Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thẩm Mĩ Hoa mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm cùng chiếc chăn trắng đang đắp trên người, nàng đang ở bệnh viện, tay chống giường chuẩn bị đứng dậy.

-"Chậm một chút, bác sĩ nói giờ con không thể cử động mạnh"-Thẩm mẫu thấy nữ nhi đang nằm trên giường muốn đứng dậy, nhanh chóng đưa tay cản, đem gối trên giường đệm vào sau lưng nàng.

Thẩm Mĩ Hoa dựa vào chiếc gối đầu, khàn cả giọng hỏi: "Nương, bác sĩ nói như thế nào, con mang thai thật à?".

Nàng lúc trước nửa tỉnh nửa mơ nghe được Thẩm mẫu nói chuyện cùng bác sĩ, nhưng là không xác định, có lẽ nàng nghe lầm, là đang nằm mơ, không phải sự thật, nàng không hết hy vọng cùng Thẩm mẫu xác nhận.

Thẩm mẫu thấy nữ nhi miệng lưỡi khô khốc, cầm lấy một cốc nước đưa tới tay nàng, nói: "Hơn ba tháng rồi, bác sĩ nói hiện tại vẫn chưa ổn định, cần nằm trên giường hảo hảo dưỡng thai".

Nàng nói tới đây liền nhớ lại cảnh mình cùng cha nó đưa Mỹ Hoa tới bệnh viện, khi bác sĩ nói không thể bảo đảm, nàng cùng cha bọn nhỏ sợ đến đứng không vững, còn may, Mỹ Hoa tiêm cái mũi gì đó xong liền không có việc gì nữa.

Thẩm Mĩ Hoa nghe đã hơn ba tháng, đầy mặt kinh ngạc, qua vài giây có chút bối rối nói ra: "Cha Nguyên Bảo vẫn còn ở quân đội, cả năm nay đều không về, con sao lại mang thai được chứ?".

Trong sách không có nói tới việc nguyên chủ mang thai ở giai đoạn này, nhất định là bệnh viện đã khám sai, không có khả năng sẽ mang thai, sẽ không.

-"Con mấy tháng trước không phải là đã đi tới chỗ con rể sao?"- Thẩm mẫu ngồi bên giường đưa tay sờ sờ đầu con gái mình. Đứa nhỏ này như thế nào không nhớ, không lẽ lần trước đụng vào đầu nên nơi nào đó hỏng rồi à.

Con rể lại không hay về, Thẩm Mĩ Hoa không chịu nổi nên thường thường tới quân đội làm ầm ĩ.

Thẩm mẫu vừa nói xong, trong đầu Thẩm Mĩ Hoa hiện lên cảnh gần đây nhất nguyên chủ đi quân đội tìm cữu cữu Đại Lực, lúc đó đúng là hơn ba tháng trước, thân thể mềm nhũn, trái tim chìm xuống đáy cốc.

Lần đó nguyện chủ đi quân đội nháo muốn đưa Đại Lực đi, sau đó hàng xóm thấy nàng ầm ĩ quá lợi hại, khuyên vài câu đem người kéo về nhà ăn cơm, trên bàn ăn nàng  uống quá nhiều rượu, lão công nguyên chủ cũng bị chiến hữu lôi kéo uống chút rượu.

Thẩm mẫu thấy Thẩm Mĩ Hoa đột nhiên không nói thêm lời nào, nghĩ đến cái gì đó, cả người đều run lên.

-" Mỹ Hoa, chẳng lẽ con cùng tên Lý Đại Ngưu kia......."- Các chữ sau đó thật khó để mở miệng, tâm Thẩm mẫu đều nhảy sắp đến cổ họng, khẩn trương mở miệng hỏi.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Thẩm mẫu hiểu lầm, lắc lắc đầu. Nguyên chủ cùng Lý Đại Ngưu cái gì cùng chưa từng xảy ra, trước đó lúc nói chuyện yêu đương, hành động duy nhất làm cũng chỉ là nắm tay, hiện tại tuy tình cũ cháy lại nhưng cả hai cũng chỉ viết thư qua lại có hai lần.

Thẩm mẫu thấy con gái lắc đầu, nhẹ thở ra, vừa nãy bà suy nghĩ gấp gáp quá. Con gái mình tuy bình thường tính tính có chút thích làm loạn nhưng loại sự tình này nàng không có can đảm làm.

-"Vậy con.................."- Thẩm mẫu vừa định nói tiếp, liền thấy Thẩm Mĩ Hoa mắt có chút phiếm hồng.

