Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Đồ ăn sắp nguội rồi, đi ăn cơm thôi". Thẩm Mĩ Hoa thu hồi ánh mắt từ trên người cả hai, mang theo cà men đi đến cạnh bàn rồi để lên đó.

Nghiêm Ngật đặt con trai xuống đất, hai người cùng ngồi vào ghế.

Thẩm Mĩ Hoa đi đến phòng bếp cầm bát đũa ra đặt lên bàn, rồi đưa tay mở cà men.

Hôm nay Nghiêm Ngật mua đồ ăn hơi nhiều, cà men có 5 tầng thì tầng nào cũng đầy, đây là thấy nàng vừa nãy đánh nhau bị mệt nên mua nhiều đồ ăn để bồi bổ sao?

 Mở ra tầng cuối cùng của cà men thì có chút sửng sốt, bên trong đựng đầy ớt khô, nàng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Ngật đang bày bát đũa, nghĩ đến hôm qua nàng nói muốn ăn ớt, hôm nay hắn thật sự mang về cho nàng.

Cho nên hắn đi mua cơm về muộn như vậy là đi xin thêm ớt?

Thẩm Mĩ Hoa nhìn ớt trong cà men, nghĩ đến về sau nàng không cần vụng trộm ăn ớt thì trong lòng liền vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Ngật, muốn nói tiếng cám ơn nhưng lời nói đến bên miệng thì nuốt xuống, khẽ cười  .

Nghiêm Ngật dọn đồ ăn xong, thấy nàng đứng cạnh bàn cười cười nhìn ớt trong cà men, thu hồi ánh mắt, bới cơm cho Nguyên Bảo.

-"Cha, ca ca còn chưa ăn". Nguyên Bảo nhìn đồ ăn trên bàn, cầm đũa hỏi cha bé.

-"Đại Lực còn ngủ, chưa ăn được, chúng ta để lại đồ ăn, chờ ca ca tỉnh dậy thì ăn". Thẩm Mĩ Hoa đem ớt để sang một bên, cầm bát, gắp mỗi món một ít.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo còn đang nhìn, chưa động đũa thì đưa tay gắp thức ăn cho bé rồi nói: "Mau ăn đi, một lát nữa là đồ ăn nguội rồi". Bé vừa khóc thương tâm như vậy, cần ăn nhiều để bồi bổ.

Nguyên Bảo cầm đũa nhìn đồ ăn trong bát nương gắp cho mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy nàng đang mỉm cười với bé, lập tức cúi đầu ăn từng miếng, lại thường xuyên vừa ăn vừa vụng trộm nhìn nương.

Thẩm Mĩ Hoa gắp đồ ăn cho Nguyên Bảo lại nghĩ đến việc ăn chỗ ớt kia như thế nào. Hiện tại trong nhà vẫn chưa có gì để nấu nướng, nếu không ăn ớt nàng khẳng định chịu không nổi.

Nghiêm Ngật đưa tay gắp thức ăn lại thấy nàng vẫn luôn nhìn ớt trong cà men, thỉnh thoảng lại nhíu mày.

-"Không thích ăn ớt khô sao?".

-"Tôi đang nghĩ xem nên ăn như thế nào, trong nhà hiện tại không có gì nấu chung được cả". Thẩm Mĩ Hoa đang sầu nên ăn ra sao thì đột nhiên hắn hỏi làm nàng giật cả mình.

Nghiêm Ngật quét mắt nhìn nàng một chút, tựa hồ như không nghĩ tới nàng sẽ phiền não chuyện này.

-"Lần sau mua đồ ăn về rồi dùng bếp xào lại với ớt".

Thẩm Mĩ Hoa vừa nghe hắn nói, mắt sáng lên, đúng vậy, nàng có thể cắt vụn ớt khô ra rồi dùng bếp lò dưới kia xào chung với đồ ăn mua về mà. Còn lúc Nghiêm Ngật không ở nhà, nàng có thể lấy ớt bột trong tụ bảo túi trộn vào ăn chung.

Nghiêm Ngật liếc qua thấy nàng trong mắt đều là ý cười thì thu hồi ánh mắt, ăn cơm.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn Nghiêm Ngật, không nghĩ tới đầu óc hắn nhanh nhạy như vậy, đang cảm khái thì một trận buồn nôn dâng lên, nàng buông đũa, che miệng lại, chạy nhanh vào nhà tắm.

