Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19 (2)


Tài xế khởi động xe, đi được mười mấy mét, bỗng nhiên đột ngột phanh xe dừng lại.

Trên xe đang láo nháo như cái chợ, bỗng chốc dừng lại, ngay tức đã có người ngã ra sàn.

Hàng loạt tiếng xì xầm bất mãn vang lên, khiến tài xế cũng phát bực, ngày ngày ông ta bị bủa vây trong những âm thanh này, phiền chết đi được.

“Ồn ào cái gì! Không thấy có người cố ý chặn xe chình ình kia à!”

Sau đó thò đầu qua cửa sổ gào to: “Mắt không thấy một xe chở toàn người đây hay sao? Cứ phải đứng ngay giữa đường thế hả?”

Một người phụ nữ chạy bước nhỏ tới trước cửa xe, vỗ mạnh hai cái lên cửa: “Tôi gào khản cổ bảo ông dừng xe thì ông không chịu dừng! Mở cửa cho tôi! Tôi muốn vào huyện!”

Nhân viên soát vé vốn mắt cao hơn đầu, nghe cô ta nói chuyện không có một chút gì hối lỗi làm cho phát cáu thật: “Người kiểu gì, không biết thốt ra được lời nào tử tế!”

Người phụ nữ đứng dưới cũng nổi khùng, gân cổ lên gào: “Bà không mở cửa thì tôi cứ đứng giữa đường thế đấy! Nhiệm vụ của mấy người là vì dân phục vụ, làm sao, tôi không phải nhân dân à?”

Hai người lời qua tiếng lại cãi nhau mấy câu, nhân viên soát vé mở cửa xe với vẻ miễn cưỡng, còn người phụ nữ kia thì ngẩng cao đầu như gà trống chiến thắng, vênh váo tự đắc bước lên xe.

Vương Anh từ bên cánh tay Từ Sương ngó ra xem thử là ai.

Ồ, là người quen cũ.

Vương Linh Linh đầu tóc bù xù, người ngợm đâu còn bộ dáng trắng nõn đẫy đà như trước xưa, hai má thì vàng vọt, môi khô nứt nẻ bóc cả da, trông như người phụ nữ nông thôn chính gốc. Chỉ một thời gian mà như đã già đi mấy tuổi.

Vương Linh Linh lên xe, đưa 2 mao cho nhân viên soát vé, vừa lẩm bẩm trong miệng: “Cái xe rách nát gì không biết, lại còn thu 2 mao cơ đấy.”

Nhân viên soát vé trợn tròn mắt, xé một tấm vé nhét vào tay cô ta.

Vương Linh Linh mặc nhiên cho rằng mình đâu có làm gì sai, cũng không để ý tới người trên xe đang bất mãn với mình, cô ta tìm một chỗ dựa vào, con ngươi đảo qua đảo lại.

Vương Anh ôm lấy tay áo của Từ Sương, ra hiệu cho anh nhìn qua.

Từ Sương chỉ liếc một cái liền dời tầm mắt đi: “Có lạnh không?”

Đứng cạnh cửa sổ khá ổn, không chen lấn, nhưng cửa sổ vẫn có gió lùa qua khiến người rét run. Vương Anh lắc đầu, thể chất của cô gần đây cũng tốt lên nhiều, kiểu thời tiết như vầy cũng không khiến tay chân của nguyên chủ lạnh như đá nữa.

“Người kia là Vương Linh Linh nhỉ?”

Từ Sương ừ một tiếng: “Mấy công xã xung quanh cũng dùng xe buýt ở trạm này.”

Các công xã khác cũng có xe buýt, nhưng vài chiếc bên đó đều chạy đường vòng, chỉ có trạm dừng ở Trấn phía tây sườn núi là gần với huyện thành nhất. Nên là người của các công xã xung quanh đều chờ ở điểm dừng này để vào huyện.

Giọng của hai người không to không nhỏ, Vương Linh Linh nghe được giọng của người quen, nhìn qua thì thấy là hai người họ.

