Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Mĩ Hoa đứng trong phòng bếp nghe thấy có động tĩnh, liền quay đầu ra thì thấy Nghiêm Ngật đang đứng ôm hai đứa nhỏ, nhìn nàng.

Nàng không nhìn thẳng vào mắt hắn, mỗi lần nhìn vào mắt hắn, nàng đều có cảm giác khủng hoảng khi bị nhìn thấu.

Thẩm Mĩ Hoa trốn tránh tầm mắt Nghiêm Ngật, quay ra nhìn thoáng cà men hắn để trên bàn, nói: "Bọn nhỏ vừa ăn đào tô, đợi thêm một lát rồi lại ăn cơm".

Vừa nãy nàng để cho bọn nhỏ ăn đào tô mà quên mất một lúc nữa là đến giờ cơm, bọn nhỏ hiện tại hẳn là vẫn chưa đói.

Nguyên Bảo nghe nương nói đợi lát nữa mới ăn cơm thì vội vàng đem chỗ đào tô còn lại nhét vào miệng, hai tay ôm cổ cha, sốt ruột nói: "Con muốn ăn cơm".

Bé đói, bé muốn ăn cơm mà cha mua về.

Thẩm Mĩ Hoa: ".......................".

-"Tôi đi lấy bát đũa". Nàng rửa sạch bát đũa trên tay, đem đến bàn rồi kêu ba người kia ra bàn ăn.

Nghiêm Ngật buông Nguyên Bảo cùng Đại Lực xuống, mang theo hai đứa đến bàn ăn.

Thẩm Mĩ Hoa mở cà men ra, nhìn thấy tầng cuối cùng là cháo thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nghiêm Ngật: "Anh mua cháo sao?".

Nghiêm Ngật thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui sướng của nàng thì thản nhiên nói: "Lúc mua thức ăn thấy có, liền tiện thể mua về".

Thẩm Mĩ Hoa lại nhìn cháo trên bàn, hẳn là tối qua hắn nhìn thấy nàng đổ nước nóng vào cơm nên hôm nay cố ý mua cháo về, nghĩ đến ớt lần trước cùng cháo lần này, trong lòng có chút cảm động, ngước mắt nhìn Nghiêm Ngật.

Nguyên Bảo thấy nương chỉ nhìn cha mà không lấy thức ăn ra, đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn nuốt nước miếng, lại kéo tay cha bé, nhỏ giọng nói: "Cha, Nguyên Bảo muốn ăn cơm".

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo kêu ăn, thu hồi ánh mắt, dọn nốt chén đũa, hắng giọng một cái: "Ăn thôi".

Bốn người ngồi trên bàn ăn đồ ăn trong bát.

Đại Lực với không tới thức ăn trước mặt cữu cữu, nhẹ giọng nói: "Cữu cữu, con muốn ăn cái kia". Nói xong lại đưa ngón tay nhỏ chỉ chỉ.

Nghiêm Ngật đưa tay gắp thức ăn bỏ vào bát Đại Lực, Nguyên Bảo ngồi cạnh thấy thế thì cũng đưa tay gắp thức ăn cho ca ca bé.

Thẩm Mĩ Hoa cười nhìn động tác của ba người bọn họ, đem bát cháo đã ăn xong để xuống. Mấy ngày nay nàng không có khẩu vị gì cả.

Nàng ngồi trên ghế chờ Nghiêm Ngật cơm nước xong, nghĩ đến việc ngày hôm naytrong đội cho người đến điều tra, thì nói: "Giữa lúc anh vừa mới đi, trong đội liền phái người đến hỏi chuyện của tôi cùng Vương Mạn". Rồi nàng lại đem đối thoại lúc đó nói lại cho hắn.

Nghiêm Ngật nghe xong thì ân một tiếng.

Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn chỉ ân, không nói thêm gì, có chút há hốc mồm, hắn không định nói gì sao?

Nghiêm Ngật liếc nhìn biểu tình của nàng: "Hai ngày nữa trong đội sẽ cho kết quả, không cần nghĩ nhiều".

Thẩm Mĩ Hoa nhìn biểu tình của hắn thì không nói thêm nữa, tiếp tục ngồi trên bàn chờ Nguyên Bảo cùng Đại Lực ăn, nhìn hai đứa đầu đầy mồ hôi thì đột nhiên nhớ tới một việc: "Trong nhà có chậu không vậy?".

