Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25


Lần trước Vương Anh dùng cái sọt của mình để bắt cá, lần này có Từ Sương nên không cần làm thế nữa.

“Sọt nặng lắm với lại mỗi lần vớt cũng không được nhiều.”

Từ Sương tính toán lần này vớt một lần được nhiều con để đưa về dự trữ qua mùa đông vì thế hai cái sọt là không đủ.

Mấy ngày trước anh vào huyện thành bỏ ra mấy đồng mua lưới đánh cá ở Cung Tiêu Xã.

Hai người vượt qua gió lạnh đi lên trên núi, ao cá đã kết một lớp băng mỏng. Từ Sương xoa xoa tay, kéo Vương Anh ra phía sau rồi lấy cục đá phá vỡ lớp băng.

Mùa đông nên nước trong ao trở nên tối om, bên trong như giấu một cây mực đen. Không thể nhìn rõ được bên trong đó, điều này làm Vương Anh thấp thỏm theo.

Quăng lưới đánh cá đi đợi nửa ngày mà vẫn chưa thấy tiếng động nào.

Vương Anh do dự nói: “Có phải là vì mùa đông rồi nên cá đã chạy đi nơi khác không?”

Từ Sương túm một góc của lưới cá: “Anh kéo lên xem thử.”

Kết quả vừa mới kéo một cái, hai tay cầm đều nặng xuống, hai người nhìn nhau trong mắt đều là tia vui sướng.

Quả nhiên khi kéo lưới đánh cá lên đập vào mắt là mười mấy con cá lớn đang mấp máy môi.

Vương Anh mắt đều nhìn thẳng, trước khi vớt cá không nhìn ra được, lúc này dùng lưới đánh cá cô mới khiếp sợ với sự dồi dào của cái ao này.

Có tận mười mấy con cá lớn, con to nhất cũng phải nặng mười mấy cân! Con nhỏ hơn cũng đến bảy tám cân đó! Trách không được vừa nãy khi kéo lên tay phải khuỵu xuống vì nặng, cá lớn như vậy mà đã lâu rồi không có ai bắt.

Từ Sương kéo lên thở hổn hển nhưng vẫn vui mừng nói: “Chọn mấy con to đưa về trước đã.”

Hai cái sọt căng đầy mười mấy con cá to lớn, mấy con cá này có thể giúp bọn họ chống đỡ qua mùa đông này.

Bị nhốt hơn hai tháng ở trong nhà, chỉ khi đến tháng chạp mới được phân thịt heo lần nữa. Cho dù Từ Sương thấy bình thường nhưng vẫn cảm thấy có chỗ bạc đãi với Vương Anh.

Có thịt cá mùa đông sẽ có nhiều thức ăn phong phú hơn, bồi bổ cơ thể khỏe mạnh.

Hai người làm như thế hai đến ba lần, chọn không ít cá nhỏ thả về ao còn mấy cá lớn đưa về nhà.

Phân công hợp tác, một người canh cái ao trên núi, một người cõng sọt cá xuống núi để trong nhà.

Từ Sương có hơi khó xử, để Vương Anh cõng sọt cá chạy tới chạy lui anh cảm thấy đau lòng, cá này nặng, một cái sọt có tận tới sáu bảy con, tổng cộng có tận mấy chục cân phải cố hết sức mới cõng được.

Nhưng nếu để Vương Anh ở một mình trên núi thì anh lại lo lắng trên núi sẽ có dã thú đến.

Bây giờ lá cây đã rụng hết, dã thú trên núi cũng chưa ăn, mặc dù mấy hôm trước đại đội có cử người lên núi săn heo rừng nhưng ai biết có săn hết hay không.

Vương Anh vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, em làm được!”

Hiện tại sức của cô kém Từ Sương nhưng cô rất nhanh nhẹn đó.

Nếu có chuyện gì thì dùng tuyệt chiêu leo cây chạy trốn thôi.

Thấy cô kiên trì như vậy, Từ Sương cũng chỉ có thể đồng ý: “Vậy em cẩn thận một chút, đừng chạy lung tung.”

Vương Anh gật đầu mạnh mẽ: “Em chắc chắn sẽ không chạy loạn.”

Trái tim của Từ Sương ngứa ngáy, sờ đầu cô: “Ừm, ngoan lắm.”

Chuyện nên làm cũng đã làm rồi nhưng Vương Anh vẫn không nhịn được đỏ mặt: “Anh mau đi đi.”

Ở đây thêm chút nữa lỡ có người phát hiện thì sao?

Hoàn cảnh xung quanh đây khác với mùa hè, lá cây đã rụng hết không có gì để che chắn. Giờ cả ao cá này tại động tĩnh nhỏ thì tốt nếu có người phát hiện ra dấu vết, nhất định sẽ xảy ra phiền toái.

Từ Sương cõng sọt cá đi xuống núi, Vương Anh chán muốn chết, cô không đi lung tung chỉ nhìn xung quanh chằm chằm, hết ngó trái rồi ngó phải.

Nhìn nhìn đột nhiên Vương Anh phát hiện trên chỗ có hơi cao kia, bởi vì địa hình nhô cao lõm xuống bất thường nên để lộ ra rễ cây của thực vật nào đó.

Vương Anh đi lên, thử bẻ một đoạn ngắn. Ngay lập tức lộ ra tia vui mừng, đó là củ mài núi!

Cây củ mài có hoa màu vàng, khúc khuỷu mọc thành từng cụm đơn tính. Mỗi cây thường cho một hoặc hai củ. Củ mài hình trụ dài ăn sâu xuống đất, có thể dài tới hàng mét. Vỏ củ có màu nâu xám, thịt màu trắng mềm.

Củ mài thường được thu hoạch vào mùa hè khi lá cây đã lụi hết. Khi mang về, người dùng rửa sạch và chế biến theo ý muốn của mình.

Trong núi phát hiện ra củ mài cũng không hiếm lạ, điều hiếm lạ chính là nó ở nơi này nhưng không có ai nhận ra!

Hai mắt của Vương Anh tỏa sáng, tìm một hòn đá bắt đầu đào lên.

Mặc dù nói đây là cho mình ăn không cần sợ bị cướp mất nhưng Vương Anh vẫn cẩn thận dùng công phu cả đời để đào hoàn chỉnh củ mài ra khỏi đất đá.

Đo thử một cái, có lẽ là cao bằng nửa thân người!

Đúng lúc này Từ Sương về nhà bỏ cá quay lại, vừa lên đã thấy Vương Anh đang đào gì đó.

“Em đang làm gì thế?”

Vương Anh như hiến vật quý, đưa củ mài ra trước mặt anh: “Đang đào củ mài!”

Dinh dưỡng ở bên trong củ mài núi rất phong phú, có tác dụng chữa bệnh dạ dày và người mắc bệnh hen suyễn, tiểu đường. Vương Anh nhìn thấy củ mài đã nhớ tới món canh xương sườn hầm với củ mài, cả người lập tức nóng lên.

Từ Sương nhanh chóng quyết định: “Bắt cá trước đã, lát nữa anh sẽ mang cuốc lên rồi đào sau”

Nếu chỉ dùng tay thì rất mệt, dù cuốc sẽ làm đứt củ mài nhưng chặt đứt rồi đưa về cũng có thể xử lý được, ví dụ như cắt miếng phơi khô, hoặc xay thành bột, hay là nấu canh củ mài, lấy củ mài làm món chính cũng thích hợp với thời tiết như thế này.

Cứ như thế hai người xoay hai bên, khi về nhà đã có hơn ba mươi con cá lớn.

Từ Sương còn đào được mấy chục cân củ mài núi nữa.

Vương Anh không thể không cảm thán, chuyến đi này thu hoạch được rất nhiều.

Củ mài trong núi có hình thù không theo quy tắc, trừ hai củ đầu tiên thẳng tắp thì những củ sau đều có đoạn hình kỳ quái, có hai củ giống như con rắn. Nếu nhìn thấy ở xa có lẽ người ta sẽ chạy đi mất.

Nhưng như thế cũng may mắn, nếu không thì làm sao củ mài thô này có thể vào tay cô được chứ? Chắc chắn đã bị người ta đào đi từ sớm rồi!

Vương Anh biết ở đại đội cũng có không ít người bí mật đi lên núi, dựa vào núi lớn, sản vật phong phú với lại nó cũng không phải dành cho một mình nhà cô. Khoảng thời gian trước khi đoàn người lên núi săn lợn rừng có không ít đi lên để tìm dã thú và vật lạ.

Mặc dù đại đội có chia lương thực nhưng cũng không đủ ăn, mỗi nhà lại nhiều người khó tránh khỏi việc phải tính toán dè sẻn, phải làm sao để không bị đói bụng trước khi đến những ngày ấm áp của mùa xuân.

Về đến nhà Từ Sương bắt đầu xử lý mấy con cá lớn, đem cá đang vùng vẫy bỏ vào lu nước để nuôi, nửa còn lại đợi đến khi tuyết rơi thì phơi lên cuối cùng sẽ mổ ra bôi muối vào bên trong, treo dưới mái hiên để phơi, thời tiết lạnh sẽ lấy vào phơi trong phòng để đốt giường đất, ba mươi con cá này bảo đảm có thể ăn hết mùa đông.

Vương Anh đi xuống hầm đất, xử lý tốt củ mài núi.

Thực ra trong nhà cô không có hầm nhưng trước đó Từ Sương sửa sang lại gian nhà tiện thể làm thêm cái hầm.

Hiện tại dưới hầm có củ cải trắng và cải trắng thêm hai túi lương thực được chia, nửa sọt khoai tây, giờ thêm mấy chục cân củ mài núi, một bao mộc nhĩ và đậu hủ khô.

Dự trữ từng này đồ là quá tốt rồi, nhìn toàn bộ đại đội chắc có rất ít nhà có thể chuẩn bị được nhiều đồ cho mùa đông như thế lắm.

Càng đừng nói đến việc trong phòng cô còn có một túi kẹo và hai túi bánh hạch đào.

Nhà bếp còn có nửa chén mỡ heo thừa lại của mấy ngày trước đãi khách và thịt thỏ.

Từ Sương nói cho cô, mùa hè anh có phơi rau khô, đậu que khô, và cả khoai tây rồi nấm... Muối thêm một lu dưa chuột thêm ít dưa nữa.

Vương Anh thấy đã đầy đủ, dù hiện tại hằng ngày sẽ phải ăn ít hơn trước nhưng có thể ăn uống được đã là sự vinh hạnh.

Có thể từ mạt thế tới nơi này được gặp gỡ Từ Sương, Vương Anh cảm thấy bản thân đã đủ may mắn.

Giữa trưa Từ Sương hầm một nồi cánh cá.

Bên trong nồi sắt rắn chắc là mẻ cá mới giết, rải thêm cải trắng và đậu hủ khô sau đó trộn ít bột ngô vào làm bánh.

Vương Anh vừa nhóm lửa vừa nói: “Món đó đã sắp được chưa?”

Mùi hương thơm nức mũi này làm cô ngứa ngáy tay chân quá!

Từ Sương nín cười: “Xong ngay đây.”

Đến trưa bà Từ chạy đến đây, mấy hôm trước bà đều ăn ở nhà mình, nghĩ hai đứa trẻ mới cưới cần có không gian và thời gian riêng tư. Kết quả hôm nay Từ Sương tới tìm bà nói trưa nay anh làm canh cá hầm bảo bà đến sớm chút để ăn.

Bà Từ thấy buồn bực, bà biết tên nhóc Từ Sương này bề ngoài thì không thích nói chuyện nhưng tâm địa lại đen tối vô cùng, mấy năm trước vẫn biết anh lén lút giữ lại của cho bản thân không ít, nhưng thấy anh làm việc đúng mực nên bà Từ cũng không quản.

Nhưng vừa kết hôn đã đi mua cá, chẳng lẽ hai vợ chồng son đã đi vào huyện thành? Chờ đến khi vào cửa, bà Từ ngẩn người ra.

