Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho nên thời điểm ăn điểm tâm, đột nhiên Hàn Lệ Lệ làm khó dễ chất vấn cô, nói là cô lây bệnh, Tô Yên rất hợp tình hợp lý đem lời nói lúc sáng của Lâu Tư Bạch thuật lại một lần:"Cô vu oan ai đó, mấy ngày nay tôi ở chỗ bác sĩ, bác sĩ nói là bệnh này là thông qua hô hấp của bệnh nhân truyền nhiễm, sau khi khỏe cơ thể liền không có virus, sau khi cô trở lại tôi đã sớm khỏe, căn bản tôi không phải là người truyền nhiễm cho cô, nếu là tôi truyền nhiễm cho cô, đó cũng là thời điểm lễ Quốc Khánh, bệnh này vừa bị truyền nhiễm quá không được bao lâu liền phát bệnh, còn chờ đến bây giờ? Nhất định là lúc cô trên đường trở về ngồi xe khách bị lây nhiễm. Khoang xe kín, bị lấy bệnh là chuyện bình thường, còn trách lên đầu tôi, có nói lý lẽ hay không vậy?"

Hàn Lệ Lệ nghe thấy lời này liền tức giận nói không nên lời, cảm thấy chính là Tô Yên lây cho cô, mắt đỏ hồng, hung hăng trừng mắt nhìn cô một chút, xoay người chạy trở về phòng.

Ngay cả cơm cũng không ăn.

Tô Yên nể cô ta bị bệnh nên cũng không tính toán, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Chu Yến bên cạnh vỗ vỗ an ủi cô:"Cô ta chính là kiểu người như vậy."

Hàn Lệ Lệ vừa đi, Phương Dương cũng ăn xong cơm rất nhanh trở về phòng.

Trong phòng, Hàn Lệ Lệ nằm ở trên giường yên lặng khóc, Phương Dương bưng một ly nước đưa cho cô, Hàn Lệ Lệ cảm thấy cổ họng có chút khát, không thể không đứng lên uống nước, uống xong hai ngụm liền ở trước mặt Phương Dương mắng:"Chính là cô ta lây bệnh, nhất định là sau khi tôi đi cô ta vụng trộm ngủ trên giường của tôi. Cố ý đem bệnh truyền cho tôi, cô ta chính là không thích tôi, không thì làm sao mà các người đều không bị mà tôi lại bị?"

Phương Dương giống như an ủi vỗ vỗ bả vai cô, nhỏ giọng nói:"Sự việc như thế này cô ta sẽ không thừa nhận đâu, nhìn thoáng một chút đi."

Hàn Lệ Lệ vốn dĩ liền tức giận, sau khi nghe xong lời khuyên này trong lòng càng thêm giận dữ, lập tức hất tay của Phương Dương ra, đem toàn bộ lửa giận xả lên người cô:"Như thế nào có thể không để ý tới nó? Việc này không phát sinh trên người của cô, cô đương nhiên có thể nói như vậy, điều trị thứ này mỗi ngày cần phải tốn tiền đi truyền nước biển, còn rất dễ lưu sẹo, cô kêu tôi làm sao có thể không để ý?"

Đặc biệt mấy ngày này đều không thể làm việc, trong lòng càng nghĩ càng giận, ném thật mạnh cái ly trong tay về phía Phương Dương, vừa xoay người nằm xuống vừa tức giận đến thở phì phì, hướng cô gằn giọng:"Cô đi đi, đừng làm phiền tôi ngủ."

Phương Dương nhìn bóng lưng của Hàn Lệ Lệ, ánh mắt lạnh lùng.

Thật sự nghĩ mình là đại tiểu thư sao?

Âm thầm bĩu môi, trong mắt toát lên một tia khinh thường.

Nhưng ở trong phòng bếp, Chu Yến cùng Tô Yên làm bánh hạt dẻ, hạt dẻ là Trương Đại Sơn từ dưới quê mang tới, vừa to lại bột, Tô Yên liền muốn ăn bánh hạt dẻ, Trương Đại Sơn rất hào phóng, chia cho cô một nửa, Tô Yên cũng chủ động cống hiến một chút bột mì.

Hôm nay cuối tuần trường học không mở cửa, cô lại không muốn xuống ruộng làm việc, liền nghĩ làm chút đồ ăn ăn.

Mới vừa cơm nước xong, còn không đến giờ làm việc, Chu Yến liền cùng cô ở phòng bếp bận việc, đồng thời lại nhỏ giọng trò chuyện:"Cô có làm chuyện gì đắc tội với Phương Dương hay không?"

Trên mặt Tô Yên lộ ra sự kinh ngạc:"Cô sao lại nói như vậy?"

Quay đầu nhìn Chu Yến, cũng biết rõ bình thường cô không phải là người vu khống, trong lòng đoán được Phương Dương có khả năng ở sau lưng giở trò gì đó.

Quả nhiên, liền thấy ánh mắt của Chu Yến nhìn ra cửa phòng bếp, thấy không có ai đi qua, nhỏ giọng nói:"Cũng không biết có phải tôi suy nghĩ nhiều hay không, chính là sáng nay Hàn Lệ Lệ không phải mắc bệnh thủy đậu sao? Tôi nghĩ là Phương Dương cùng Hàn lệ Lệ nói khoảng thời gian trước cô cũng mắc phải bệnh này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top