Vương Linh Linh mở to tròng mắt, không thể tin được, liền dụi mắt vài lần, cuối cùng mới thừa nhận hai người dính nhau như sam đằng kia là Từ Sương và Vương Anh.

Vương Linh Linh: !!!

Từ sau khi cô ta gả vào nhà họ Triệu, chưa bao giờ để tâm tới chuyện của nhà mẹ đẻ bên kia, cho nên cô ta thật tình không biết Vương Anh với Từ Sương đã là một cặp rồi.

Chợt nhìn thấy khung cảnh này, Vương Linh Linh đầu tiên vừa kinh vừa giận, căm phẫn như là Vương Anh chiếm mất món đồ yêu thích của cô ta. Tiếp theo đó là trong đầu rối loạn.

Ban đầu cô ta có ý để Vương Anh và Từ Sương hợp thành một cặp, nhưng cô ta chưa kịp hành động thì tình thế đã có nhiều sự thay đổi, buộc cô ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Nào ngờ hai người ấy không cần cô ta mai mối, tự dưng chủ động thành một đôi rồi?

Vương Linh Linh hận không thể vỗ mạnh vào đùi hối hận, hai người này nếu như vậy, cho thấy nếu cô ta ra tay sớm một chút, thì ý đồ ban đầu của cô ta cũng có thể thành sự thật hay không?

Tại sao cô ta không trùng sinh sớm hơn tí xíu nữa!

Vương Anh nhìn biểu cảm sống động như tắc kè đổi màu của Vương Linh Linh, nhẹ nhàng nghiêng về phía trước hỏi Từ Sương: “Anh nghĩ cô ta vào huyện là muốn làm gì?”

Từ Sương vốn đang che chở Vương Anh, bỗng dưng người trong lòng tựa sát vào khiến anh cứng đơ người, máy móc đáp lại: “Không biết.”

Vương Anh lại đánh giá Vương Linh Linh một lát nữa: “Tôi nghĩ chị ta vào huyện để đi mua đồ.”

Vương Linh Linh không dẫn ai theo, chỉ vác một cái túi vải trống không, trông không giống vào huyện để giải quyết chuyện cấp bách, ngược lại giống đi mua sắm đồ gì đó hơn.

Vương Linh Linh hôm nay đích xác là cầm tiền vào huyện mua lương thực, trong thời gian này cô ta gả vào nhà họ Triệu, dù có che lại lương tâm nói, cuộc sống của cô ta trôi qua không thể xem là tốt.

Mẹ chồng là người hở chút bắt lỗi, mấy bà chị dâu cũng không phải hạng người dễ dãi, hàng ngày đàn ông thì đi làm, mấy bà chị dâu thì lo toan việc bếp núc. Người này ăn thêm một miếng, người kia bớt đi nửa phần, cãi vã thì không bao nhiêu, nhưng ngày nào cũng đủ các loại chuyện nhỏ nhặt miên man không dứt.

Vương Linh Linh kiếp trước ngoài việc không kiếm được đồng tiền lớn ra, nhưng cuộc sống cũng không phải vất vả cam chịu như bây giờ.

Từ gia chỉ còn mỗi Từ Sương, anh cả không còn nữa, trong nhà cũng không có chuyện vặt rãnh giữa chị dâu em chồng, mẹ chồng thì càng không can dự vào việc của hai vợ chồng, thế nên Vương Linh Linh vừa qua cửa đã làm chủ gia đình.

Tiền lương mỗi tháng của Từ Sương một nửa giao cho cô ta, ăn uống không thiếu bữa nào.

Nhưng bên nhà họ Triệu thì lại khác, một nhà bọn họ tuy có Triệu Quân, nhưng tiền trợ cấp của Triệu Quân thì không đủ cho người của cả gia đình bốn anh em cùng chi tiêu!

