Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57


Rất nhiều năm không khóc như vậy, nước măt muốn ngừng mà không được, Tô Hảo nhấp môi có hơi ngượng ngùng, hơi dịch ra một chút. Bàn tay to ở sau đầu dùng sức, Tô Hảo liền trở về, mặt cô có chút đỏ, thanh âm khàn khàn: " Tôi không sao."

" Muốn hay không khóc một lát nữa?" Chu Dương di chuyển thân thể, đem người ôm lấy không cho những người còn lại nhìn thấy, bên kia vẫn luôn có người đi lên, có người đi qua dây thép.

Đều đi xuống dễ dàng.

Nơi nào có người khóc? Không phải là khong nên khóc sao?

Tô Hảo lắc đầu, bàn tay đưa ra, ở giữa không trung vẫy, hướng tới hướng Kỳ Kỳ vẫy, : "Khăn giấy."

Chu Dương nghiêng đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô, khóe môi nhếch một cái, quay đầu liếc mắt nhìn Kỳ kỳ, Kỳ Kỳ nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng đem khăn giấy tới, đưa cho Tô Hảo. Tô Hảo nhận lấy khăn giấy, để ở trước ngực Chu Dương, lau mắt cùng mũi, Chu Dương lại lấy một một chai nước, vặn ra đưa cho Tô Hảo.

Tô Hảo nhận lấy, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Gương mặt xinh đẹp nâng lên, đôi mắt hồng, cái mũi hồng, môi cũng hồng, cô ngửa mặt lên, nhanh chóng uống liền vội vàng cúi đầu. Vài lần vội vàng cùng Chu Dương đối mắt.

Anh nâng đôi lông mày, bắt lấy tầm mắt cô vài lần.

Cuối cùng một lần, anh giống như mang theo chút hài hước.

Lui ra sau, Tô Hảo nhìn áo sơ mi bị ướt, một mảng lớn, liếc anh một cái, " Có thể khô không?"

Chu Dương cũng uống nước, cúi đầu nhìn : " Có thể."

Anh thong thả ung dung đóng chặt nắp bình, nắm lấy tay Tô Hảo, " Xuống núi thôi."

Nơi này nhỏ, người đến người đi, lại có mặt trời, hơn nữa cảm xúc khẩn trương, dẫn tới nơi này mỗi người tính tình liền táo bạo, bọn họ lại ở trên núi lâu như vậy.

Tô hảo hơi giãy giụa, nhưng không như trước đây dứt khoát tránh ra, cô nhìn về phía bọn người Kỳ Kỳ, bọn họ ngồi bên kia nhìn cô, đang chờ.

Nghiêm Sùng cảm thấy người đàn ông này hơi quen, đoán nửa ngày lại đoán không ra, liền đứng dậy, nói : " Chúng tôi xuống núi đây."

Nói xong, anh ấy ôm lấy Kỳ Kỳ xoay người.

Mấy người Tiểu Thất cũng đi theo, Tô Hảo cuàng Chu Dương ở lại phía sau, cô tránh tay ra, nhìn đường dưới chân, tay vô thức bắt lấy cỏ ven đường.

Chu Dương trên tay cầm nước, tay còn lại bỏ trong túi quần, đi bên cạnh cô. Cánh tay ngẫu nhiên chạm vào, sát gần nhau, Tô Hảo tránh vài lần, cũng không có hiệu quả.

" Uống nước không?" Tiếng nói trầm thấp ở bên cạnh cô vang lên.

Tô Hảo lắc đầu, cô xem chai nước kia, hai người uống cùng một chai.

Tô Hảo : "..."

Chu Dương: " Đi xuống rồi uống, nước này không tốt, anh lên gấp, cũng không mang theo."

Anh thân hình cao lớn, ngẫu nhiên đụng phải cành cây, còn phải cúi một chút.

Tô Hảo nhỏ giọng hỏi: " Anh làm sao lại lên đây? Sao lại đến khách sạn này?"

