Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Yên nhẹ nhàng thở ra, sau đó phát hiện ra cái gì, tầm mắt dần dần dịch đến bàn tay bị hắn nắm, cô đột nhiên phát hiện mình còn là thủ khống*

*Chỉ người có niềm yêu thích, say mê đặc biệt với tay.

Tô Yên giật giật bàn tay bị tay hắn bao bọc, sau đó đưa bàn tay nhỏ bé còn lại của mình ra nắm lấy tay hắn, thấy hắn nhìn qua thì hơi ngượng ngùng nói:"Anh ủ tay giúp tôi đi, tay lạnh quá."

Lâu Tư Bạch cảm nhận được lòng bàn tay lạnh băng cô, hơi khựng lại nhưng vẫn không rút tay về.

Hai người sau đó đều không nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa hai người lại không tệ, Tô Yên ỷ mình đang chui trong áo khoác, hắn không nhìn thấy nên đành bạo đan mười ngón tay vào tay hắn, cuối cùng thấy hắn không nói gì nên được một tấc lại muốn tiến một thước:"Anh ngồi sang bên này đi, tôi dựa vào người anh nghỉ một lát, tôi hơi mệt rồi." Nói xong cố ý ngáp một cái thật to.

Lần này Lâu Tư Bạch không phản ứng, hắn nhớ hôm qua cô ngủ rất sớm, sáng nay cũng ngủ đến trưa mới dậy, làm sao có thể buồn ngủ lúc này được:"Ngồi truyền cho tử tế đi." Tô Yên hừ một tiếng, mông dịch dần về phía hắn, một hai phải tựa đầu vào vai hắn.

Ghế trong phòng này đều là ghế dài, mỗi cái ghế đủ chỗ cho hai người ngồi, hai bên đều có tay vịn, vừa vặn thích hợp cho người bệnh truyền nước, Lâu Tư Bạch ngồi ở ghế bên cạnh, giữa hai người cách cái tay vịn.

Lâu Tư Bạch thấy bộ dạng này của cô đành bất đắc dĩ đứng dậy ngồi sang bên cô, Tô Yên thực hiện được ý đồ thì cười cười, cường điệu nói một câu:"Tôi là bệnh nhân đó."

Sau đó thân mật tựa đầu vào vai hắn, còn kéo cánh tay hắn ở phía sau vòng ra trước, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau như lúc này. Nhìn từ xa rất giống một đôi tình nhân.

Sau một hồi náo loạn làm Lâu Tư Bạch đỏ bừng mặt, Tô Yên quấn lại áo khoác trên người, bổ sung một câu:"Anh cũng ngủ một chút đi, nhớ không được nhìn lén tôi đâu đó."

Trên mặt cô còn đầy nốt thủy đậu, quá xấu, không thể để hắn nhìn thấy.

Lâu Tư Bạch không nghe cô, sợ hai người đều ngủ thì lúc hết nước thuốc cũng không ai phát hiện ra.

Tô Yên nói ngủ là thật sự ngủ, có lẽ là vì đang truyền nước, vừa dựa vào người hắn không bao lâu đã nhắm mắt ngủ mất.

Lâu Tư Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua, cổ áo khoác che trên mặt cô, theo từng nhịp hô hấp cũng động đậy, nhìn có chút buồn cười.

Hắn duỗi tay kéo áo xuống để thông khí, thấy nốt thủy đậu trên mặt cô cũng rất bình tĩnh, hắn thấy so với bình thường cũng chẳng khác gì cả.

Chỉ là, hô hấp cực nóng của cô cứ phả vào bên cổ hắn, trong lòng là cơ thể mềm mại của cô, hắn đâu còn tâm tư mà chú ý tới gương mặt của cô nữa.

Tô Yên ngủ rất không an phận, bình thường ngủ trên giường cũng hay lăn qua lăn lại, giờ tựa vào người Lâu Tư Bạch cũng không yên, chốc lát lại trượt xuống.

Lâu Tư Bạch không có biện pháp, đành phải vươn một cái tay khác đem cô ôm vào trong ngực, để cô ngủ thoải mái hơn một chút.

Bởi vì động tác này, hắn hơi nghiêng người sang, cằm chạm vào trán Tô Yên, nhìn như hai người đang ôm nhau thật chặt.

Lâu Tư Bạch cảm nhận được thân thể mềm mại và hơi thở quen thuộc bỗng nhiên muốn thời gian trôi chậm lại.

Tô Yên ngủ một giấc thật sâu, Lâu Tư Bạch phải gọi cô vài tiếng cô mới mở mắt ra, Lâu Tư Bạch ngồi thẳng dậy, thanh âm trầm thấp nói:"Cô ngồi vững, tôi đi gọi y tá lại đây."

Đầu óc của Tô Yên còn có chút mơ màng, nghe hắn nói xong dựa theo bản năng mà gật gật đầu.

Lâu Tư Bạch nhìn cô một cái, không yên tâm quay người đi ra ngoài, không lâu sau đó liền dẫn hộ sĩ lại đây, y tá nhìn chai nước biển trước tiên, cảm thấy không sai biệt lắm, mới rút ống tiên trên mu bàn tay của Tô Yên, còn nói:"Ngày mai nhớ rõ cũng phải đến."

Tô Yên đứng lên, lấy áo khoác bọc bản thân lại, Lâu Tư Bạch đứng ở bên cạnh, khom lưng kiểm kê đồ vật.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top