Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13


Vương Anh không thể nào ngờ được, đời trước mình độc thân đến chết, thế mà đời này tuổi mới bao nhiêu đã phải tự tìm chồng cho mình.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Vương Anh chỉ có thể tiếc nuối bày tỏ, trong ký ức của nguyên chủ hoàn toàn không có một người đàn ông chất lượng cao nào để có thể chọn lựa cả.

Trong đại đội cũng có mấy người còn độc thân, nhưng phàm là người còn độc thân thì đều hoặc là có khuyết điểm gì đó, hoặc là nhà nghèo rớt mồng tơi.

Cứ như thế, Vương Anh nghĩ mãi cũng không chọn được ai, cho dù chọn người ở rể cũng không thể chọn loại như thế được.

Hơn nữa góp gạo thổi cơm chung thì cũng phải xem xem phẩm chất của đối phương thế nào chứ, đâu thể tóm bừa một người đàn ông về rồi kết hôn được.

Loại trừ những người độc thân trên, còn lại số lượng cũng chẳng được mấy người, có điều Vương Anh lại chẳng có ấn tượng gì với mấy người này cả, nhất thời cũng không nghĩ ra được ai.

Suy đi nghĩ lại, thanh niên trí thức có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Vương Anh nghĩ, cũng chính là mười năm này, thanh niên trí thức không về lại thành phố được, mà mình cũng cần một hoàn cảnh gia đình ổn định. Hai bên hợp tác cùng có lợi.

Đợi đến khi kỳ thi đại học khôi phục lại, cho dù đối phương trở về thành phố thì ít nhất cũng đã sống được mấy năm yên ổn.

Kỳ thi đại học được khôi phục rồi, không lâu sau môi trường sẽ trở nên cởi mở hơn, khi đó cô kiếm chút việc gì đó làm cũng được.

Tính toán như vậy, Vương Anh liền cảm thấy yên tâm hơn trong lòng.

Lúc này, tiếng gọi của Lý Xuân Quyên từ bên ngoài vọng vào: "Tam Nha! Tam Nha! Qua ăn cơm thôi."

Bác cả Vương Vĩnh Thuận đã trở về, đang tươi cười ngồi ở trước bàn ăn, trên bàn bày một tô thịt gà thơm ngào ngạt.

Có lẽ bởi nhìn thấy sắp sửa tống khứ được Vương Anh đi chỗ khác, Lý Xuân Quyên cũng trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

"Mau đến đây nếm thử xem, đây là thịt gà treo gió đấy, ngửi thôi đã thấy ngon rồi."

Vương Linh Linh qua nhà họ Từ đổi thịt gà cũng chỉ có thể là gà khô, Từ Sương là đầu bếp, những đồ hong khô ướp muối đều làm ngon hơn nhà khác.

Lấy miếng gà trước mắt này mà nói, phải đem thịt gà chặt ra, thoa lên một lớp muối cùng các loại gia vị đã được giã nhuyễn, sau khi thoa đều rồi thì đem đi treo gió, giữa chừng còn phải chú ý thoa nguyên liệu thêm hai lần nữa, vào dịp Tết thì còn quét lên thêm một ít đường.

Trải qua nhiều công đoạn như vậy, thịt gà trở nên dai và chắc, mùi thơm cách rất xa cũng có thể ngửi thấy.

Tay nghề của Lý Xuân Quyên thuộc loại không tốt không dở, trực tiếp đem miếng gà bỏ vào nồi, lại bỏ thêm hơn phân nửa chậu khoai tây bắp cải, nấu thành một nồi lớn thơm ngào ngạt, ăn không hết đến ngày mai lại cho thêm chút rau vào, như vậy mang theo mùi thịt, có thể ăn liền bốn năm ngày.

Vương Linh Linh ngồi ở bàn, ăn không nhiệt tình lắm.

