Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 27 : Tịch

Một con quỷ điên đã trỗi dậy.

Người ta nói rằng hãy tôn trọng người đã khuất, lúc mới mất ai ai cũng tiếc thương.

Nếu là người yêu, người ta sẽ trao cho nhau câu nói "Anh sẽ không quên em đâu". Rồi gục mặt bên quan tài khóc nức nở, hay ôm một cái xác mà lau nước mắt.

Có lẽ người thân thì đỡ hơn một chút. Vì chí ít ra người mất cũng là người thân, tình thân. Nhưng khi chết rồi người ta chỉ khóc vì cái "tình" thôi. Người ta khóc vì bạn từng là người thân, không hơn không kém.

Con bé ấy thì không như vậy.

Nó thương nhớ những ai từng mất. "Tại sao?"

Vì con bé ấy nghĩ rằng người chết đi rồi, họ sẽ không quên được những người kề cạnh mình và linh hồn của họ vẫn ở đấy thôi, vẫn xem được cuộc sống của chúng ta hay bất kỳ ai.

Nên con bé đã hứa với những cái xác rằng sẽ không bao giờ quên chúng. Sự tiếc thương cho các cỗ quan tài là vĩnh cửu.

Đêm dần tàn, ở căn nhà bỏ hoang.

Đứa con gái vẫn ngồi ở khoảng đất trống đợi mẹ nó rước về.

"Tại sao mẹ nó không đến?".Nó không hiểu, không muốn hiểu.

Đêm có đen như lòng của nó không?
Đêm vốn không đen, do lòng người thay đổi.
Đêm thay đổi...
Người ta hay gọi là đêm "tịch mịch"
Lòng nó khép lại, "tịch" như đêm.

17:00
Lộc Hàm dạo gần đây theo dõi cái blog kỳ lạ ấy. Cậu đang phân tích một bài khá hay của tác giả blog này vừa đăng lên vãi tiếng trước. Nội dung như sau :

"Mọi người nghĩ gì về con nít? Sự tin tưởng đó có mãnh liệt không?

Theo quan điểm của tôi, khi người ta nhắc đến "con nít" thì trong bộ não luôn hiện ra nhiều hình ảnh đáng yêu. Vì đa phần chúng là như thế.

Con nít ấy à!

Chúng cũng chỉ là con người bình thường. Chúng có lỗi lầm, không hề hoàn hảo. Đó là sự tích cóp dơ bẩn trên một trang giấy trắng.

Thế bạn nghĩ gì về vấn đề chúng ăn trộm tiền hay nói dối?
Đó là một vài trường hợp bình thường. Chúng có thể ăn cắp rất nhiều lần, lén làm bể rất nhiều chén đĩa.

Nhưng người lớn đã phát hiện bao nhiêu lần? Một lần hay hai ?

Thế nên, đừng tin vào bất cứ thứ gì trên cuộc đời này. Không có gì là mãi mãi. Kể cả có là con nít. Mọi người đều tự nhiên mặc định trong đầu rằ̀ng chúng không làm chuyện gì xấu xa cả, nên sẽ tự nhiên bỏ qua những điều đáng ngờ chúng mà chúng gây ra.

Tôi đoán rằng trên thế giới này những vụ án bí ẩn đều do một vài cô hoặc cậu bé gây ra. Nhưng biết làm sao khi chúng mang một hình thể trong sáng ấy.
Việc giết người có thể xảy ra trong bất kỳ hoàn cảnh, trạng thái nào. Không cần biết là người lớn hay trẻ nhỏ.

XIN ĐỪNG BIỆN MINH, HAY BỎ QUA BẤT CỨ TỘI LỖI NÀO BẰNG CHỮ 'CON NÍT'.

Bạn biết không, khi chúng nó biết suy nghĩ, tức là đã trưởng thành. Bọn con nít có thể tròn xoe mắt của mình để tránh những câu hỏi của các viên chức cảnh sát một cách dễ dàng. Điển hình như một cốt truyện đầy tính siêu việt của nhà văn nổi tiếng Higashino Keigo - Bạch Dạ Hành. Không ai ngờ được kết cục cuối cả!