Trong nhà Vương Anh treo đầy những con cá lớn. Im lặng lủng lẳng giữa không khí, có lẽ phải mấy chục cân!

Thấy bà tới Vương Anh nhanh chóng ra đón: “Mẹ, bọn con sắp nấu xong rồi, trưa nay bọn con nấu cá trong nồi sắt ạ!”

Trong lòng Từ lão thái lo lắng, kéo Vương Anh sang một bên, nơm nớp lo sợ: “Hai đứa các con... Chuyện này là sao?”

Sao tìm được nhiều cá như vậy?

Vương Anh nhanh chóng giải thích bọn họ không trộm cũng không đi cướp chỉ thấy một cái ao có đầy cá trên núi mà thôi.

Lúc này bà Từ mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hưng phấn: “Tốt quá rồi! Mùa đông năm nay chúng ta có thể xem là cực kỳ thuận lợi!”

Chất lượng sinh hoạt Từ khá cao, nhưng đó cũng chỉ là so với người ở đại đội, mùa đông hằng năm lại không thể vào núi, nên cũng rất khó để ăn thịt.

Năm nay có nhiều cá và sau này cũng sẽ có cá, có thể thấy được là do cưới con dâu tốt, ông trời hiển linh phù hộ.

Cá hầm trong nồi sắt đã chín, Từ Sương đưa nồi ra đặt lên bàn, ba người một nhà vây quanh nồi sắt. Cuối cùng cá ướp lạnh không thể ăn vì mùi tanh quá nồng. Dù sao người dân thiếu mà bếp thì được nhóm lửa, bảo đảm được cái nồi luôn đun sôi. Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, khung cảnh ấm áp vô cùng.

Vương Anh gắp một miếng cá to, thịt cá tươi mềm, ăn không bị ngán nước, xương cá đã được lấy ra hết. Canh cá nấu với đậu hủ khô cực kỳ ngon miệng, mùi vị có thể sánh ngang với thịt.

Thêm miếng bánh ngô được nướng ở bên cạnh nồi, Vương Anh ăn đến mức phải nheo đôi mắt lại.

Bà Từ cũng khen không ngớt miệng: “Cá này ngon thật! So với bố con thì con làm ngon hơn!”

Ai bảo bọn họ ở nơi này không có điều kiện nuôi cá chứ, vì thế sẽ ít được ăn cá, tay nghề của bố Từ Sương rất tốt nhưng khi chế biến cá thì chỉ được xem là tạm ổn.

Vương Anh ăn hai chén đã no căng bụng: “Con không ăn được nữa.”

Con cá lớn trong nồi được ăn cùng với bảy tám chén cơm giờ chỉ còn lại nước canh. Ba người đều đã ăn no.

Ăn cơm xong, Từ Sương đi rửa chén, Vương Anh kéo ghế dài ra ngoài ngồi xuống nói chuyện phiếm với bà Từ.

Trò chuyện được một lúc thì tuyết bắt đầu rơi.

Tuyết càng rơi càng lớn, chốc lát sau đã có một mảng trắng xóa trên nền sân trước nhà.

Bà Từ lải nhải: “Tuyết lành báo hiệu sang năm bội thu, năm sau nhất định là năm tốt đại vượng”

Bên nhà Vương Anh thì náo nhiệt ấm cúng còn bên nhà Vương Vĩnh Thuận thì không được may mắn như vậy, Vương Diệu Tông bị thương không nặng nhưng trên mặt có vết thương rất dọa người.

Cậu ta sợ mất mặt nên không muốn về trường học, ăn vạ ở bệnh viện mấy ngày sau đó Vương Vĩnh Thuận thấy tuyết rơi nhanh chóng quyết định xuất viện về nhà.

Còn hai người đánh Vương Diệu Tông kia đã chạy trốn, mấy hôm nay Vương Vĩnh Thuận chạy tới đội dân binh, rồi tìm công an hỏi nhưng vẫn không có kết quả gì.

Khi có ai hỏi Vương Vĩnh Thuận cũng chỉ nói là có người đánh chứ không dám nói cụ thể. Hành vi của Vương Diệu Tông nói trắng ra là đầu cơ trục lợi nếu bị tra ra sẽ liên lụy nghiêm trọng, có lẽ còn tưởng cậu ta tàng trữ đồ vật có vấn đề.

Nghĩ đến hai con người đó chắc có chỗ để dựa vào. Bây giờ cậu ta không trong sạch, nếu giống chiêng khua mỏ chọc thủng âm mưu của họ thì sẽ có hậu quả khó mà lường trước được. Mà hai tên này chỉ trốn một đoạn thời gian sau đó mọi chuyện sẽ yên bình trở lại.

Vương Vĩnh Thuận chỉ còn lại tám mươi đồng, Vương Diệu Tông ở bệnh viện đã tốn mất mười đồng. Mỗi ngày vừa mở mắt đã thấy lòng đau như cắt.

Đồ ăn ở huyện thành đều đắt đỏ, ông ta cũng không có phiếu gạo, đành trộm đổi phiếu bên ngoài bệnh viện, nói thực đồ rất đắt.

Vừa thấy tuyết rơi Vương Vĩnh Thuận đã nhanh chóng cho Vương Diệu Tông xuất viện.

Vương Diệu Tông không tình nguyện đi ra viện, ba người về nhà. Mới đi được nửa đường tuyết rơi càng dày hơn, gió rét thổi qua lạnh run người, ngay cả lời nói cũng không thể phát ra nhanh được.

Chờ đến khi tới trên trấn cả ba đã bị đông lạnh đến mức không nói được.

Vương Vĩnh Thuận lắp bắp nói: “Đến, đến nhà Bình Bình đi, uống miếng nước rồi đi tiếp.”

Thời tiết lạnh lẽo, ông ta và Lý Xuân Quyên cũng không mang theo quần áo ấm, trên người chỉ mặc bộ đồ mỏng manh.

Lạnh run cầm cập không nói, dạ dày trống rỗng đi cũng không vững.

Vương Bình Bình đã gả đi hơn một năm, gả cho nhà họ Lý ở trên trấn.

Ba người ôm chặt tay, nặng nề từng bước đi đến nhà họ Lý.

Nhà họ Lý là bà con xa của Lý Xuân Quyên, cũng có thể nói là quen thân nên Lý Xuân Quyên mới gả cho gái lớn đến trấn này.

Vì chuyện này mà Lý Xuân Quyên còn đắc ý hồi lâu, đi đâu khoe khoang bản thân mình có năng lực.

Nhưng khoe được hơn một năm thì bỗng dưng im lặng.

Không vì nguyên nhân gì khác, mà bởi vì Vương Bình Bình đã gả được một năm nhưng bụng vẫn chưa có tin gì.

Lý Xuân Quyên nghĩ mãi không thông, bản thân bà ta đã sinh ba đứa con, đều gặp nước là có. Ra ở cữ là hoài thai, mặc dù hai đứa đầu là con gái khiến cho bà ta bị đả kích rất lớn nhưng khi có thai mới không bị ai nói cái gì.

Ở nông thôn chỉ cần có thể sinh thì trừ những người xui xẻo ra còn lại đều có thể sinh ra con trai.

Vương Bình Bình lại không như thế, cô ta gả đến nhà họ Lý được hơn một năm nhưng vẫn không có gì, vì thế đã đưa cô ta đi khám.

Đặc biệt là khi bà mẹ chồng đưa Vương Bình Bình lên trạm y tế khám, sau đó báo cho nhà họ Vương một tin tức.

Vương Bình Bình không thể có con.

Tin tức này vừa truyền tới Lý Xuân Quyên trợn tròn mắt lên.

Bà ta trăm triệu lần không thể ngờ được con gái của bà ta lại không thể đẻ con!

Cũng may nhà họ Lý chỉ truyền tin này cho nhà bà ta chứ không đi nói chuyện này ra bên ngoài.

Lý Xuân Quyên sợ nhà họ Lý ép buộc Vương Bình Bình phải ly hôn, đứa con gái không thể sinh về nhà ai cũng chẳng muốn. Chẳng lẽ giờ đưa nó về để nó ăn không ngồi rồi?

Trước kia khi hai nhà ở chung, Vương Bình Bình luôn đưa đồ ăn cho em trai ở trên trấn, thỉnh thoảng còn gọi cậu ta vào ăn cơm. Ngày lễ tết đi về không khi nào là về tay không cả.

Sau khi có tin không sinh được, đừng nói là Lý Xuân Quyên không dám gọi tới cửa ngay cả Vương Bình Bình cũng phải thu liễm rất nhiều.

Tính toán cũng đã ba bốn tháng chưa thấy mặt nhau rồi.

Lúc này cả ba người đều sắp đông cứng nên mới muốn đến cửa xin miếng nước uống.

Nhà họ Lý ở trên trấn không chia nhà ở, vẫn ở chung trong tiểu viện của nhà mình trước đây.

Lý Xuân Quyên gõ cửa gọi Vương Bình Bình, rất nhanh Vương Bình Bình đã đi ra.

Vương Bình Bình đã cắt tóc ngắn, trên người mặc bộ quần áo cũ, trên đầu còn quấn khăn lông: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Con đang quét dọn nhà cửa.”

Cô ta nơm nớp lo sợ nhìn vào trong nhà một cái, nhỏ giọng nói: “Mẹ chồng của con cũng ở nhà... Mẹ, không phải con nói mẹ nhưng có gì mẹ cứ nhờ người chuyển lời tới cho con là được chứ đừng tới tìm con."

Lý Xuân Quyên: “Mẹ đến đây là để xin miếng nước, lạnh như này mà, với lại bố mẹ và em trai con vừa mới đi huyện thành về…”

Vương Bình Bình không hỏi vì sao bố mẹ đi huyện thành, cô ta mới nghe là uống nước đã nhanh chóng đi vào trong múc một gáo nước trong lu, mặt nước xuất hiện gợn sóng bất quy tắc.

Mẹ chồng cô ta ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động thì hỏi: “Là ai thế?”

Vương Bình Bình giả bộ như không có việc gì: “Không có ai cả, chỉ là người đi qua đường xin uống miếng nước.”

Dứt lời liền chạy ra ngoài cửa, đưa gáo cho Lý Xuân Quyên, thúc giục: “Mẹ, mau uống đi.”

Trong lòng Lý Xuân Quyên hụt hẫng, nha đầu này có ý gì? Coi nhà mẹ đẻ như người ăn xin à?

Sắc mặt của Vương Vĩnh Thuận cũng rất khó coi, ông ta tưởng sẽ được vào nhà nghỉ chân một lát nhưng không ngờ phải đứng bên ngoài mà uống nước giữa thời tiết lạnh chết người này.

Gió đông gào thét qua từng kẽ da khiến nó run lên, ông ta có thể cảm nhận được lỗ tai của mình đã bị đông cứng. Lúc này vào nhà đốt lửa sưởi ấm thì bọn họ mới có thể vượt qua được đường núi đầy tuyết kia.

Nhưng đứa con gái lớn này lại không hề nói đến việc cho bọn họ vào nhà, mẹ chồng hỏi cũng không nói thật.

“Ý của con là gì? Con làm như ba đưa em trai tới xin cơm không bằng. Chúng ta là ba mẹ của con đó, mà cũng không được vào cửa nhà sao?”

Vương Bình Bình im lặng không nói bộ dáng này lọt vào mắt của Vương Vĩnh Thuận chính là cam chịu.

Nhớ đến hai cô con gái của mình, đứa con gái lớn không biết cố gắng ngay cả con cũng không sinh được, cho nên không thể trông cậy vào nó, hiện tại uống miếng nước cũng phải nhìn sắc mặt người ta.

Đứa con gái nhỏ thì hư hỏng hết phần, làm mẹ kế không nói ngay cả lễ hỏi cầm đi hết không thèm đưa về nhà cho bố mẹ.

Lý Xuân Quyên cầm cái gáo hình hồ lô uống một hơi xong đưa cho Vương Bình Bình: “Mày đợi đó! Sau này em trai mày phát đạt thì mày đừng hòng mà dán mặt vào.”