Mấy người đàn ông nhà họ Triệu đều làm công việc đồng áng, mặc dù nhà nhiều đàn ông, nhưng lương thực làm ra ăn không đủ, chị dâu ai nấy còn lo cho con mình, năm phòng hôm nào cũng nhộn nhịp nhốn nháo, ăn cơm một bữa 10 mấy cái chén 10 mấy đôi đũa. Hai đứa trẻ một đứa 5 tuổi, một đứa 3 tuổi. Đứa 5 tuổi chạy vòng quanh khắp nơi, không thể rời mắt một giây phút nào, đứa 3 tuổi kia đi đứng còn chưa vững, hễ dời mắt một chốc là ngã lăn ra đất.

Nhưng trong lòng Vương Linh Linh vẫn duy trì tư tưởng là sẽ có ngày thu phục được hai nhóc con này, săn sóc hai đứa con phải nói là hết sức tận tâm.

Chỉ có điều, lại bị mấy bà chị dâu xem như cái gai trong mắt, mấy bà ấy cho rằng cô ta là mẹ kế, chăm sóc cho hai đứa trẻ còn ra sức hơn chăm con mình, trong mắt mẹ chồng chẳng phải đám con dâu bọn họ là một lũ nhác làm, mưu mẹo sao?

Thế là, chị em dâu ngầm đấu đá lẫn nhau, lại phải chăm sóc cuộc sống thường ngày của hai đứa nhỏ, Vương Linh Linh bị hành hạ đến nỗi kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần, nhọc nhằn từ ngày này qua ngày nọ mới khiến cô ta thành bộ dáng lam lũ như hôm nay.

Hôm nay vào huyện, vốn là việc của gia đình mấy anh chồng, bởi nhà đông con nít, lương thực không đủ ăn trong mùa đông, vậy nên mới phải tranh thủ bây giờ vào huyện mua chút lương khô.

Theo lý thì đổi lương thực trong thôn cũng được, nhưng cách làm người của bà lão nhà họ Triệu quả thực đúng là quá thất bại, cả một đại đội mà không có được mấy người muốn thấy mặt bà ấy, nên không đồng ý đổi cho nhà họ, đi hỏi người trong đại đội khác thì lại lo bị tố giác.

Chốt lại là chỉ có thể đi lên huyện, tìm chợ đen mua.

Nhiệm vụ này không hề dễ dàng, vào huyện thì không nói, xa lại còn mệt, tìm được chợ đen lại càng khó, còn phải đề phòng bị bắt quả tang. Quan trọng nhất là, dọc đường về sợ bị người khác nhìn ra manh mối, vì vậy phải tự đi bộ về.

Chuyện mua lương thực này ban đầu đâu tới tay Vương Linh Linh, trong một lần chị em dâu giành công, Vương Linh Linh đắc tội với chị dâu cả, chị dâu cả liền lừa gạt chồng mình quăng việc bỏng tay sang cho Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh xoa xoa cánh tay, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc áo đơn, quần áo dày của cô ta khi trước mang về nhà họ Triệu đã cắt một cái ra làm áo bông cho hai đứa con, nên người cô ta lúc này không có áo dày để khoác đi ra ngoài.

Lại nhìn Từ Sương với Vương Anh đứng bên kia, tâm tình Vương Linh Linh mới tốt hơn một chút, Vương Anh còn mặc lại quần áo cũ đấy. Có vẻ Từ Sương đối xử với Vương Anh cũng không tốt mấy.

Vương Linh Linh nghĩ về chuyện của kiếp trước, âm thầm cổ vũ bản thân, mặc kệ thế nào, bản thân cô ta đã chọn người giàu nhất sau này rồi, còn Vương Anh chỉ có thể làm vợ của đầu bếp nghèo, sống một cuộc sống nghèo khó ở nông thôn.

Chờ tới lúc bên nhà cô ta phân nhà, đưa ba mẹ con ra ở riêng, ngày sau Triệu Quân trở về là có thể phát tài rồi! Hoặc là kiếp này cô ta sớm nhắc Triệu Quân chuyển nghề, cuộc sống mai này sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa...