Nghiêm Ngật: "Dưới giường bọn nhỏ có".

Nàng nhẹ gật đầu nói: "Tôi đi xuống lầu đun nước nóng, chờ hai đứa nhỏ ăn xong thì tắm cho chúng".

Hai đứa Nguyên Bảo đã vài ngày không tắm, lại thêm Đại Lực bị sốt mấy hôm, ra không ít mồ hôi, lại sợ bé lạnh nên không dám tắm. Vừa tốt, giờ tắm cho cả hai luôn.

Nghiêm Ngật thấy nàng nói vậy, buông bát đũa xuống kêu nàng vào lấy chậu, còn hắn thì đi nấu nước.

Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn muốn đi nấu nước thì cũng không tranh, đứng dậy vào phòng bọn nhỏ tìm chậu.

Chậu gỗ dưới giường rất lớn, đủ cho hai đứa Đại Lực cùng Nguyên Bảo vào ngâm.

Thẩm Mĩ Hoa bưng chậu ra thì thấy hai đứa bé vẫn đang ngồi trên bàn sững sờ, không có động tĩnh, từ lúc nàng kêu muốn tắm rửa cho chúng, thì hai bé vẫn ngồi ngốc, bất động ở đó.

-"Cơm sắp nguội rồi, hai đứa mau ăn nốt đi". Nàng nói xong thì lấy nước nóng còn sót lại trong bình đổ vào chậu để tráng. Cái chậu này có vẻ như đã một thời gian không ai dùng đến.

Nước nóng nấu xong, Nghiêm Ngật liền xách một thùng lên đổ vào chậu.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn nhiệt độ trong phòng tắm, cảm thấy đủ rồi, liền nói với Nghiêm Ngật: "Tôi đi tắm cho bọn nhỏ, anh lại nấu thêm một nồi nước nóng mới đi".

Tắm cho hai đứa xong thì nàng cũng muốn tắm.

Nghiêm Ngật nhìn động tác thử nước ấm thuần thục của nàng, ánh mắt dừng lại mấy giây nhìn thân ảnh đang ngồi dưới đất, sau đó ân một tiếng, đi xuống lầu nấu thêm nước.

-"Mau tới tắm nào". Thẩm Mĩ Hoa hơi nóng bị tản ra ngoài, liền từ trong phòng tắm vươn đầu ra gọi hai đứa nhỏ.

-"Ca ca........". Nguyên Bảo thấy nương kêu bọn chúng đi qua, tay nhỏ khẩn trương nắm tay ca ca, không dám động.

Đại Lực nắm tay Nguyên Bảo rồi nhind mợ, có chút không dám tin là mợ thật sự muốn tắm cho bọn chúng, liền ngồi im trên ghế.

Thẩm Mĩ Hoa thấy hai đứa vẫn không nhúc nhích, đành phải tắm rửa rồi đi qua, đóng kĩ cửa lại không cho hơi ấm tràn ra ngoài: "Tắm nhanh rồi đi ngủ nào".

Nàng nói xong thì lôi kéo Đại Lực cùng Nguyên Bảo vào phòng tắm, hai đứa đứng trong phòng tăm ngơ ngác nhìn chậu nước trước mặt, nương thật sự muốn tắm rửa cho bọn chúng sao?

Thẩm Mĩ Hoa nhìn hai đứa nhỏ vẫn đang đứng ngơ ngác, nhanh chóng cưởi quần áo chúng ra. Một lát sau hai bé mới kịp phản ứng lại, không cho cởi.

Nàng cởi đồ của bọn nhỏ ra, cởi xong mới phát hiện xương sườn của hai đứa lộ ra rõ mồn một, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, nàng biết hai đứa nhỏ gầy, nhưng không nghĩ là sẽ gầy đến mức này.

Đợi Đại Lực cùng Nguyên Bảo lấy lại tinh thần thì cả hai đã ngồi trong chậu tắm, nước không qua bụng chúng, hai đứa không biết làm mà nhìn Thẩm Mĩ Hoa.

Thẩm Mĩ Hoa áp chế cỗ khó chịu trong lòng, cười nói: "Nếu đau thì nhớ bảo nhé!".

Nàng nói xong thì cầm khăn, kị cọ một hồi khắp người cho hai bé, đổi hai lần nước mới tắm xong.

