Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17


Bản thân Tống Đại Quý cũng không ngờ tới Lão Cẩu này lại ngoan cố đến vậy, nhưng cũng không ngờ được rằng hắn lại dễ dàng thừa nhận việc này là do mình làm.

Tống Đại Quý: “Có Thiên vương Lão Tử ở đây cũng nói thế? Cậu còn dám tự hào như thế à?”.

Nghe lời hắn nói như thế, cũng may Tống Đại Quý không thích giảng giải đạo lý, nếu không hắn cứ mở miệng đóng miệng đều là Thiên Vương Lão Tử, cũng đã ở một thời đại mới rồi, ở đâu ra Thiên Vương Lão Tử nữa.

Lão Cẩu khóc không ra nước mắt, đây là hắn phản ứng theo bản năng.

Nghĩ đến tối hôm qua bị tạt nước lạnh vào người, sau đó bị Từ Sương ấn đầu, cứ đấm một quyền rồi nói một cây, lấy cồn tạt lên người hắn, để hắn suy nghĩ kĩ càng phải chọn cái nào.

Nếu hắn dám nói rằng hắn đã đụng đến cửa sổ nhà Vương Anh, thì Từ Sương sớm muộn cũng phế đi lão nhị nhà hắn, để hắn không thể làm đàn ông.

Nếu hắn thừa nhận mình đã uống trộm cồn, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Vương Anh nữa và cũng không hé răng để lộ ra nửa chữ nào, vậy thì Từ Sương sẽ buông tha cho hắn.

Lão Cẩu khóc nức nở, đối mặt với loại uy hiếp này, kẻ ngu cũng biết phải lựa chọn như thế nào.

Dường như Từ Sương sợ hắn không nhớ nên lại đánh hắn thêm một trận nữa. Trong lúc đánh hắn, Từ Sương liên tục hỏi chọn thế nào đến khi ngất xỉu mới thôi.

Hai trận đánh này, đánh cho hắn thành phản xạ có điều kiện luôn, vừa hỏi là câu trả lời tuôn ra hết.

Nhưng mà lão Cẩu quả thật không dám dính líu tới Vương Anh, đừng nói là thêm mắm dặm muối, cho dù có cho hắn nói thật cũng không dám.

Lén lút uống rượu thuốc và chạm đến cửa sổ nhà thiếu nữ, đây căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Việc thứ nhất thì đại đội sẽ xử phạt hắn, có thể phải tiến hành kiểm điểm và lao động công ích theo quy định. Đây là cách đại đội sắp xếp và xử phạt những người vi phạm, không tới mức phải đưa lên Cách Uỷ Hội. Đại đội sẽ để bọn họ dọn phân, làm thêm giờ hoặc mấy công việc vừa nặng vừa dơ.

Nhưng việc thứ hai .....

Chỉ riêng việc Vương Anh là con gái của liệt sĩ, bản thân cô sẽ được đối đãi đặc biệt, cho nên nếu việc như vậy xảy ra thì nhất định phải ngồi tù.

Lão Cẩu sợ tới mức lập tức co rụt lại, hắn thậm chí còn không dám nghĩ lại tại sao bản thân lại có cái ý nghĩ đó.

Nghe bí thư chi bộ nói như vậy, Lão Cẩu lập tức nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cồn là tôi uống! Tôi chấp nhận mọi hình phạt của đại đội”.

Tống Đại Quý thầm nghĩ muốn cho người này một cú.

Cậu biết sai mà vẫn làm! Hơn nữa cậu còn rất thẳng thắn. Chẳng lẽ cậu nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ nên không sợ, thừa nhận một cách nhẹ nhàng như thế!

Nếu như lão Cẩu biết được Tống Đại Quý nghĩ như vậy, nhất định hắn sẽ tức đến chết. Tại sao ông ấy lại nghĩ thế chứ? Chỉ là so với việc đi tù thì việc hắn trộm uống cồn là việc nhỏ.

Tống Đại Quý xụ mặt nói: “Tất cả mọi người trong đại đội sẽ lắng nghe bản tự kiểm của cậu vào tối nay. Thời gian sau đường lên núi sẽ được phong tỏa lại, đại đội trưởng sẽ tổ chức vào núi săn heo rừng, cậu đi theo giúp đỡ lấy phần hộ các đội viên khác, mùa đông thì cậu có nhiệm vụ quét tuyết và ban đêm thì có nhiệm vụ tuần tra xung quanh, cậu sẽ không được nhận lương hay bất kỳ công điểm gì.”

Nơi đại đội bảy đóng quân nằm dưới chân núi, dựa vào các sản vật và vườn cây ăn trái trên núi, nên cuộc sống dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng đồng thời vào mùa đông, đại đội cũng phải chuẩn bị rất nhiều công việc.

Công việc đầu tiên chính là lên núi săn bắt bầy heo rừng, để tránh tình trạng lũ động vật này không có ăn mà chạy xuống núi gây hại đến người dân.

Thịt lợn rừng săn bắt được cũng có thể chia sẻ cho mỗi người một phần, tuy thịt không được ngon cho lắm, nhưng có nó thì cũng coi như là một món mặn.

Nếu không may chạm mặt bầy sói thì nếu giết được thì giết, miễn cho mùa đông chúng nó xuống núi kiếm ăn thì rất nguy hiểm đến mọi người trong đại đội.

Công việc này không ít thì nhiều cũng có sự nguy hiểm đến tính mạng, nên mỗi lần đều là chọn lựa những người trẻ tuổi có sức khỏe cường tráng, còn đâu những người lớn tuổi thì lại không yêu thích công việc này.

Nhưng Tống Đại Quý lại lập tức chỉ định lão Cẩu, gầy ốm như thế, có thể cõng theo lương thực và súng được à?

Đi chuyến này, số lượng người đi vẫn giống như năm trước, lão Cẩu chỉ có thể đồng ý.

So với việc đi lên núi bắt thú thì việc cào tuyết hay tuần tra ban đêm chỉ là việc nhỏ nhặt.

Tống Đại Quý không quá hài lòng với việc này, vì trời sắp vào Đông công việc ít. Nếu không việc này mà xảy ra vào mùa khác thì ông ấy chắc chắn sẽ để lão Cẩu đi làm những công việc nặng nhất có thể.

