Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thốn Thốn Giai Tương Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Thốn Thốn Giai Tương Tư

Tác giả: Án Đầu Cửu Nguyệt Cúc Hoa Phì

Thể loại: Đồng nhân văn, đoản văn, ngược tâm, HE

Edit & beta: Fin

"Ta nói này Lão ma đầu, bao lâu rồi ngươi không trở về Ma Cung vậy?" Tâm tình Thiên Tôn đang rất vui vẻ, vừa ôm Tiểu Tứ Tử vừa hỏi Ân Hậu, sau đó há miệng ăn điểm tâm mà Tiểu Tứ Tử đút vào miệng.

Nhìn Thiên Tôn vì ăn điểm tâm ngon mà thỏa mãn nheo hai mắt lại, Ân Hậu nhíu mày, "Vậy sao ngươi không tự hỏi mình một chút là bao lâu rồi ngươi chưa trở về Thiên Sơn?"

"Vậy chờ qua năm mới, ngươi theo ta quay về Thiên Sơn một chuyến đi?" Thiên Tôn nhìn Ân Hậu đang bị Triển Chiêu phủ thêm áo khoác lên người, còn thắt thật chặt nút áo lại, bỗng mỉm cười.

Ân Hậu đang bị Triển Chiêu nói một câu, "Người đã lớn tuổi rồi mà mùa đông mặc ít áo như vậy không sợ gió rét hả", thì mới chợt cảm giác là hình như Thiên Tôn vừa hỏi hắn câu gì đó, sau đó liền quay đầu lại nhìn y một cái, hỏi, "Ngươi vừa nói gì?"

"Không có, không có gì." Thiên Tôn mang Tiểu Tứ Tử trả lại cho Công Tôn, sau đó lắc đầu, tại sao mình lại muốn Lão ma đầu kia quay về Thiên Sơn cùng mình chứ.

Cứ một mình như vậy, cũng tốt rồi.

Thiên Tôn thấy xung quanh Ân Hậu là Triển Chiêu và Ân Lan Từ, còn có Ngô Nhất Họa đang bưng chén canh gừng núp sau lưng Ân Hậu và Hồng Cửu Nương muốn rót canh gừng vào chén hắn, vây quanh một bên vây là Triển Chiêu và năm di nương đang ồn ào líu ra líu ríu, còn thêm Lam Hồ Ly xách váy chạy tới, Thiên Tôn miên man nghĩ.

"Trời lạnh rồi." Sau lưng Thiên Tôn chợt vang lên tiếng ai nói, Thiên Tôn còn chưa quay đầu lại bỗng cảm giác được một tấm áo khoác màu tuyết trắng được choàng lên trên vai mình, Thiên Tôn ngẩng đầu, là Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sửa sang ngay ngắn lại áo khoác cho Thiên Tôn, sau đó đứng ở phía sau lưng y nhìn về phía Triển Chiêu, Thiên Tôn nhìn thấy liền nở nụ cười.

Trăm năm cô độc gì chứ, không phải là đã trải qua rồi sao.

...

Cuối năm khí trời càng rét lạnh hơn, Bạch Ngọc Đường đứng đối diện Thiên Tôn, bên trái có một bọc quần áo, bên phải cũng có một bọc quần áo hỏi y, "Thật sự không cần con quay về với người sao?"

Thiên Tôn vừa định khoát khoát tay bảo không cần, nhưng vừa vung lên đã bị Bạch Ngọc Đường nhét cho vô số đồ cổ và tranh chữ vào tay, sợ làm hỏng, liền lắc đầu một cái, nói, "Ta là sư phụ ngươi mà ngươi còn lo lắng sao, đừng lo lắng nữa."

Bạch Ngọc Đường vốn muốn đem chuyện Thiên Tôn từng lạc đường vô số lần lên nhắc lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ và tâm tình Thiên Tôn vô cùng tốt nên lại thôi, lời nói cũng thu về.

Lúc Bạch Ngọc Đường vẫn còn đưa mắt nhìn, Thiên Tôn đã mang theo một đống đồ lớn mà đi rồi.

Thật ra thì Bạch Ngọc Đường lo lắng cũng phải, bởi vì Thiên Tôn lại lạc đường nữa rồi.

