Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4


Vương Linh Linh đứng dậy, Vương Anh lại giương mắt nhìn về phía chiếc bát sứ.

Vương Linh Linh nhìn theo ánh mắt của Vương Anh, đối phương hiển nhiên là đang nhìn chằm chằm chiếc bánh bao còn lại ở trong bát của cô kia.

"... Cho mày cho mày!"

Vương Linh Linh nổi đóa, trong lòng mắng chửi Vương Anh mấy chục lần, nhân tiện cũng oán trách Lý Xuân Quyên. Sao lại có thể để cho Tam Nha mất mặt như vậy! Giống như là bảy tám năm không được ăn thịt vậy!

Nếu Vương Anh biết Vương Linh Linh nghĩ như vậy, nhất định sẽ liều mạng gật đầu, đúng là bảy tám năm rồi cô không được ăn thịt...

Bánh bao thịt trắng nõn, Vương Anh không hề cảm thấy chán ngấy, cô ăn nhanh chóng nhưng lại không lôi thôi chút nào. Hai tay bê bánh bao, đôi mắt to nheo lại, quần áo chắp vá mặc trên người có một đường rách trên vai, giống như một con mèo trắng đi lạc dưới ánh mặt trời, đang thỏa mãn lại có vẻ hơi đáng thương.

Hai tay Từ Sương xách thức ăn, lúc tiến vào thấy chính là hình ảnh như vậy.

Vương Anh ăn xong cái bánh bao thịt thứ ba thì ánh mắt liếc về phía một người đứng ở cửa. Ở nơi không đầy đủ dinh dưỡng như thời đại này thì dường như người đàn ông này vượt trội nhất với chiều cao. Trong lòng Vương Anh âm thầm tính toán một chút, dù sao cũng phải hơn một mét tám lăm.

Lại nhìn kỹ hơn chút nữa, tướng mạo của đối phương càng khiến cho người khác kinh ngạc. Sống mũi cao vút, mặt mũi sắc nét, tóc quá ngắn, nhưng càng làm ngũ quan càng thêm nổi bật, trong khí chất có sự sắc bén.

Nói chung là rất đẹp trai, nhưng lại trông lạc lõng với hai bao thức ăn trên tay.

Trong lúc đợi bánh bao thịt thì ngắm anh đẹp trai một lúc cũng được coi là nghỉ ngơi giữa giờ. Trong lòng Vương Anh âm thầm đáng tiếc, với đẳng cấp nhan sắc này, ở giới giải trí trong tương lai, có thể coi là trình độ ông trời thưởng cơm cho ăn, là kiểu người có thể dựa vào mặt mà ăn cả đời.

Chậc chậc, đáng tiếc.

Trong tay Vương Linh Linh bưng hai bát sứ, lại tốn thêm sáu mao và sáu phiếu lương thực, xót ví vô cùng. Vừa quay lại đã nhìn thấy Từ Sương.

Thiếu chút nữa Vương Linh Linh làm rơi bát sứ trong tay.

Từ Sương rất bảnh bao, không phải là cô ta không biết. Năm đó, lúc đang là thiếu nữ xuân xanh, các cô gái của các đại đội xung quanh ai mà chẳng ngưỡng mộ cô ta chứ. Gả cho một người đầu bếp, mấu chốt là đầu bếp còn đẹp trai như vậy.

Tướng mạo của Vương Linh Linh cũng chỉ là thanh tú bình thường thôi, nhà cũng không có gì đặc biệt, với được cuộc hôn nhân này thật là khiến người ta ghen tỵ.

Bây giờ nhìn gương mặt này của Từ Sương lần nữa, Vương Linh Linh vẫn không nhịn được mà run sợ như cũ.

Miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, Vương Linh Linh lại cảm thấy mình thua thiệt.

Chỉ thiếu chút nữa thôi! Sớm biết Từ Sương trở về, thì mới vừa rồi cô ta không nóng nảy mua thêm sáu cái bánh bao kia nữa!

Nói thế nào đi nữa cô ta cũng là vợ chưa cưới của Từ Sương, ăn bánh bao thịt chẳng lẽ không phải để cho Từ Sương mời hay sao? Trong lòng nghĩ như vậy, Vương Linh Linh thuận mồm liền nói ra.

