Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

người thứ 3

Anh người trong SG, hay ra ngoài đảo công tác, mỗi bận ở lại vài ngày, chiều hay thơ thẩn một mình ra biển, ngồi ngắm sóng nhìn mây trời, có khi cầm cuốn sách ra đọc. Chị tình cờ gặp anh trong lần dẫn thằng con trai đi biển chơi trong nắng chiều nhạt nắng, thằng nhỏ mê chơi, chạy làm sao để té vào người anh đang đứng đó, anh đỡ nó rồi nhìn chị, chuyện trò vài câu, tối đó chị gật đầu đi uống nước cùng anh, cho đỡ cái lạnh của đảo ngày vắng khách.
Chia tay, anh bay về đất liền tiếp tục cuộc sống, chị lại một mình nơi đảo, nhiều lần nhìn sóng đánh, nhìn cái quán nước từng ngồi uống cùng anh, lòng gợn lên niềm nhớ lăn tăn, mà bản thân chị biết phải kềm giữ, để nó không thành cuộn sóng trào, cuốn chị trôi đi. Đời chị đàn bà đau một lần rồi, bây giờ tự dưng như con ốc trên biển, cứ thích cuộn mình vào vỏ cứng để bảo vệ bản thân yếu mềm.
Mấy lần chị cầm điện thoại, cứ tính nhắn tin cho anh, rồi nghĩ sao lại thôi, sợ phiền người ta. Mà lại tự thấy bản thân mình buồn cười, chỉ là bạn bè nhắn tin hỏi thăm nhau một câu thôi có gì sai trái... hay chính trong lòng chị, cũng nghĩ rằng có thứ gì đó không phải mối quan hệ bạn bè giữ hai người.
Hai tháng sau, anh lại công tác ngoài đảo. Lúc chiều anh gọi hỏi chị tối có rảnh không, dắt theo thằng con đi ăn tối cùng, chị ngạc nhiên, lúng túng hết mấy giây mới lắp bắp, vội vàng gật đầu đồng ý. Lúc đó chị mới nhận ra, trong lòng mình muốn gặp lại người đàn ông này biết bao nhiêu.
Lần tới anh ra đảo, chỉ một tháng sau, lần này anh nói không chỉ phải công tác, công việc gì cả, mà là vì chị, muốn gặp chị, muốn nghe chị nói chuyện và nhìn chị cười. Đêm đó chị mất ngủ, kiếp đàn bà truân chuyên, đã qua một lần tan vỡ, đời đưa đẩy để về nơi đảo xa này, vậy mà cũng còn cái duyên số gặp được người đàn ông thấy vui vì nụ cười, thấy thương vì ánh mắt, chẳng phải là thứ hạnh phúc ngất trời hay sao.
Trong đêm, anh nắm tay chị, thỏ thẻ rằng chuyện hôn nhân của anh cũng không trọn vẹn, anh đang làm những bước thủ tục cuối cùng để ly hôn. Chị hỏi anh, vừa bước chân ra khỏi, giờ lại dấn thân vào, có vội vàng quá không. Anh siết tay chị mạnh hơn, tình cảm là cái thứ khó cản nhất trên đời mà em... biết đâu sau đổ vỡ, người ta lại biết trân trọng hơn những gì mình có trong tay.
Chị ngã vào lòng anh từ ngày đó, những chuyến công tác của anh nhiều hơn, thậm chí đến những chuyến đi không vì công việc, chỉ vì chị cũng nhiều hơn. Chị cứ tưởng phần còn lại của cuộc đời sẽ cứ vậy vò võ nuôi con, sẽ tự đoạn tuyệt trước những cám dỗ ái tình để trái tim không tổn thương lần nữa. Vậy mà...đời chị rẽ ngoặc từ khi anh đến. Cứ ngỡ một kiếp thuyền êm, nào ngờ cơn sóng tình vỗ, chông chênh lòng người.
Đột ngột, anh chuyển công tác, những chuyến ra đảo không còn đều đặn như xưa, chị nhớ, rồi đắn đo suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng, quyết định thôi thì mạo hiểm dấn thân lần nữa. Chị ôm con, quyết định xin nghỉ việc rồi cùng con về lại thành phố, tìm anh. Để rồi, đến ngay cái lúc nhìn anh giữa SG hoa lệ, chị chết trân, muốn khóc mà không được, muốn cất bước chân đi cũng không xong.