Vương Bình Bình nhìn ba người đi xa, trong lòng khổ sở muôn phần. Nhưng cô ta có thể có cách gì đây?

Nếu cô ta có thể sinh được thì nhất định sẽ đưa nhà mẹ đẻ vào phòng sưởi ấm một chút, chồng cô ta gần đây được nhà xưởng phát chút miến, cô ta sẽ đưa một ít về cho nhà mẹ đẻ để họ bồi bổ em trai thật khỏe mạnh.

Trước kia cô ta cũng làm như thế, đưa em trai Vương Diệu Tông về nhà ăn cơm, làm một nồi thịt heo hấp miến, cho em trai ăn no sau đó nó có tiền đồ thì có thể chống lưng cho cô ta ở nhà chồng.

Nhưng giờ không được, Vương Bình Bình cực kỳ chua xót, cô ta không thể sinh con, em trai có chống lưng cũng vô dụng.

Trở lại bên trong, mẹ chồng Lý không vui: “Chỗ nhỏ kia có nước uống sao cô không cho bọn họ uống? Nước đun củi không cần tiền sao?”

Vương Bình Bình vâng vâng dạ dạ đồng ý, mẹ chồng Lý lại bắt bẻ: “Nhanh chóng đi quét nhà đi! Còn có mái ngói trên phòng trên nhân lúc tuyết chưa rơi đầy thì lo mà quét cho hết.”

Vẻ mặt Vương Bình Bình nhẫn nhục chịu đựng, mẹ chồng Lý dựa vào lưng ghế thích thú cực kỳ.

Vương Bình Bình có cô em chồng tên là Lý Anh đang cắn hạt dưa nói: “Giờ chị dâu thật hiền tuệ, đâu có giống như khi mới gả vào nhà chứ.”

Mẹ chồng Lý khinh thường: “Cô ta dám! Cho rằng vẫn là trước kia à?”

Lúc Vương Bình Bình mới vào cửa cả người đều kiêu căng ngạo mạn, còn khuyến khích con trai của bà ta phân gia, nói là anh em nhà nó có ba đứa ở chung như vậy sẽ không được tự nhiên.

Không được tự nhiên cái rắm!

Bản thân cô ta còn muốn dính hào quang của mẹ đẻ hả?! Đừng tưởng bà ta không biết Vương Bình Bình hay chu cấp cho đứa em trai của nhà mẹ đẻ cô ta!

Còn có cả Lý Xuân Quyên kia nữa, hai đứa con gái đều muốn gả cao, một lòng một dạ dùng nó để nâng đỡ em trai.

Lý bà tử nhớ đến những việc này nghĩ, nếu cô ta là con gái của bà ta, hiếu thuận với nhà mẹ đẻ như vậy mới là hiểu chuyện nhưng nếu con dâu dán mình lên nhà mẹ đẻ vậy thì không được.

Lý Anh cắn hạt dưa hăng say, cô ta là đứa con út, bên trên có ba người anh trai, vì thế cho dù là trọng nam khinh nữ thì Lý bà tử cũng không trách móc cô ta quá nặng nề.

Lý bà tử hỏi Lý Anh: “Chuyện của con và Dược Tiến thế nào rồi?”

Lý Anh tiếp tục cắn hạt dưa nói: “Cứ như thế thôi ạ. Anh ấy nói chờ một năm nữa sẽ tới nhà ta bái phỏng”

Mặt mày của Lý bà tử hớn hở: “Vậy là tốt rồi, quá tốt rồi. Dược Tiến làm đầu bếp, sau này con gả cho nó chỉ có hưởng phúc mà thôi.”

Nhà mẹ đẻ cũng có thể đi theo hưởng phúc nữa, trong tay đầu bếp có nhiều đồ vật, có thể nuôi người nhà trắng trẻo mập mạp có khi còn giàu lên không chừng.

Lý Anh văng nước miếng tứ tung, thổi phồng lên với mẹ mình: “Dược Tiến nói, anh ấy nắm chủ ở sau bếp, sẽ đưa con đi ăn cơm trong tiệm! Ngày mai con sẽ đưa cho mẹ một cái móng heo lớn.”

Nghe có móng heo hai mắt Lý bà tử liền tỏa sáng nhịn không được nuốt nước miếng, đừng thấy nhà bà ta ở trên trấn mà lầm, những ngày tháng sống đều không quá tốt, nhà nhiều người muốn ăn cũng phải dè dặt.

Ba cô con dâu, hai người làm công, một tháng chỉ được chút đồng, còn thêm cả Vương Bình Bình chỉ biết ăn không ngồi rồi. Mấy đứa con trai cũng có tiền lương nhưng tiêu tiền nhiều thì không được.

Mỗi lần đi ngang qua tiệm cơm Quốc Doanh ngửi thấy mùi thơm thôi đã đủ làm cho bà ta nhỏ nước miếng.

Giờ thì quá tốt, con gái nhỏ tìm được một đầu bếp, sau này nhà bà ta không cần phải đứng ngoài cửa ngửi mùi nữa!

Lý bà tử chỉ cho Lý Anh một chiêu: “Nếu năm sau nó muốn đến thì con hỏi nhà Dược Tiến có thể cho bao nhiêu lễ hỏi, chúng ta phải được ba mươi sáu đồng mới đồng ý. Chúng ta cũng không cần nhiều ít nhất phải có xe đạp và radio.”

Lý Anh vỗ ngực đảm bảo với bà ta: “Nhất định! Trước đó khi gặp nhau anh ấy bảo sẽ tìm cách cho con vào tiệm cơm làm?”

Lý bà tử cực kỳ vui mừng: “Hả? Dược Tiến nói có thể tìm cho con một công việc ?"

Lý Anh tốt nghiệp tiểu học thì không đi học nữa, mấy năm này chỉ ở nhà ngồi không, bằng cấp cô ta không cao, lại chưa từng chịu khổ cho nên rất khó để tìm việc.