“Sang mùa xuân năm sau, cậu đến vườn trái cây bón phân dọn dẹp”

Nếu một hơi trừng phạt hắn đến mùa hè thì có hơi quá đáng, mùa xuân vườn hoa quả cũng không cần tưới nước bón phân quá nhiều nhưng có làm còn hơn không.

Lão Cẩu không thể làm gì khác hơn là chấp nhận việc này. Nhưng trong lòng hắn cũng thầm mắng chửi Từ Sương, việc hắn đụng đến Vương Anh liên quan gì đến anh mà phải đẩy hắn đến bước này.

Bắt chó đi cày, xen vào việc người khác!

Không quá nửa ngày là hắn đã hiểu ra tại sao bản thân lại chạm mặt Từ Sương và tại sao Từ Sương lại chỉnh hắn đến vậy.

Đó là Từ Sương đang tìm bà mai đến để đàm chuyện cưới hỏi với Vương Anh!

Nghe đến cái tin này thì cuối cùng Lão Cẩu cũng hiểu ra, đồng thời ông lạnh cả sống lưng, như vậy thì chuyện Từ Sương đánh hắn những hai lần là một chuyện hiển nhiên.

Tự mình đi cạy cửa sổ vị hôn thê nhà người ta, bị đánh cũng là chuyện thường tình.

Lòng hắn cảm thấy có chút chua xót, bản thân cảm thấy ghen tị tại sao Vương Anh có thể để ý người như Từ Sương nhưng lại không để ý hắn? Bản thân hắn là bần nông đó.

Đem tâm trạng buồn bã quay về nhà nghỉ ngơi, nhưng Từ Sương xuống tay rất nặng khiến cho hắn đau đến không ngủ được.

Vết thương cần ít nhất một tháng mới có thể hồi phục, hơn nữa hắn phải khỏe lại trước khi lên núi, nếu không sẽ không theo kịp đội ngũ, một thân một mình trên rừng không phải chuyện đùa.

Tin đồn về Từ Sương kiếm bà mai tính chuyện kết hôn nhanh chóng lan truyền trong đại đội. Mọi người trong đội bị dọa sợ. Bọn họ vừa mới hạ quyết tâm còn chưa hành động thì Từ Sương đã đánh đòn phủ đầu rồi?

Thật không biết xấu hổ! Nếu trước đây anh có xuất thân tốt thì không nói, hiện tại trong đây anh đã có xuất thân không tốt rồi, lại chọn người có điều kiện tốt nhất trong đội! Người thành phần xấu khác thì hướng thấp hơn mà chọn, còn anh lại càng chọn càng cao!

Phải biết rằng lúc đầu là Từ Sương chọn Vương Linh Linh, trong đại đội lúc đó chưa có ai phải ghen tỵ mà còn cảm thấy Từ Sương thật ngu ngốc. Nghĩ thầm nếu mình mà là Từ Sương thì sẽ không tìm người ở dưới nông thôn, ít ra sẽ tìm người nào đó làm công nhân. Dù sao người nhà quê và người thành phố là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, với khuôn mặt như Từ Sương muốn người nào mà chả được.

Kết quả lại đi để ý Vương Linh Linh, gia đình thuộc dạng tầm thường, bố mẹ cô ta đều là nông dân, tuy ngoại hình ưa nhìn nhưng cũng không phải thuộc dạng xuất sắc người gặp người thích. Nhưng không ai có thể nghĩ tới Từ Sương lại để ý Vương Anh trong tình huống như vậy?

Ngay lập tức có một giọng nói chua ngoa hừ lạnh của một thanh niên nói: “Cô gái đó mặc dù xinh đẹp tóc dài nhưng kiến thức hạn hẹp! Chỉ biết nhìn mặt!”. Không thể thấy được nội hàm dưới vẻ ngoài bình phàm của của anh đây!

"Kết hôn với một người có xuất thân thấp kém như vậy, sau này sẽ có rất nhiều gian khổ chờ đợi cô ấy!"

"Đúng vậy, đường đường là con gái liệt sĩ, gả cho thành phần bần nông chúng ta chính là căn chính miêu hồng*! Đằng này lại chọn cái hắc ngũ loại**, không biết cô ấy nghĩ như thế nào!"

(*) Ý chỉ việc xuất thân gia đình tốt, có liên quan đến Cách mạng, từ dùng trong thời cách mạng văn hoá.

(**) Hắc ngũ loại: năm phần tử xấu trong cách mạng văn hoá bao gồm địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu.

Nghe được những lời khó nghe như vậy có người chỉ cười lạnh xoay người rời đi.

Biết đâu đây chỉ là do bên nhà gái yêu cái đẹp nên chọn như vậy thì sao? Thật chất xuất thân của Từ Sương cũng không đến nỗi nào, gia đình của anh như nào thì người ta cũng không rõ, chỉ nghe nói cũng là một trong năm phần tử xấu nhưng thật sự có phải không thì không ai biết.

Có người cho là có, có người lại không, trước đây từng có người ở đại đội thăm quan qua nhà anh nhưng cũng không moi ra được thông tin gì khác.

Nếu nhà nào thật sự là Hắc ngũ loại, thì nhiều nhất là mọi người trong đại đội ngày thường không lui tới với họ, còn về việc khi dễ người, đại đa số mọi người sẽ không làm như vậy. Những người xuất thân không tốt, như từng là trung nông, phú nông, địa chủ vì suy nghĩ cho gia đình mà thường họ sẽ cắt đứt liên hệ với gia đình, họ hàng.

Nhưng mấu chốt là, Từ Minh cũng không biết làm như thế nào, người trực tiếp đi Tây Bắc, không phải bị đày xuống, mà là đi chi viện.

Điều này có chút xấu hổ, công xã từ đầu nhận được tin Từ Minh là phản hữu,  nhưng cách xử lý sau đó lại không như quy định. Điều này làm cho đại đội, công xã, đến cả cán bộ cũng không biết nên xử lý thế nào.

Huống chi, công tác của Từ Sương cũng không bị thu hồi, nếu thật sự đã định thành phần rồi, thì đầu tiên công tác của Từ Sương phải bị thu hồi.

Chuyện công tác này còn chưa xử lý, Từ Sương vẫn là đầu bếp của tiệm cơm Quốc Doanh của thị trấn, thu nhập hàng chục đồng một tháng, cũng thu được không ít lợi ích từ công việc này.

Điều này nói lên rằng không thay đổi được điều gì!