Tóc của Đại Lực cùng Nguyên Bảo không dài, rất dễ gội. Nàng lau khô tóc, rồi dùng áo bông lần lượt ôm cả hai về phòng mặc quần áo.

-"Ngủ đi". Thẩm Mĩ Hoa đắp chăn cho bọn nhỏ xong thì cúi đầu hôn lên trán mỗi đứa một cái. Xong việc thì cầm khăn ra ngoài, nàng muốn tranh thủ tắm lúc Nghiêm Ngật đang ở dưới lầu nấu nước.

Trong phòng, Đại Lực cùng Nguyên Bảo vẫn nằm trên giường, thật lâu không có lấy lại tinh thần. Nguyên Bảo nhìn sang bên cạnh, tay nhỏ nắm cánh tay ca ca, rồi cả hai cùng nhìn về phía cửa phòng.

Thẩm Mĩ Hoa về phòng ngủ tìm quần áo, vừa bước ra liền thấy Nghiêm Ngật mang theo hai thùng nước nóng vào nhà.

Nghiêm Ngật đưa mắt nhìn thoáng qua quần áo trên tay nàng rồi lập tức dời mắt, mang nước nóng vào phòng tắm.

Nàng chờ Nghiêm Ngật để nước vào xong liền nói: "Bọn nhỏ đã tắm xong rồi, hay là anh đi xem chúng một chút".

Cửa phòng tắm không được kín và chắc chắc cho lắm, hắn ở phòng khách, động tĩnh lúc nàng tắm sẽ nghe được rất rõ ràng.

Nghiêm Ngật nghe nàng nói, liếc nhìn nàng một chút, xoay người đi tới phòng bọn nhỏ.

Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn đi rồi mới nhanh chóng bước vào phòng tắm rửa. Lúc bước ra thì cả người vô cùng thoải mái, thư thái.

Nếu có thể tắm mỗi ngày thì tốt rồi. Bếp lò ở lầu dưới, mỗi ngày nấu nước rồi mang theo bụng lớn xách lên thì rất không tiện, nàng lại nhìn về phía bếp, nghĩ đến việc lần trước nói với Nghiêm Ngật chuyện làm bếp lò, suy nghĩ một lát lúc rồi đẩy cửa về phòng.

Thẩm Mĩ Hoa đẩy cửa ra thì đã thấy Nghiêm Ngật ngồi trước bàn lật sách, nghĩ đến thùng nước mà nàng để lại kia thì liền nói: "Phòng tắm vẫn còn nước nóng, anh có muốn tắm rửa không?".

Chỗ nước nóng kia là nàng cố ý để lại cho hắn, nếu hắn không dùng thì nàng sẽ lấy ngâm chân.

Nàng vừa dứt lời, nam nhân đang ngồi trên bàn đã khép sách lại, ân một tiếng, đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, cầm quần áo muốn thay đi ra ngoài.

Thẩm Mĩ Hoa đi đến cạnh tủ , cầm khăn  ra bao quanh đầu, vừa định lên giường thì ánh mắt lại lơ đãng nhìn thấy quyển sách trên bàn, kia chẳng phải là quyển tối qua mà nàng mới đọc đó sao.

Nghiêm Ngật xem quyển sách nàng đọc tối qua?

Thẩm Mĩ Hoa đi đến trước bàn, đưa tay cầm quyển sách, lật vài trang, không thấy có gì khác thường. Nghiêm Ngật xem là nửa sau sách. Áp chế cảm giác khác thường trong lòng xuống, đem sách đặt về chỗ cũ, ngồi lại vào giường dùng khăn lau tóc. Trời lạnh, phải lau nhanh, nếu không ngọn tóc sẽ kết băng.

Nghiêm Ngật tắm xong thì đẩy cửa bước vào phòng.

Thẩm Mĩ Hoa nghe thấy tiếng mở cửa, biết là Nghiêm Ngật đã về, không ngẩng đầu, mở miệng nói: "Hôm nay tôi lấy phiếu mua 4 thước vải đi cung tiêu xã"

Phiếu vải hồi trước của nguyên chủ đã bị nàng dùng gần hết, chỉ còn lại 1 thước. Giữa trưa trước khi đi thì nhìn thấy có phiếu trong ngăn kéo, nghĩ sẽ cần đến liền cầm theo. Đến cung tiêu xã thì nàng đã dùng toàn bộ để mua vải.

Nghiêm Ngật nghĩ đến bọn nhỏ đã ngủ liền đóng cửa lại, thấp giọng nói: "Ngăn dưới vẫn còn phiếu vải".

Vẫn còn? Thẩm Mĩ Hoa dừng tay đang lau tóc lại. Lúc này mỗi năm 1 người được 3 thước phiếu vải, trước đó Nghiêm Ngật đã gửi phiếu vải về, hôm nay nàng lại dùng 4 thước, vậy mà vẫn còn phiếu. Hắn từ đâu có được nhiều phiếu vải như vậy?

Nghiêm Ngật quét mắt nhìn biểu tình kinh ngạc của nàng, nhàn nhạt nói: "Trong đội mấy hôm trước mới phát phiếu vải cho năm nay".

Thẩm Mĩ Hoa vừa lau tóc vừa nhẹ gật đầu, nghĩ đến việc làm bếp lò, nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi. Hai ngày trước nàng đã nhắc việc này, giờ lại nói không biết hắn có nghĩ rằng nàng hấp tấp không.

Nghiêm Ngật thấy nàng một bộ muốn nói lại thôi, cũng không nói gì, đi đến trước bàn nhìn quyển sách đã bị dịch chuyển, đưa tay đem nó để lại chỗ ban đầu, rồi lấy khăn lau tóc.

-"Anh bao giờ thì được nghỉ?". Thẩm Mĩ Hoa thấy hắn quay lưng lại về phía nàng mà lau đầu, nghĩ nghĩ vẫn mở miệng nói. Bếp lò làm xong không chỉ thuận tiện cho việc tắm rửa, mà còn tiện cho nàng nấu them chút đồ ăn ngon.

-"Vài ngày nữa".

Vài ngày nữa? Thẩm Mĩ Hoa mở to mắt, lần trước hắn nói được nghỉ sẽ làm mà, câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói liền nghe thấy giọng của hắn: " Mấy ngày nay em đem phòng bếp thu dọn đi, sau sẽ tìm người đến làm bệ bếp".

-"Tốt". Thẩm Mĩ Hoa lập tức đáp ứng, ngày mai nàng sẽ thu dọn phòng bếp luôn.

Nghiêm Ngật nói xong quay ra thì thấy nàng khẩn cấp gật đầu đáp ứng, ngọn tóc còn dính nước theo động tác của nàng rơi xuống giường: "Lau khô tóc đi". Nói xong liền mở văn kiện trên bàn ra.

Thẩm Mĩ Hoa theo tầm mắt của hắn nhìn giọt nước trên giường, mặt nóng lên, nhanh chóng cúi đầu lau tóc.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn thanh âm lau tóc của nàng.

Thẩm Mĩ Hoa lau khô tóc xong thì nhìn đồng hồ treo tường, giờ mới 7 giờ, đi ngủ luôn thì có chút sớm, mắt nhìn quyển sách ở gần Nghiêm Ngật, tối qua nàng mới xem được có chút, vẫn chưa xem xong.

Nhìn mấy lần, không biết có nên mở miệng hỏi hắn hay không, do dự vài lần vẫn là thôi, tính, dù sao đọc sách chính là để giết thời gian, cũng không phải rất thích.

Thẩm Mĩ Hoa ngồi trên giường nghĩ nghĩ, nhớ đến chỉ vừa mua lúc chiều, vừa lúc có thể khâu lại quần áo cho bọn nhỏ. Nàng liền đứng dậy, để khăn lau tóc trên giá áo, đi ra phòng khách, cầm lấy kim chỉ, đẩy cửa phòng bọn nhỏ ra.

Trong phòng Đại Lực cùng Nguyên Bảo đã ngủ, nàng nhẹ nhàng cầm lấy quần áo bọn nhỏ, đóng cửa lại về phòng.

Đèn trong phòng có chút tối, nàng ngồi trên giường xỏ chỉ vài lần đều không được, đành cầm quần áo đi đến dưới bóng đèn, thử xỏ lại.

Vào lần thứ ba Thẩm Mĩ Hoa xỏ không vào liền thấy trước mắt tối xầm lại, Nghiêm Ngật đi đến cầm kim chỉ trong tay nàng, rồi xỏ chỉ vào kim, hai ba cái đưa đến trước mặt nàng.

Thẩm Mĩ Hoa: "....................".

Trong chương này Mĩ Hoa đã bị quê mấy lần, đố các chế tìm được nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top