Hóa ra, toàn bộ những ngọt ngào vun vén trước giờ chỉ đều là chót lưỡi đầu môi, anh chưa ly hôn, vẫn đang chung sống cùng vợ, hai người vẫn hạnh phúc bên nhau. Thành ra lần này, chị lại thành kẻ thừa, thành vai phụ trong vở kịch do anh dày công đạo diễn.
Chị im lặng, muốn lánh xa anh, muốn cắt đứt tình cảm, nhưng đời khốn nạn ở chỗ, trái tim và lý trí thường ít khi nào đi song hành trong những quyết định kiểu như vầy, nhất là mỗi đêm, thằng con lại hỏi chị, má ơi, sao mấy nay ba không qua thăm con... thằng nhỏ bắt đầu gọi anh là "ba", là tiếng "ba" từ tận đáy lòng, chị muốn nó gọi lên.
Anh chủ động đến tìm chị, trong nước mắt, anh xin lỗi và cho chị biết anh thực hướng về chị và vì chị, anh sẽ về ly hôn vợ. Chị nhìn anh, rồi hít một hơi dài, giọng nhẹ như không, anh về đi, chị không chọn làm người thứ 3, không chọn cách đi phá hoại hạnh phúc người khác.
Đời chị, vì kẻ thứ 3 mà thành cô nhi, thành đứa con bất hạnh. Đời chị, cũng vì kẻ thứ 3 mà mất chồng... vậy đời chị, đâu thể nào đã thấu hiểu nỗi đau của người bị phản bội rồi lại đi trở thành người thứ 3.
RỒi chị cứ vậy, ôm con, ôm trọn cơn đau, lần nữa tách xa khỏi nơi này, lần này không biết thuyền đời sẽ về đâu, nhưng có một điều khẳng định, chắc chắn chị sẽ không tấp vào bến đàn ông bội bạc nào nữa.
Con người, đôi khi dâu thể biết rồi đời đưa đẩy về đâu, có khi dù không muốn, không hay lại bị đẩy vào tình thế trở thành người thứ 3. Nhưng, việc có chấp nhận đứng yên trong vị thế đó hay không, lại là lựa chọn của lòng tự trọng.
Chỉ có điều, nên nhớ rằng, thứ hạnh phúc xây dựng trên nỗi đau của người khác, là thứ hạnh phúc tàn nhẫn, không thể vững bền. Thứ gì vì giành giật mà có, thì cũng sẽ mất đi vì bị kẻ khác giành mất.
Kẻ có thể phản bội mình, nhất là trong khi mồm miệng vẫn nói yêu đương ta thắm thiết, là kẻ không xứng đáng. Tuyệt đối không xứng đáng. Vì sao có khả năng tìm kiếm thứ tốt hơn lại đi tranh giành một thứ không xứng đáng.
Một người có lòng tự trọng sẽ không có nhu cầu giành giật, không có nhu cầu đi cướp hạnh phúc của người khác. Một người có tự trọng, sẽ có khả năng tự tạo ra hạnh phúc cho mình và không cần van lụy người khác bố thí cho tình cảm.
Đời đàn bà, muốn hạnh phúc, thứ gì cũng có thể bỏ, nhưng lòng tự trọng nhất định phải giữ cho mình.
Năm vừa qua ngưỡng 30, trong đám bạn thân, chỉ còn đúng 3 đứa chưa lập gia đình, cuối tuần nào cũng hẹn nhau ở nhà của một trong 3, khui vài chai bia, nâng ly chúc mừng cho tuổi trẻ bất diệt và cuộc sống độc thân muôn năm dù thực tế sau câu chúc mừng đó đứa nào cũng muốn gục mặt khóc vì sao tới giờ thiên hạ đều có đôi có cặp còn mình vẫn ngồi đây với hai đứa bạn như hai con chó già chảy xệ.
Trong những câu chuyện liên lu bất tận về cuộc đời, về công việc, về gia đình, về mua sắm, về đàn ông, về duy trì nòi giống... chuyện hôn nhân luôn xuất hiện như một kẻ lạc loài, dù chẳng ai muốn nhưng vẫn cứ hiện diện chỗ đó. Mà câu hỏi lớn nhất đề ra, luôn là "Cưới để làm gì và cưới vì ai?"
Ở mặt đơn giản nhất mà nói, với phụ nữ, đám cưới là một nghi lễ mang tính chất thông báo rộng rãi cho việc công khai từ nay mình đã có thể vượt vòng lễ giáo xách quần áo theo trai. Và nếu như có thêm tờ đăng ký kết hôn thì việc đó đã hợp pháp.