Cả quãng đường đi vào huyện, Vương Linh Linh như sống trong giấc mơ hão huyền tốt đẹp mà cô ta tưởng tượng nên.

Thẳng cho đến khi xuống xe, Vương Anh còn tưởng Vương Linh Linh sẽ bật ra những vài câu khó nghe, kết quả là khi đến nơi, Vương Linh Linh chỉ quay lại liếc cô với Từ Sương như người ngồi tít trên cao rồi bỏ đi, Vương Anh còn đang ù ù cạc cạc nhìn theo.

Từ Sương xách cái giỏ thuốc của cô lên, hỏi Vương Anh: “Chúng ta đi qua chỗ sư phụ bên kia trước? Hay là tìm chỗ ăn cơm trưa rồi qua chỗ Cung Tiêu Xã?”

Vương Anh thì sao cũng được: “Tuỳ anh.”

Cô không quen ngõ ngách ở huyện thành, tất nhiên là Từ Sương đi đâu thì cô theo đó.

Từ Sương đeo cái giỏ lên lưng, cùng Vương Anh một trước một sau đi về phía trước, đây cũng là thời điểm đặc biệt ở đây. Theo người trong thôn kể lại, trước kia ở trong huyện hễ thấy có nam nữ đi cùng với nhau trên đường sẽ bị bắt lại, nếu nói không có giấy chứng nhận kết hôn sẽ bị xem là ngoại tình, nghe nói bị bắt đi rồi còn bị nhốt lại vài ngày để nghe giảng đạo đức. Gửi thông báo về các đơn vị.

Thành ra hai bên đường chỉ toàn nam đi với nam, nữ đi cùng nữ, dù có là vợ chồng cũng đi cách nhau một khoảng, tuyệt đối không có chuyện khoác vai, chạm tay nhau, chỉ sợ bị Băng Tay Đỏ* đi ngang qua hiểu lầm.

(*) là một vật đeo tay được người có nhiệm vụ trong tổ chức nhóm đeo khi thực hiện nhiệm vụ ở Trung Quốc, nhất là trong Cách mạng Văn hóa (1966 đến 1976), băng tay đỏ trở thành một hiện tượng đặc biệt của thời đại.

Từ Sương dẫn Vương Anh vào một con đường đến một khu dân cư trên bãi đất thấp, men theo con ngõ để tìm khuôn viên lớn.

Từ Sương nhỏ tiếng giới thiệu cho Vương Anh: “Một mảnh phòng ở này ban đầu là của sư phụ, sau này ông ấy quyên tặng cho nhà nước, chỉ giữ lại cái viện này, nhưng bây giờ trong viện có một số hộ gia đình khác đến sống, được coi là sư phụ cho nhà máy quốc doanh thuê.”

Sư phụ của Từ Sương tên là Trần Đông, trước giải phóng ông ấy là một cậu chủ nhỏ, gia đình có một nhà máy đường, sản nghiệp của cải cũng nhiều. Sau này thời thế hỗn loạn, ông ấy đã bán toàn bộ sản nghiệp, rồi chuyển đến huyện Nam Thiệu này sống tới ngày hôm nay. Cả đời của ông ấy yêu nhất là việc ăn uống, tay nghề tuy không xuất sắc, nhưng miệng lại khá kén cá chọn canh.

Vương Anh ngạc nhiên nhìn khuôn viên rộng lớn trước mặt, kiến trúc của viện này mô phỏng xây theo kiểu tứ hợp viện, giữ lại chính phòng và sương phòng, nhưng ở đằng trước thì không có gian nhà đối diện, mà chỉ xây một bức tường phù điêu. Từ sân trước chạy thẳng ra sau nhà vẫn thấy một bức phù điêu nữa, hẳn là theo kiểu nhị tiến viện.