Lý Anh nghe mẹ hỏi cảm thấy có hơi chột dạ, thật ra chuyện công việc của cô ta là lừa Tạ Dược Tiến.

Hai người bọn họ được bạn bè giới thiệu mới quen biết nhau. Lý Anh nói với Tạ Dược Tiến rằng bản thân làm công nhân ở xưởng làm phích nước nóng, hai người yêu đương mấy tháng nay mỗi lần Lý Anh hẹn gặp với Tạ Dược Tiến đều gặp trước cổng xưởng làm phích nước nóng.

Vì thế đến bây giờ Tạ Dược Tiến vẫn chưa biết cô ta không có việc làm.

“Chuyện đó là điều đương nhiên ạ. Chờ đến khi kết hôn anh ấy làm đầu bếp có thể cho con vào làm ở tiệm cơm.”

Lý Anh nói làm cho Lý bà tử sửng sốt.

“Dược Tiến có năng lực đến thế ư?”

Lý Anh: “Anh ấy là đầu bếp trong tiệm cơm ở trấn, toàn bộ tiệm cơm đều do anh ấy nấu! Nếu anh ấy mà đi thì có ai thay thế nữa chẳng lẽ không có năng lực thì là gì?”

Lời này không phải là Lý Anh khoe khoang mà Tạ Dược Tiến đã từng nói với cô ta như thế.

“Anh ấy còn nói lãnh đạo rất yêu thích anh ấy, chưa biết chừng sau này có thể đến huyện thành nữa đó.”

Lý bà tử hít vào một hơi: “Vào huyện thành ư?”

Thời buổi này có thể vào huyện thành là chuyện không dễ dàng, bà ta không thể tưởng tượng được con gái mình chỉ tùy tiện tìm một đứa mà đã tìm được kẻ lợi hại như vậy.

“Vậy con phải nắm chặt cho mẹ, Dược Tiến này có công việc tốt nhất định sẽ có rất nhiều hồ ly tinh nhắm tới... Hay là con cũng đừng hỏi lễ hỏi chỉ cần Dược Tiến có công việc tốt thì chúng ta sẽ không chú ý đến điều này.”

So với cái lễ hỏi tám mươi hay một trăm đồng kia đương nhiên có con rể làm đầu bếp quan trọng hơn.

Tiền tiêu xong rồi thì hết nhưng nếu có con rể làm đầu bếp thì chỗ tốt trong nhà chẳng phải sẽ càng nhiều hơn hay sao?

Lý Anh cũng cảm thấy mẹ mình nói đúng, cô ta không muốn sống trong nghèo đói, nếu cưới được người đàn ông có tiền đồ thì chẳng phải nhân sinh sẽ thỏa mãn hơn sao?

Nói tiếp vẻ mặt Lý Anh đầy chuyện bát quái muốn nói với mẹ mình: “Mẹ có nhớ đứa em gái của chị ba dâu không?”

Đương nhiên Lý bà tử nhớ rõ, lúc trước bà ta có hơi do dự trước hai đứa con gái của nhà họ Vương, nhưng sau đó cảm thấy tâm địa của Vương Linh Linh hơi xấu xa nên đã chọn Vương Bình Bình.

“Con nói cho mẹ nghe, em gái của chị ba dâu gọi là Vương Linh Linh, nghe nói đã cưới chồng nhưng lại vào cửa làm mẹ kế nhà người ta.”

Lý bà tử chưa từng nghe chuyện này nên nhanh chóng bắt lấy con gái hỏi.

Lý Anh: “Mẹ nói xem khi đó anh con kết hôn còn nói cô ta quá khôn khéo. Nhìn cũng chẳng thấy khôn khéo gì, nói là bản thân chọn người đã kết hôn lần hai còn có hai đứa nhỏ. Tuy tham gia quân ngũ nhưng nhà lại nghèo đến mức không có một xu dính túi, cô ta cứ một hai phải gả, đến nỗi xé rách mặt với bố mẹ.”

Lý Anh biết chuyện của Vương Linh Linh chẳng có gì là lạ, cách làm này của Vương Linh Linh đã sớm bị truyền đi, nguyên nhân bị truyền đi không chỉ đơn giản là cô ta làm bậy mà còn nói cô ta chọn gia đình không tốt.

Bà Triệu kia cảm thấy nhà mình có năng lực nên không muốn tiêu tiền cưới con dâu, chỉ là chọn để kết hôn. Còn khoe khoang khắp nơi nữa.

Lý bà tử càng thêm chướng mắt Vương Bình Bình, Lý Anh vẫn đang nói.

“Mấy hôm trước con thấy cô ta rồi, thảm lắm, ngày trời đông thế này mà phải giặt đồ ở bờ sông đó.”

Lý bà tử giật mình: “Sông đều bị đóng băng cả rồi mà? Cô ta cũng phải đi đến nói giặt đồ?”

Lý ANh: “Đương nhiên là thế rồi. Nghe nói bà mẹ chồng của cô ta rất ghê gớm...”

Lý bà tử ăn được một ngụm dưa nóng hổi không để ý đến cửa sổ bị kéo qua. Vương Bình Bình đứng ngoài cửa, cả người như đứng trong hầm băng.

Cô ta có thể nào cũng không tưởng tượng được cuộc sống của bản thân này đã hư vô rồi giờ lại càng mông lung hơn.

Vương Linh Linh đã nghĩ thế nào thế! Cô ta gả cho một người nào mà cứ phải gả cho kẻ lấy lần hai? Cô ta không cảm thấy sẽ liên lụy người nhà ư? Hơn nữa cô ta làm mẹ kế rồi những ngày cô ta trải qua không tốt sau này chẳng phải sẽ càng bị chị em dâu chèn ép sao?

Vương Bình Bình khổ không nói được. Một đầu thầm mắng Vương Linh Linh một mặt khác đang hỏi bản thân lúc trước nghĩ thế nào mà gả qua đây?

Bầu trời đầy tuyết nhưng bà Triệu nhắc mãi trong nhà không có ai làm đậu hũ, bắt buộc Vương Linh Linh phải xay bột đậu nành ngoài trời lạnh buốt.

