mai rồi hả? "

Ngô Quế Hoa không nghĩ đi đâu khác cả, phản ứng đầu tiên của bà ta chính là Vương Linh Linh đã đến tuổi, người trong thôn cũng đều biết Lý Xuân Quyên đã sớm đồng ý với nhà họ Từ, chuẩn bị cho Vương Linh Linh nên duyên với Từ Sương.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Quế Hoa vẫn có chút chua xót.

"Có phải chị cháu sắp làm đám cưới không?"

Vương Anh ngại ngùng cười đáp: "Không phải đâu ạ, hôm nay là sinh nhật chị cháu."

Ngô Quế Hoa thoạt nhìn có vẻ vui lên rất nhiều, nhưng vẫn buồn bực: "Vậy người vừa rồi đến nhà cháu là ai? Nhìn cũng không giống người trong đại đội của chúng ta."

Vương Anh cũng không biết, cô trò chuyện dăm ba câu với bà ta rồi vội vàng về nhà.

Cô không tò mò người nọ là ai mà chỉ nghĩ đến nửa con gà kia.

Lúc Vương Anh về tới cổng, vừa mới vào nhà đặt gùi xuống thì liền trông thấy một bà lão mày hếch môi mỏng đang không kiêng nể gì đứng ở cửa đánh giá mình.

Đang lúc Vương Anh không hiểu chuyện gì thì Lý Xuân Quyên không biết từ xó xỉnh nào chạy ra, cười trừ chào hỏi Vương Anh: "Tam Nha về rồi đấy à, gà hầm rồi, đợi lát nữa là ăn được thôi."

Nói xong liền kéo bà lão kia vào trong phòng mình.

Bà lão lông mày hếch kia còn hết sức không tình nguyện, chưa vào đến phòng đã hất Lý Xuân Quyên ra, miệng hét ầm lên: "Tôi xem một tí thì có làm sao? Chẳng phải cô nói tốt..."

Lý Xuân Quyên thấp tha thấp thỏm cương quyết kéo người vào trong phòng mình, đóng chặt cửa rồi vẫn còn chưa yên tâm, còn phải lén nhìn ra ngoài qua cửa sổ, sợ Vương Anh nghe được cái gì đó.

Bà lão hừ lạnh một tiếng: "Có cần đến mức đó không? Con gái lớn thì phải lập gia đình, thằng ba nhà tôi tiền đồ sáng sủa, thừa sức để xứng với một đứa con gái mồ côi như nó ấy chứ, nó còn chê được chắc? Thật là, tại ban nãy cô kéo tôi đi nhanh quá, tôi còn chưa kịp nhìn rõ xem con bé kia có tướng đẻ được con trai hay không nữa. Không được rồi, tôi phải ra ngoài xem lại!"

Lý Xuân Quyên vội vàng ngăn lại: "Chắc chắn có tướng sinh con trai mà, tôi đảm bảo với bà đấy!"

Lúc này bà lão kia mới nguôi lại, vừa ngồi xuống ghế lại giống như nhớ tới cái gì đó, lại nói: "Mà đẻ được con trai hay không cũng không sao cả, dù sao thằng ba nhà tôi cũng đã có hai đứa con, trai gái đủ cả. Tôi nói cho cô biết, cô xem khắp cả cái công xã này làm gì có nhà nào điều kiện tốt được như nhà tôi? Đừng nói là có công ăn việc làm, thằng ba nhà tôi ở trong quân đội là trung đội trưởng! Cô có biết không? Trung đội trưởng đấy!"

"Nếu không phải con bé nhà cô tốt nghiệp trung học thì tôi còn chả muốn tới đây nhìn mặt đâu! Kể ra thì cũng chỉ là trẻ mồ côi, lại mồ côi cả cha lẫn mẹ, ai biết có phải là xung khắc hay không. Tôi bảo cô này, hôm nay cô phải cho tôi bát tự sinh nhật của nó, để tôi đi tìm người bói xem thế nào kẻo lại cưới phải thứ sao chổi phá hỏng tiền đồ của con trai tôi..."

Lý Xuân Quyên nhẫn nại nghe xong, nói: "Cái này cũng dễ nói, cháu gái nhà tôi ấy mà, mệnh khổ. Tôi với bác cả nó đều muốn tìm cho nó một gia đình tốt, đấy bà xem, nhìn tới nhìn lui, chọn được nhà họ Triệu của bà đây gia phong đàng hoàng mới thưa chuyện với bà đấy."

Tâng bốc như vậy hiển nhiên không phải sở trường của Lý Xuân Quyên, bà ta ngượng mồm nói hết mấy câu Vương Vĩnh Thuận dạy cho xong, nhìn thấy trên mặt bà lão lộ ra biểu cảm hơi hài lòng, trong lòng liền yên tâm không ít.

"Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì khác, nhà chúng tôi cũng không phải là gia đình giàu sang gì, lễ vật gì đó cứ làm theo bình thường là được..."