-" Không được khóc, không được khóc, có đứa nhỏ là chuyện tốt, Nguyên Bảo có thêm cái đệ đệ muôi muội, về sau cũng có thêm người giúp đỡ"- Thẩm mẫu nhanh chóng đến bên giường dỗ dành con gái, bác sĩ đã cố ý dặn dò không được để thai phụ bị ảnh hưởng cảm xúc quá mạnh.

Nàng biết con gái một mình sinh con không dễ dàng, con rể lại không ở nhà, con gái lại mang thai, bên người không ai giúp đỡ được một tay. Nhưng giờ là thời điểm khổ nhất đành phải chịu, đợi sau này bọn nhỏ lớn lên, con cháu đầy nhà liền sẽ bắt đầu hưởng phúc, sẽ thấy mệt mỏi khổ nhọc đã chịu đều là đáng giá.

Thẩm Mĩ Hoa đè nén không cho nước mắt chảy ra, ngạnh cổ họng, nói: "Nương, con đói, muốn ăn cơm".

Nàng không muốn nói chuyện nữa, muốn một mình yên tĩnh.

-"Ta đi mua cơm cho con, chờ một chút là có liền"- Thẩm mẫu thấy con gái kêu đói, nhanh chóng đứng dậy đi mua cơm,

Cửa vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Mĩ Hoa, nhịn hồi lâu rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt không nín được rơi ra bên ngoài, nàng đưa tay che mặt.

Nàng vì sao lại xui xẻo như vậy chứ, không hiểu sao xuyên tới thời đại này, hiện tại còn phải sinh hài tử, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt xoát xoát rơi xuống, nàng không muốn ở đây, nàng muốn về nhà.

Khóc hồi lâu, đầu bắt đầu choáng váng, trước mắt có chút biến đen, nghĩ đến Thẩm mẫu sẽ nhanh trở lại, nàng dừng tiếng khóc lại, đưa tay lau khô nước mắt.

Thẩm mẫu mang cơm tiến vào, liền thấy con gái vẫn ở trên giường không nhúc nhích, mắt đỏ đầy mịt mờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bà thở dài, mang đồ ăn đến bên giường, mở miệng nói: "Ăn cơm đi, ta mua khoai tây xắt sợi mà con thích nhất đó"- Đem đồ ăn đã để trên bàn tới, đặt vào tay nàng.

Thẩm Mĩ Hoa không muốn ăn , nàng ăn không vô.

-"Vừa nãy con nói đói mà?"- Thẩm mẫu thấy con gái không ăn, mở miệng khuyên nhủ.

Nhìn con gái không nói lời nào, Thẩm mẫu thở dài, cũng không nói nữa, đổ một chậu nước nóng đem khăn mặt bỏ vào rồi vắt khô lau tay cho con mình.

Bà biết con gái mình không muốn mang thai đứa nhỏ này, muốn cùng con rể ly hôn, cùng cái tên Lý Đại Ngưu kia ở bên nhau.

Nhưng cái tên Lý Đại Ngưu kia cũng không phải người tốt, dù cho hiện tại con gái bà chưa kết hôn, bà chắc chắn cũng không để cho hai người ở cùng một chỗ.

Năm đó khi hai người vụng trộm yêu đương, đem việc này giấu bà, mãi đến cuối cùng bà mới biết.

Vừa nghĩ đến tên kia nàng lại nhớ đến năm đó hắn ta vì cùng một cô gái người trong thành kết hôn mà vứt Mỹ Hoa sang một bên, hỏng luôn thanh danh, nhận sự châm chọc khiêu khích của người khác.

Bây giờ lại muốn phá hư hôn nhận của con gái cùng con rể nhà bà, phi, mơ tưởng, chỉ cần bà một ngày còn sống thì việc này liền không có khả năng.

Thẩm mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Thẩm Mĩ Hoa đang ngồi trên giường, giận nàng đến giờ vẫn còn nhớ mong một tên nam nhân không ra gì.

-"Nương, nhị tỷ"-Thẩm Ái Vệ mang theo cà men đẩy cửa vào, đi theo sau là Đại Lực cùng nguyên bảo.

Thẩm mẫu vừa thấy là con trai cùng cháu ngoại tới, bảo bọn họ nhanh chóng tiến vào, thấy trong tay Thẩm Ái Vệ còn cầm cà men, liền nói: "Lần sau đừng mang theo nữa, đến đây cũng nguội mất rồi".

Thẩm Ái Vệ gật đầu: "Đây là canh gà cha kêu đại tẩu hầm, còn nóng, bảo nhị tỷ nhanh uống"-Nói xong theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Con gà này là cha ở nhà tốn rất nhiều công phu mới lấy được, đại tẩu vừa nấu xong, cậu liền cho ngay vào trong ngực, vội vội vàng vàng chạy tới đây.

Thẩm mẫu nghe là canh gà, nhanh chóng mở cà men đưa tới tay cho con gái để nàng nhanh chóng uống canh gà bồi bổ thân thể. Đây đúng là lúc thích hợp nhất để uống.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn canh gà trong cà men, phía dưới toàn là thịt gà, trong lòng có chút cảm động, hiện tại vì con gà này, Thẩm phụ đã phí không ít khí lực.

Thẩm mẫu đợi một lúc, không thấy con gái có phản ứng gì, nhướn mày.

Thẩm Ái Vệ bên cạnh thấy nhị tỷ mình không uống, mặt nương cũng có chút không đúng, nhanh chóng rời đi lực chú ý cửa bà, nói : "Nương, cha bảo con đến hỏi, bao giờ nhị tỷ được xuất viện về nhà".

Thẩm mẫu bị dời lực chú ý, nghĩ đến việc bà quên hỏi việc xuất viện, lập tức đứng dậy nói với con trai.

-"Nương đi hỏi việc xuất viện của tỷ con,bác sĩ chỉ nói ở mấy ngày mà không cho thời gian cụ thể".

Thẩm Ái Vệ đưa nương mình đến cửa, đóng cửa lại rồi trở về bên giường: " Nhị tỷ, còn nơi nào không thoải mái không?".

Cậu lại nghĩ đến cảnh tượng tỷ mình hôn mê lúc đó, mặt trắng bệch, một chút động tĩnh cũng không có, cả người như đã chết, hiện tại nhớ lại mà có chút sợ.

Thẩm Mĩ Hoa nghe cậu nói, lắc lắc đầu, ý bảo đừng lo.

Thẩm Ái Vệ thấy thần sắc nhị tỷ mình có chút ủ rũ, cả người nhìn rất ưu sầu, tuyệt không vui vẻ, nhanh chóng mở miệng nói: "Tỷ, đệ đã đánh điện báo cho tỷ phu, anh ấy hẳn là sẽ về ngay lập tức, tỷ rất nhanh là được gặp lại tỷ phu rồi"-Nhị tỷ nghe được tin này hẳn sẽ rất vui.

Cậu vừa nói xong liền thấy nhị tỷ mình cúi đầu, không có chút biểu hiện vui vẻ nào.

Thẩm Mĩ Hoa nghe là cữu cữu Đai Lực muốn về, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm hoảng sợ, nàng không muốn gặp cha bọn nhỏ.

-"Nhị Tỷ?"- Thẩm Ái Vệ thấy nàng không nói lời nào mở miệng hô.

Thẩm Mĩ Hoa thanh âm có chút khàn khàn hô: "Tỷ biết rồi".

Nàng nói xong nhìn về phía Đại Lực cùng Nguyên Bảo vẫy vẫy gọi.

Nguyên Bảo thấy nương gọi mình qua, đứng tại chỗ do dự mất vài giây rồi nhấc chân tới gần giường, bên cạnh Đại Lực cũng theo qua.

Thẩm Mĩ Hoa thấy cả hai lại đây, trên mặt tươi cười, đem cà men trong tay nhét vào tay bọn nhỏ, mở miệng nói: "Nhân lúc nóng ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon nữa!".

Nàng bây giờ cái gì cũng ăn không vô, dạ dày như có người dùng gậy chọc quấy, khó chịu vô cùng.

Nguyên Bảo nhìn cà men nương đưa, hướng nàng lắc đầu, bé không ăn, mợ nói trong bụng nương có đệ đệ muội muội, canh gà này cho đệ đệ muội muội uống, bé không thể uống được.

Đại Lực cũng lắc đầu theo, nhìn về phía bụng mợ, chỗ đó thật sự có đệ đệ muội muội sao?

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo lắc đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện liền bị Thẩm Ái Vệ đánh gãy.

-"Tỷ, canh gà để đó tự tỷ uống đi, trong nhà vẫn còn."- Thẩm Ái Vệ thấy nhị tỷ muốn đem canh gà cho bọn nhỏ uống nhanh chóng cản lại để chính nàng tự uống.

Đại tẩu nói rồi, canh trong nhà vẫn còn dư, chờ bọn họ trở về rồi ăn chung.