Anh giọng nói chứa ý cười: " Em nói xem?"

Tô Hảo: "..."

" Không phải bởi vì em, anh tới chỗ này làm gì? Hả?" Anh nói thêm một câu, Tô Hảo xoay đầu qua, ngắm phong cảnh. Phía trước Kỳ Kỳ cùng Nghiêm Sùng đi đi dừng dừng, Kỳ Kỳ nhiều lần nhìn Tô Hảo, làm mặt quỷ, Tô Hảo giả vờ không thấy, lên núi dễ dàng nhưng xuống núi khó, đường đi xuống cảm thấy rất xa.

Một đường hai người khoan thai.

Hai Người rất nhiều lần đụng vào nhau, Chu Dương ngẫu nhiên đỡ cô một chút, kéo cô một chút, không khí có chút ái muôi, có chút không biết làm sao.

Tô Hảo : " Nơi này thật mát mẻ."

" Ừ." Chu Dương lên tiếng, "Thích nơi này sao?"

Tô Hảo: " Còn tốt, anh thì sao?"

Chu Dương: " Lần sau mang em đi nơi khác."

Tô Hảo không trả lời, cũng không nhìn anh, vẫn nhìn phong cảnh, cổ tinh tế, thái dương có mồ hôi Chu Dương sờ sờ mũi, cảm thấy hiếm lạ, cảm giác này.

Ái muội càng nhiều.

Muốn nói lại thôi.

Cô chủ động nói chuyện.

Làm anh mừng như điên.

Vui sướng đi qua, ngược lại không biết nói cái gì, nhan nhạt ái muội tràn ra trong lòng.

Như thế nào giống yêu đương của học sinh tiểu học?

Tô Hảo cũng phát hiện bầu không khí này, cô cầm khăn giấy lau mắt, tìm việc để làm. Thực nhanh, đến chân núi, thời điểm này mặt trời đã lên cao, nhưng gió cũng lớn, trên dây thép có tiếng thét chói tai hơn, gió liền càng không tốt, bãi đỗ xe khách sạn có rất nhiều xe.

Trong đó có hai chiêc siêu xe đỗ cùng nhau, song song.

Vào khách sạn, lầu một là khu nghỉ ngơi cùng hồ bơi, thời điểm này rất nhiều người. Dựa vào bên này quầy bar có một bàn ngồi ba người đàn ông, một đám diện mạo tuấn lãng, khí chất xuất chúng. Không ít người nhìn chằm chằm về phía này, Tô Hảo vừa dẫm lên sàn, liền nhận ra nhóm người Lý Dịch.

Cô hướng Lý Dịch gật đầu chào hỏi.

Theo sau, cô quay đầu nhìn về phía Chu Dương.

Chu Dương đem chai nươc ném vào thùng rác, quay đầu nhìn cô, hỏi: " Muốn ngồi cùng không?"

Tô Hảo " Tôi cùng nhóm Kỳ Kỳ ngồi cùng nhau."

Chu Dương hướng tới chỗ ngồi đồng nghiệp cô xem một cái, gật đầu, " Cùng nhau ăn cơm tối?"

" Tôi cùng bọn họ hỏi một chút." Cô nghiêm túc suy nghĩ, không phải như trước làm lơ.

Chu Dương đáy lòng vui sướng, khụ một tiếng,: " Tốt, em buổi tối muốn bơi không?"

" Tôi sẽ không."

" Anh dạy cho em?" Chu Dương hơi cúi người, tay bỏ trong túi, hỏi.

Người đàn ông mặt mày đầy ẩn tình, có lẽ đây là trời sinh, không thể thay đổi, nhưng khi hỏi cô, ngữ khí lại là nghiêm túc, chuyên chú.

Tô Hảo nhấp môi, nói: " Buổi tối xem, hẳn là rảnh."