"Từ Sương, tại sao anh trở về trễ như vậy, vừa hay, anh lấy lại cho em sáu tấm phiếu lương thực vừa mới trả đi, dù sao trong tiệm mọi người cũng không thiếu phiếu lương thực."

Vương Linh Linh cảm thấy mình đủ phúc hậu, cũng không cần Từ Sương bỏ tiền, chỉ là cần lấy lại sáu phiếu lương thực kia. Dù sao Từ Sương là công nhân, mỗi tháng đều được phát phiếu lương thực, anh không thiếu mấy tấm phiếu này. Dù gì, trong tiệm nhiều người lui tới như vậy, bọn họ tìm người bổ sung phiếu lương thực dù sao cũng dễ dàng hơn so với đại đội.

Từ Sương vẫn dáng vẻ lạnh lùng giống như trong trí nhớ, trên mặt không nhìn ra một chút biểu cảm. Anh đặt hai bao rau cải để vào trong bếp sau. Vương Linh Linh cho rằng cô ta ở lại quầy, gọi người phục vụ trả lại phiếu cho cô ta là điều đương nhiên.

Người phục vụ vốn cho là Vương Linh Linh nói biết Từ Sương là nói dối, lúc này lại không chắc chắn, chẳng lẽ người này đúng là họ hàng của đầu bếp Từ?

Từ Sương đặt rau cải xuống, mang một chiếc bình sứ đến quầy lấy nước nóng để uống. Người phục vụ có hơi ngượng ngùng, lại gần hỏi: "Anh Từ... Cái đó, mấy phiếu lương thực của cô gái kia phải trả lại cho cô ấy thật sao?"

Trong tay Vương Linh Linh còn bưng bánh bao, đã có chút mất bình tĩnh. Từ Sương sao có thể phiền phức như vậy, không phải chỉ là hoàn lại phiếu lương thực thôi hay sao?

Từ Sương ngẩng đầu lên, hướng về người phục vụ, lộ ra một biểu cảm nghi ngờ: "Tại sao phải trả lại?"

Bùm! Lần này như nổ tổ ong vò vẽ, Vương Linh Linh mặt đầy vẻ khó tin. Người phục vụ với vẻ mặt "Thì ra đây là một người thấy sang bắt quàng làm họ trong thôn của nhà họ Từ."

Vương Linh Linh giậm chân: "Từ Sương! Nói thế nào em cũng là vợ chưa cưới của anh, anh giả bộ chính nhân quân tử gì chứ! Không phải là kêu anh trả lại phiếu lương thực thôi sao, anh không đến nổi nhỏ nhen như vậy chứ!"

Vào lúc này Vương Linh Linh cũng không màng đến việc không có quan hệ với Từ Sương nữa, trong đầu đều là tức giận.

Nhắc tới đây cũng là quán tính cho phép. Cô ta sống chung với Từ Sương ở kiếp trước, trừ một số việc ngoại lệ Từ Sương giữ vững ra, thì những chuyện khác cơ bản đều là theo ý cô ta. Trong thôn có một số đàn ông thích đánh vợ, nhưng Từ Sương sẽ không như vậy. Dù là có mấy lần cô ta khiến Từ Sương muốn giơ tay lên rồi, nhưng cuối cùng, anh không chạm vào cô ta dù chỉ một ngón tay.

Có nhiều lúc, đến cãi nhau Từ Sương cũng không thèm cãi với cô ta.

Cho nên bây giờ bị Từ Sương vả mặt, phản ứng đầu tiên của Vương Linh Linh chính là tức giận, hận không được ngồi dưới đất lớn tiếng la hét gọi người khác tới xem bản tính của Từ Sương.

Từ Sương có chút bất đắc dĩ, anh đi làm trên trấn, sau bếp có một chiếc giường, bình thường anh cũng nửa tháng mới trở về một chuyến để đưa cho bà anh tiền lương và phiếu lương thực.

Chuyện với Vương Linh Linh cũng là anh mẹ nói, hai nhà ngay cả lễ cũng chưa bắt đầu, bây giờ đối phương tìm được chỗ làm việc của anh, tới đây đòi phiếu lương thực, thật sự là không thích hợp.

"Vương... Linh Linh đúng không, phiếu lương thực thật sự không thể trả, chúng tôi cũng có quy tắc."

Từ Sương cũng không muốn nói nhiều, nếu như anh đáp lại thì chẳng phải là hủy hoại danh tiếng của cô ta hay sao? Nhìn dáng vẻ gây chuyện của đối phương, Từ Sương đã muốn nói với bà anh là không thích hôn sự này rồi.