-"Cha, nương.......". Nguyên Bảo thấy nương nôn khan không biết làm sao nhìn cha mình.

-"Ăn cơm đi". Nghiêm Ngật kêu bé nhanh ăn cơm còn mình thì đứng dậy đi vào nhà tắm.

Tất cả đồ ăn vừa mới ăn đã nôn ra toàn bộ, Thẩm Mĩ Hoa thấy cả người đều khó chịu, đưa tay lau nước tràn ra từ khóe mắt.

Tay chống vào chân chuẩn bị đứng dậy, vừa quay người lại thì thấy Nghiêm Ngật đứng ở bên cạnh nhìn.

-"Ăn cơm đi, tôi không sao đâu". Thẩm Mĩ Hoa kêu hắn quay về ăn cơm, hắn đứng ở đây nàng không nôn được.

Vừa dứt lời, một giây sau cảm giác ghê tởm kia lại ùa tới, nàng khom lưng ói xuống.

Nghiêm Ngật nhìn đến khi Thẩm Mỹ Hoa không còn nôn được gì nữa thì đi rót một cốc nước nóng, đưa tới trước mặt nàng.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn cốc nước xuất hiện trước mặt mình thì ngẩng đầu một cái, đưa tay nhấp từng ngụm nước nhỏ, uống được nửa cốc thì thấy dạ dày cũng bớt khó chịu.

-"Anh đi ăn đi, không cần để ý tới tôi". Thẩm Mĩ Hoa uống hơn nửa cốc nước thì phát hiện hắn vẫn đang đứng cạnh mình.

Hắn không cần đứng ở đây chờ nàng.

Nàng nói xong thấy người bên cạnh vẫn không động đậy thì cũng không đuổi hắn đi nữa, lại ngồi một lúc rồi mới đứng dậy.

Đi lại vào bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn, nàng không có muốn ăn, nhưng trong bát vẫn còn hơn một nửa , hiện tại lương thực thiếu thốn như vậy, không ăn sẽ rất lãng phí. Nghĩ nghĩ lại ngồi vào ghế, ăn từng ngụm cơm còn lại trong bát.

Nghiêm Ngật thấy nàng ăn rất miễn cưỡng thì nói: "Ăn không nổi nữa thì đừng cố".

Thẩm Mĩ Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, những đồ ăn này không đổ được, nếu bị người ta biết được thì sẽ nói như thế nào.

Nghiêm Ngật thấy nàng kiên trì muốn ăn thì không nói thêm nữa, trong phòng trở nên yên tĩnh, mấy người bọn họ đều yên lặng ăn thức ăn của mình.

Sau bữa cơm, Nghiêm Ngật đứng dậy thu thập bát đũa.

-"Anh không đi trong đội sao?". Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn đang thu thập bát đũa, không giống chút nào là muốn đi vào trong đội, mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã 2 giờ rưỡi.

-"Xin nghỉ rồi". Nghiêm Ngật nói xong thì cầm bát đi ra phòng bếp.

Thẩm Mĩ Hoa nghe hắn đã xin nghỉ, trong đội không dễ xin nghỉ phép, không thì một năm nay hắn cũng không không về nhà ngày nào.

Nguyên Bảo ngồi trên ghế không nhúc nhích, thường thường nhìn xem nương ở đối diện.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo nhìn mình, nhớ lại dáng vẻ vừa nãy bé khóc, ngẩng đầu nhìn bé hỏi: "Nguyên Bảo mới nãy ở trong phòng khóc là vì nương thơm ca ca không thơm con sao?".

Nàng nói xong thì Nguyên Bảo đang ngồi đối diện cúi không nhìn nàng, hai tay bé xoắn xoắn vào nhau.

Thẩm Mĩ Hoa thấy phản ứng này của bé, biết mình đã đoán đúng, nguyên lai Nguyên Bảo khóc thật sự vì nàng không có thơm bé, tâm thắt lại.

Nàng lúc ấy chỉ nghĩ đến Đại Lực không lo cho Nguyên Bảo, không biết bé cũng muốn nàng thơm.

-" Nguyên Bảo, con lần sau nghĩ muốn gì thì nói ra được không, giấu trong bụng nương không biết được".