Vậy cưới để làm gì? KHoan hãy tính đến chuyện sinh con đẻ cái, thì cưới xong, phụ nữ thành vợ.
Làm vợ, là việc sống chung với một người đàn ông được gọi là chồng.
Nếu may mắn, người đó là người mình thật lòng yêu thương và do chính bản thân mình chọn , mình có mong muốn chia sẻ phần đời còn lại của mình cùng họ. Mình sẽ chấp nhận việc họ có những tật xấu, có những điểm yếu, có những thứ chưa hoàn hảo, và mình tin rằng cuộc đời này chọn mình để bù đắp vào những thiếu sót của họ, cũng như ngược lại, họ được chọn để bù đắp cho mình. Đó là ý nghĩ của việc bên cạnh nhau và hoàn thiện ch0 nhau. CHúng ta sẽ sống cùng người đó thật lâu, nhìn nhau già đi, nhìn con cháu lớn lên, rồi tạm biệt nhau bởi cái chết và hẹn gặp nhau nơi thiên đường. Đó là một cuộc đời viên mãn.
Nếu kém may mắn hơn một chút, người đó không hẳn là người chúng ta yêu thương nhất nhưng lại là người cho chúng ta cảm giác an toàn, tin tưởng nhất khi bên cạnh. CÒn người mình yêu nhất à. Sau khi nó làm trái tim mình tan nát, be bét thì nó đi nhảy đầm cùng đứa khác rồi, đời là vậy đó. Ở đây, đôi khi chúng ta phải đứng trước ngã rẽ của cuộc đời hôn nhân.
Một là qua thời gian, khi đã bên nhau đủ lâu để hiểu, chúng ta phát hiện ra người mình đã chọn có nhiều ưu điểm hơn ban đầu có thể thấy, rồi từ đó ma trân trọng họ, yêu thương họ nhiều hơn và tìm cách để bù đắp cho những thờ ơ của ngày cũ.
Hai là, xui hơn, tệ bạc hơn, sau khi đã sống chung với nhau một thời gian, chúng ta không thể nào chấp nhận được người kia vì thấy rằng tình cảm ngày càng vơi đi, vậy là có khi sống tiếp một nửa đời ngơ ngác, tự hỏi hạnh phúc thật sự là gì, hay quyết đoán hơn, dùng luật pháp và tờ đơn để trở thành người độc thân cung một vết hằn sâu trong ký ức.
Còn một trường hợp khác, sau khi chúng ta đã chọn được một người đã thật sự yêu và cưới họ, thì trải qua thời gian, con người của họ thay đổi, cũng có khi là bản thân chúng ta thay đổi, để rồi trở thành hai mảnh ghép không khớp, bắt buộc phải tách nhau ra mới có thể tồn tại được mà không tổn hại hay làm khó đối phương.
Chung quy của cả câu chuyện cưới, chỉ là chọn một người để sống chung về sau, việc lựa chọn có khéo hay không, lại tùy vào kinh nghiệm hay khả năng nhìn thấu nhân tâm của mỗi người. CŨng một phần là có khi nhờ vào vận khí của bản thân, hên hay xui cũng là một phần lựa chọn. Có khi thông minh một đời nhưng vì một lần chọn sai mà ân hận mấy mươi năm. Có khi khờ dại nửa kiếp, nhưng chọn đúng người thì phần đời sau viên mãn.
Nhưng, có thật sự cần thiết để người ta phải cưới nhau, lập gia đình và sinh con hay không?
Từ mấy ngàn năm nay, nhân loại luôn nằm trong một cái vòng quay với mẫu số chung như vậy. Người ta sinh ra, phát triển cơ thể và tư duy, đến chừng mực nào đó thì gọi là trưởng thành. Đánh dấu cho sự trưởng thành là người đó có thể tự làm việc, quyết định cuộc đời, tạo ra vật chất và nuôi sống bản thân mình. Tiến thêm một bước nữa, con người sẽ tìm một nửa của mình, kết hôn, lập gia đình và sinh con, chăm sóc, nuôi dạy đứa con để khi nó lớn lên, lại bắt đầu đi lại vòng lặp đó.
Theo lý lẽ thông thường , đây là cách phát triển cơ bản của một cá thể con người trong xã hội, nếu như có một người không đi theo quỹ đạo này, người ta sẽ dễ dàng bị đánh giá là có cuộc sống hay lối suy nghĩ "không bình thường". Trong toàn bộ quá trình đó, bước đánh dấu con người từ một tế bào đơn lẻ trở thành một tổ hợp gia đình chính là thông qua cánh cửa hôn nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngitiu