Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 3: Linh Nhi * Đậu Đậu

  Tập 1 troll Hàn Thiên đã đời, tập này troll vừa Linh Nhi vừa Đậu Đậu. Trong phim, Đậu Đậu lớn hơn Linh Nhi, nhưng vì chiều cao... khiêm tốn của Đậu Đậu nên trong tập này, Đậu Đậu chịu khó kêu Linh Nhi bằng chị vậy =.='

***

Tập 3:

Ngày... tháng... năm...

Gửi "chị" yêu quý!

Một năm rồi! Đã một năm rồi phải không chị? Ắt là chị chưa quên mùa thu năm ngoái chứ? Mùa thu mà hai chúng ta gặp nhau lần đầu ấy! Hôm đó, giữa biển người đông như trẩy hội tham dự lễ hoa đăng, chị lóng nga lóng ngóng như thế nào mà lại đâm sầm vào em- một cậu nhóc nhỏ hơn chị hai tuổi, nhưng bản lĩnh và "độ ranh" thì chẳng kém gì chị.

Chị thích mùa thu, thích tiết trời mát mẻ mà nó mang lại, thích những ngày hội nhộn nhịp, thích luôn cả cảm giác lướt phố một mình giữa bầu không khí rộn ràng ấy! Không hiểu sao một thằng nhóc ham chơi như em, chả bao giờ biết hưởng thụ cái đẹp tự nhiên là gì, bỗng dưng yêu lây mùa thu trong trẻo từ một cô gái lạ huơ lạ hoắc mới gặp.

Khác với hầu hết các cô gái em biết, chị không se sua, cầu kỳ. Chị trong mắt em giản dị, dịu dàng, nhưng cũng rất tinh tế và cá tính.

Còn nhớ lần đi chơi ngoại thành, chị xắn ống quần lội ruộng, thích thú nhảy nhót, mặc cho mùi tanh và vệt bẩn do bùn bắn lên, làm lấm lem tất cả. Chị như hòa mình vào chốn đồng không mông quạnh mà đối với em, hình ảnh đó khó có gì sánh bằng.

Em thích ăn bánh quy, còn chị, lại thích làm bánh quy. Nhưng em nói thật nhá, bánh quy chị làm chả ngon chút nào. Nhưng em thích nhìn chị nhào bột, đổ khuôn rồi ngồi vẩn vơ ngắm những chiếc bánh căng phồng lên dưới sức nóng của lò nướng. Cái mà em thích nhất là đôi mắt tít lại khi cười, hai gò má đỏ lựng lên vì phấn khởi lúc sản phẩm tạo thành, dù nó đã bị cháy sém đôi chỗ và vị đắng gần như lấn át hoàn toàn vị ngọt.

Vừa mới đây thôi, em cùng chị vào tiệm uống nước. Bà chủ quán đon đả cầm cái menu về phía bàn của mình, niềm nở hỏi một câu rất... "vô tình": "Hai chị em dùng gì?" Chị cười xuề xòa đáp lại, em cũng cười- cười như mếu.

Đây là lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất mà em nhờ chị. Chị có thể thực hiện giúp em được không? Coi như em năn nỉ chị đấy!

Em không muốn "bị" chị gọi là "em" nữa! Từ giờ trở đi, gọi em là "anh", chị nhé!!

Đ.Đ

***



Cô gái ngồi trên ghế bành cạnh lò sưởi, nhâm nhi tách trà nóng thoang thoảng mùi gừng. Tay cô mân mê tờ giấy gấp tư, mở ra, đọc, rồi khúc khích cười. Cô nhón một cái bánh quy đặt trong cái khay để trên bàn, cắn nhẹ một miếng, rồi khẽ nhăn mặt vì vị đắng tê tê nơi đầu lưỡi.



Ngày... tháng... năm...

Nhóc ạ!

Làm sao chị quên được lần đầu hai đứa gặp nhau chứ. Lúc đó, nhóc cầm một cây kem to sụ, tông vào người chị, làm dây sữa lên áo chị. Bộ mặt nhóc tức cười lắm, gần như tái mét, rối rít xin lỗi, nhưng chị chỉ cười bảo không sao. Thấy chị rộng lượng ghê chưa? Biết ơn đi, nhóc!

Nhóc nói đúng. Chị thích mùa thu, thích tất cả nhưng gì thuộc về nó. Hơn tất cả, mùa thu đã mang đến cho chị một người mà có lẽ suốt đời này chị không thể quên được.

Chị là một con người bình thường, lẽ hiển nhiên cũng thích những điều bình thường. Trong mắt người khác, việc nhảy bùn lội ruộng có lẽ là rất tầm thường, nếu không muốn nói là quái dị. Nhưng đối với nhóc, điều đó đẹp đến thế sao?

Hôm nay chị mới ăn thử bánh mình làm. Quả là nó dở thật. Nhưng cũng tại nhóc hết đó, sao mỗi lần chị đưa bánh cho nhóc ăn, nhóc đều khen lấy khen để. Hừ, tâng bốc người ta lên tới tận mây xanh, giờ lại phũ phàng đạp chị xuống đất, tội nhóc nặng lắm đó nghe. Đợi đó, rồi chị sẽ xử!!

Nhóc đâu biết rằng, khi bà chủ quán nói câu đó, chị cũng buồn lắm chứ. Trở ngại về tuổi tác và ngoại hình khiến chị luôn mặc cảm khi đứng gần nhóc. Nhóc có biết chị cười mà lòng buồn thế nào không? Vì chị đã mặc định rằng, hai chúng ta không thể nào tiến xa hơn ranh giới tỷ-đệ. Chị sợ một ngày, nhóc sẽ trở thành em chị...

Nhóc to gan lắm nha, dám bắt chị thực hiện một yêu câu quái gở như vậy. Nhưng thôi, nể tình quen biết bao lâu nay, chị tha cho nhóc đó!

Chị không muốn ra đường, người ta mình như hai chị em nữa. Chị muốn nâng cấp mối quan hệ này theo một cái nhìn khác.

Nhóc ơi, vì chị cũng yêu nhóc lắm!!^^

L.N

Tái bút: Chị đã có sở thích mới rồi. Chị sẽ không vu vơ dạo phố một mình giữa trời thu êm ả nữa. Thời tiết thế này mà tay trong tay cùng ai đó mới gọi là thích, nhỉ?

Và ai đó... chính là... anh đó!



Lễ hội hoa đăng lại đến. Khắp mọi nơi nườm nượp kéo nhau về, thắp nến, thả đèn hình hoa sen xuống hồ. Một cô gái tóc ngắn, thắt nơ đỏ, ngồi bên cạnh một cậu nhóc nhỏ hơn, hai mà phúng phính với lúm đồng tiền lấp ló. Cả hai cùng chắp tay, nhắm mắt, cầu nguyện rồi khẽ đẩy cho ngọn đèn bồng bềnh theo sóng nước trôi xa. Cô gái tóc ngắn quay lại, hỏi:

-Đậu Đậu à, nhóc ước gì vậy?

-Đã bảo là không gọi bằng nhóc nữa mà! Linh Nhi lại quên nữa rồi!-Cậu nhóc chun mũi, ra vẻ hờn dỗi. Linh Nhi- tên của cô gái mà cậu gọi, cười giả lả:

-Quên, tại chưa quen, mà... anh ước gì vậy?

-Bí mật! Nếu nói ra, điều ước sẽ không thành sự thật.

Lần này, tới lượt cô giận dỗi:

-Thấy ghét!

Đậu Đậu cười cầu hòa:

-Thôi mà, nhưng có lẽ... hai ta ước giống nhau đấy!

Cơ mặt cô gái giãn ra, hé một nụ cười ngọt.

Trên trời có sao lấp lánh, mặt hồ có nến sáng trưng. Mong ước cho tình yêu đôi lứa bền chặt, gửi theo ánh nến trôi xa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: