Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 Bỏ đi

"Đôrêmon!!!" Nôbita vừa khóc nức nở, vừa lếch cái thân nhếch nhác chạy về nhà, hôm nay cậu lại bị bọn Jaien và Suneo tẩn cho một trận chỉ vì cậu làm đội bóng của bọn họ thừa trong khi cậu lại là người bị ép vào đội.
Như mọi khi cậu muốn nhờ Đoremon giúp mình giải quyết bọn họ bằng bảo bối của cậu ấy.
Nhưng đến khúc cua gần đến nhà cậu thì lại những giọng nói thân thuộc đang trò chuyện, mà cuộc trò chuyện ấy chủ đề lại xoay quanh cậu.
" Nôbita, cậu ta thật vô dụng mà, nhờ cậu ta mà hôm nay đội bóng của mình lại thua nữa rồi, sắp lập kỉ lục đội bóng đứng thảm hại nhất khu phố này rồi!! Thật tức chết mà, tớ mà thấy được cậu ta tớ sẽ cho một trận!" Jaien bực tức đùng đùng đi tới.
" Đúng đấy cậu ta trả được tích sự gì cả, toàn gây rắc rối cho bọn mình ko, đã thế còn ngu ngốc hết chỗ nói nữa, hahaha." Suneo cười cười thêm dầu vào lửa làm cho cơn bực của Jaien càng bực mình thêm.
" Tớ nói vậy có đúng không Sizuka? " Suneo quay qua hỏi lại với cô bạn gái đang đi bên cạnh mình.
" Các cậu phải đấy, tớ cũng chán mấy thể loại như cậu ta rồi, ngu ngốc vô tích sự tớ nhìn mà ngứa mắt" Sizuka cũng vui vẻ bồi thêm.
Ngay cả cậu cũng vậy sao Sizuka người cậu cho là bạn thân nhất của mình cũng khinh thường cậu sao? Cậu đã làm gì sai sao, cậu làm gì phật lòng bọn họ sao, sao họ lại đối sử với cậu như vậy chứ?
Nỗi uất ức cứ tuôn chào trong lòng cậu ko tài nào kìm lại được, đợi bọn họ đi thật xa rồi cậu mới dám bước ra, cứ giữ khuôn mặt đờ đẫn ấy mà bước đi trong vô định mà ko biết mình đang đi đâu, cứ bước như vậy đến bãi sân trống mà cậu và họ hay chơi, kí ức vui vẻ, hạnh phúc với họ cứ thế ùa vào trong đầu cậu, những khoảng khắc ấy chỉ là giả dối thôi sao, ko một chút nào là thật lòng sao, họ coi cậu là cái gì chứ, là đồ chơi để họ tiêu khiển, chơi chán rồi vứt đi.
" Aaaa...." Cậu hét lên đầy đau đớn, rồi gục xuống đất mà khóc, chỉ biết khóc thật to, chứ ko biết làm gì hơn.
Khóc một chập mệt mỏi rồi cậu mới đây đứng dậy quay người đi về nhà.
" Ngươi muốn trả thù lại những gì họ làm với ngươi ko?"
Cậu thoáng giật mình quay qua nơi vừa thốt lên giọng nói ấy, từ khi nào mà bên cạnh cậu đã xuất hiện một người đàn ông ăn vận kì lạ, trên người ông ta từ đầu tới chân toàn bộ đồ đen, với cái mũ che kín mặt, chỉ lộ từ phần mũi trở xuống.
"Ông... ông là ai?" Cậu khẽ hốt hoảng lùi lại, nhìn người đàn ông ấy bằng cặp mắt đầy đề phòng và lo sợ.
" Cậu muốn trả thù ko?" Người đàn ông ấy chỉ mỉm cười và hỏi lại cậu câu hỏi lúc nãy.
" Ý của ông là sao?" Cậu khó hiểu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
" Ta sẽ giúp cậu mạnh mẽ lên, và đến lúc đó cậu có thể trả thù những kẻ đã làm cậu đau khổ, sao cậu bé muốn lập giao ước với ta ko?" Ông ta từ tốn nói rồi chìa tay ra về hướng cậu.
  " T..tôi... tôi ko biết!" Cậu đó dự trả lời.
" Được, ta cho cậu cơ hội, từ bây giờ đến tối, nếu cậu muốn đi ta sẽ đợi cậu tại chỗ này" người đàn ông khẽ cười rồi quay người bước đi.
Cậu cứ đứng đó nhìn theo, cho đến khi ông ta đi khuat, mới định thần lại. Lững thững bước về nhà, trong đầu cậu cứ quanh quẩn toàn những đề nghị của người đàn ông ấy.
Về đến nhà, khẽ bước lên lầu, trong phòng chống trải không lấy một bóng người, cậu mới trợt nhớ ra rằng Đoremon đã đi về tương lai khám sức khỏe định kỳ rồi.
Cậu ko muốn dựa mãi vào Đoremon như vậy, như thế chẳng khác nào cậu cũng như họ, chỉ lợi dụng Đoremon chỉ vì mục đích cá nhân của mình, cậu muốn mạnh mẽ hơn để bảo vệ Đoremon và cả gia đình cậu nữa, mạnh mẽ hơn, đúng vậy cậu phải mạnh hơn nữa, phải cho họ thấy được Nôbita này ko phải là kẻ yếu đuối mà họ khinh thường.
Khẽ xoay người chạy ra khỏi nhà hướng đến bãi đất trống, tìm người đàn ông hồi nãy, đến nơi đã thấy ông ta đứng sẵn đợi cậu ở đó lúc nào ko hay.
"Sao ngươi đã quyết định rồi chứ?" Người đàn ông đó nói.
"Phải tôi muốn đi, tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn!" Cậu cương quyết nói.
" Được đi theo ta" người đàn ông đó khẽ xoay người bước đi, cậu cũng khẽ đi theo sau ông ta. Cậu ko biết rằng quyết định này của cậu đã làm cho tương lai sau này bị ảnh hưởng lớn đến cỡ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top