"Ai nha." Thiên Tôn nâng cằm, đặt hành lý để sang một bên, sau đó nhìn ngã ba trước mặt mình, vừa gãi cằm vừa suy tư, "Hay là đi bên kia?"

Thiên Tôn đang do dự không biết có nên lấy đồng tiền xu ra tung không, mặt ngửa đi một ngả, mặt sấp đi một ngả? Đang lúc Thiên Tôn định làm ra hành động thiết thực hơn một chút thì chợt có tiếng nói thong thả vang lên.

"Bên trái."

Thiên Tôn nhìn ra sau lưng nhưng không thấy ai hết, bỗng nghe tiếng nói kia lại vang lên, "Phía trên."

Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn lên, là Ân Hậu.

Ân Hậu đang đứng trên một thân cây, thấy Thiên Tôn rốt cuộc cũng nhìn thấy hắn, lúc này mới nhảy xuống, sau đó xốc hành lý Thiên Tôn lên đi về phía bên trái đường, đi mấy bước mới chợt phát hiện Thiên Tôn không hề đi theo mà đang tiếp tục nâng cằm cười nhìn hắn, Ân Hậu vui vẻ hỏi, "Không đi mà còn cười gì vậy?"

"Ngươi đi theo ta từ lúc nào đó?" Thiên Tôn híp mắt quan sát Ân Hậu, Ân Hậu nhíu mày, "Ngươi đang nghĩ chuyện gì mà chuyên chú vậy, ta đi theo suốt một đường cũng không biết." sau đó Ân Hậu vừa cười, còn rất vui vẻ, lần này đến phiên Thiên Tôn hỏi, "Ngươi cười cái gì?"

Ân Hậu không trả lời, ý bảo Thiên Tôn đuổi theo nhanh lên, mau về Thiên Sơn đi.

Ân Hậu vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho Thiên Tôn biết tại sao hắn lại cười, ở những năm tháng lúc hai người hãy còn trẻ, Ân Hậu thỉnh thoảng vẫn đi theo Thiên Tôn hồ đồ suốt một đường như vậy, sau đó mang y về nhà.

...

Đến Thiên Sơn, hai người đến gần tòa trang viên không lớn không nhỏ kia, Ân Hậu nhìn từng bụi lại từng bụi hoa bằng lăng bên ngoài trang viên, không khỏi cảm khái: đã bao nhiêu năm rồi.

Ân Hậu vào đặt hành lý trong viện rồi ngồi xuống, sau đó nhìn hai tay trống trơn của Thiên Tôn, thấy y cũng ngồi xuống với mình, nhíu mày.

"Làm gì?" Thiên Tôn nghi hoặc nhìn Ân Hậu, Lão ma đầu kia nhíu mày là có ý gì đây.

Ân Hậu không biết nên lắc đầu hay nên cười nữa, Lão quỷ này... "Rượu đâu? Mang một vò tới uống."

"Không cho." Thiên Tôn lắc đầu, Lão ma đầu này lại muốn uống rượu của y, y mới không cho, lần này tuyệt đối không cho.

Ân Hậu bày ra biểu lộ "Ta cũng biết là ngươi không chịu" rồi nhìn Thiên Tôn, sau đó lấy từ phía sau lên hai vò rượu, đặt lên trên bàn, nhìn Thiên Tôn nói, "Còn không mang chén tới?"

Mang tới hai cái chén, hai người cứ ngươi uống một chén rồi ta uống một chén, không thèm quản khí trời có lạnh hay không, dù sao rượu này uống vào trong bụng liền ấm áp, người này nha, uống nhiều quá cái gì cũng nói tuốt ra hết.

"Lão... ma đầu, rượu này của ngươi là rượu gì nha? Mạnh quá... ugh... đi?" Thiên Tôn hiển nhiên là đã uống nhiều quá, cứ cười híp mắt nhìn Ân Hậu suốt, sau đó lại muốn rót thêm một chén.

Ân Hậu bất đắc dĩ cướp cái chén trong tay Thiên Tôn đi, sau đó đem cất vò rượu, nói, "Đây là rượu mà tên si kia mới cất, nghe nói tên Tương tư gì đó?"