Hiện tại, nói xong Từ Sương thì cũng phải nói đến Vương Anh, chức vụ của cô cũng rất quan trọng, là người có điều kiện tốt nhất. Với sự giúp ích của cô thì công việc của Từ Sương có lẽ sẽ phát triển không ngừng trong thời gian sắp tới.

Nhìn nhóm người vừa rồi còn ăn nói chua ngoa, huống hồ trong người còn có công việc mà không nghiêm túc tập trung, chỉ lo tám chuyện người khác, người nghiêm túc nguyện ý làm ruộng cũng không nhiều.

Con gái nhà người ta muốn tìm người về chăm sóc mình, người ta có nhà, tốt nghiệp cấp ba là có việc làm ngay, thà ở một mình hơn là phục vụ người khác.

Đáng tiếc là có rất ít người có thể nhìn rõ điều này, hơn nữa phần lớn đều là thanh niên lời nói chua ngoa, tầm phào.

Còn người không ăn được nho thì nói nho chua, nói chuyện còn hèn hạ hơn mấy bà lão trong đại đội.

"Xưa Từ Sương còn là đối tượng của Vương Linh Linh đó, không biết có nên nói hay không, hai người này anh rể em vợ còn có ẩn tình bên trong”.

Có điều đây chỉ là tiện miệng nói, mọi người đều đã nhìn thấy những chuyện xảy ra lúc Vương Linh Linh kết hôn. Không cần biết trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn vào những hành động của Vương Linh Linh thì hành vi này cũng rất hợp tình hợp lý.

Chính Vương Linh Linh náo loạn nói không cưới, ai có thể quy định hai nhà không được đổi người khác?

"Không, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này, tôi đi xem một chút!"

"Tôi cũng đi!"

Bốn, năm thanh niên định đi ra ngoài nhà Vương Anh để xem thử Từ Sương nghĩ ra cách gì mà có thể khiến Vương Anh chọn anh như vậy.

*****

Vương Anh cũng không ngờ Từ Sương lại hành động nhanh như vậy, tối hôm trước hai người vừa mới thỏa thuận xong thì chiều hôm sau Từ Sương đã tìm được bà mai tới cửa cầu thân.

Không chỉ có bà mai đến mà Từ Sương còn dắt theo cả mẹ của mình.

Vốn dĩ nhà Vương Anh chỉ có hai phòng, nhưng phòng của bố mẹ thì đủ rộng để tiếp đãi khách nên chỉ có thể thay giường thành bàn kéo ra trải khăn lên và đặt vài chiếc ghế.

Lúc này, bà mai được nhà họ Từ mời tới đang ngồi trên ghế, không khỏi khen ngợi cách bài trí của nhà họ Vương tốt, Vương Anh lớn lên tốt, vừa thấy chính là cô gái tay chân lanh lẹ có thể làm việc, nhất định kết hôn ba năm hai con, nhiều con nhiều phúc.

Như một thói quen, bà mai đã thuộc lòng tất cả, bà ấy bắt đầu khoe khoang ngay khi ngồi xuống.

"Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Từ Sương nhà chúng ta là đứa giỏi giang, người chị này của ta cũng là người lương thiện, nha đầu nhà con không còn ai để quản, cho nên dì cùng cháu nói chuyện trực tiếp..."

"Ai nói không có ai quản nó?"

Tiếng hét giận dữ từ bên ngoài truyền vào, đó là Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên.

Lý Xuân Quyên không quan tâm đến bất cứ điều gì vào lúc này, bà ta chỉ nghĩ kéo Vương Anh ra ngoài.

"Mấy người thật giỏi tính toán, nhân lúc chúng ta không có ở đây thì lại đây gạt người, đứa nhỏ này cha mẹ đều đã mất, nhưng còn có tôi và bác của nó! Làm sao có thể nói là không có ai?!"

Vương Vĩnh Thuận tối sầm mặt lại: "Chúng mày thuê bà mai ở đâu ra thế? Mày không biết là trước khi qua cầu thân thì phải ra mắt người lớn trong nhà trước sao? Còn nữa, không coi ai ra gì mà đã trực tiếp đưa bà mai tới cầu thân rồi. Mày đây là đang cầu thân hay làm muốn ép hôn?"

Vương Vĩnh Thuận quay sang nhìn Vương Anh với khuôn mặt yêu thương: "Tam nha đầu, đừng sợ, ngày hôm trước con đã nói rằng con không muốn kết hôn, bác trai biết điều đó, con yên tâm, bác trai nhất định sẽ không để con tùy tiện kết hôn với cái nhà phần tử xấu này đâu!"

Từ Sương lừa ông ta ta một trăm đồng! Sự việc này khiến trái tim của Vương Vĩnh Thuận đau nhói cả đêm!

Có thể nói hiện tại Vương Vĩnh Thuận căm ghét nhất ngoài Vương Anh thì là Từ Sương.

Hai đứa chúng nó muốn đến với nhau sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Bà mai cũng là người từng trải nên là cũng không chút lo lắng nào mà hòa giải: "Trời ạ, bác trai của cô bé đúng chứ? Nào, nào, ngồi đi. Vừa rồi chúng ta nói chuyện đến đâu rồi nhỉ? À à à, nói đến chuyện hôn sự rồi. Vậy thì để tôi nói thẳng với chú Vương, Vương Anh nhà bác đây là đang kén rể."

"Hợp lý mà nói thì bên ông phải đưa một số tiền cho bên đàn trai khi kén rể. Thật ra mà nói thì một gia đình để nuôi dạy con trai mình thành tài và trưởng thành cũng không quá dễ dàng. Lo ăn lo uống, khi lớn lên thì bị đưa đi làm con rể, trong nhà cũng không ai có thể chăm sóc cha mẹ già, nên là cái này phải bồi thường chút tiền cho nhà người ta.”

"Bình thường mà nói kén rể phải trả 50 đồng, nhưng tôi vừa nghe tiểu tử họ Từ nói rằng hai nhà chúng ta đã từng nói qua chuyện cưới xin, đây không phải là trùng hợp sao? Cơ duyên hiếm có như vậy. Tôi đang nghĩ cùng hai bên cùng thỏa thuận chỉ cần 40 đồng là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều, tôi là người làm ăn đàng hoàng, 40 đồng cũng không lỗ, cha mẹ Anh nha đầu không có ở đây, đây, mọi người xem như nào..."