Về sau nàng sẽ chú ý thêm, nhưng chuyện như vậy khẳng định còn có thể phát sinh, nếu bé không nói thì nàng không phải lần nào cũng đoán ra được.

Nàng nói xong đi đến trước mặt Nguyên Bảo, khom lưng: "Nương vừa nãy quên thơm Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cho nương thơm bù được không?". Nói xong thì cúi đầu hôn trán bé.

Nguyên Bảo đang ngồi trên ghế không nghĩ tới nương sẽ thơm mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, tay nhỏ nắm thật chặt tay vịn ghế.

Thẩm Mĩ Hoa thấy bộ dáng giật mình của Nguyên Bảo, cúi đầu cười hôn bé một ngụm : "Nương làm Nguyên Bảo khóc thương tâm như vậy, hôn thêm một cái".

Nàng hôn xong, Nguyên Bảo ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Nghiêm Ngật từ trong phòng bếp đi ra thấy Thẩm Mĩ Hoa từ trên băng ghế đi tới gần Nguyên Bảo, khom lưng, thơm bé.

Hắn đứng ở trước cửa phòng bếp nhìn xem một màn này, không có tiến lên .

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo vẫn ngồi trên băng ghế không nhúc nhích, như bé ngốc vậy, vừa định đưa tay xoa xoa đầu bé thì thấy Nguyên Bảo hai mắt đỏ ửng, đứng dậy chạy về phòng.

Nàng đứng im tại phòng khách, không có đuổi theo, để Nguyên Bảo tiêu hóa, không phải mỗi đứa nhỏ từng chịu tổn thương đều có thể nhanh chóng tiếp thu người từng tổn thương mình.

Thẩm Mĩ Hoa đứng dậy chuẩn bị rửa mặt, quay người lại liền thấy Nghiêm Ngật đang đứng ở cửa phòng bếp như là đang quan sát nàng.

Nàng nhớ lại hành động vừa rồi của mình, nương thơm con trai là chuyện bình thường, không có gì khác lạ, trấn định đi qua người hắn vào bếp múc nước.

Rửa mặt xong lại nghĩ đến việc Đại Lực ra mồ hôi, quay lại dặn Nghiêm Ngật: "Đại Lực vẫn đổ mồ hôi suốt, anh múc nước lau cho bé".

Nguyên Bảo bây giờ hẳn là không muốn thấy nàng.

Nàng nói xong đứng dậy về giường nằm xuống, hôm nay là một ngày quá mệt mỏi, nàng có chút buồn ngủ, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Sau khi mặt trời xuống núi, Nguyên Bảo thấy cha ra ngoài mua cơm thì nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nương, nhìn thấy nàng nằm trên giường, liền đứng ở cửa một lúc, lại bước chân đến cạnh giường, tay tay cào mép giường, nhìn nương mình ngủ, không nhúc nhích.

Rồi bé lại thật cẩn thận bò xuống cạnh giường, đưa mặt tới gần nương, nhẹ nhàng thơm nàng một cái, hôn xong thì vèo cái đem miệng rời đi, thấy nương không có động tĩnh, qua vài giây lại tới gần thơm thêm cái nữa.

Thẩm Mĩ Hoa trong lúc mơ màng thấy mặt có chút ngứa, đưa tay gãi gãi mặt rồi chôn đầu vào gối ngủ tiếp.

Nghiêm Ngật mua xong cơm tối trở về, thấy cửa phòng bị hé ra, đưa tay mở hẳn cửa ra.

Người trên giường nằm nghiêng, tóc tai lộn xộn ở trên gối, cau mày như gặp ác mộng.

Thẩm Mĩ Hoa nghe thấy có tiếng kêu mình rời giường, mở mắt liền thấy Nghiêm Ngật đứng ở bên cạnh kêu nàng dậy ăn cơm.

-"Tôi không muốn ăn". Nàng nói xong nghiêng người đi ngủ tiếp.

Nghiêm Ngật nhìn lại người trên giường vài giây rồi quay người đi ra ngoài.

Nửa đêm, Thẩm Mĩ Hoa bị nóng đến tỉnh, mơ mơ màng màng phát hiện tay nàng đang cầm từng khối đồ vật, có chút cứng, theo bản năng nhéo nhéo, còn chưa sờ ra đó là thứ gì thì tay đã bị giữ lại.