Từ Sương dắt Vương Anh vào thẳng gian nhà chính phía sau, dọc đường Vương Anh nhìn thấy quần áo đang phơi trong sân, trước cửa các nhà đều có than tổ ong, còn có một cái ao nước dùng chung ở trong viện.

Từ Sương: “Sư phụ sống một mình trong 3 gian chính ở sau, hiện đang làm đầu bếp cho một tiệm cơm quốc doanh trong huyện, không kết hôn cũng không con cái.”

Hai người đến gian nhà chính, thấy một ông lão mập mạp ngồi ngay trước cửa  gian thứ ba của nhà chính.

Ông lão mập này đầu trọc lóc, cả người không khác gì cái màn thầu trắng, vẻ mặt vui mừng, khoé mắt còn mang theo ý cười, cô không thể đoán ra số tuổi của ông ấy, nhìn giống năm mươi, cũng giống sáu mươi, nhưng tuyệt đối không quá bảy mươi.

“Ay da, hôm nay nghe thấy tiếng chim hỉ thước hót, thì ra nay có lộc ăn thật!”

Ông ấy vừa thấy Từ Sương thì đứng dậy, cái ghế phát ra tiếng kẽo kẹt, như đang than vãn sự vất vả của nó.

Hai mắt ông lão mập sáng như đèn pha: “Đồ đệ ngoan, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm sư phụ thế?”

Từ Sương kéo Vương Anh: “Đây là vị hôn thê của con, ngày 26 tháng sau tổ chức hôn lễ, con đến báo cho sư phụ một tiếng.”

Ông lão mập: “Kết hôn là chuyện tốt! Con bé này hợp với con đấy! Ngày hai sáu con bày tiệc?”

Mặt Từ Sương không cảm xúc: “Đúng thế, nhưng con không đứng bếp.”

Có đời nào chú rể vào ngày kết hôn mà lại đi cầm cái muôi xào cơm trong tay?

Ông lão mập hình như có vẻ rất thất vọng: “Vậy, chẳng nhẽ con tới đây thăm sư phụ là để nhờ đi nấu tiệc?”

Từ Sương: “Sao cũng được, chủ yếu là con mua một vài đồ cần thiết để kết hôn, qua đây tìm sư phụ để đổi phiếu.”

Ông lão mập cũng chẳng có miếng ý tứ nào của sư phụ: “Được rồi, dễ bàn thôi, con mang món gì đến mà vác một bao to thế kia.” Vừa nói vừa lôi kéo người vào trong nhà, con mắt cứ chăm chăm vào cái sọt sau lưng Từ Sương.

Từ Sương sớm biết sư phụ mình có đức hạnh ra sao, trực tiếp lấy đồ ăn đã chuẩn bị xong từ trong giỏ ra.

“Vị hôn thê của con tặng cho người con cá, còn đây cải khô mẹ con phơi, cái này là nấm mộc nhĩ.”

Ông lão mập cực kỳ kích động: “Cá ngon, nhìn thôi đã thèm ăn rồi, bữa trưa con làm nó đi.”

Bấy giờ ông lão mập mới nhớ ra vị hôn thê của đồ đệ cũng đang ở đây, vội vàng chào hỏi bù hai câu: “Tiểu cô nương ngồi tự nhiên đi, trên tủ có bánh đào đấy, trên bàn là hạt dưa, con cứ lấy ăn.”

Lúc này Vương Anh mới hiểu tại sao ban nãy Từ Sương lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu cho cô, vậy nên mới nói sư phụ của anh cả đời này không có tật xấu nào khác ngoài thích ăn uống, ban đầu nếu có hơi thất lễ với cô thì bây giờ lại mong cô lượng thứ.

Nhưng mà ông ấy phát tướng như vậy, huyết áp còn ổn chứ?

Từ Sương thấy sắp tới trưa rồi, cũng rõ tính tình của sư phụ, dứt khoát đi vào bếp đeo tạp dề vào.

Sơ chế cá xong, Từ Sương thò đầu ra khỏi bếp hỏi ý Vương Anh: “Em muốn chế biến kiểu nào?”