Vương Anh trong lòng cảm thấy buồn cười chết đi được, cô thấy chuyện giữa cô và Từ Sương khó mà thành. Cô vốn muốn thảo luận chuyện đó với Từ Sương trước, nhưng không ngờ rằng Từ Sương hành động nhanh như vậy, vì vậy cô chỉ đành ngồi im chờ xem anh sẽ nói gì.

Nhưng xét từ biểu hiện của bà mai, Từ Sương có lẽ đã có sắp xếp, nếu không bà mai sẽ không nói chuẩn xác như vậy.

Quả nhiên, những gì bà mai nói gần như khiến Vương Vĩnh Thuận chết lặng.

Khuôn mặt của Vương Vĩnh Thuận lúc xanh lúc đen như bị mây đen bao phủ.

Vương Anh nhiệt tình đổ thêm dầu vào lửa: "Bà ấy nói đúng đó bác trai, cháu đang kén rể. Hôm trước cháu không nghĩ tới, hôm qua cháu đã nghĩ tới chuyện đó rồi nói với Từ Sương, anh ấy cũng đồng ý."

Vương Vĩnh Thuận thực sự muốn chửi thề, nhưng ông ta giỏi kìm nén nên dù tức đến đỏ cả mặt cũng sẽ không thể nói ra.

Lý Xuân Quyên ngược lại không chút kiêng kỵ mở miệng mắng: "Mày nói nhảm cái gì! Rõ ràng là hai người chúng mày đã thỏa thuận rồi!"

Lý Xuân Quyên cuối cùng cũng hiểu rằng tại sao ngày đó Vương Anh lại không đồng ý ngay, vì cô không muốn liên quan đến việc đòi tiền của nhà họ Từ. Cô sợ nếu nói ra điều này thì Từ Sương đòi tiền sẽ khó khăn.

Con nhỏ đáng chết này có thật nhẫn tâm, nhìn Từ Sương cướp một số tiền lớn như vậy từ nhà họ.

Vương Anh cười nói: "Bác gái muốn nói thế nào cũng được, dù sao con muốn gả cho Từ Sương, nếu bác gái và bác trai muốn tham gia, chỉ cần trả 40 đồng, con sẽ dành cho người một chỗ tốt trong hôn lễ. Nếu bác trai muốn những thứ khác… Thì con khuyên người đừng nghĩ đến."

Lý Xuân Quyên muốn phản bác lại nữa, nhưng bị Vương Vĩnh Thuận ngăn cản. Vương Vĩnh Thuận miệng cười nhưng trong lòng không cười: "Tam nha đầu, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Sau này con tính từ bỏ nhà mẹ đẻ, nếu bị ức hiếp không người nương tựa, làm quỷ cô độc?"

"Con thật sự cho rằng Từ Sương là người tốt sao? Gia thế không tốt, chỉ vì thành phần mà cưới con!"

"Con thật cho rằng mình là cái bánh ngọt ai cũng muốn dành lấy sao, còn kén rể, con có thể chèn ép người khác sao?"

Có thể là bởi vì Vương Vĩnh Thuận bây giờ không thèm giả vờ tử tế, khi thấy gia đình mình không còn hy vọng, và những gì ông ta nói chỉ toàn là lời đe dọa từ.

Vương Anh nhún vai: "Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, nhưng ông, ông muốn nhà và tiền của tôi, cả những thứ mà cha mẹ tôi để lại cho tôi. Sao nào bây giờ không giả vờ nữa à? Nếu không có chuyện lợi thì ông sẽ thay đổi sắc mặt ngay không phải sao bác trai, đó là bản chất thực sự của ông, Vương Vĩnh Thuận."

Vương Vĩnh Thuận đứng đó nhìn chằm chằm vào Vương Anh một cách căm phẫn.

Một lúc sau, ông ta cười mượn một cái cớ và kéo Lý Xuân Quyên đi. Là ông ta đã đánh giá thấp cháu gái của mình, ông ta không ngờ rằng cháu gái mình vốn dĩ nắm chắc trong tay lại không biết vì sao đột nhiên trở nên minh mẫn.

Vương Vĩnh Thuận ghét điều đó, nhưng ông ta không thể nghĩ ra cách nào để xoay chuyển tình thế. Nhìn lại Lý Xuân Quyên, người đang tức giận và định quay lại gây rắc rối cho Vương Anh, sự tức giận của Vương Vĩnh Thuận coi như ngơi đi phần nào.

Một cái tát thẳng vào mặt Lý Xuân Quyên: "Tất cả là lỗi của bà! Không phải tôi từng nói bảo bà phải đối xử tốt hơn với Tam nha đầu sao! Tôi đã bảo bà đừng chèn ép nó quá mạnh! Lời tôi như gió thoảng bên tai, giờ tốt rồi đó bà xem không còn lại gì cả.”

Lý Xuân Quyên gần đây đã phải chịu rất nhiều áp lực, đầu tiên là nhà trống, sau đó là Vương Linh Linh gây rối, sau đó là nhà họ Từ đến đòi tiền... Hết người này đến người khác, hết chuyện này đến chuyện khác, giờ bà ta có khóc cũng không giải quyết được gì.

Ngoài ra, khi nhà họ Từ đến đòi tiền vào ngày hôm kia, Vương Vĩnh Thuận nói rằng gia đình không có tiền, nhưng lại đưa cho Từ Sương thêm năm mươi đồng.

Tiền đến từ đâu? Vương Vĩnh Thuận nhiều lần nói rằng gia đình nghèo, vì vậy bà phải tiết kiệm tiền. Bà vì tiết kiệm tiền mà làm những việc khác để có tiền và còn phải tính toán từng phân tiền. Nếu không phải vì điều này, bà ta sẽ không chèn ép Vương Anh đến mức như vậy.

Kết quả thì sao? Vương Vĩnh Thuận lại tự ý sử dụng nó như vậy.

Ông ta nói rằng không được đối xử tệ bạc chèn ép Vương Anh,nhưng tất cả đều do ông ta bắt đầu trước!

Nếu ông ta đối xử tốt một chút, mở miệng để cho Vương Anh ăn bắp ngô, làm sao bà ta có thể tuyệt tình đến mức mà không đồng ý?

Vương Vĩnh Thuận thậm chí còn không nói bất cứ điều gì về việc chịu trách nhiệm, vậy tại sao bà ta phải tự trách mình vì tất cả những điều này!

Sự tức giận của Lý Xuân Quyên tích tụ trong vài ngày qua như được bộc phát, bà ta thét lên một tiếng và đánh trả.

Bà ta sử dụng cách đánh nhau của phụ nữ áp dụng lên ông ta, kéo tóc và bẻ tay, Vương Vĩnh Thuận bị bà ta siết chặt đầu đau điếng cả người, muốn đánh trả nhưng lại bị mắc kẹt.

Vương Anh có thể nghe thấy tiếng khóc thét của hai người họ từ phòng ngủ của bản thân, cô cảm thấy hoàn toàn vui sướng.

Thấy không có ai ngăn cản nữa, bà mai nói rất gọn.

"Nói về sính lễ, nhà họ Từ có thể tặng một trong tam đại kiện là máy khâu, xe đạp và đồng hồ đeo tay. Anh nha đầu, cháu muốn cái nào?"

Vương Anh: "Hả?"

Không phải nói ở rể không cần đưa sính lễ sao?

Từ Sương: "Tôi vốn định mua một chiếc xe đạp, nhưng mẹ tôi nói rằng cô không đi ra ngoài nhiều. Sợ rằng tôi lại cần sử dụng xe đạp nhiều hơn cô, vì vậy mẹ đã yêu cầu tôi mua cho cô một chiếc đồng hồ đeo tay. Nhưng phiếu đồng hồ công nghiệp khó lấy, tôi lo lắng trước khi kết hôn cũng không lấy được, phiếu xe đạp tôi có thể tìm đồng sự đổi, nếu muốn thì có ngay, nhưng không được chọn hãng, đơn vị chúng tôi chỉ có vé của Vĩnh Cửu, không có Phượng Hoàng..."

Vương Anh nhìn Từ Sương sau khi đưa ra quyết định kết hôn có chút OOC*: …

(*) OOC: có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

Bà mai vừa nghe đã nóng mắt, ba thứ này khó có được, nếu có thể từ nông thôn đi ra thì đều là người xuất sắc. Ngay cả khi có thể sản xuất, nó cũng không nhiều. con trai thứ hai nhà họ Từ vừa nói liền yêu cầu nha đầu này chọn một, tấm chân tình này không giống đi ở rể, mà giống như cưới tiên nữ.

Bà Từ đang ngồi bên cạnh, lúc này cũng xen vào: “Con yên tâm, còn có thể tìm được vé khác, việc mua ba món này chúng ta có thể từ từ được. Mấy năm nay, ta đều kêu đứa út chú ý chuyện này. Trong khoảng chừng ba năm nữa là chúng ta có thể đưa cho con mọi thứ rồi."

Bà Từ vô cùng phấn khích, không ngờ có ngày mọi chuyện lại xoay chuyển như thế này.

Chân trước còn lo con trai nhỏ không tìm được người thích hợp, nhưng chân sau con trai lại nói Vương Anh đồng ý.

Vương Anh đồng ý!

Bà Từ nghĩ nhất định phải tìm thời gian đi đến đỉnh núi bên nhà mẹ bà bái lễ, trên đỉnh núi có một cái am ni cô, nghe nói rất linh nghiệm, nhưng sau này không kêu là am ni cô nữa, đem ni cô trong am gả đi hết, am này cũng dở bỏ.

Nhưng người dân trong làng mê tính cảm thấy linh nghiệm, nên có nhiều người vẫn lên dâng hương cầu may bên đám phế tích.

Mấy ngày trước bà Từ kêu chị gái đi thử, cầu hôn sự của con út nhà bà thuận lợi chút.

Vậy mà chỉ mới mấy ngày, liền có cô gái thập toàn thập mỹ đồng ý kết hôn.

Bà Từ hận không thể bao 10 năm hương hỏa tương lai của Bồ tát.

Này cũng quá linh nghiệm rồi, Vương Anh so với Vương Linh Linh tốt gấp mười lần.

Đặc biệt là lúc này, đối phương còn nguyện ý nhúng tay vào vũng nước bùn của gia đình mình, thật sự là một cô gái tốt có tấm lòng nhân hậu!

Lúc nãy bà Từ cũng nghe thấy Vương Vĩnh Thuận nói bậy bạ, bà muốn mắng Vương Vĩnh Thuận, bà thật muốn làm mù mắt chó của ông ta, sao có thể đối xử tệ bạc với Vương Anh?

Bà Từ biết rất rõ, Vương Anh muốn tìm bạn đời tốt cũng không khó, nhưng con bé chọn kết hôn với đứa út nhà mình, ủy khuất trong chuyện thành phần, có lẽ là do nhìn vào phẩm tính của con út, cảm thấy đứa út có thể cho mình cuộc sống thư thái..

Nhưng nếu không chọn Từ Sương, mặc kệ chọn như thế nào thì cô vẫn có thể chọn được một người đàn ông khác tốt hơn. Trong đại đội có rất nhiều thanh niên, cũng có những thanh niên tốt như vậy, so với tiểu tử nhà bà thì có thể dung mạo không tốt lắm, nhưng tính cách nhất định tốt. Vương Anh chọn đại một người để kết hôn, thì cuộc sống sau khi kết hôn có thể cũng không quá khó sống.

Ngược lại là con trai của bà, nếu rời khỏi Vương Anh lại càng khó tìm được người thích hợp với nó.

Bà Từ rất hài lòng, khi Từ Sương kể chuyện, bà phấn khích đến mức suýt ngất. Chỉ cần Vương Anh nguyện ý kết hôn, bà sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì!

Không nói đến tam đại kiện, mà những thứ khác, nếu Vương Anh muốn, bà cũng nhất định sẽ dốc toàn lực để có được.

Vương Anh đối với tam đại kiện cũng không có cảm giác gì, nhưng cảm thấy rằng… cuộc hôn nhân này khác so với cô tưởng tượng?

Thấy cô không trả lời, Từ Sương tự nói: "Vậy chờ mấy ngày nữa, tôi dẫn cô đi vào huyện thành, chúng ta đi xem một chút."

Bà mai nhanh chóng trả lời: "Thành công, trước tiên thông qua tam đại kiện, rồi nói đến những chuyện khác. Cậu nhóc nhà họ Từ nói mua thêm hai cái chăn bông, mua hai bình nước nóng, còn quần áo thì xem ý nguyện của cô như thế nào."

Từ Sương nói thêm: "Tôi có phiếu mua tám thước vải, có thể đổi với đồng nghiệp, chắc đủ làm ba bộ."

Bà Từ không hài lòng: “Anh nha đầu nên may thêm quần áo, đoán chừng vợ chồng ông bác vô lương tâm kia còn chưa làm qua quần áo mới cho con bé, con trai, đừng đổi với đồng nghiệp nữa, con đi vào thành phố tìm thầy con hỏi xem. Chuẩn bị theo năm bộ và tám bộ."

Từ Sương: "Được."

Vương Anh: "..."

Bà mai tiếp lời: "Còn đồ gia dụng thì tùy cô muốn, giường nhất định phải làm cái mới, cộng thêm hai cái tủ, nếu thiếu thứ gì khác, hôm nay sẽ đặt mua, tiểu tử  nhà họ Từ sẽ tìm người làm cho cô."

Bà Từ cắt ngang: "Tìm thợ mộc Lưu! Đừng tìm cái người họ Ngưu kia, đồ hắn làm đều sơ sài qua loa!"

Từ Sương: "Được, ngày mai con đi."

Bà mai: "Còn giày..."

Từ Sương: "Con sẽ xin thầy một vé."

Vương Anh thấy rằng trong hoàn cảnh này thì cô không thể từ chối!

Khi cô tiết lộ rằng không cần phải phiền phức như vậy, bà Từ lập tức chuyển sắc mặt khuyên cô không nên quá tiết kiệm, kết hôn là việc trọng đại, nên làm kĩ càng một chút.

Về phần Từ Sương, anh giống như một kẻ xu nịnh bên cạnh một vị quân vương ngu xuẩn, không ngừng nói rằng anh sẽ có được thứ này, anh sẽ làm được thứ kia, giống như Vương Anh nói rằng cô muốn ba lượng vàng thì anh cũng sẽ đồng ý mà không thay đổi sắc mặt..

Vương Anh cảm thấy hơi khoa trương nhưng cô cũng cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.

Từ Sương nói xong.

Bên phía mình, bà mai đang chờ Vương Anh mở lời. Đây là lần đầu tiên bà mai gặp phải tình huống như vậy, vô cùng kỳ lạ nhưng bà vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười hỏi Vương Anh có chuyện gì muốn nói với Từ gia trước không.

Vương Anh: "...Tôi chỉ muốn hỏi, tôi sẽ sống ở đâu sau khi kết hôn?"

Theo lý mà nói thì kén rể thì thường đôi vợ chồng sẽ sống nhà của cô dâu, nhưng Vương Anh không yên tâm việc để bà Từ ở một mình trong nhà họ Từ. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng phụ thuộc vào tính cách, tính cách hòa hợp thì sống chung cũng dễ dàng, Vương Anh cũng không ngại nhúng tay vào giúp đỡ việc nhà.

Bà Từ lên tiếng trước: "Đương nhiên là hai vợ chồng trẻ hai đứa ở cùng nhau! Ta ở bên kia, các con ở ở bên này, cùng nhau ăn cơm, nếu như con trai ta đi làm thì ta sẽ làm cơm!"

Từ Sương nói thêm: "Mẹ tôi đã quen sống ở đó. Trong sân nhà tôi có một cái giếng điều áp*, mọi thứ đều thuận tiện. Nếu có việc phải làm hay cô cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống ở đây, chúng ta có thể sống bên đó. Dù sao, cả hai bên đều gần nhau."

(*): kiểu giếng có ròng rọc múc nước.

Vương Anh còn có thể nói gì nữa, người ta vì cô suy nghĩ chu toàn mọi thứ rồi.

Bà Từ nói thêm: "Ngày đại hỷ của chúng ta, chúng ta sẽ làm tiệc rượu ở nhà cũ, tiệc tàn thì tụi con quay về nhà. Mà này, Anh nha đầu, nhà này của con có muốn sửa sang lại gì không?"

Bà Từ cũng có suy nghĩ riêng của mình, không phải bà không muốn ở chung với đôi vợ chồng trẻ, mà là bà rất mong bồng cháu!

Căn nhà đất cũ kỹ, sống chung không cách âm, chắc chắn đôi vợ chồng trẻ sẽ cảm thấy bất tiện. Sống ở đây thì khác, ngôi nhà gạch rộng rãi, cách âm tốt, hai vợ chồng có thể yên tâm ở đây. Nói không ngoa không chừng năm sau bà có thể được bồng cháu trai hay cháu gái!

Rắc rối duy nhất chỉ là có mấy người thân kia sống ngay bên cạnh.

Nhưng không sao, bà sẽ nhờ Từ Sương tìm người xây bức tường ngăn giữa, sau đó hỏi bí thư chi bộ có thể tạo sân sau không, căn nhà này là một nơi đáng sống.

Vương Anh gật đầu, thật ra cô đã muốn sửa nhà từ lâu, nhưng cô không có đủ sức làm việc đó.

Vậy cũng tốt, tranh thủ thời gian tân hôn, xây tường sân, phía bên ngoài cửa sổ cô cũng muốn xây tường lên.

Chuyện lão Cẩu tối qua vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu, cửa sổ sau nhà cô phải đặt trong sân mới cảm thấy yên tâm.

Từ Sương tự nhiên đáp lại, nói rằng anh sẽ chọn thời điểm để đến xã bên cạnh để kéo gạch, vừa hay đang kết thúc mùa vụ có người trong đội có thể giúp xây tường.

Bà mai thấy cũng không còn nhiều chuyện nữa nên kéo Từ lão thái đi lòng vòng một lúc. Cũng là cố ý dành thời gian để Vương Anh và Từ Sương có không gian riêng, dù sao có một số việc có thể không thích hợp nói với bà Từ.

Vương Anh giật giật tay áo của Từ Sương, thấp giọng hỏi: "Anh tiêu nhiều tiền như vậy, có khi nào tiêu sạch tiền không?”

Này đâu phải cưới vợ, đây là lấy hết tài sản của gia đình ra tiêu.

Vương Anh: "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng để từ chối, anh suy nghĩ đi."

Từ Sương trong mắt hiện lên ý cười: "Cô suy nghĩ nhiều rồi, không có nghèo đâu nên đừng lo lắng"

Sau khi tính toán cẩn thận mọi thứ, tốn kém nhất chính là ở tam đại kiện kia cùng sân tường, mua một món giá tầm hai trăm bao tiền phiếu, sân tường ước chừng một hai trăm, còn lại đều là con số nhỏ, cộng lại là hơn một trăm.