Cô lời nói chưa nói từ chối.

Chu Dương cong môi: " Tốt, chờ tin tức của em."

Tô Hảo ừ môt tiếng, xoay người đi chỗ nhóm người Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ đứng dậy lập tức, kéo ghế dựa cho Tô Hảo , còn nhìn phía quầy bar bên kia. Toàn mẹ nó soái ca, thật là đẹp mắt đến không chịu được, người đàn ông theo đuổi Tô Hảo mặt mày mỉm cười, ngồi xuống, bị mấy người bọn họ trêu chọc.

Chậc.

Quả nhiên soái ca đều chơi cùng soái ca.

Tô hảo sau khi ngồi xuống, Tiểu Thất liền đưa nước hoa quả cho cô. Tô Hảo nói cảm ơn, cắn ống hút, Kỳ Kỳ ngồi xuống sau, kéo tay Tô Hảo, bắt đầu hỏi: " Là đuổi theo em đến nơi này sao? Thoạt nhìn không giống người sẽ đến loại nơi như này."

Tô Hảo: " Chắc là vậy."

" Đừng khiêm tốn, chính là vậy." Kỳ Kỳ chống cằm, " Bạn bè anh ta đều rất đẹp trai nha."

Mới vừa nói xong, đã bị Nghiêm Sùng trừng một cái, Nghiêm Sùng thò qua tới, hỏi : "Tô hảo, anh như thế nào thấy bọn họ thật quen mắt?"

Nhớ tới hai ngày chiến đấu kia.

Tô Hảo cứng người, cô cầm lấy ống hút, hỏi lại: " Anh có lẽ từng găp qua?"

" Chắc là gặp qua, người mang kính kai, hình như là chồng của Mạnh ảnh hậu" Nghiêm Sùng suy nghĩ nói, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, Kỳ Kỳ lập tức phản ứng, đứng lên muốn xem, bị Nghiêm Sùng một phen kéo lại, Kỳ Kỳ trừng mắt: " Thật sao? Thật sao? Tô Hảo."

Tô Hảo vuốt trán, lâu sau mới nói: " Em cũng không thân."

Cô cùng Hứa Điện còn không nói được hai câu.

Những người này, khí thế quá mạnh, mỗi lần tụ tập, Tô Hảo đều thực an tĩnh.

Kỳ Kỳ một phen chụp lấy bả vai Tô Hảo, " Chị có thể hiểu, em ở cùng bọn họ đều không cùng một thế giới, không quen rất bình thường."

Tô Hảo ngẩng đầu, cười nhẹ xoa mũi Kỳ Kỳ một chút.

Cô ấy quá hiểu ý.

Ngồi trong chốc lát, uống xong nước trái cây, mọi người chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi tối đi bơi. Tô Hảo cùng Kỳ Kỳ khoát tay, đi hướng cầu thang, bốn người đàn ông ở quầy bar kia cũng không có đi, hút thuốc nói chuyện phiếm, Tô Hảo tầm mắt quét tới, Chu Dương vừa lúc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, thuốc lá trong tay anh gẩy gẩy, nhướng mày cười.

Tô Hảo nhìn vết nước trước ngực anh, đã khô, cổ áo sơ mi mở rộng, bộ dáng cà lơ phất phơ, cô nhấp môi, khóe môi nhàn nhạt ý cười, sau đó liền lên lầu.

Kia ý cười rất nhạt, Chu Dương lại nhìn thấy lúm đồng tiền chợt lóe, theo bản năng bóp thuốc lá trong tay, tim như nổi trống, vài giây sau, anh nghiêng đầu, chống trán, cười nhẹ.

Lý Dịch đá chân anh, " Đủ rồi."

Hứa Điện uống nước trái cây, hút thuốc lá, chậc hai tiếng,: " Từ lúc trên núi xuống tới đây, không khí giữa hai người liền thay đổi chóng mặt."