"Tương tư ư?" Thiên Tôn uống nhiều quá nên phản ứng cũng có chút chậm chạp, "Tương tư là cái gì? Chính là... chính là ta thích... thích..."

"Thích ai?" Ân Hậu đột nhiên hỏi một câu, nhìn chăm chú vào Thiên Tôn, Thiên Tôn lắc lắc đầu, nhất định không chịu nói ra, sau đó dứt khoát trực tiếp nằm bò ra bàn, mặc cho Ân Hậu kêu thế nào cũng không thèm đứng lên.

Ân Hậu cũng không biết phải làm sao, vỗ vỗ Thiên Tôn, nói, "Vào trong nhà đi, ngoài trời lạnh lắm." nói xong liền đi vào trong nhà trước, định đem than lò trong nhà ra xem thử còn dùng được không.

Sau khi Ân Hậu đi rồi, Thiên Tôn mới lộ ra nửa gương mặt, nhìn về phía bóng lưng vừa rời đi của Ân Hậu, ngập ngừng, "Thích... ngươi nha."

Thiên Tôn nói xong lại dụi mặt về, dù sao cũng đã trải qua cả trăm năm, bây giờ còn có gì mà mình không chịu đựng được nữa đây, đem những ngày tháng còn lại tiếp tục chịu đựng cho qua đi.

Nguyện kiếp sau ta và ngươi lại tương ngộ nhau từ thuở thanh xuân.

'Hàn đông khốn liễu ti, tình nhật di mộng từ

Cố nhân thục bất tri, thốn thốn giai tương tư(1)'

END

Lời tác giả:

Chờ chút, mấy bạn cho rằng đã kết thúc rồi sao?
Mấy bạn thật sự thật sự cảm thấy đã kết thúc rồi á?
Mấy bạn nghĩ tui sẽ kết thúc cái đoản văn này bằng đoạn ngược tâm kia á?
Nhìn phía dưới đê.
Chậc chậc chậc, mấy bạn quá đơn thuần, quá ngây thơ rồi.
Đừng có bảo là tui chưa viết xong?
Ai nói cho mấy bạn biết là tui chưa viết xong?
Cái éc gì cơ? Tui nói á?
Được rồi được rồi, tiếp tục nhìn xuống tí xíu nữa được không?
HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ thôi được rồi tui không đùa mấy bạn nữa.

"Aha."

Thiên Tôn còn đang bi thương trong lòng đây, bỗng nghe thấy bên tai truyền tới một tiếng cười khe khẽ, dán lên tai mình, còn có hơi nóng truyền tới. Thiên Tôn liền che tai nhảy dựng lên, sau khi đứng vững thì thấy Ân Hậu đang ngồi ở chỗ ban nãy mình ngồi, tay phải nâng cằm, tự tiếu phi tiếu nhìn y, Thiên Tôn đưa ngón tay ra chỉ Ân Hậu, run lên một chút, nói, "Ngươi ngươi ngươi–! Không phải ngươi vào nhà rồi sao!"

Ân Hậu thích thú nhìn Thiên Tôn đang xù lông, hừm, có cảm giác hình như mình vừa trông thấy cái đuôi thì phải.

"Rốt cuộc cũng chịu nói." Ân Hậu vẫy vẫy tay về phía Thiên Tôn, "Đã trốn suốt một trăm năm rồi, còn định tiếp tục trốn nữa sao, Tiểu Du."

"Tiểu Du, một trăm năm cũng đã qua rồi, nên đến bên cạnh ta thôi."

Thiên Tôn nhìn nụ cười của Ân Hậu, y thấy trong nụ cười đó, là sâu sắc lưu luyến cùng ôn nhu.

'Tương tư diệc khổ tư, cục trung nhân thâm tri

Đãi đáo vụ tán thì, khổ tư vi tình ti(2)'

(1)(2) Có thể hiểu nôm na là, yêu một người mà không dám bày tỏ, cố nhân lại không hay biết gì thành ra đành ôm mối tương tư vào trong lòng, giờ chỉ mong người hiểu rõ mình đang khổ tâm vì tơ tình.

HAPPY ENDING

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top