Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vợ của đội trưởng Thái nghe xong mắt trợn trắng:" Thử nghĩ lại đi, vẫn không được sao? Cô bé này vừa xinh vừa dẻo miệng, con gái tôi mà được như thế thì tôi ngủ cũng cười tỉnh."

Bà còn chấm cô làm đối tượng của cháu trai mình, đứa cháu này của bà cái gì cũng tốt, mỗi tội tiêu chuẩn cao, thích chọn người đẹp, chọn tới chọn lui vẫn chưa chọn được ai.

Thấy chồng nói vậy, bà cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, lại chuyển sang hỏi thăm về Lâu Tư Bạch, bà cảm thấy nam thanh niên tri thức này rất tuấn tú, rất xứng với con gái bà.

Đội trưởng Thái vừa nghe xong liền hiểu ý nói:" Có cái gì mà thích hợp? Sức lực còn yếu hơn con gái bà, gia cảnh thì không tốt, coi như tính tình tốt một tí cũng có mài ra ăn được không?"

Vợ đội trưởng Thái nghe xong cũng biết là chồng mình nói đúng, có chuyện gì quan trọng hơn ăn no chứ. Bà không chỉ có con gái mà còn có con dâu, đến lúc ấy giúp đỡ con gái vài lần, con dâu lại chẳng làm ầm ĩ lên sao. Thôi thì bỏ qua cậu thanh niên tri thức này vậy.

Trên đường trở vừa trời bắt đầu mưa lắc phắt, TÔ Yên vội bước nhanh hơn.

Chắc do buổi trưa ăn hơi nhiều, cô vừa chạy nhanh lên thì dạ dày lại khó chịu, cuối cùng vẫn phải chậm rãi đi bộ. Cô che đầu chạy vào sân, chợt nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên.

Lâu Tư Bạch đang thu đống quần áo cô phơi ngoài sân lại.

Cô có chút sửng sốt.

Lâu Tư Bạch thu quần áo xong, quay lại liền thấy Tô Yên. Nhưng hắn cũng không nói gì, ôm quần áo vào nhà.

Tô Yên trong lòng ấm áp, sau đó bước nhanh đuổi theo hắn, mặt dày nhỏ giọng hỏi một câu:" Anh không giận nữa à?"

Mới hồi sáng còn thở phì phì, không thèm để ý đến cô, giờ lại giúp cô thu quần áo, con người hắn thật tốt.

Nói xong, nhanh chóng nhét củ khoai lang trên tay vào túi hắn:" Vợ của đội trưởng Thái cho tôi, tôi không nỡ ăn, để phần cho anh đó."

Sau khi kho hàng sửa chữa xong, mọi người liền trở lại làm việc như bình thường. 

Trong khoảng thời gian này trời thường xuyên đổ mưa, ngoài ruộng nước tràn lên cả bờ ruộng, trong đội đang đào kênh để đem nước từ ruộng dẫn xuống phía dưới sông.

Nước sông cũng rất nhiều, sông nói với đường lớn, bên trái đường lớn có một con dốc cao hai mét, bên dưới con dốc là nước sông. Khoảng thời gian trước thời tiết nắng nóng, nước trong sông chỉ ngập đến đầu gối, bốc mùi hôi thối.

Mực nước sông mấy ngày nay dâng cao, thậm chí ngập cả đường lớn. 

Người lớn thì chửi mắng nhưng trẻ con thì thích lắm, chân trần chạy trên đường, còn giăng cả lưới bắt cá.

Người lớn trong nhà làm túi lưới, dùng thùng tre là chính, không lẽ lại không bắt được, không nhưng bắt được thế mà còn bắt được một phát chuẩn ngay.

Tô Yên cũng mang theo dụng cụ, nhưng đó không phải là túi lưới, mà là giỏ rau do thanh niên tri thức mua.

Bởi vì Tô Yên phát hiện mấy ngày nay trời mưa, tôm cá trong ao đều chạy hết ra ngoài, đặc biệt là tôm, tức là tôm hùm đất đời sau, lúc này còn không có bưng lên bàn ăn vì không ai ăn.

Tô Yên sau khi tam làm vào buổi trưa, nhìn thấy những con tôm càng này chạy ra khỏi ao, cô không khỏi kinh ngạc, hỏi Chu Yến tại sao không có ai bắt.

Chu Yến vẻ mặt kì quái khi nghe câu hỏi của cô:" Làm sao ăn được thứ này? Năm ngoái chúng tôi đói đến mức nghe ông già trong đội sản xuất nói có thể ăn nó, thậm chí chúng tôi đã bắt được nó hai lần, nhưng sau đó chúng tôi liền không bắt nữa. Vỏ nó vừa cứng vừa dày, lại không có thịt, ăn không ngon, lãng phí dầu."

Tô Yên trầm mặc không nói, buổi chiều mang theo rổ rau đi làm. Bên dưới cái áo này là tầng tầng lớp lớp ruộng nước, lớn hơn một chút so với cái ao sau núi và tôm hùm đất cũng ở đây.

Sau khi Tô Yên tan làm, cô liền mang theo rổ rau chạy đi nhặt tôm hùm đất, vào những ngày mưa lượng oxy trong nước không nhiều, tôm cá đều thích ngoi đầu ra ngoài.

Chu Yến cũng ở đó, đi cùng với cô, nghe Tô Yên nói rằng đồ vật này ăn rất ngon còn cảm thấy có chút không thể tin được.

Cô luôn nghĩ loại bọ lớn này khá đáng sợ, hơi giống bọ cạp nhưng có màu đỏ. Nói chung  bọ có màu sặc sở là độc. Năm ngoái, có nam thanh niên tri thức can đảm, muốn nấu và ăn loại bọ này



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top