Ông lão mập hứng khởi giơ tay giành trả lời: “Đầu cá bánh phồng!”

Từ Sương: “Con không hỏi ngài... Vương Anh, muốn ăn thế nào?”

Vương Anh nhìn ánh mắt tha thiết mong mỏi của ông lão đối diện, cười nói: “Đầu cá bánh phồng vậy.”

Từ Sương quay lại bật bếp chuẩn bị rán cá.

Ông lão một chập ngó bên phải một lát ngó sang trái, vẻ mặt bát quái: “Tiểu cô nương, tiểu tử thối Từ Sương ấy vậy mà lại nghe lời con, hai đứa làm thế nào mà quen nhau?”

Vương Anh tuỳ tiện kể đại khái dăm ba câu, chẳng qua là hai bên nhìn nhau thuận mắt kiểu vậy thôi.

Ông lão mập úp mở hỏi Vương Anh: “Thằng nhóc thối này ở trước mặt con cũng chẳng nói chuyện mấy nhỉ?”

Vương Anh: .....

Nói thế nào nhỉ, Từ Sương đúng thật là ít nói, nhưng lúc ở cạnh cô tuyệt nhiên không thể coi là thờ ơ, phải nói là nói không ít mới đúng.

Hai người một già một trẻ nói đông kể tây một hồi, hương thơm nức mũi trong phòng bếp dần dần lan toả ra khắp các ngóc ngách trong nhà.

Ông lão mập vừa nghe mùi thơm của đồ ăn thì ngón tay cũng bắt đầu gõ bàn, Vương Anh nảy ra một ý nghĩ: “Con bắt mạch cho sư phụ nhé?”

Ông lão mập này trông không khoẻ lắm, hẳn là không kiểm soát chế độ ăn uống.

Vương Anh nghĩ lát nữa Từ Sương lấy không phiếu đổi của ông ấy thì mình cũng nên bắt mạch xem thử có bệnh vặt gì không.

Ông lão mập thì vô tư, Vương Anh xem mạch cho ông ấy: “Dạ dày với lá lách không ổn lắm, tốt nhất nên đến bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng, cũng nên chú ý tới huyết áp, bình thường giảm bớt ăn đồ dầu mỡ.”

Trần Đông cười ha ha: “Sư phụ biết từ sớm rồi, nhưng cũng đã bảy mươi, không ăn thì không kịp nữa. Đợi tới lúc không thể nếm được, có bảo sư phụ ăn thì cũng nuốt không trôi, vậy thôi tranh thủ bây giờ còn ăn được ăn thêm vài miếng nữa.”

Vương Anh từ trong cái giỏ lấy ra hai gói thảo dược đưa cho ông ấy: “Hai gói này sư phụ cầm lấy ngâm nước uống, bổ tỳ vị với giảm huyết áp.”

Ông ấy có thói quen tập luyện thể dục hàng ngày, thêm nữa đã hơn bảy mươi tuổi, tâm trạng tốt thì vẫn quan trọng hơn kiêng kị, Vương Anh cũng thôi làm khó ông ấy. Ông lão tuổi tác lớn, chuyện đời trải nhiều, nhất là ba bốn năm dẫn theo Từ Sương, kể thêm nhiều chuyện về Từ Sương, Vương Anh tới góp vui cùng. Hai người trò chuyện tới hăng say.

Lúc Từ Sương bưng canh cá và bánh nướng lên nhà, ông lão mập đã vèo một cái ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.

Chỉ thấy một bàn đầy cá, đầu cá cắt làm đôi, thịt cá cắt thành từng miếng, đầu và đuôi cá bố trí ở hai đầu đĩa, từng miếng thịt cá được trực tiếp bày vào giữa đĩa trông rất thịnh soạn.

Bên cạnh đặt một đĩa bánh phồng, Từ Sương nấu một nồi cơm lớn, thêm con cá này nữa, ông lão mập hì hục ăn, đầu cũng không nhấc khỏi chén cơm.

“Ối! Con cá này ngon thật, so với chỗ cung ứng thực phẩm nơi sư phụ tươi ngon hơn nhiều!”

Vương Anh gắp bánh phồng chấm vào sốt cá, vị mặn vừa phải, thịt cá tươi rói, bánh phồng ráo dầu, sau khi kết hợp với nhau phải nói là cực kỳ bắt vị. Nhất là ăn kèm với bánh phồng, nước sốt thấm vào trong bánh, ùm một miếng là nước miếng muốn chảy ròng ròng.

Một con cá, ba người ăn, tới khi ăn xong bụng ông lão trông càng tròn hơn, còn sót lại vài miếng cá cũng bị ông ấy gắp để dành: “Để lại ăn đêm với mì.”

Bưng đĩa xuống nhà bếp cất, ông lão mập cầm một xấp phiếu đi lên.

“Đây đây đây, xem thử có tấm nào con cần không.”

Đa số phiếu của sư phụ Từ Sương là do đơn vị phát, nhưng bình thường ông ấy không dùng tới, trong nhà ông ấy vật dụng gì cần thiết đều có đủ, hơn nữa còn có mấy sư huynh sư đệ giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống thoải mái, xấp phiếu này đưa Từ Sương dùng hữu hiệu hơn.

“Tấm này là phiếu giày da, con cầm về mua cho Vương Anh một đôi, bây giờ mấy tiểu cô nương trong huyện thành đều thích mang kiểu này.”

“Phiếu vải con lấy hết luôn đi, để lại sư phụ cũng không dùng.”

“Cái này là phiếu công nghiệp, sư phụ cũng không biết đổi kiểu gì, con cầm đi tự hỏi người ta.”

Tới khi Vương Anh và Từ Sương ra về, trong túi Từ Sương đã có mười mấy phiếu đủ các loại.

Hai người đi ra ngoài cổng thương lượng trong chốc lát, quyết định đi trạm thu mua của bệnh viện trước, Vương Anh mang thảo mộc đi bán, sau đó sẽ đi mua đồ ở Cung Tiêu Xã.

Mới đi chưa được bao xa, đã thấy góc đường phía trước có tiếng huyên náo. Người xem bên cạnh đang thì thà thì thầm.

“Anh bạn, đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi, sao lại bắt đầu đầu cơ tích trữ vậy?”

“Anh không biết đâu, tháng này họ bắt nhiều lắm, tới tháng sau thì ít lại, tháng sau nhà nhà bắt đầu mua sắm đồ dùng cho mùa đông, khi đó đều mắt nhắm mắt mở cho qua, thế là tháng sau không có tiền vô rồi, không tranh thủ tháng này bắt nhiều hơn một chút thì chờ khi nào?”

“Những người này vừa nhìn đã biết không phải người trong huyện thành rồi, mơ mơ hồ hồ chạy tới chợ đen. Cũng không biết lựa thời điểm.”

“Mau đi thôi, kẻo lại để mắt lên người chúng ta.”

Vương Anh cùng Từ Sương tăng nhanh bước chân, chuyện đầu cơ này, đừng nói trong huyện thành, trong trấn cũng không ít, để tránh khỏi nhân viên tuần tra đầu cơ, một số gia đình còn cố ý để con cái đi thay, sợ mình bị để mắt tới.

Chính ngay lúc Vương Anh và Từ Sương rời đi, nhân viên tuần tra đầu cơ đang níu một người phụ nữ tóc tai bù xù.

“Cô nói cô tên Vương Linh Linh thì chính là Vương Linh Linh à, thư giới thiệu của cô đâu?”

“Thư giới thiệu không có, người thì lén lén lút lút, vừa hỏi đã bỏ chạy, còn nói là cô không tới đây để đầu cơ tích trữ?”

“Dẫn người về tra hỏi, xem có phải là phần tử xấu không.”

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top