"Hơn nữa phiếu lương thực trong tiệm đều đã sắp xếp xong, trong tay tôi cũng không có phiếu lương thực, không bổ sung được."

Lời này ngược lại là không giả dối, Từ Sương còn có một người anh trai ruột học đại học ở thành phố. Phiếu lương thực của anh phát xuống, thì phải cầm đi đổi thành phiếu lương toàn quốc để gửi cho anh trai. Có điều tuổi mẹ anh không lớn lắm, bây giờ vẫn có thể đi làm, Từ Sương ở tiệm cơm Quốc Doanh, dù không tiết kiệm được gì nhưng đồ ăn vẫn tạm được.

Vương Linh Linh bị Từ Sương tưới hai chậu nước lạnh, thì đầu óc cũng dần dần tỉnh táo lại.

Là cô ta quá thất lễ, vào lúc này hai nhà còn chưa bắt đầu chính thức nói chuyện lễ vật, chỉ là Lý Xuân Quyên và mẹ của Từ Sương nói đôi ba lời mà thôi.

Có điều ở thời đại này cơ bản đều là như vậy, người lớn hai nhà quyết định là chính, chọn thời gian mang lễ đến nhà, coi như đã quyết định xong, sau đó mấy tháng sau có thể trực tiếp kết hôn.

Vương Linh Linh còn muốn nói điều gì đó thì Vương Anh đã không đợi nổi nữa.

Nghỉ ngơi giữa giờ cũng không nghỉ ngơi lâu như vậy được! Ngược lại không ngờ, vị hôn phu mà Vương Linh Linh sống chết không lấy này lại đẹp trai như vậy. Có điều dễ nhìn đến đâu cũng không thể làm nhân bánh bao để ăn.

"Chị, em sắp chết đói rồi. Sao chị còn không mang bánh tới đây."

Vương Anh đi tới, nhận lấy hai bát bánh bao trong tay Vương Linh Linh một cách nhẹ nhàng và khéo léo.

Vốn là muốn mặt dày gọi một câu "Anh rể", nhưng nhìn hai bên giống như cũng không đồng ý. Vương Linh Linh thì không nói đến, ở nhà ồn ào mấy ngày nay nói không lấy Từ Sương. Mà Từ Sương này ngay cả mấy phiếu lương thực cũng không bổ sung cho, nhìn qua cũng thấy không để tâm lắm. Vương Anh trong lòng không nói nên lời, cuộc hôn nhân này chắc chắn hơn phân nửa là đổ bể rồi.

Vương Anh bưng bánh bao thịt chuẩn bị quay về ngồi xuống ăn, Vương Linh Linh lanh tay lẹ mắt kéo cô sang.

"Từ Sương, đây là nhà con gái nhà chú hai em, tên là Vương Anh. Năm ngoái tốt nghiệp, nhỏ hơn em một tuổi, năm nay mười tám."

Vương Anh bối rối một chút, nạn từ đâu chui ra đây?

Từ Sương nhìn cô gái lúc anh vào cửa đã thấy một cái, mới vừa rồi còn giống như một chú mèo hoang đáng thương, vào lúc này ánh mắt trừng lên tròn vo, nhìn qua giống như bị Vương Linh Linh dọa sợ điếng người.

"... Xin chào."

Duỗi tay không đánh người mặt cười, Vương Anh cũng gật đầu theo một cái: "Xin chào."

Cô quay ra nhăn mặt: "Chị, thật sự em rất đói..."

Vương Linh Linh tuy nói cũng không hài lòng với biểu hiện của Từ Sương và Vương Anh, nhưng suy nghĩ một chút thì tình hình này cũng tạm ổn rồi. Dù sao người sống nội tâm như Vương Anh cộng thêm Từ Sương lại là người một vạn năm cũng không thích nói chuyện, hai người này có thể chào hỏi nhau đã coi là không tệ rồi.

Tiếp theo chỉ cần tích góp thêm mấy cơ hội kêu hai người gặp mặt mấy lần nữa, không cần biết hai người bọn họ có ý đó hay không, chuyện này cô ta cũng có thể cho bọn họ thành thật!

"Được rồi, trở về ăn đi."