Kiếp trước được ăn quá nhiều thứ tốt, hơn nữa Từ Sương trước nay chưa từng để cái miệng của cô ta phải chịu thiệt, khiến cho cô ta bây giờ luôn kén cá chọn canh với những thứ cho vào miệng.

Trong món thịt gà bỏ quá nhiều rau, ăn vào khó tránh khỏi cảm giác nhạt nhẽo. Vương Linh Linh trong lòng ghét bỏ Lý Xuân Quyên không làm được một bàn tiệc ra hồn, chỉ có nửa con gà như vậy, một mình cô ta ăn thả cửa còn không đủ, có đến mức phải keo kiệt thế không? Đây rốt cuộc là là ăn thịt hay ăn rau chứ?

Đây là sinh nhật lần thứ 18 của cô ta cơ mà!

"Đúng rồi, Linh Linh, con qua nhà họ Từ có gặp Từ Sương không? Hôm nay là sinh nhật con mà nó cũng không có biểu hiện gì sao? "

Lý Xuân Quyên đang gắp lia lịa mà vẫn có thể tranh thủ hỏi chuyện, không thể không làm cho người ta cảm thán sự lợi hại của bà ta.

Vương Linh Linh và cơm vào miệng, hời hợt trả lời: "Không... Mẹ anh ta cũng không có ở nhà."

Lý Xuân Quyên buồn bực: "Vậy con đổi gà kiểu gì?"

Vương Linh Linh bực bội nói: "Gà treo ở ngoài xà nhà bà ấy, con cứ thế mà lấy thôi. Trời ạ, mẹ hỏi cái này để làm gì, dù sao con cũng để lại tiền rồi."

Lý Xuân Quyên có chút tiếc nuối: "Thì chẳng phải là mẹ nghĩ nếu có Từ Sương ở đó chắc có lẽ con sẽ không phải bỏ tiền ra. Từ Sương này cũng thật là, sinh nhật con cũng không thấy nó tặng chút gì đó."

Vương Linh Linh liên tưởng đến bộ dạng cứng đầu của Từ Sương đời trước, giận dỗi nói: "Anh ta bị chết não rồi!"

Lý Xuân Quyên cũng không nói gì nữa, Từ Sương có chết não đến đâu thì cũng là đầu bếp ăn cơm nhà nước, tốt hơn so với những người đàn ông tìm vợ trong đại đội nhiều.

Vương Vĩnh Thuận ho khan mấy tiếng: "Đừng nói chuyện này nữa, người trẻ tuổi quên cũng là điều bình thường. "

Ông ta cũng không nông cạn như Lý Xuân Quyên, nhìn khắp cái công xã này, người như Từ Sương có đốt đèn lồng cũng khó tìm, chỉ tính đến chuyện nhà mình sau này có thể ăn uống thuận tiện một chút là ông ta đã rất hài lòng với Từ Sương rồi.

Bởi vì rất hài lòng với cuộc hôn nhân này nên Vương Vĩnh Thuận cũng bao dung với Vương Linh Linh rất nhiều.

Hai đứa con gái nhà ông ta, con gái lớn Vương Bình Bình đã gả lên trấn đã xem như gả được chỗ tốt, chỉ riêng lễ vật cũng nhận được một trăm đồng.

Vương Vĩnh Thuận âm thầm tính toán, Vương Linh Linh đã mười tám, tháng sau có thể đi đăng ký kết hôn với Từ Sương rồi. Với điều kiện của Từ Sương, đòi một trăm năm mươi đồng cũng không quá đáng.

Có tiền rồi, ông ta cũng có thể mua thêm chút đồ cho Diệu Tông.

Vương Vĩnh Thuận ông ta cũng không phải loại người chất phác chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhà ông ta chỉ có một đứa con trai bảo bối là Diệu Tông, ông ta muốn đưa nó vào thành phố, cho dù không được thì cũng phải lên thị trấn ăn cơm nhà nước..

Vương Anh từ khi ngồi xuống cũng không nói thêm câu nào, cô vùi đầu chỉ lo ăn.

Nếu như nói mấy ngày trước cô coi gia đình bác cả với mình là nước sông không phạm nước giếng mà đối xử thì lúc này cô đã không còn bất kỳ kiên nhẫn nào đối với cả gia đình này nữa.

Rảnh hơi đâu mà đi nói chuyện với những người lòng dạ hiểm độc này!

Ưm.. Gà khô này làm kiểu gì thế nhỉ, sao mà ngon quá vậy.

Thịt gà mềm nhưng không nhũn, nước thấm vào rau thậm chí còn có chút dai dai.

Món ăn kèm cũng rất ngon, khoai tây mềm mềm, cải trắng ngọt thanh.

Trong chốc lát Vương Anh đã ăn xong hai chén. Làm cho Lý Xuân Quyên đau lòng trừng cô chằm chằm.

Vương Vĩnh Thuận ho khan hai tiếng, ý đồ thu hút sự chú ý của Vương Anh.

Ông ta gióng trống khua chiêng gọi Vương Anh lại đây đương nhiên không phải vì chút việc nhỏ như sinh nhật này.

"Tam nha đầu này, con xem chị Linh Linh của con cũng đã định hôn sự rồi. Nhà bác chỉ còn lại một đứa con gái này, bố mẹ con đi sớm, đặc biệt là mẹ con trước khi đi đã nhờ bác trai chăm sóc cho con... Bác trai biết trước đây đã để cho con chịu ủy khuất nhiều nhưng chúng ta có nói thế nào cũng là người một nhà, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân. Con cũng đã mười bảy rồi, bác trai cũng không thể quản chị của con mà mặc kệ con được... Bác trai đã bảo bác gái của con tìm cho con mấy nhà, đều là nhà có điều kiện tốt, con có muốn đi gặp hay không?"

Vương Anh không tỏ rõ ý kiến: "Không biết bác gái tìm cho con nhà như thế nào?"

Lý Xuân Quyên tưởng phải thuyết phục Vương Anh một lúc lâu ai ngờ Vương Anh dứt khoát hỏi câu đó một cách thẳng thắn.

Nhưng cũng có thể lý giải được, bây giờ cô chỉ là nha đầu không dám nháo lên với thân thích. Nếu nháo lớn chuyện sau này làm sao cô có thể về nhà mẹ đẻ?

Lý Xuân Quyên vội vàng trả lời: "Họ Triệu, là công xã ở bên cạnh, mặc dù nói là công xã bên cạnh nhưng thật ra cũng không xa lắm. Tiểu tử đó ở bộ đội làm đội trưởng, bác gái đã thấy ảnh chụp, người cũng được, tinh thần mạnh khỏe... Tam nha đầu, bác gái mặc dù trước kia hồ đồ nhưng chắc chắn là vì muốn tốt cho con. Ví dụ như lúc này đừng nói là mấy nhà xung quanh ngay cả mấy công xã xung quanh cũng chưa có nhà ai có điều kiện tốt như vậy! Bộ đội không tiêu tiền hay ăn uống gì nhiều, mỗi tháng có mấy chục đồng tiền trợ cấp, con xem có phải là bác gái đối xử với con rất tốt đúng không?"

"Tiểu tử đó cũng rất coi trọng nên nói mấy ngày nữa sẽ về..."

"Con không đồng ý -"

Lý Xuân Quyên thuận miệng nói tiếp: "Tam nha đầu con đừng cứng đầu như vậy, nhà có điều kiện tốt..."

Nội tâm Vương Linh Linh sợ hãi đến tột đỉnh, nghĩ đến việc cô ta có khả năng sẽ bỏ lỡ Triệu Quân, điều này làm cho cả người cô ta run lên.

"Con nói, con không đồng ý! Cô ta dựa vào cái gì mà được gả cho Triệu Quân?"

Vương Linh Linh dùng hết sức lên để rống.

Mặt Lý Xuân Quyên khó hiểu: "Linh Linh, con đang nói cái gì vậy?"