-"Tỷ không............."- Chữ uống còn chưa nói xong liền thấy Thẩm mẫu tiến vào.

-"Ái Vệ, bác sĩ nói ngày thứ hai sẽ xuất viện, một hồi con về đại đội mượn xe bò đến đem tỷ con kéo về"- Thẩm mẫu đẩy cửa vào phòng, nhanh chóng phân phó con trai mình.

Tình hình hiện tại của Mỹ Hoa không thể tự đi về được, cần dùng xe bò kéo về.

-"Con biết rồi"- Thẩm Ái Vệ bảo nương mình yên tâm, cậu sẽ làm việc này thỏa đáng.

-"Trời không còn sớm nữa, con mau đem bọn nhỏ về đi, mai lại đến đón tỷ tỷ về"- Thẩm mẫu nói xong thấy Thẩm Mĩ Hoa vẫn chưa uống canh gà, bảo nàng nhanh chóng uống xuống.

Thẩm Ái Vệ gật đầu đáp ứng, lôi kéo hai đứa nhỏ, mở miệng nói: "Nương, nhị tỷ, con mang hai đứa bé về trước đây".

Nguyên Bảo thấy cữu cữu muốn dắt mình về, nhìn lại nương đang nằm trên giường, mím môi, có chút không muốn về, bé muốn nhìn nương cùng đệ đệ muội muội.

-"Về đi"- Thẩm mẫu đem người đi đến cửa, dặn dò họ đi chậm chút, bên ngoài tuyết còn rơi, đường rất trơn.

Thẩm mẫu đem người tiễn đến cửa liền đóng cửa lại, lấy tinh thần thúc giục con gái mau uống canh gà, không uống nhanh sẽ nguội mất.

Thẩm Mĩ Hoa không lay chuyện được ý bà, liền uống non nửa bát canh, lại ăn mấy miếng thịt Thẩm mẫu mới hài lòng.

-"Con ngủ đi, ta đem quần áo giặt sạch đã"- Thẩm mẫu đỡ nàng nằm xuống, hiện tại nàng cần nhất là nghỉ ngơi.

Thẩm mẫu chờ Thẩm Mĩ Hoa nằm xuống liền cầm quần áo đã thay mấy hôm nay đi phòng giặt.

Thẩm Mĩ Hoa ngủ không yên, trong mộng nàng sinh ra một con bạch tuộc, gắt gao bám chặt lấy nàng, khiến nàng giật mình tỉnh lại, tâm bang bang đập.

Vài giây sau, nàng chuẩn bị đưa tay lấy nước quay người lại thấy bên băng ghế cạnh  giường bệnh có một nam nhân đang ngồi, mặc quần áo bành tô, đang ngồi trên băng ghế nhìn nàng, nàng tay run kinh hô một tiếng, cái cốc rớt xuống, lăn vài vòng dưới đất.

Nam nhân liền đứng dậy khom lưng nhặt cái chén dưới đất lên, cầm lấy cái chén sạch khác lại rót đầy nước đưa tới trước mặt Thẩm Mĩ Hoa.

Thẩm Mĩ Hoa lúc này mới nhìn rõ diện mạo hắn, nam nhân chừng 27, 28 tuổi, vóc dáng rất cao, để một đầu tóc ngắn, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng thoáng mím, cổ áo lông hơi mở ra lộ màu da tiểu mạch, cả người tản ra một hơi thở lạnh như băng.

Đây là cữu cữu nam chính, Nghiêm Ngật, lão công nguyên chủ.

Hắn về rồi?

Nghiêm Ngật thấy người trên giường bất động, nhàn nhạt mở miệng: "Không uống?".

Thẩm Mĩ Hoa lấy lại tinh thần, có chút bối rối tiếp nhận cốc nước trong tay hắn. Nàng vừa uống xong cốc nước liền nghe nam nhân bên giường lạnh lùng nói: "Trước em muốn ly hôn, giờ thì có tính toán gì?".

Thẩm Mĩ Hoa nghe tiếng nói chuyện thì sửng sốt, hai người mắt giao nhau, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm .


Đây là hình ảnh của một vài nhân vật nha:

Nghiêm Đoàn trưởng nè!




Mỹ Hoa nè!

Có lẽ có bạn sẽ thấy hơi bất hợp lý về ảnh Thẩm Mĩ Hoa, nhưng theo truyện thì cổ là một mỹ nhân đó nha (mấy chương trước Thẩm mẫu có nhắc tới đó). Dù đã 26 tuổi nhưng theo  nhận xét của mn cổ trông như mới 21-22 tuổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top