Cối xay bị đẩy hết vòng này đến vòng khác, Vương Linh Linh chỉ cảm thấy bản thân cô ta giống như bột này vậy. Ngày tháng đều bị chiếc cối giã nát, cả người bị giày vò không yên thân.

Từ trên xe nghe chuyện của Vương Anh, Vương Linh Linh biết ngày sau chắc chắn sẽ không được sống ổn. Đương nhiên cô ta đang sống trong khoảng không đầy sự đè nén.

Nhưng bà Triệu muốn tra tấn cô ta, một chút đạo lý cũng không nói.

Trong khoảng thời gian gần đây việc trong nhà ngoài ngõ đều phải làm hết, bình thường còn bị bà Triệu chỉ thẳng mũi mắng, ăn cơm cũng chỉ được ăn canh suông, nuốt trọn cơn tanh tưởi vào bụng.

Vương Linh Linh than trời than đất, cô ta sắp chịu không nổi nữa.

Cô ta cứ nghĩ mình gả qua đây lấy lòng hai đứa nhỏ là được không ngờ rằng gả lại đây phải làm bà quản gia, người giúp việc!

Đây chẳng phải là không muốn cô ta sống nữa hay sao!

Vương Linh Linh nổi giận, dựa vào cái gì mà bắt cô ta phải làm chuyện này?

Cô ta trọng sinh trở về đáng lẽ mọi chuyện nên vừa ý!

Cho dù cô chọn Triệu Quân để sau này cuộc sống tốt lên nhưng cô ta không muốn phải chịu cái khổ này.

Vương Linh Linh ném rổ lên trên mặt đất, các chị em dâu bên cạnh hoảng sợ: “Mày phát điên cái gì thế?”

Bà Triệu bắt Vương Linh Linh làm việc còn sắp xếp các chị em dâu tới trông coi, mặc dù chị em dâu không vui vì bị đông lạnh nhưng thấy Vương Linh Linh không nhàn rỗi cả ngày cũng cảm thấy không có gì là không tốt.

Vương Linh Linh ném rổ đi, đậu nành bên trong vương vãi khắp nơi.

“Mày chờ đó tao sẽ đi nói với mẹ.”

Vẻ mặt của chị em dâu vui sướng khi có người gặp họa, chạy nhanh vào phòng.

Vương Linh Linh bất chấp tất cả, tay không đi vào nhà.

Tới cửa Vương Linh Linh đã nghe thấy bà Triệu lớn giọng mắng: “Cô ta phản rồi! Dám hất chân sau của tao!”

Vương Linh Linh giận dữ đi vào, nhào lên đánh nhau với chị em dâu. Hai người túm tóc đá chân, bà Triệu gõ cái bàn dậm chân mà mắng.

Cuối cùng khi tách ra, khóe miệng của Vương Linh Linh bị trầy một miếng còn chị em dâu bị xước ở khóe mắt.

“Có phải mày bị bệnh hay không?”

Vương Linh Linh cười lạnh: “Tao bị bệnh đó! Sao nào? Tao đã nói với bọn mày rồi, nếu tao không được sống yên ổn thì cả nhà này cũng đừng hòng mà sống yên! Sau này mày bảo tao giặt đồ tao sẽ ném đồ mày vào hố phân, nếu mày kêu tao nấu cơm tao sẽ bỏ thuốc chuột vào trong đó. Cả nhà này đừng sống nữa chết hết đi! Chỉ cần tao và hai đứa nhỏ còn sống là được!”

Lông mày bà Triệu dựng lên: “Mày dám?”

Chưa từng có người nào dám đe dọa bà ta như thế, mấy đứa con dâu đều bị bà ta dạy bảo cho ngoan ngoãn hẳn ra.

Vương Linh Linh: “Sao tôi lại không dám? Con trai bà đã lĩnh chứng với tôi, nếu bà dám tra tấn tôi nữa thì tôi sẽ tố cáo bà ngược đãi tôi!”

Triệu lão thái ôm ngực kêu to: “Mày muốn tao bị tức chết đúng không? Mày có còn là con người nữa hay không? Cút cút cút, nhà của bọn tao không cần đứa con dâu như mày!”

Vương Linh Linh: “Bà muốn đuổi tôi đi? Trời ạ! Tôi và con trai bà là quân hôn, bà bảo con trai bà ly hôn tôi thử xem!”

Triệu lão thái không đề phòng bỗng nhiên bị làm khó dễ, bà ta làm gì biết yêu cầu của quân hôn cho nên chỉ cảm thấy Vương Linh Linh đang nói bậy: “Mày nghĩ tao không dám à? Mày không muốn sống ở trong cái nhà này nữa ư? Mày đã không làm người còn muốn chiếm tổ, nhân lúc còn sớm thì mau cút đi! Đứa ba nhà tao còn có rất nhiều nha đầu khác cầu tới cửa kìa.”

Mấy ngày nay trong lòng Triệu lão thái đều cảm thấy hối hận khi đã chọn Vương Linh Linh mà bỏ qua Vương Anh, người có điều kiện tốt như vậy. Lúc này Triệu lão thái dứt khoát nói tiếng lòng của mình ra:

“Mày nhìn mày đi so với Vương Anh thì kém vạn phần! Tao đúng là mắt mù mới cho mày vào cửa!”

Trong cơn giận dữ Vương Linh Linh đã quát lên: “Cô ta tốt thì bà đi tìm cô ta đi, đừng trách tôi không nhắc nhở bà, người ta đã sớm kết hôn rồi! Con trai bà đã cưới tôi vào nhà này, nói đúng hơn là muốn tôi quản hai đứa nhỏ, nhưng bà có nghĩ thử xem Vương Anh có nguyện ý tới làm mẹ kế hay không?”

Bà Triệu tức đến nỗi ngồi trên mặt đất: “Mày làm tao tức chết rồi! Mày làm tao tức chết rồi! Lão đại lão nhị đánh cô ta cho mẹ!”

Vương Linh Linh trừng mắt một cái: “Bà dám không? Nếu bà đánh tôi thì tôi sẽ đi tìm binh dân, tìm quân ngũ của con trai bà!"