Vương Vĩnh Thuận cũng nhíu mày lại: "Chuyện này thì có liên quan gì đến con, con đang rống lên với ai đấy hả?"

Trong bốn người ở đây chỉ có đôi mắt của Vương Anh chợt lóe như đang suy nghĩ gì đó.

Vừa nãy Lý Xuân Quyên đang nói cũng chỉ nói là nhà họ Triệu, chưa nói ra tên của người kia là Triệu Quân..

Ngay cả bản thân Vương Anh cũng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Bà Triệu với Lý Xuân Quyên trốn trong phòng bàn bạc với nhau cũng chỉ gọi là đứa ba nhà tôi chứ không hề nói người đó tên Triệu Quân.

Vương Anh nheo mắt lại, người chị họ này đúng là thú vị.

Đầu tiên là thay đổi tính tình, một hai phải đá vị hôn phu mà bản thân trước đây rất tự hào còn đem ra để khoe, sau đó lại đưa cô đi ăn bánh bao thịt, thần thần bí bí nhìn bản thân cô, lúc này thế mà còn buột miệng gọi tên Triệu Quân ra...

Trong lòng Vương Anh có một suy đoán. Lúc này Vương Linh Linh bất chấp tất cả, nước mắt rơi xuống, ủy khuất khóc nức nở: "Con không muốn gả cho Từ Sương! Mẹ, vì sao mẹ không nói với Triệu Quân về con?"

Lý Xuân Quyên bị nước mắt của con gái hù dọa đến nhảy dựng lên, nghe câu sau càng không thể bình tĩnh được: "Linh Linh! Con đang nói gì thế hả? Từ Sương là đứa có điều kiện tốt như thế sao con không gả mà lại muốn gả vào nhà họ Triệu hả? Con có biết nhà họ Triệu..."

Vương Vĩnh Thuận nhanh chóng đánh gãy câu nói của Lý Xuân Quyên: "Nhà chúng ta và nhà họ Từ đã qua lại nhiều năm, giờ con nói điều này thì có ích gì?"

Lý Xuân Quyên bị Vương Vĩnh Thuận đánh gãy mới nhớ tới trong phòng này không chỉ có mỗi bọn họ mà còn có Vương Anh ở đây.

Vương Vĩnh Thuận bày ra vẻ mặt xin lỗi: "Tam nha đầu, hay là con đi về nghỉ ngơi trước đi, chị Linh Linh của con không ngủ đủ nên mới nói mê sảng đấy."

Vương Anh chớp đôi mắt: "Nhưng con còn chưa ăn no..."

Vương Vĩnh Thuận nhìn Vương Linh Linh đang thở hổn hển, trái tim co lại: "Vậy con đem nồi thịt gà qua nhà đi, bác trai và bác gái đã ăn no rồi."

Có đồ ăn Vương Anh dễ nói chuyện hơn nhiều, trực tiếp đưa nồi gà hầm qua nhà bếp của mình.

Dù sao cách một gian nhà cô cũng có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Vương Anh vừa đi, Vương Vĩnh Thuận liền lạnh mặt xuống: "Nói đi, đầu óc của con có phải bị úng nước rồi đúng không? Không cần Từ Sương vậy mà một hai phải gả cho người đã qua một đời vợ?"

Con gái của ông ta ngay cả tên của người ta cũng đã biết thì chắc chắn đã biết rõ tình huống nhà họ Triệu rồi.

Vương Vĩnh Thuận không rõ hiện giờ trong lòng mình tức giận nhiều hơn hay là khó hiểu nhiều hơn, chỉ có thể tra vấn Vương Linh Linh trước.

Vương Linh Linh lau nước mắt: "Bố không hiểu. Triệu Quân chắc chắn sẽ có tiền đồ rất lớn."

Vương Vĩnh Thuận tức giận: "Thằng đó có tiền đồ thì có liên quan gì đến con? Nó là kết hôn lần hai, con vào đó làm mẹ kế thì thằng đó có thể có tiền đồ gì? Mang con đi theo tùy quân à?"