" Thật không uổng công chúng tôi ở chỗ này cùng cậu" Giang Úc một bên xem điện thoại một bên nói," Nếu không phải tới đây gấp như vậy, nên để vợ của tôi tới cùng."

Chu Dương chân dài gác lên nhau, cà lơ phất phơ cắn thuốc lá, mắt còn dừng tại nơi Tô Hảo vừa đứng, nói :" Hiện tại để các cô ấy đến cũng không muộn."

Giang Úc buông di động " Không được, buổi tối mấy người chúng tôi đánh bài, cậu đi ra ngoài bơi, ha ha ha ha ha."

Lần này Lý Dịch qua chợ phía Đông có công tác, Hứa Điện cũng vậy, hai người bọn họ xem như tiện đừơng, chỉ có Giang Úc là tới xem náo nhiệt, Chu Dương còn lại là đuổi theo người ta.

Biết Tô Hảo lên núi, còn đi dây thép, xuống xe liền thực nhanh, di động cũng không mang, ngồi cáp treo trực tiếp lên, vừa đi lên, nhìn thấy Tô hảo đã đứng trên dây thép, Chu Dương hai mắt tối sầm, cùng người xếp hàng đổi vị trí, mới lên theo.

Chính anh cái gì cũng chưa từng chơi.

Chính là nhìn thấy Tô Hảo thân mình ở kia đều hoảng sợ, quả thực là muốn mạng của anh.

Một khắc kia.

Anh cảm thấy mình xong rồi.

Vốn dĩ tưởng đi qua dây thép kia, liền mắng Tô Hảo, như thế nào tự nhiên liền chạy đến đây.

Vừa thấy nước mắt của cô, nháy mắt liền túng, miệng liền nói ra lời an ủi.

Trở về phòng, Tô Hảo người đầy mồ hôi, cô cầm áo ngủ đi tắm rửa, nước ấm cọ qua người, Tô Hảo nhắm mắt lại, trong đầu lại thoáng hiện hình ảnh ở đỉnh núi.

Không thể không nói, cảm giác khóc ra thật tốt, như tảng đá trong lòng biến mất. Chu Dướng chống đỡ cho cô dũng khí đi qua.

Nói thật, trên người anh mùi tươi mát, xác thật dễ ngửi, cũng làm người ta an tâm.

Liền giống như buổi tối hôm đó.

Tắm rửa xong, Tô Hảo quấn khắn tắm, đứng ở trước bồn rửa tay, rửa mặt, cái mũi đã hết hồng, mắt còn một chút, cô vỗ vỗ mặt.

Lau sạch sẽ, xoay người ra phòng tắm, đơn giản nằm xuống giường, một chút liền ngủ.

Cửa sổ sát đất mở ra.

Gió thổi đến người, rất là mát mẻ.

Một giấc ngủ tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Hảo mơ màng đưa tay, nhận.

" Uy" Tiếng nói còn mang theo giọng vừa mới ngủ dậy mềm mại.

Bên kia, người đàn ông trầm mặc vài giây, theo bản năng mà nhẹ giọng, " Tỉnh rồi sao?"

Tô Hảo: " Nhanh."

Đầu kia cười khẽ một tiếng, " Chờ một chút?"

" Được, chờ em mở mắt."

Chu Dương lại cười, " Không vội, chờ em mở mắt to một chút."

Tô Hảo lúc này mới thanh tỉnh vài phần, sau nào cầm di động, xem một dãy số. Là một dãy số xa lạ, cô phản ứng lại, bên kia là Chu Dương, cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường, đột nhiên nhớ đến cái gì, cô nói, : " Tôi quên hỏi Kỳ Kỳ các cô ấy muốn cùng anwn cơm hay không."

Chu Dương lại cười.

Giọng nói anh trầm thấp, cười rộ lên rất dễ nghe.

" Không việc gì, em hiện tại hỏi? Hay ăn cơm xong đến bể bơi lại nói?"