Lúc này bà Triệu mới phát hiện cô con dâu này là dạng người gì, Vương Linh Linh nói mấy câu đã khiến cho bà Triệu nằm trên giường cả ngày.

Một ngày này Vương Linh Linh không làm cái gì cả cô ta chỉ nằm trong phòng cân nhắc về ngày sau.

Hai đứa nhỏ công bằng mà nói thật ra không thể trách bọn chúng. Đều là gia đình ở chung với nhau nên đứa nhỏ mới bị chị em dâu dỗ dành nói như thế.

Còn cả bà Triệu lấy gì mà tra tấn cô ta? Triệu Quân ở bộ đội mỗi tháng đều gửi tiền về gia đình, cô ta là vợ của Triệu Quân, theo lý thuyết thì mấy người chị em dâu kia phải hầu hạ cô ta mới đúng!

Vương Linh Linh nghĩ rồi lại nghĩ trong lòng nảy sinh một ý nghĩ.

Phải phân nhà.

Cô ta muốn sống những ngày tốt đẹp cho nên không thể ở chung nhà với mấy người này nữa.

Nhất định phải phân nhà.

Có ý định này Vương Linh Linh ngồi dậy khỏi giường lấy bút và giấy viết thư cho Triệu Quân.

Việc phân gia phải dựa vào sự quyết định của Triệu Quân, nhưng Vương Linh Linh cảm thấy Triệu Quân sẽ không đồng ý. Cả nhà đều dựa vào số tiền lương của anh ta cho nên anh ta có thể vui vẻ phân gia?

Vương Linh Linh chọn những từ ngữ để viết một bức thư dài cho Triệu Quân, nói bản thân mình chịu tủi thân biết bao nhiêu còn nói hai đứa nhỏ đi theo bà Triệu bị thế nào nhỉ, à ngay cả cái trứng gà cũng không được ăn!

Viết thư xong Vương Linh Linh chuẩn bị chờ ngày mai lên trên trấn gửi thư này đi đến chỗ của Triệu Quân.

Cô ta nhất định phải phân nhà!

Tuyết lớn vừa rơi, Từ Sương liền đốt giường đất trong nhà, hơi ấm từ giường đất xông lên xua tan đi cái lạnh băng giá của mùa đông.

Bà Từ ăn xong cơm trưa rồi về nhà, bảo với Từ Sương buổi trưa sẽ qua đây ăn, hai buổi còn lại bà không qua nữa.

Nói là như thế nhưng Từ Sương cũng không muốn để mẹ mình quá vất vả, nên buổi chiều vội vàng hấp một nồi màn thầu to, đưa cho bà Từ hơn nửa. Buổi sáng và buổi chiều, chưng lại màn thầu, ăn kèm với dưa muối rau ngâm, rồi thêm chén cháo liền rất thích hợp.

Buổi tối mùa đông trời tối sớm, Từ Sương lấy củ mài và trứng gà để làm canh, màn thầu thêm dưa muối, hấp lên ăn cơm tối.

Mới vừa cơm nước xong, đã nghe thấy tiếng cửa mở ở cách vách.

Tiếng loảng xoảng vang lên, một lúc sau nghe thấy Vương Diệu Tông oán giận: “Lạnh chết con rồi! Nhanh chóng đốt giường đất đi, lại đốt thêm cho con cái chậu than với.”

Lý Xuân Quyên vội vàng nhóm lửa, mấy ngày nay không về nhà nên trong nhà chẳng khác nào hầm băng.

Cách vách đốt giường đất sau đó vang lên tiếng cãi cọ rồi nấu cơm. Bỗng nhiên nghe thấy Lý Xuân la lên thật to.

Vương Anh cười khúc khích, ghé sát bên tai Từ Sương nói nhỏ: “Anh có cảm thấy bác gái nhà em có tiếng hét như tiếng gà gáy hay không?”

Giọng nói bất ngờ vang bên tai.

Từ Sương không biết vì sao lại giống tiếng gà thét nhưng ngay lập tức liên tưởng đến tiếng kêu to của gà mái: “Đúng là có hơi giống.”

Lý Xuân Quyên kêu to như muốn điên lên: “Thịt của tôi đâu? Thịt tôi để trong phòng đâu rồi?”

Miếng thịt này là Lý Xuân Quyên giữ để chờ con trai về ăn, trong nhà được chia thịt heo, một nửa là mỡ heo, một nửa thì chờ Vương Diệu Tông về để làm thịt xào ớt cay.

Đúng lúc này miếng thịt lại biến mất không có dấu vết, cả người Lý Xuân Quyên nóng lên.

Vương Vĩnh Thuận nhìn đã biết được nguyên nhân: “Có phải đầu bà bị ngấm nước hay không? Thịt mà bà cũng dám để bên ngoài! Kiểu đó không bị mèo tha đi mới lạ!”

Trong thôn có mèo hoang, mấy con mèo hoang cũng không ai mà đi bắt cả, đều để đó cho mèo bắt mấy con chuột. Không thôi chuột gặm hết lương thực thì nhịn đói cả nhà.

Nhưng mà, mèo hoang cũng thích vào nhà bếp nhất, bởi vậy nhà ai không cất đồ cẩn thận, nhất định sẽ bị nó ngậm đi.

Lý Xuân Quyên hốt hoảng, trước đây bà ta dùng nhà bếp của Vương Anh, cửa rắn chắc, lại là nhà trệt nên chỉ cần đóng cửa sổ là được.

Giờ đổi qua bếp nhà mình nhưng bà ta vẫn bị quên mất, không đem tủ bếp đóng lại cẩn thận.

“Thịt của tôi!”

Miếng thịt nặng hai cân chứ có ít gì?

Vương Vĩnh Thuận cũng đau lòng nhưng ông ta đau lòng thì có thể làm được gì đây?

Trong khoảng thời gian này đầu tiên là mất tiền, tiếp theo là thịt, sao ông ta toàn gặp xui xẻo thế?

“Đừng khóc nữa! Nhanh chóng đi nấu cơm đi!”

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top