Mở mắt ra, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ xem tình hình bây giờ, nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất, nàng đang từ phía sau ôm Nghiêm Ngật, một tay ôm hông hắn, tay còn lại thì luồn vào trong niết cơ bụng hắn.

Nghiêm Ngật kéo tay nàng ra, xoay người nhìn chằm chằm cái nữ nhân từ lúc hắn lên giường liền không thành thật.

Thẩm Mĩ Hoa huyết áp nháy mắt tăng vọt, nàng chỉ cảm thấy mặt nóng muốn cháy, nàng sao lại có thể làm ra loại chuyện này, ánh mắt nhìn bàn tay gian ác kia, có chút không dám tin.

Nàng cố gắng trấn định, giọng nói vững vàng: "Tôi đi nhà xí". Nói xong lập tức chống giường đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.

Nghiêm Ngật nhìn Thẩm Mĩ Hoa bước chân có chút lộn xộn, mãi đến khi nàng ra khỏi phòng mới thu hồi ánh mắt.

Thẩm Mĩ Hoa ra khỏi cửa, đưa tay phải gian ác của mình lên nhìn. Ngươi sờ cái gì, đó là thứ ngươi có thể sờ sao? Trong đầu không tự chủ được hiện ra cảm xúc sờ vào khi đó, mặt nóng lên, lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.

Nàng giải quyết xong nhu cầu sinh lý, nghĩ đến cảnh tượng làm cho người ta hít thở không thông vừa rồi, ngồi ở phòng tắm cọ xát một hồi mới định trở về, nghĩ đến hồi chiều sau khi nàng đi ngủ thì không có dậy, không biết bọn Đại Lực như thế nào rồi.

Đẩy cửa phòng bọn nhỏ ra, trong phòng rất tối, không giống phòng nàng cùng Nghiêm Ngật có ánh trăng một chút cũng không thấy gì. Nàng đành đi ra phòng khách lấy một ngọn nến, vừa đến bên giường liền thấy chân bọn nhỏ lộ ra ngoài, chăn đá sang một bên.

Nhìn cảnh tượng trên giường thì nàng đã biết vì sao Đại Lực lại bị sốt, buổi tối hai đứa nhỏ ngủ thích đá chăn.

Nàng buông ngọn nến trong tay ra, đem chăn đắp kín lại cho chúng, ngồi cạnh giường đưa tay sờ trán Đại Lực, lại sờ trán chính mình, nhiệt độ không khác lắm, không sốt nữa.

Hai đứa bé ngủ rất say sưa, nàng lại đứng dậy đi về phòng, nàng đã đi rất lâu, giờ mà còn không về thì không biết nên giải thích như thế nào.

Thẩm Mĩ Hoa tắt ngọn nến, nhẹ nhàng đóng cửa rồi về phòng.

Đại Lực mở mắt nhìn mợ đi ra ngoài, lức nàng xoay người đóng cửa thì lại nhắm lại, mãi đến khi cửa đóng hẳn mới mở mắt ra lần nữa.

Thẩm Mĩ Hoa đứng ngoài cửa do dự vài giây mới đưa tay đẩy cửa bước vào, Nghiêm Ngật đang ngủ, lưng quay về phía cửa.

Nàng nhẹ nhàng đi đến cạnh giường vén chân lên rồi nằm vào, nhắm mắt lại không nhúc nhích, để chính mình nhanh buồn ngủ. Qua một hồi lâu nàng một chút buồn ngủ cũng vẫn không có, mãi đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

-"Ca ca, ăn cơm thôi, có bánh báo". Nguyên Bảo thấy cha mình để bánh bao trên bàn thì nhanh chóng gọi ca ca ở trong phòng ra ăn cơm.

Thẩm Mĩ Hoa trong lúc mơ màng nghe có bánh bao ăn, lập tức từ trên giường đứng dậy, tối qua sau nửa đêm thì nàng đói bụng, ngại Nghiêm Ngật ngủ bên cạnh nên không dám lấy đồ ăn từ trong tụ bảo túi ra ăn.

Nàng mặc xong quần áo ra cửa phòng liền thấy Nguyên Bảo cùng Đại Lực đi ra.