Nhớ đến Nghiêm Sùng nghi ngờ.

Tô Hảo nói: " Vẫn là để đến bể bơi đi?"

" Nga? Được." Anh cũng không miễn cưỡng.

" Tôi tắt đây." Tô hảo nói.

" Ừ, chờ em tắt."

Mỗi lần đều chờ em.

Tô Hảo có chút ngượng ngùng, nhấn tắt cuộc gọi.

Cô quay đầu lại liền thấy, bên ngoài trời đã tối, lại nhìn thời gian, đã 7 giờ. Wechat vang lên, là của công ty Mỹ Thông.

Tiểu Thất: Tô Hảo, dậy chưa?

Kỳ Kỳ : Chị vừa mới dậy, Nghiêm Sùng chơi game liền quên gọi chị.

Tiêu Hao: Em ra ngoài.

Tam Trình: Em cũng ra ngoài.

Tô Hảo: Em đi liền, thay quần áo, mọi người đợi chút.

Công ty ít người, giống như bạn bè. Tô Hảo tâm tình đều vui vẻ, xuống giường, thay quần áo ra ngoài.

Bởi vì phòng đều đặt cùng một tầng, mở cửa, một đám người đều cùng ra rới.

" Tô Hảo, buổi tối có bữa tiệc hải sản lớn." Kỳ Kỳ lấy ra tai nghe Nghiêm Kỳ, chạy tới ôm lấy cánh tay Tô Hảo nói: " Tốt vậy sao."

" Đúng đó, em mang đồ bơi không?"Kỳ Kỳ hỏi.

Tô Hảo ừ một tiếng.

" Quá tuyệt, đi."

Xác nhận xong, sáu người đi đếncầu thang đến nhà hàng, bọn họ đến chậm, rất nhiều người đều ăn xong, nhà hàng không còn mấy người.

Tìm một bàn lớn ngồi xuống, thức ăn liền được mang đến.

Không chỉ có hải sản rất nhiều mà còn có nhiều loại thức ăn, Kỳ Kỳ sửng sốt, chỉ những món ăn đó, " đây không pahir chúng ta gọi?"

" Là Chu tiên sinh gọi thêm cho cô Tô." Người phục vụ mỉm cười nói.

Mọi người liền nhìn về phía Tô Hảo.

Tô Hảo bên tai có chút hồng, cô cầm lấy đôi đũa, " Ăn đi."

" Ha ha ha ha, ăn a, ăn đi, nhiều như vậy, nước miếng đều chảy ra rồi." Kỳ Kỳ ánh mắt đều tỏa sáng, mọi người ăn xong, đều đã 8 giờ.

Toàn bộ khách sạn đều sáng đèn, bể bơi bên kia cũng sáng lên hai ngọn đèn lớn, thập phần náo nhiệt. Tô Hảo cùng bọn người Kỳ Kỳ xuống lầu, trở về phòng đổi áo tắm.

Tô Hảo mua áo tắm màu đen, cùng với áo choàng. Sau khi mặc vào, cô không thấy gương, liền đem áo choàng mặc lên, ra cửa trực tiếp xuống lầu.

Nhiều người, tơi tới lui lui, mặt đất trơn ướt.

Tô Hảo mang dép lê, đi xuống.

Thật xa liền nghe thấy tiếng cười của Kỳ Kỳ.

Cô ngẩng đầu tìn người.

Cách đó không xa.

Trên ghế nằm, Lý Dịch đụng vào người Chu Dương một chút: " Người tới."

Chu Dương quay đầu lại nhìn, hô hấp thiếu chút nữa muốn ngừng.

Dưới ánh đèn, da cô gái trắng như ngọc, chân vừa dài vừa trắng , đầu ngón tay bắt lấy áo choàng, mơ hồ có thể thấy được quần áo bên trong, còn lộ cái rốn.