Lý Xuân Quyên thừa dịp bầu không khí lúc này tốt, vội vàng đưa ra ý nghĩ của mình: "Cháu nhà tôi đây, tốt nghiệp trung học, tuy rằng trông hơi gầy một chút, nhưng làm việc ngoài đồng hay lo liệu việc trong nhà đều giỏi giang cả, chúng ta tính thế này đi, lễ vật thì tám mươi tám, lấy số ấy cho nó may mắn, bên chúng tôi thì sẽ cho một cái chăn mới làm của hồi môn..."

Lý Xuân Quyên trong bụng tiếc đứt cả ruột, chăn mới tốt như vậy, chỉ riêng bông bên trong bà ta đã phải tích góp rất lâu, vỏ chăn là một tấm nguyên chứ không giống như chăn nhà khác, đều dùng mấy miếng vải khác nhau chắp vá lại hoặc là dùng vải vụn chồng lên.

Chăn tốt như vậy thế mà giờ phải cho Vương Anh làm của hồi môn?

Thật là làm cho bà ta đứt hết cả ruột.!

Bà lão lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Tám mươi tám? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi? Cô có thấy nhà ai thách cưới cao như vậy không? Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, tôi cũng có con trai con gái, tính cho cô hai mươi là cao lắm rồi đấy! Cô cũng đừng có mà không biết tốt xấu, con trai tôi là trung đội trưởng! Tôi nói cho cô biết, thằng ba nhà tôi cho dù lấy con gái trong thành phố thì vẫn xứng đôi! Hơn nữa, con gái trong thành phố người ta còn có thể cho của hồi môn những ba món lớn lận!"

Lý Xuân Quyên chửi thầm trong bụng, thế thì nhà bà đi mà tìm con gái trong thành phố đi!

Nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ làm lính cưới vợ lần hai thôi!

Phàm là nhà có điều kiện một chút, làm gì có ai bằng lòng để con gái đi làm mẹ kế người ta?

Có điều những lời này Lý Xuân Quyên không nói ra miệng, bà ta đã bị Vương Vĩnh Thuận gõ đầu rồi, việc cấp bách hiện tại là gả Vương Anh đi chứ không phải kỳ kèo những thứ này.

Nhưng mà Lý Xuân Quyên vẫn nuốt không trôi cục tức này, thời xưa bán người cũng còn được mấy chục đồng cơ mà, Vương Anh như vậy chỉ đáng giá hai mươi đồng thôi ư?

Thật đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo!

Bà lão Triệu bên kia vẫn lải nhải không thôi: "Với điều kiện của cháu nhà cô, lấy được thằng ba nhà tôi đều là nhờ phúc tổ tiên ba đời, thằng ba nhà tôi có chí hướng thì chớ, ở trong quân đội cũng có tiền đồ. Sau này nói không chừng còn có thể làm đại đội trưởng, làm quân đoàn trưởng! "

"Nếu không phải vợ thằng ba nhà tôi không được việc xui xẻo chết sớm nhà chúng tôi còn lâu mới thèm ngó đến con bé mồ côi kia."

Lý Xuân Quyên cắn răng: "Ba mươi đồng! Bà bỏ ra 30 đồng, nhà chúng tôi sẽ không đưa thêm điều kiện nào nữa. Bà cũng đừng cảm thấy thiệt thòi, hoàn cảnh nhà chúng tôi bày ra đấy, con bé này gả qua, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc hai đứa nhỏ cho bà, chúng tôi cũng sẽ không dăm bữa nửa hôm lại gọi nó về. Ba mươi đồng đổi lấy một cô con dâu trẻ trung lại có học thức, tính ra thì nhà bà không thiệt thòi chút nào cả! "

Bà lão Triệu lầm bầm trong miệng, trong bụng vẫn thấy không bằng lòng lắm.

Nhưng nghĩ đến lời thằng ba nhà mình dặn dò, cách trở xa xôi, thằng ba còn viết thư cho mình, trong thư đã dặn kỹ rằng nó muốn tìm một người có trình độ học vấn cao, như vậy mới tốt cho hai đứa nhỏ.

Bà lão Triệu không hiểu, hiện tại người học cao không phải đều là xú lão cửu sao? Học nhiều thì được cái gì? Chẳng phải cũng chỉ là một con bé thôi sao?

Nhưng bà lão Triệu cũng biết, thằng ba nhà mình là người đã trải nhiều sự đời, chắc chắn là nó có hiểu biết nhiều hơn mình.

Con trai bà còn nói chỉ cần đối phương có học thức biết dạy trẻ con vậy thì chắc chắn là không sai.

"Được rồi, ba mươi thì ba mươi đi! "

Bà lão Triệu nghĩ đến con trai sắp sửa trở về, mấy đứa con dâu trong nhà cũng ầm ĩ suốt ngày, cháu chắt thì càng ngày càng nhiều, hai đứa nhỏ mãi không có mẹ không phải là chuyện tốt.

Cứ dứt khoát như vậy đi, chờ con trai về sẽ vào việc, nhanh chóng cưới người ta về nhà chăm sóc cho hai đứa nhỏ là tốt nhất.

Đột nhiên, bà lão Triệu giống như nghĩ tới cái gì đó, nghiêm mặt nói: "Có chuyện này tôi phải nói trước, tôi đã thương lượng với ông nhà tôi rồi, nhà chúng tôi là nhà có quy củ. Vợ trước của thằng ba đã chôn cất ở đất mộ tổ tiên nhà chúng tôi rồi, con bé gả tới sau, sau này không thể nằm chung phần đất với chúng tôi được."

Bà lão Triệu nhấn mạnh: "Nếu con bé nhà cô cũng sinh được con trai, vậy thì chúng tôi sẽ để lại một chỗ bên cạnh đất mộ tổ tiên cho nó. Nếu không sinh được thì cũng đừng trách chúng tôi."

Lý Xuân Quyên không để bụng nói: "Sao cũng được."

Bà ta cảm thấy bà lão Triệu này thật sự là nhiều chuyện hết sức, ngay cả phần mộ của đời sau cũng lo lắng cho mệt óc, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?

Đến lúc đó đừng nói là bà lão Triệu, cho dù là mình cũng chưa chắc đã còn trên đời này đâu.

Chuyện còn xa lắc như vậy, đến lúc đó rồi tính sau.

Dù sao thì nó đã gả ra ngoài, chắc chắn là không thể chôn ở phần mộ tổ tiên của nhà họ Vương rồi. Về phần nó chôn ở đâu, Lý Xuân Quyên nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa.

Bà lão Triệu thấy Lý Xuân Quyên đồng ý ngay tắp lự, trong bụng cũng cảm thấy hài lòng hơn nhiều.

Về phần phần mộ tổ tiên, Bà lão Triệu kỳ thật cũng không thích con dâu trước kia là bao, chẳng qua cũng chỉ là con dâu trong nhà. Vả lại, bà ta cảm thấy con bé Vương Anh này cha mẹ đều mất cả, chôn trong phần mộ tổ tiên sợ là không may mắn, lại liên lụy đến mạng phong thủy nhà bà ta.

Chuyện kết hôn đã bàn bạc xong, Bà lão Triệu lại dặn dò: "Vậy ngày mai tôi dẫn hai đứa nhỏ đến gặp mặt trước. Thằng ba nhà tôi mấy ngày nữa thôi là sẽ về, quyết định sớm để còn tổ chức sớm chút."

Lý Xuân Quyên gật đầu đồng ý: "Được! "

Bàn bạc xong đâu vào đấy, Lý Xuân Quyên còn hết sức niềm nở tiễn người ta ra về.

Mà ở bên kia vách tường, vẻ mặt Vương Anh lạnh lùng cứng rắn.

Tuy Lý Xuân Quyên đã cẩn thận đóng cửa sổ, nhưng thính lực của Vương Anh sau một thời gian điều dưỡng bằng Linh Tuyền đã càng nhạy bén hơn nhiều, vì thế tuy cách vách tường nhưng Vương Anh đã nghe hết sạch tất cả tính toán của bác gái.

Ba mươi đồng đã muốn bán cô đi, quyết tâm chiếm tài sản của cô quả thật là rất kiên định.

Vương Anh buồn bực đá chiếc ghế đẩu, gặp phải người một nhà như vậy đúng thật là xui xẻo. Vì chiếm tài sản của nhà em trai mình để lại mà thật sự muốn đẩy cô vào chỗ nước sôi lửa bỏng.

Vương Anh tính toán lợi thế trong tay mình, cô có nhà, có tiền, còn có tiếng là con liệt sĩ, chỉ cần cô không muốn, vậy thì cuộc hôn nhân này sẽ không thành được.

Nhưng...

Vương Anh nghĩ đến Vương Vĩnh Thuận, ông bác cả này khó đối phó hơn rất nhiều với tưởng tượng của cô.

Cô cự tuyệt lần này, ông ta nhất định sẽ sắp xếp lần sau.

Một lần hai lần có thể chối, ba lần bốn lần, kiểu gì cũng sẽ có người bàn ra tán vào.

Năm lần sáu lần như vậy, chỉ sợ người trong đại đội đều sẽ thay đổi quan điểm, nói cô soi mói rồi bảo cô kén cá chọn canh.

Đợi đến lúc đó, Vương Vĩnh Thuận chọn cho cô người nào cô cũng phải chấp nhận cả.

Vương Anh híp mắt, những lúc như thế này, tốt nhất chính là tự mình hóa bị động thành chủ động.

Chỉ cần cô tìm được người thích hợp để kết hôn trước thì gia đình bác trai cũng không còn cách nào lấy chuyện hôn nhân của cô để đạt được mục đích nữa.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top