-"Sớm". Nàng cùng hai bé chào hỏi rồi đi phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Nguyên Bảo nhìn bóng lưng nương, bé đưa tay sờ sờ miệng, rồi lôi kéo ca ca nhanh đi ăn cơm.

Thẩm Mĩ Hoa sửa soạn xong đi ra thì Nghiêm Ngật đã dọn xong bát đũa,múc cháo cho bọn nhỏ, vị trí của nàng cũng có 1 chén cháo.

Nàng ngồi trên băng ghế uống cháo ăn bánh bao.

-"Một lát nữa em đem theo Đại Lực đi truyền nước biển, tôi sẽ dẫn Nguyên Bảo đi vào trong đội, giữa trưa lúc ăn cơm sẽ đưa thằng bé trở bề". Nghiêm Ngật thấy nàng đã ăn xong mới nói đã kế hoạch của mình.

-"Có thể mang theo Nguyên Bảo vào trong đội sao?". Thẩm Mĩ Hoa nghe hắn nói, có chút kinh ngạc, nàng không nghe lầm chứ.

Nghiêm Ngật ân một tiếng.

Nguyên Bảo ngồi bên cạnh thấy cha muốn dẫn bé vào trong đội thì vội vàng uống cháo trong bát, bé muốn đi cùng cha, trong phòng cha có rất nhiều thứ vui.

-"Ca ca, chờ ca khỏi bệnh chúng ta cùng đi văn phòng của cha chơi". Nguyên Bảo lôi kéo tay Đại Lực nói.

Đại Lực gật đầu đáp ứng, bé cũng muốn đi trong đội cùng cữu cữu.

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nghiêm Ngật gật đầu , không có hỏi thêm, nếu hắn muốn dẫn theo Nguyên Bảo thì không có gì tốt hơn, một mình nàng dẫn theo hai đưa nhỏ thì rất không tiện.

Sau bữa ăn, Nghiêm Ngật đem bát đũa đi rửa, còn nàng thì vào phòng cầm khăn quàng cổ của Nghiêm Ngật đi ra.

-"Anh quàng khăn cho Nguyên Bảo, đừng để bị cảm lạnh". Thẩm Mĩ Hoa đưa cho Nghiêm Ngật một cái khăn choàng nửa cũ nửa mới, chính mình thì khom lưng mặc kín cho Đại Lực, không để chút gió nào lọt vào.

Tối qua nàng đi qua phòng bọn nhỏ nhìn, thấy cả hai đứa đều đã chăn, hôm nay không thể để bị lạnh vào nữa.

Nghiêm Ngật tiếp nhận khăn quàng cổ trên tay nàng, rồi quàng cho Nguyên Bảo, hai người phân biệt mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài.

Hôm nay bệnh viện không có nhiều người, nên không cần xép hàng. Đại Lực truyền nước xong cũng chưa tới 10 giờ, nàng liền mang theo đứa nhỏ đi về.

-"Mỹ Hoa". Hồ Ái Bình nhìn thấy Thẩm Mĩ Hoa đi đằng trước liền mở miệng hô lại.

Thẩm Mĩ Hoa nghe thấy có người gọi nàng, xoay người lại liền thấy một cô gái vẫy vẫy gọi bọn họ.

Vừa nhìn kĩ thì phát hiện đó là Hồ Ái Bình, là bằng hữu tốt duy nhất của nguyên chủ tại căn cứ, mỗi lần đến đều cùng cô ấy ở chung một chỗ.

-"Mỹ Hoa, vết thương cô ổn chưa?". Hồ Ái Bình đi lên phía trước, nhìn Thẩm Mĩ Hoa bị băng kín toàn bộ gương mặt.

Buổi sáng nay cô mới biết Mỹ Hoa đến đây, còn cùng nữ nhân Vương Mạn kia đánh nhau một trận.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn Hồ Ái Bình đang mười phần nhiệt tình lôi kéo mình thì dừng lại một chút nói: "Tốt hơn nhiều rồi".

Hồ Ái Bình nghe nàng nói đã đỡ hơn nhiều thì yên tâm gật đầu, tức giận nói: "Việc của cô cùng Vương Mạn tôi đã nghe rồi, cô ta đúng là điên rồi, chờ lần sau gặp lại tôi sẽ giúp cô dạy cho cô ta một bài học".

Thẩm Mĩ Hoa nhìn cô gái trước mặt, nghĩ đến lần trước nguyên chủ cùng Vương Mạn đánh nhau, khi Hồ Ái Bình chạy đến hiện trường không nói hai lời liền cùng nguyên chủ đánh Vương Mạn.

Cô ấy đối xử với nguyên chủ rất tốt, cái gì cũng không màng, hết sức nghĩa khí.

-"Sao cô lại đến bệnh viện?". Thẩm Mĩ Hoa không có nối tiếp câu nói muốn đánh Vương Mạn của Hồ Ái Bình, Vương Mạn sẽ có sự trừng phạt thích hợp.

-"Dạ dày tôi có chút khó chịu, liên tục muốn ói". Hồ Ái Bình nói xong lại bắt đầu thấy dạ dày không thoải mái, thấy buồn nôn.

Thẩm Mĩ Hoa nghe cô ấy nói buồn nôn, phản xạ có điều kiện nghĩ đến mang thai, lại nhìn qua Hồ Ái Bình. Cô ấy năm ngoái kết hôn, đối tượng là Lý chỉ đạo viên của căn cứ.

Hồ Ái Bình thấy Thẩm Mĩ Hoa nhìn bụng mình, không hiểu hỏi: "Cô nhìn bụng tôi làm gì?".

-"Thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi kiểm tra đi, không lát nữa lại đông". Thẩm Mĩ Hoa không có đề cập đến chuyện mang thai, nói ra sự việc không xác định cuối cùng không phải lại thành trò cười.

-"Tôi đi trước đây, có thời gian sẽ tới tìm cô nói chuyện". Hồ Ái Bình nhìn đám người ở cửa bệnh viên, phất phất tay với Thẩm Mĩ Hoa, rồi chạy nhanh vào phòng khám.

Thẩm Mĩ Hoa chờ Hồ Ái Bình vào phòng bệnh thì dắt tay Đại Lực đi về.

Trời hôm nay có nắng, phơi người ở ngoài rất ấm áp, vừa dắt Đại Lực nàng vừa nghĩ.

Triệu Ngọc Hà quét rác trong nhà ra thì thấy Thẩm Mĩ Hoa dắt Đại Lực lên lầu: "Mới từ bệnh viện về à?".

Thẩm Mĩ Hoa gật đầu cười.

-" Nguyên Bảo đâu? Nghiêm Ngật đưa vào trong đội rồi hả?". Triệu Ngọc Hà không thấy Nguyên Bảo, nghĩ đến việc ngày hôm qua chị đưa đứa nhỏ tới cho Nghiêm Ngật thì có chút băn khoăn.

Người ta đem con nhờ chị trông, chị lại không trông được mà gửi lại về.

-" Nghiêm Ngật đưa đi, giữa trưa anh ấy sẽ đưa về". Thẩm Mĩ Hoa dắt Đại Lực đi đến cửa.

-"Mỹ Hoa, ngày hôm qua thật xin lỗi, Nguyên Bảo cứ khóc suốt, chị thật sự dỗ không nổi mới đưa đến chỗ Nghiêm Ngật". Triệu Ngọc Hà áy náy nói.

Thẩm Mĩ Hoa không nghĩ đến Triệu Ngọc Hà sẽ nói đến việc này, vẫy vẫy tay với nàng : "Chuyện nhỏ ý mà, chị không cần xin lỗi đâu". Nói xong thì bảo chị đừng chú ý.

Triệu Ngọc Hà thấy Thẩm Mĩ Hoa thật sự không để ý mới kéo tay nàng vỗ vỗ.

Thẩm Mĩ Hoa: "Nói đến đây em còn muốn cám ơn chị Ngọc Hà ngày hôm qua đã giúp đỡ".

Ngày hôm qua nếu không phải Triệu Ngọc Hà đi lên ngăn nàng cùng Vương Mạn thì cũng không biết sẽ đánh tới khi nào. Nếu sơ ý một cái đụng tới đứa nhỏ trong bụng thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Triệu Ngọc Hà thấy Thẩm Mĩ Hoa khách khí như vậy, cười nói: "Khách khí cái gì, hàng xóm láng giềng, để tôi xem mặt cô đỡ hơn chút nào chưa".