Cô nhưng lại nhìn nơi khác, tìm người, mắt bị ánh sáng chiếu đến sáng ngời, hình như còn có bọt nước.

Xoát---một tiếng.

Chu Dương liền đứng dậy, hướng tới chỗ cô đi qua.

Ánh sáng trước mắt che khuất, Tô Hảo hoàn hồn, thấy Chu Dương, anh cúi đầu, ngăn ánh sáng, híp mắt nhìn cô: " Ai mua áo tắm này?"

Giọng nói ám ách, áp lực.

Tô Hảo: " Tôi tự mua."

Chu Dương hung hăng mà nhìn chằm chằm đôi chân dài của cô, nhịn xuống, thấp giọng nói: " May mắn là buổi tối."

Tô Hảo không nghe rõ, cô còn chú ý bên Kỳ Kỳ, hoàn hồn nhìn Chu Dương: " hả? Anh nói cái gì?"

Chu Dương yết hầu lăn lộn, đưa một ly nước trái cây vào tay cô, nói : " Không có gì."

Tô Hảo: " Cảm ơn."

" Đến, anh dạy cho em."

Chu Dương lấy xuống kính râm, ném cho Lý Dịch, theo sau đi đến bên bể bơi,, nhảy xuống. Tô hảo đứng ở trên bờ, nhìn người đàn ông dáng người mạnh mẽ ở dưới nước bơi lội, cô lúc này mới phát hiện, anh có cơ bụng rắn chắc, cỏ thon dài, ánh mắt trong đêm có chút sắc bén, vài giây sau, Chu Dương từ trong nước đi ra, lau bọt nước , hỏi: " Uống xong rồi sao?"

Tô Hảo chạy nhanh lại uống lên mấy ngụm.

Sau đó ngồi xổm xuống.

"Tôi làm thế nào đi xuống?"

"Ngồi, anh ôm em xuống dưới." Chu Dương vỗ bên cạnh.

Bên kia Kỳ Kỳ vài người cũng lại đây, ở trong nước hướng Tô Hảo phất tay.

Tô Hảo nhìn bọn họ, càng có hứng thú, nàng ngồi xuống, trắng nõn chân hoàn toàn đi vào trong nước, nước này không lạnh, còn rất ấm áp. Chu Dương liền đứng ở chỗ đó, lại đây, bàn tay to nắm cánh tay của cô, mang theo nước cùng nóng bỏng đi qua, anh ngửa đầu hỏi "Chuẩn bị tốt rồi sao?"

Tô Hảo nhìn hắn.

Chân co lại, ừ một tiếng.

Chu Dương cười, nhẹ nhàng cử động.

Tô Hảo cả người rơi vào trong nước, cô hoảng sợ, theo phản xạ mà ôm lấy cổ anh, Chu Dương rũ mắt, ánh mắt ẩn tình, thấp giọng nói "Không có việc gì."

"Tôi đứng không vững, anh làm như thế nào đứng vững?" Tô Hảo chìm xuống, giây tiếp theo, bàn chân dẫm tới chân người đàn ông, bàn tay to theo đi xuống, ôm eo cô, làm cô cúi đầu, "Nhìn xem, em cũng dẫm được."

Tô Hảo đi theo cúi đầu, nhìn xuống dưới loáng thoáng nhìn thấy chân hai người ở cạnh nhau, mặt cô đỏ lên, lại giương mắt, nhìn đến cằm anh, anh mang theo cô dạo qua một vòng, đi đến chỗ bọn người Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ mấy người đều cười, đáy mắt có thâm ý, nhìn đến Tô Hảo càng ngượng ngùng, muốn tránh ra.

Chu Dương lại không cho.

Anh nói "Em phải học được cách để thở, từ cái cơ sở đến đây đi."

"Thở như thế nào?" Tô Hảo ngẩng đầu, mờ mịt hỏi.

Cô ở trong nước, cho dù đứng vững, vẫn như cũ có cảm giác giống không đứng vững, cảm giác này thật là đáng sợ.

Chu Dương cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên cười "Nhìn kỹ."

Nói.

Anh hít một hơi, giây tiếp theo, kéo tay cô ra, cả người chìm trong nước. Tô Hảo sửng sốt, miễn cưỡng đứng vững, liền nhìn anh hoạt động một chút, tiếp theo, phía sau ầm một tiếng, Tô Hảo còn không có xoay người, tay người đàn ông liền ôm đến đây, ôm eo cô, cười hỏi "Học được chưa?"

Tô Hảo bàn tay đi xuống, nắm cánh tay anh.

Anh buồn cười, ngực chấn động.

"Hít một hơi, tiếp theo ngồi xổm xuống, không chịu được, liền đi lên để thở." Nói xong, một tay anh đè nặng bả vai cô, Tô Hảo đột nhiên chìm vào trong nước, hai mắt nhắm lại.

Chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ mạnh.

Chờ khi không chịu được nữa, Tô Hảo lúc này mới đột nhiên đi lên, chỉ là có chút lên không tới, người đàn ông vừa nhìn đã nhận ra, đỡ eo cô, nhẹ nhàng mang cô lên.

Tô Hảo lên tới, liền trợn mắt, từng ngụm từng ngụm mà hít lấy không khí mới mẻ.

Chu Dương rũ mắt, "Thế nào?"

Tô Hảo đầy mặt đều là nước, cô ngẩng đầu, gật đầu "Còn có thể."

"A, lại tiếp tục? Nhớ kỹ, không cần miễn cưỡng, không chịu được nữa liền đi lên."

"Anh không đi bơi sao?"

Chu Dương nhướng mày, thấp giọng cười nói "Em cảm thấy anh tới đây là để bơi hả?"

Tô Hảo nhịn không được trừng hắn liếc mắt một cái, tiếp theo hít khí, lại lần nữa ngồi xổm xuống.

Cứ như vậy, qua hơn mười phút, Tô Hảo học được cách hô hấp, nhưng cũng do động tác, cô lui đến trên vách tường, Chu Dương vẫn luôn ở bên cô, mỗi lần cô sắp đến giới hạn, liền kéo cô lên,cô chưa một lần sặc nước, anh dựa vào bên thành hồ, bên kia Lý Dịch mang một chén rượu lại đây.

Anh ngẫu nhiên uốn một ngụm.

Một khắc cũng chưa rời đi.

Bảo hộ cô.

Chung quanh những người phụ nữ như hổ rình mồi nhìn, nhưng không một ai dám lại đây.

Bóng đêm lạnh lạnh.

Gió núi thổi qua, vốn dĩ nước có chút ấm, cũng lạnh đi rất nhiều, Tô Hảo đều nổi da gà, nhưng mà cô học xong cách để thở.

Chu Dương lấy áo choàng qua, khoác ở trên vai cô, ôm lấy bả vai cô, đem cô đưa lên bờ.

Sau đó chính anh cũng đi lên, lại cùng Lý Dịch vẫy tay. Lý Dịch một thân áo sơmi cùng quần dài, một buổi tối cũng chưa xuống nước, theo gió núi xử lý vấn đề công việc, không có kiên nhẫn mà đem một kiện áo khoác ném lại đây, Chu Dương đem áo khoác ở trên vai Tô Hảo, nói "Trở về tắm rửa, đừng để bị cảm."

Tô Hảo ừ một tiếng, lôi kéo tay Kỳ Kỳ, hai người nhanh chóng mà chạy lên cầu thang.

Nghiêm Sùng đứng ở tại chỗ, nhìn Chu Dương, nói "Chu tiên sinh, tôi cảm thấy anh thật quen mắt, chúng ta gặp qua chưa?"

Chu Dương lười nhác mà mặc áo khoác, trong miệng ngậm thuốc lá, liếc anh ấy một cái, nhướng mày, "Nga? Anh nghĩ lại đi."