Hầu hết tiền mặt của nhà họ Từ đều đến từ công việc đầu bếp của Từ Sương, nhưng gia đình anh ngay từ đầu không phải là người quá nghèo. Cha của Từ Sương cũng là một đầu bếp, nhưng ông ấy mất sớm, Từ lão thái đã gửi Từ Sương cho sư đệ của chồng bà để học kỹ năng bấp núc, không quá mấy năm anh đã tốt nghiệp.

Từ Sương thông minh hơn cha, không chỉ làm việc trong tiệm cơm Quốc Doanh, Từ Sương còn tham dự nhiều đám cưới vào mùa nông nhàn trong năm. Anh cũng có thể lên núi để kiếm thứ gì đó để cải thiện cuộc sống của mình, nhưng liệu anh có bán nó một cách riêng tư hay không thì không ai biết.

Mà bà Từ cũng kỳ quái, tiền lương của Từ Sương cũng đủ để bà ấy sống qua ngày nhưng bà thường xuyên đi làm, cũng không phải lão bà đến tuổi chỉ biết nằm nhà chờ.

Tuy nhiên, mặc cho người ngoài đoán thế nào, nhà họ Từ chưa bao giờ thể hiện sự giàu có ra bên ngoài, không thấy nhà này ngay cả một chiếc xe đạp cũng không có sao?

Đây cũng là lẽ sống khôn ngoan của bà Từ, bà đã chứng kiến cảnh giới địa chủ, phú nông thời bấy giờ bị thay đổi cách đối xử chỉ trong một đêm. Bà cảm thấy giàu quá cũng không phải điều tốt nên chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài.

Sau khi lương của Từ Sương được trả hàng tháng, bà ấy yêu cầu Từ Sương gửi tiền cho con trai cả của mình, bà ấy nói với mọi người rằng tiền lương của Từ Sương phải nuôi hai người, cũng không có tiết kiệm được bao nhiêu.

Trên thực tế, con trai cả không tiêu một đồng nào, mặc dù Từ Minh là học sinh trong trường, nhưng giáo viên của anh ấy coi anh ấy như một đệ tử, mọi thứ đều để lại cho anh ấy, Từ Minh cũng có một khoản trợ cấp, năm đồng là đủ để sống.

Nhưng Từ lão thái đã làm rất tốt, trong thôn mọi người đều biết Từ Sương sau khi được trả lương sẽ hỗ trợ anh trai của mình. Đều cho rằng tất cả số tiền trong tay của người con thứ đã bị lấy đi và đưa cho người con cả.

Bằng cách này, có ít người nhìn chằm chằm vào Từ Sương hơn và cũng không ai đến nhà họ Từ để vay tiền.

Nhưng bây giờ vì chuyện lập gia đình, Từ lão thái không để tâm đến những chuyện này. Nên tiêu thì tiêu.

Từ Sương đã báo một con số cho Vương Anh khiến cô bị sốc: "Tôi không ngờ, tôi không ngờ là, anh giàu như vậy."

Với khối tài sản gia đình lên tới 4 con số, chẳng trách Từ Sương nói rằng tiêu không bao nhiêu.

So ra, Vương Anh cảm thấy cô có hơi nghèo.

"Tôi có mười bốn đồng năm mươi mao trên người."

Từ Sương cười: "Không sao, của tôi là của cô."

Vương Anh đỏ mặt: "Nếu không thì anh cứ quản tiền đi."

Cô thậm chí không thể so sánh với người ta, tiền tiết kiệm trong nhà cũng chỉ có chút ít.

Từ Sương lần này không đồng ý: "Cô cứ việc quản lý tiền, tôi chỉ ở rể thôi."

Vương Anh hoàn toàn tê liệt, kén được người tài khoản bốn chữ số làm chồng là tìm được người ở rể giàu nhất sao?

Từ Sương: "Cô cầm đi, như vậy thì tiện hơn."

Vương Anh lúng túng đồng ý, bà mai bên kia thấy tình hình gần như chuẩn bị xong xuôi, liền tiếp tục nói ngày cưới.

"Bây giờ đã là cuối tháng 10, chúng ta đóng núi vào đầu tháng 12 hàng năm. Sắp hết thời gian rồi. Tôi tra thấy có hai ngày, một là ngày 9 tháng 11, hai là ngày 26 tháng 11. Nhưng ngày 9 nhất định rất gấp gáp, còn có rất nhiều việc phải làm, nếu không thì là ngày 26?"

Vương Anh không có phản đối: "Vậy thì ngày 26."

Một tháng kỳ thật là cũng gấp, nhưng nghĩ tới đây là phương bắc, một khi tuyết dày bao phủ dãy núi cũng phải đóng núi không ra vào được hơn hai tháng. Đó cũng là điều bình thường. Nếu không, chúng ta không thể để mọi người bất chấp tuyết lớn để mở tiệc.

Bà mai đề cập thêm một vài chi tiết, cuối cùng hai bên cùng thảo luận xong.

Bà Từ có ấn tượng tốt với bà mai này nên chỉ việc ủy thác cho bà mai tìm người giúp việc tổ chức tiệc cưới, mặc dù thân phận nhà mình không thành vấn đề nhưng Từ lão thái vẫn có chút lo lắng.

Một số lão phu nhân trước đây có quan hệ tốt vẫn chưa tìm đến cửa, tựa hồ đang chờ xem nhà mình có tìm được cô dâu tốt hay không.

Bà Từ không vui, tự nhiên cũng không muốn lo lắng tìm người trong đại đội của mình, cho nên chỉ nhờ bà mai tìm người của đại đội khác, đến lúc nấu cơm sẽ trả tiền rồi rời đi, đỡ phải phí miệng lưỡi.

Bà mai vui mừng khôn xiết, trong công việc của mình, bà không quan tâm là ai, cứ cho tiền thì bà đều hoàn thành tốt. Bà ấy còn đảm nhiệm việc tìm một người giúp việc tạm thời cho ai đó, người chăn nuôi một con bò, giữ một con chó con cho ai đó và nhặt nhạnh mọi thứ vụn vặt.

Bà thích nhất công việc tìm người làm tiệc cưới, phụ nữ trong tiệc đều háo hức đến, bà có thể kiếm chút tiền giới thiệu.