Vương Linh Linh ngẩng cổ lên: "Bố không hiểu."

Triệu Quân chính là có tiền đồ rất lớn, tương lai chờ anh ta xuất ngũ trở về mang theo cả nhà làm giàu, là người đầu tiên trở thành nhà bạc vạn trong cả mấy công xã xung quanh!

Không riêng gì nhà bạc vạn mà anh ta còn trở thành nhà giàu số một, còn con gái con trai của anh ta cũng có tiền đồ!

Vương Linh Linh cảm thấy bố mẹ cô ta không biết nhìn người, người như Triệu Quân, cô gả qua đó giống như cầm chắc trong tay cổ phiếu định sẵn sẽ chạm giá trần, về sau chỉ cần ngồi chờ tăng giá trị bản thân là được!

Vương Linh Linh cầu xin: "Bố, bố gả con cho Triệu Quân đi! Con rất rõ ràng, mẹ kế thì mẹ kế, có hai đứa nhỏ của Triệu Quân xem như bớt được việc, con làm mẹ kế cũng được."

Lời này vừa nói ra Vương Vĩnh Thuận còn chưa nói gì thì Lý Xuân Quyên đã dành trước.

Bà ta chỉ thẳng mặt con gái nhà mình mà mắng: "Con bị mất não à hay là mắt đã bị mù? Mẹ kế dễ làm lắm sao? Con gả qua đó chính là người ngoài, là tiểu nha hoàn phải hầu hạ người ta! Nhà họ có con trai con gái, còn con, cái gì cũng không có! Chị con gả lên trên trấn còn con lại đi gả cho thằng lấy vợ hai? Con bảo em trai con sau này làm người thế nào đây? Nói với vợ nó thế nào?"

Mặc dù Lý Xuân Quyên yêu thương con gái nhưng cứ nghĩ đến việc con gái nhà mình đi làm mẹ kế đắm mình trụy lạc trong chuyện đó làm sao bà ta không tức giận được chứ. Mẹ kế là chuyện dễ làm à?

...

Nghĩ một chút Lý Xuân Quyên và Vương Vĩnh Thuận vốn muốn giới thiệu Triệu Quân cho mình...

Vương Anh đã hiểu, có lẽ kiếp trước nguyên chủ đã gả cho vị có tiền đồ rộng mở là Triệu Quân này, làm mẹ kế cho hai đứa con của anh ta còn người chị họ của cô gả cho Từ Sương, nhưng tất nhiên Vương Linh Linh đem toàn bộ những cái không vừa ý đổ lên chuyện bản thân chọn sai đàn ông. Cho nên khi được làm lại một lần, cô ta dùng hết sức lực để chọn người tốt hơn.

Chậc chậc, Vương Anh không biết nên nói gì, vốn dĩ cô còn đang nghĩ nên từ chối như thế nào nhưng Vương Linh Linh đã ra chiêu thì cô không cần phải nhọc lòng nữa.

Người chị họ đã trọng sinh này chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để đổi đàn ông. Cô không cần đối kháng với nhà bác trai, đến lúc đó bản thân cô chỉ cần xem kịch vui là được.

Quả nhiên sáng hôm sau, đáy mắt Lý Xuân Quyên có thêm vết thâm quầng khi rời giường còn Vương Linh Linh đã bị Vương Vĩnh Thuận nhốt trong nhà.

Vương Linh Linh ở trong phòng cũng không la lối, yên tĩnh không biết đang làm gì.

Cứ như thế cho đến hai ngày sau, lúc chạng vạng, bỗng nhiên có người chạy tới nhà họ Vương nói với Vương Vĩnh Thuận:

"Vĩnh Thuận, anh mau đi xem một chút đi. Nhà họ Từ xảy ra chuyện rồi, nói là con trai lớn của nhà họ là phản hữu, đã hạ lệnh xuống rồi!"

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top