Ngày hôm khi chị ôm Vương Mạn, thấy mặt Mỹ Hoa cũng bị cào vài vết, nhưng cũng không để lại sẹo được.

Thẩm Mĩ Hoa kéo khăn quàng cổ xuống: "Đã tốt hơn nhiều, cũng đã đóng vẩy rồi chị".

Thuốc mà Nghiêm Ngật bôi cho nàng rất hiệu quả, sáng nay nhìn đã thấy vết thương bắt đầu đóng vảy.

Triệu Ngọc Hà thấy miệng vết thương trên mặt Thẩm Mĩ Hoa đã bắt đầu kết vảy, không sai biệt lắm thì mấy ngày là tốt.

-"Cô tuyệt đối đừng cùng Vương Mạn đánh nhau nữa, ngày hôm qua cha Đại Hổ về nói chuyện này ầm ĩ đên tai tư lệnh rồi". Triệu Ngọc Hà nghĩ đến lời tối qua cha Đại Hổ nói thì vẫn là nhắc nhở Thẩm Mĩ Hoa một tiếng.

Hai người này đã ở căn cứ đánh nhau hai lần, ảnh hưởng hết sức không tốt.

Thẩm Mĩ Hoa nghe tư lệnh đã biết việc này,nghĩ đến tình huống lúc ấy, trong lòng có chút bận tâm, liền nói: "Trong đội có nói sẽ xử lí như thế nào chưa?".

-"Còn chưa thấy, trong đội còn đang thương lượng, cô ấy ngày nay ở yên trong nhà, có khi qua mấy ngày liền tốt thôi".Triệu Ngọc Hà nói.

Thẩm Mĩ Hoa gật đầu đáp ứng, nói: "Chị Ngọc Hà, em đưa Đại Lực về nhà trước, bên ngoài còn lạnh, đứa nhỏ thân thể còn chưa khỏi hẳn".

-"Đi đi". Triệu Ngọc Hà nhìn Đại Lực đứng bên cạnh, đưa tay sờ sờ đầu bé, kêu bọn họ nhanh đi đi.

Thẩm Mĩ Hoa mang Đại Lực về phòng rồi đóng cửa lại.

-"Con muốn uống nước hay không". Thẩm Mĩ Hoa đem khăn quàng cổ cởi ra rồi hỏi Đại Lực.

Đại Lực nhìn mợ rồi gật đầu, không có cự tuyệt.

Thẩm Mĩ Hoa thấy bé gật đầu, cúi nhìn, Đại Lực hôm nay đặc biệt nghe lời, buổi sáng lúc ở bệnh viện, nàng muốn nắm tay bé, bé cũng không có từ chối, giờ rót nước cho bé uống cũng không có cự tuyệt.

Đang muốn mở miệng hỏi bé thì thấy cửa bị mở ra, Nghiêm Ngật đem theo Nguyên Bảo bước vào.

Sao bọn họ lại về sớm thế?

Nghiêm Ngật thấy ánh mắt nghĩ hoặc của Thẩm Mĩ Hoa thì giải thích: "Nguyên Bảo nháo muốn về gặp Đại Lực".

Thẩm Mĩ Hoa ân một tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước cho Đại Lực.

Nàng bưng ra hai cốc nước nóng, thấy Đại Lực cùng Nguyên Bảo ngồi trên băng ghế, dựa sát vào nhau nói chuyện, Nghiêm Ngật thì ở trên bàn bày thức ăn, nhìn bóng lưng hắn nàng lại nhớ đến việc chị Ngọc Hà nói.

Việc của nàng cùng Vương Mạn có ảnh hưởng đến hắn không? Việc lúc ấy hai người đánh nhau không ai không biết.

-"Lúc nãy tôi đi về gặp chị Ngọc Hà, chị ấy nói trong đội đã biết chuyện tôi cùng Vương Mạn đánh nhau". Thẩm Mĩ Hoa đem nước đưa cho hai đứa nhỏ, rồi đi đến cạnh bàn cơm hỏi.

Nguyên nhân nàng cùng Vương Mạn đánh nhau là vì nguyên chủ, nhưng người cùng cô ta đánh nhau thật sự là nàng, Thẩm Mĩ Hoa không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến người khác.

Thẩm Mĩ Hoa vừa nói xong liền thấy ánh mắt Nghiêm Ngật dừng lại trên người nàng, ánh mắt đó y hệt lúc nàng bị lộ sơ hở lúc ở nhà Thẩm mẫu, như là muốn đem nàng nhìn thấu vậy.

Nàng lập tức phản ứng lại, nguyên chủ trước kia gây sự xong chưa bao giwof hỏi vấn đề này, tâm xiết chặt, tay không tự chủ được mà nắm cạnh bàn.

-"Cha, con đói bụng". Nguyên Bảo thấy cha cùng nương đứng im không nói lời nào, liền lôi kéo ca ca đến bàn ăn ngồi lên ghế.

Nghiêm Ngật liếc nhìn bàn tay đang nắm mặt bàn của nàng, thu hồi ánh mắt: "Ăn cơm đi".

Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn không tiếp tục truy vấn thì nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên băng ghế cúi đầu ăn cơm.

Trên bàn ăn không ai mở miệng nói câu gì, hết sức yên lặng, thỉnh thoảng lại có Nguyên Bảo nói hai câu rồi gắp thức ăn cho ca ca.

Ăn xong Nghiêm Ngật phải nhanh chóng quay lại trong đội nên không rửa bát đũa.

-"Cữu cữu, cữu cữ nhớ về sớm nhé". Đại Lực lôi kéo tay Nghiêm Ngật, không muốn hắn đi.

-"Không thoải mái chỗ nào thì nói cho mợ biết". Nghiêm Ngật cúi đầu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đem bé ôm vào lòng một lúc rồi mới buông ra.

Đại Lực vòng hai tay ôm cổ cữu cữu, luyến tiếc mà buông ra, rồi cùng Nguyên Bảo đứng tại chỗ tạm biệt hắn.

Thẩm Mĩ Hoa đứng trong phòng bếp nghe thấy tiếng đóng cửa, vươn đầu ra thì thấy Nghiêm Ngật đi rồi, nhẹ nhàng thở ra, bả vai gục xuống. Từ sau khi hỏi câu kia, cả người nàng vẫn luôn rơi vào trạng thái căng thẳng.

Nguyên Bảo thấy nương ở trong phòng bếp rửa bát thì liền cùng ca ca về phòng chơi.

Thẩm Mĩ Hoa hít sâu một hơi, không tiếp tục suy nghĩ thêm, đem bát đũa ra rửa, rồi thu dọn trong ngoài một lần, sau đó đẩy cửa phòng bọn nhỏ ra.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo đang ở trong phòng thì thầm nói nhỏ, thấy nàng tiến vào thì lập tức im bặt.

-"Ngủ đi, có gì ngủ dậy lại nói". Đại Lực hiện tại còn yếu, ngủ nhiều sẽ nhanh khỏe lại hơn.

Nguyên Bảo thấy nương kêu bọn chúng nhanh đi ngủ, đầu nhỏ khẽ lay, rồi rúc đầu lại gần ca ca nhắm mắt ngủ.

Thẩm Mĩ Hoa đắp chăn cho hai đứa xong, ngồi cạnh chờ chúng thật sực ngủ mới về lại phòng mà nằm xuống.

Có lẽ bởi vì đang mang thai, nàng bây giờ đặc biệt dễ buồn ngủ.

Nghiêm Ngật cầm văn kiện về nhà, Đại Lực cùng Nguyên Bảo liền xông tới phía hắn.

-"Nương đâu". Nghiêm Ngật hỏi, trong phòng khách chỉ có hai đứa nhỏ, không thấy Thẩm Mĩ Hoa.

-"Nương đang ngủ, mãi vẫn chưa tỉnh". Nguyên Bảo thấy cha tìm nương, ngay lập tức liền trả lời.

Bé cùng ca ca đã đi vào nhìn vài lần mà nương vẫn không tỉnh.

Nghiêm Ngật cùng bọn nhỏ nói chuyện một lúc liền đứng dậy về phòng, đi đến bên cạnh nhìn người đang ngủ say trên giường, một lát sau lại đưa tay vén tóc ở  tai nàng lên, nhìn thấy sau vành tai là nốt ruồi đỏ quen thuộc, lại nhìn người trên giường, thật lâu sau không có động tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top