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm được vài người nhanh trí!"

Cuộc hôn nhân này vô cùng dễ dàng, song phương hữu hảo, hoàn toàn không giống những gia đình khác, nam nữ đều chọn sính lễ, anh cho ít một tấc vải, tôi cho thêm hai đồng, đến cuối cùng thì cũng tàn rã trong không vui.

Bà mai vui vẻ nhận tiền, trong lòng thầm nghĩ giá như có thêm nhiều đôi tốt như vậy sẽ rất tuyệt vời.

Sau khi tiễn bà mai, Từ lão thái chống nạng đi về, trong khi Từ Sương đưa cho Vương Anh một gói giấy nhỏ.

"Ngày mai tôi sẽ đặt bàn ghế và gạch, chọn một ngày nắng đẹp để xây tường. Tôi cần vào huyện mua một số thứ, ngày nào thì tiện cho cô?"

Vương Anh tiếp nhận túi giấy: "Lúc nào tôi cũng đi được... Mà, chờ một tuần được không?"

Cô còn có một ít dược liệu chưa xử lý xong, chỉ đợi làm xong rồi mang vào thành xem có ai muốn hay không, nghe nói trong bệnh viện có một trạm thu mua thu hái dược liệu, cho nên cô muốn hỏi giá.

Từ Sương: "Được, cô có thể đến tiệm cơm Quốc Doanh trước một ngày tìm tôi, để tôi xin giấy giới thiệu."

Từ Sương có thân phận là công nhân, cho nên thư giới thiệu sẽ không cần nhờ đến đại đội, tìm quản sự ở cửa tiệm là được.Có điều quản sự không thường ở đó nên họ phải xin giấy trước một ngày.

Vương Anh gật đầu, Từ Sương nhìn cô cầm túi giấy, cô ngoan ngoãn như là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ở tiệm cơm vậy...

Từ Sương xoay người rời đi, Vương Anh còn có chút khó hiểu, người này sao lại đi nhanh như vậy?

Mở túi giấy ra lần nữa, đồ bên trong đã nguội, có chân gà và chân vịt ướp, một cái bánh vừng, một gói bột ớt nhỏ.

Vương Anh hấp chân gà và chân vịt trên chảo, nóng rất nhanh, ăn kèm với bánh vừng giòn rụm thì ngon tuyệt.

Chân vịt giòn dai dai sần sật thêm chút nước lèo, nước hầm cũng đậm đà hương vị, hương thơm mằn mặn khiến người ta không thể dứt ra được. Chân gà được tẩm ướp lâu, da và thịt mềm mịn, nước sốt đậm đà, ăn vào miệng mềm, dai và thấm gia vị.

Vương Anh ăn xong gói này vẫn chưa thấy no, chân gà và chân vịt rất ngon. Quả nhiên, mấy món kho chính là đồ vật dễ làm người ta cảm thấy ngon miệng.

****

Ngày thứ hai sau khi định hôn, Từ Sương bận rộn, thợ mộc tính toán thời gian, bảo đảm nửa tháng có thể làm xong. Từ Sương đến lò gạch một lần và kéo gạch về, cũng là do gần đây xưởng gạch có nhiều người sửa nhà, gạch đủ nên Từ Sương mới kéo về được nhiều gạch như vậy.

Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên đánh nhau đến mức mặt mày sưng húp, mặt mày bầm tím, ông ta trừng mắt nhìn Vương Anh qua nửa bức tường trong sân, đồng thời cũng trừng mắt nhìn những người đến giúp xây tường trong sân.

Cứ nhìn chằm chằm làm người khác không thể hiểu được.

Khi bức tường sân cuối cùng được xây dựng xong, đã là năm ngày sau ngày định hôn.

Người trong đại đội trố mắt nhìn hai nhà thật sự bắt đầu chuẩn bị hôn sự, nhà họ Từ thậm chí còn hào phóng sửa sang viện viện tường cho Vương Anh, xem ra là thật sự quyết định sau này Từ Sương về ở rể.

Về điểm này, mọi người điều cảm thấy hết sức bình thường.

Mọi người điều nghĩ rằng, điều kiện của Vương Anh rất tốt và nhất định là tìm đến Từ Sương để kết hôn, không có gì đáng ngạc nhiên khi anh ở rể nhà cô.

Nhưng đáng kinh ngạc chính là nhà của Từ Sương chuẩn bị cho hôn lễ thoạt nhìn không giống như ở rể, mà như chuẩn bị cưới xin bình thường vậy.

Xây tường, đóng đồ đạc, nghe nói họ định tổ chức đại tiệc.

Lúc đầu thì mọi người cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức bọn họ tự thuyết phục rằng gia đình Từ Sương không thể nào tự làm những việc này, mà chỉ có thể là do Vương Anh yêu cầu.

Không có gì lạ khi Vương Anh chọn Từ Sương, người có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô! Đây không phải cưới con dâu, đây là cưới tổ tiên đấy!

Vương Anh vẫn không biết rằng danh tiếng của cô đã trở nên hơi khó diễn tả theo một cách khác. Mấy ngày nay cô bận vào núi lấy dược liệu.

Ngọn núi phía sau nhà cô giống như một kho báu, có quá nhiều thứ tốt.

Vương Anh tìm được bảy tám loại dược liệu không tầm thường, dựa theo những gì cô học được mà xử lý, chuẩn bị đi vào thành thử vận may. Nếu giá ở trạm thu mua quá thấp, cô cũng có thể mạo hiểm tự mình đến bệnh viện. Khó khăn duy nhất là mỗi lần vào thành đều phải xin đại đội cho giấy giới thiệu, đi nhiều lần nhất định sẽ không được.

Bên phía Từ Sương cũng có thể giúp đỡ được cho cô, Vương Anh nghĩ với số tiền tiết kiệm bốn con số của Từ Sương có lẽ không phải toàn bộ đều là tiền lương đâu nhỉ? Người này phải có một số cách kiếm tiền nào đó. Hẳn không ít lần đến huyện thành.

Vài ngày sau, Vương Anh đang lật giở các loại thảo mộc phơi khô trên bệ cửa sổ thì cô nghe thấy giọng nói của một cậu bé xuyên qua bức tường trong sân.

"Bố, mẹ, tại sao trong nhà chúng ta lại có tường sân như vậy? Tại sao phòng của con lại thay đổi?".

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top