Nghiêm sùng "..."

Người này chắc chắn anh đã gặp qua!

Chu Dương búng khói thuốc, hỏi "Mỹ Thông có tốt không?"

"Rất tốt."

"Nga." Chu Dương lại cắn điếu thuốc, lười nhác mà cài cúc áo, " Xương cốt anh rất cứng."

Nghiêm Sùng đầu chợt lóe.

Mẹ!

Nghĩ ra rồi!

Chu Dương! Lê Thành Chu gia thiếu gia! Phí Tiết giám đốc đương nhiệm, cái kia nhà tư bản đáng chết!

!!

Mẹ!

"Lần sau gặp." Nghiêm Sùng lập tức rời đi, một giây đều không nghĩ cùng Chu Dương ở cùng nhau, vội vàng lên lầu, Tiểu Thất ba người cũng cùng thấy như gặp quỷ,như bay mà chạy.

Chu Dương "Chậc."

Xem anh đối xử với vợ của tôi cũng không tệ lắm, đến lúc đó cho anh làm một giám đốc nhỏ.

Tô Hảo trở lại phòng, tắm sạch bằng nước ấm, cả người đều thoải mái, vừa sấy tóc liền nghe được di động kêu một tiếng, tích tích tích tích.

Cô ngồi ở trên sô pha, cầm lấy di động vừa thấy.

Nghiêm Sùng: Me! Tô Hảo, chồng em là nhà tư bản chó má kia a.

Kỳ Kỳ : Sao lại thế này?

Tiểu Thất: Chính là giám đốc Phí Tiết, người muốn thu mua công ty chúng ta đó.

Tiêu Hoa: Xuất sắc như vậy sao?

Tam Trình: Nga nga ha ha ha ha ha, nhưng mà anh ta bị Tô Hảo đánh bại hai lần, mất không ít tiền đi, Tô Hảo, cô ngược chồng cô thật không mềm lòng a.

Mới tắm rửa xong .

Thế nào liền đều là chồng cô, chồng cô?

Mấy người này.

Tô Hảo: Anh ta không phải chồng tôi.

Kỳ Kỳ :Chuyện sớm hay muộn thôi!

Tô Hảo: "..."

Nghiêm Sùng: Nói chồng em cút đi.

Tô Hảo: Em đã nói.

Nghiêm Sùng: Hảo gia hỏa, Tô Hảo giỏi quá.

Kỳ Kỳ: Ha ha ha quá thú vị, ha ha ha, uy hiếp anh ta, không cho anh ta lại muốn thu mua chúng ta, bằng không anh ta liền không có bạn gái.

Tô Hảo "..."

Kỳ Kỳ: Ha ha ha ha, nắm trong tay vương bài cảm giác thật tốt!

Trong nhóm liền bắt đầu trêu chọc Tô Hảo, Tô Hảo một chữ đều không chen vào được , đứng dậy sấy tóc, nhìn cảnh núi bên ngoài, cả người đều có chút lười nhác.

Rất nhiều thời điểm, con người luôn là đi lên con đường chính mình không bao giờ nghĩ tới, bất đắc dĩ, cầm lòng không được.

Sấy xong tóc, Tô Hảo ngồi ở trên sô pha, tâm tình trong bình tĩnh lại mang theo một chút gợn sóng dao động, di động vào lúc này vang lên.

Vẫn là một dãy số xa lạ, là Chu Dương lần trước gọi cho cô.

Tô Hảo nhìn thoáng qua, bấm nhận , "Uy."

Chu Dương thanh âm truyền đến, trầm thấp, "Tô Hảo, khi nào cho WeChat của anh ra khỏi sổ đen ?"

Tô Hảo há miệng thở dốc, đột nhiên khuôn mặt miềm mại, cười đến như một ánh trăng, hỏi lại "Anh đoán xem?"

Chu Dương "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top