Và lời nói cuối cùng để khép lại bài viết, tôi xin nhấn mạnh

" MỌI TRƯỜNG HỢP GIẾT NGƯỜI KHÔNG LOẠI TRỪ BẤT KỲ AI. XIN ĐỪNG BỎ QUA NGHI PHẠM BẰNG BẤT CỨ THỨ GÌ, NHẤT LÀ HAI TỪ "TRẺ NHỎ"

Ngày..."

Đèn, và máy tính tối om. Sợi thần kinh căng lên vài phần. Vì căn bản con người là loài vật sợ bóng tối mà.

Chỉ còn vài dòng để đọc bài viết đã đăng lên lúc mấy giờ. Tiểu Lộc cảm thấy rất bức bối khi không đọc được trọn vẹn bài viết.

Trong bóng tối nguy hiểm kia, cậu vội mò mẫm mở cửa đi tìm đèn pin, thật bất ngờ khi phía sau cánh cửa mở ra không còn là một khung cảnh quen thuộc nữa. Không gian đã hoàn toàn khác đi, hiện cảnh dần méo mó lại và xuất hiện một tình ảnh âm u, lãnh khốc.

Lộc Hàm rất nhạy bén với các âm thanh. Lần này cĩnh không ngoại lệ, cậu nghe được tiếng oan hồn than khóc.

Đó là một dãy hành lang xưa cũ.

Nắm chặt cây thánh giá trong lòng bàn tay, kiên nhẫn chờ đợi. Lộc biết rằng 'chủ nhà' của vụ án xuất hiện rồi.

Sự xuất hiện đáng mong chờ sau tháng ngày dài dằng dặc.

Một đứa bé cỡ khoảng 10 tuổi bước ra từ căn phòng cuối cùng của dãy hành lang. Đôi giày công chúa màu đen đáng yêu của nó vang lên âm thanh lạnh lẽo.

Cốp.... cốp....

Tiếng dây xích đột ngột trỗi dậy. Con bé dắt theo một cái gì đó ngoằn ngoèo bò bằng bốn chân.

Không đúng, trông giống con người hơn. Vì trong nơi u ám lãnh khốc như này, hơi người tỏa ra rất mạnh mẽ từ thứ kỳ quái ấy đã giúp cho Lộc xác định được rằng nó là người hay quỷ.

Tiếng dây xích ngày một gần, đi kèm theo là mùi tử khí gây sát thương mạnh.

Cậu nín thở, rút từ trong móng tay của mình hai sợi chỉ đen. Cố gắng bình tĩnh để làm thuật bảo vệ.

Lộc Hàm niệm một câu thần chú. Các sợi chỉ vươn dài ra khắp nơi, phát ánh vàng, 'lực' của cậu mạnh mẽ hơn để làm tử khí bớt nặng nề.

Các sợi chỉ đang nhập nhằng ánh vàng, có lẽ chính bản thân Tiểu Lộc đang bị giao động bởi một điều gì đó.

Không biết từ lúc nào mà rơi nước mắt, nhìn khuôn mặt ấy, cơ thể ấy, nỗi đau trong lòng như đang lớn dần.

Người ấy bị mắc xích vào miệng, một cây trâm đen đâm xuyên qua yết hầu, và cây trâm ấy được mắc vào sợi dây xích thứ hai. Xích cứ động đậy mãi, máu từ cuống họng rỉ ra rất nhiều.

Cậu không dám thở, vì lồng ngực của cậu gần như không thở được rồi.

Người ấy là

... Ngô Thế Huân.

Thân hình của anh bò dưới sàn một cách vặn vẹo và khó coi, cái cổ cứ ngoặt qua ngoặt lại. Chân tay nghểnh ngảng như một con nhện đang bò dưới đất. Sự kỳ dị trong dáng đi, như một con quái vật thực thụ

Con bé dắt xích, nó trông xinh lắm. Một bộ đầm lolita nhiều tầng. Cái đầm bằng vải ren đỏ, đen pha lại trông rất tang tóc và ma mị. Mái ngố đáng yêu không và khuôn mặt trắng toát, lạnh tanh. Con bé tưởng chừng như một con búp bê Nhật biết đi vậy. Nó bước vào khu vực chỉ vàng của cậu dăng lên.

Lộc Hàm bất chợt nghĩ đến cái blog vừa nãy.

"Quả nhiên không thể tin bọn nó đuợc mà..."

Con bé đi đến và trao vào lòng bàn cậu hai sợi dây xích.
Giọng nói lãnh đạm của nó vang lên trong dãy hành lang nhỏ hẹp.

-Anh phải lựa chọn.- Giọng nói ồm ồm, như thể giọng ma quỷ qua một cái radio.

-Tôi không lựa chọn và tôi sẽ không để em thoát được.-Cậu trả không cho phép bản thân run sợ.

-Tôi biết, vì anh là pháp sư mà. Người anh đầy rẫy những thứ ấy.

Cậu nheo mắt lại. Con bé tiếp tục :

-Có một sợi dây xích sẽ làm hắn sống, một sợi thì chết. Thế nào anh có lựa chọn không?-Sự thách thức trong giọng nói con bé.

Máu chảy ra từ yết hầu ngày càng nhiều, sự nguy cấp đang đến gần buột cậu phải buông lỏng phòng vệ để cứu anh.

Lộc Hàm lấy một sợi chỉ đen trong móng tay của mình, cứa vào làn da đến khi tứa máu, máu và chỉ hòa với nhau tạo thành nhọn lửa óng ánh vàng. Ngọn lửa đốt sợi dây xích trong miệng anh, sợi dây xích hóa thành sợi chỉ và cậu nhẹ nhàng kéo sợi chỉ miệng của Huân ra.

Phựt....

Không gian thay đổi.

Con bé đó mỉm cười trong màn đêm tĩnh mịch. Huân bế nó trên tay và ngã xuống trong bóng tối u ám đó. Màn đêm lãnh khốc ấy đã tước đi người con trai của cậu.

Sự dằng vặt, hối hận lớn dần trong tâm trí cậu.

Lần đầu tiên cậu thấy đau đớn như vậy.
Khốn khổ, tuyệt vọng khi quyết định của mình đã đánh mất anh.

Nước mắt cứ rơi, rơi mãi, rơi xuống đôi bàn tay gầy guộc giờ đây càng cô độc, lãnh lẽo.

Không một ai bước đến an ủi.

Cậu cứ quỳ ở đó mà khóc, khóc như một đứa con nít. Lộc Hàm mới hai mươi mốt tuổi, những mất mát lớn lao, chua chát mà cuộc đời đã giành cho cậu đã nhiều lắm rồi. Sao lại lấy đi cả người yêu thương cậu nhất.

Cơ thể cậu bất giác thật ấm, vòng tay thân quen đó lại ôm cậu vào lòng.

Ngô gia vỗ nhẹ người cậu rồi nói.
" Đừng khóc, đừng khóc. Tôi ở đây mà"

===========

Sự tái xuất đầy đột ngột của cậu Ngô đã hé mở một phần bí mật.

Uẩn khúc về con bé đang trong giai đoạn được hé mở. Vì đâu mà con bé xinh xắn như thế kia lại cầm được Huyết chú ấy?

Sự thật có phải Ngô Thế Huân không chết và cũng chưa từng chết?
 
ĐIỀU QUAN TRỌNG PHẢI NHẮC BA LẦN.

VOTE

→→CÁC BÁC NHỚ ẤN NÚT VOTE CHO EM NHA ^^

→→NHỚ VOTE VÀ SHARE CHO MỌI NGƯỜI NHÉ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top