Vương Anh không kịp chờ đợi vọt trở về chỗ ngồi, sáu cái bánh bao, lần này cô muốn ăn chậm một chút để thưởng thức cẩn thận. Vương Linh Linh ngồi ở bên cạnh, trong tay ôm nước nóng uống một cách vô vị, khoản tiền trong tay cô ta đã xài hết sạch sẽ, bản thân cũng chỉ ăn một cái bánh bao thịt.

... Con bé Vương Anh chết tiệt, sao có thể ăn giỏi như vậy chứ!

Vương Anh ăn xong rồi, sờ bụng một cái, lại nghiêng đầu: "Chị..."

Vương Linh Linh: "Không có! Không có tiền! Tam Nha, chờ lần sau đi."

Vương Anh oán niệm nhìn Vương Linh Linh một cái, cái gì chứ, còn tưởng rằng cô ta nói mang đủ tiền là có thể tùy tiện ăn, kết quả là chỉ được ăn có chín cái.

"Vậy chị, mấy ngày tới chúng ta còn tới ăn không. Em ngửi được trong tiệm có bán mỳ thịt băm, lần sau chị mời em ăn mỳ thịt băm có được hay không?"

Vương Linh Linh vốn là định oán giận trở về "Mày mà xứng ăn mỳ thịt băm sao", quay lại cô ta suy nghĩ một chút, như vậy thì lần sau sẽ không có cơ hội dẫn Vương Anh đi nữa thì sao? Lần sau cô ta dứt khoát để lại một mình Vương Anh ngồi ăn ở đây, cô ta không ở đây thì tiết kiệm được kha khá. Con nhóc vô dụng kia sẽ không đòi hỏi được nữa.

"Được!"

Lúc hai người quay về may mắn gặp được xe lừa của đại đội.

Người đánh xe là chú hai Điền của đại đội, ông ấy đi lại hơi khó khăn nên ra đồng làm việc cũng không được thuận lợi, vậy nên đại đội liền phân xe lừa cho ông ấy quản lý. Hôm nay cũng là đúng dịp, ông ấy tới trại chăn nuôi làm móng cho con lừa. Vương Anh men theo trong trí nhớ vừa gọi vừa hô, đối phương liền nhiệt tình để cho hai người bọn họ ngồi cùng xe.

Dù sao hai cô gái cũng không nặng, trên xe trừ cháu trai của chú hai Điền chính là con trai nhỏ của nhà đội trưởng.

Hai đứa nhỏ đều là bốn năm tuổi, đi theo xem con lừa sửa móng, hai đứa còn đi với nhau tới Cung Tiêu Xã mua hai viên kẹo, ngậm trong miệng vui không biết đông nam tây bắc.

Vương Anh vừa hay không muốn đi bộ, đường từ trấn trở về nói gần cũng không gần, đi phải mất hơn nửa giờ, chắc là đi xe lừa sẽ tiện hơn ư?

Vương Linh Linh thì chê bai che mũi, mùi của con lừa hơi nặng, cô ta chỉ mong lập tức ngồi lên phía sau xe.

Cháu trai của chú hai Điền tên là Nhị Trụ, bình thường thích nhất con lừa này, nhìn thấy Vương Linh Linh chê, liền nhoài người đến bên tai con trai nhỏ nhà đội trưởng nói nhỏ.

"Cô ấy chê tiểu Mã."

"Cô ấy xấu xa."

Vương Anh không nhịn được cười lên, Thạch Đầu mới vừa muốn nói điều gì, kết quả là xe lừa lắc lư, Nhị Trụ liền bật cười ha ha.

"Ha ha ha, cậu nhìn cậu xem, bị tiểu Mã cắn đứt lưỡi rồi sao?"

Thạch Đầu che miệng không nói ra được lời, chú hai Điền trước mặt cũng cười theo: "Cẩn thận một chút, đoạn đường này rất xóc đấy."

Thạch Đầu vẫn che miệng, từ từ, lại đặt tay ở trên ngực, trong cổ họng có âm thanh nhỏ.

Vương Anh vỗ vai chú hai Điền một cái và hô ngừng xe.

Vương Linh Linh không nhịn được nữa: "Tam Nha, em lại bày trò gì thế?"

Trong giọng nói của Vương Anh lộ ra vẻ nghiêm túc: "Nhanh lên, viên kẹo lọt vào khí quản của đứa trẻ rồi, không xử lý nhanh thì một lúc nữa sẽ không thở được."

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top