Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đó là cái quái gì?" Porsche hỏi sau khi cuộc gọi kết thúc. "Sao con mày nói gì lung tung vậy?"

"Tao vừa nghe có ai đó ngái trong điện thoại đúng không?" Arm, người cũng đang lắng nghe, hỏi.

"Là Caleb!" Porsche la lên khi cậu nhận ra người đang ngái ở phía sau trong lúc Florence nói chuyện.

Gương mặt giận dữ của Porsche chuyển sang bối rối. Cậu quay sang nhìn Kinn và hỏi. "Tại sao nó lại ngái trong lúc nguy hiểm như thế?"

"Đó là Caleb sao?"

"Ây Kinn! Anh không thể nhận ra con trai mình luôn à?!" Cậu ghì lấy cổ áo Kinn khiến hắn gần như ngạt thở.

"Tiếng ngái thì i hệt nhau!" Kinn quát lại và suy nghĩ làm sao mà Porsche nhận ra đó là Caleb.

Pol lấy tay xoa xoa cằm, gật gù khi sự căng thẳng đã dịu đi. "Nếu nó có thể ngủ yên bình như thế, vậy thì có lẽ chúng ổn..."

"Nhưng chúng sẽ không được yên ổn lâu đâu." Arm nói và nhìn Pete. "Florence đã nói gì vậy mày?"

Pete, người luôn nghiêm mặt ban nãy đã bắt đầu thả lỏng. Cậu hít thở sâu trong khi Vegas nắm tay cậu, siết chặt để chắc chắn rằng cậu sẽ duy trì sự bình tĩnh.

"Florence đã chỉ chúng ta hướng đi," Pete nói và nhìn Vegas. "Em nói đúng chứ?"

Vegas tự hào mỉm cười và gật đầu với Pete. "Em đã huấn luyện con rất tốt."

"Ý tụi mày là gì?" Porsche hỏi trong khi tất cả di chuyển về xe của mình. "Làm sao mày biết được?"

Kinn và Porsche, Vegas và Pete, Arm và Pol ngồi trong ba chiếc xe của riêng mình. Mỗi cặp đều cầm khẩu súng, với dao và lựu đạn được đóng gói phía sau xe.

"Đến lúc đưa chúng về rồi." Kinn nghiêm túc nói và khởi động động cơ.

Hắn quay sang bên và nhìn Vegas, kẻ cũng đang quay sang nhìn hắn.

"Con của mày rất thông minh," Kinn khen Florence khiến em họ mình nhoẻn miệng cười.

"That's my boy," Vegas cười thầm và quay sang Pete, người đang ngồi bên cạnh hắn. Hắn xoa tóc Pete làm nó rối tung lên khiến cậu phải đẩy hắn ra, vẫn chưa có tâm trạng cho những chuyện ngớ ngẩn. "Em đã dạy con rất tốt đó, bé ngoan của anh. Who's the good boy?" Vegas trêu cậu.

"Em sẽ đâm anh, Vegas, nếu anh không dừng lại." Pete nói khiến chồng cậu gật đầu và như một con robot, hắn quay phắt về phía trước.

"Làm sao chúng ta hiểu được lời nhắn của Florence?" Porshe hỏi trong khi chuẩn bị súng của mình. "Não tao chưa load được. Mày chắc nó đang sử dụng ngôn ngữ loài người chứ?"

"Tao hiểu ý của nó," Pete thì thầm và nụ cười tươi sáng của cậu bằng cách nào đó đã quay trở lại. "Tao nghĩ nó đang nói đến điều đó."

Suốt quá trình trưởng thành, Pete đã dạy Florence một thủ thuật phòng trường hợp nhóc bị lạc. Vì biết rằng Florence là kiểu trẻ con hiếm khi ra ngoài, Pete cho rằng con trai cậu có thể thấy khó khăn với việc ghi nhớ hướng đi. Đó là lí do, khi lớn lên, Florence cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ về những nơi chốn đặc biệt để nhóc có thể tìm được đường về.

"Tìm bản đồ của khu vực này," Vegas yêu cầu Arm người đã mở laptop của mình lên, sẵn sàng định vị mọi thứ.

"Mày có ghi nhớ hết lời nhắn không vậy?" Porsche hỏi.

"Tao không ngốc," Vegas đáp làm Kinn phì cười, Porsche đấm mạnh vào vai hắn.

Kinn, kẻ cảm thấy buồn cười, tiếp tục xoa xoa vai còn Porsche cứ buông xuống những cú đấm. "Đó là việc cá nhân."

"Chữ đầu tiên là búp bê? Làm sao chúng ta tìm thấy búp bê ở đây?"

Cả ba bắt đầu tìm hướng của nơi chốn, tìm bất cứ nơi nào có liên hệ với búp bê. Có những cửa hàng có vẻ là bán đồ chơi. Tuy nhiên, búp bê thì không được rõ ràng. Tất cả đều tìm kiếm những thứ đáng chú ý.

"Là nơi này," Pete nói và bảo Vegas dừng xe. Kinn và Pol những người cầm lái cũng làm theo họ.

Mắt Pete sáng lên khi cuối cùng cậu cũng tìm ra manh mối đầu tiên. Đó là một cửa hàng búp bê nổi tiếng luôn thu hút trẻ em.

Đó là một tòa nhà hai tầng với tông màu pastel. Điều thu hút khách hàng nhất chính là con búp bê không lồ ở trên đỉnh. Con búp bê mặc chiếc đầm hoa màu hồng, mang giày hồng và mái tóc nâu cột thành đuôi lợn.

Tuy nhiên, cửa hàng nằm ở trung tâm lớn với hai ngã rẻ. Một bên trái và một bên phải và nếu họ chọn sai, họ sẽ phải trở về vạch xuất phát.

"Bàn tay Vegas là gợi ý tiếp theo, đúng chứ?" Kinn ngồi trong xe lú ra hỏi. "Có gì đặc biệt với tay của mày nhỉ? Bàn tay của một kẻ giết người---"

"Xinh đẹp mà mày không bao giờ được chạm vào." Vegas nhảy vào họng Kinn rồi nhìn xuống bàn tay mình.

Pete cũng cầm tay Vegas lên và ngắm nghía nó tìm hiểu ý Florence là gì.

"Florence đang nói về hướng đi đúng không? Là bên trái hay bên phải và tại sao nó lại liên quan đến bàn tay của Khun Vegas?" Arm nói trong khi kiểm tra laptop.

Một khi họ lên đường, còn rất nhiều xa lộ và cung đường họ sẽ đi qua. Họ nên suy nghĩ thật cẩn thận về hai lựa chọn này. Họ càng giải mã nó lâu, thì thời gian còn lại để cứu bọn trẻ càng ít.

Pete nhìn chằm chằm vào tay Vegas khiến nó gần như bị xuyên thủng khi cậu cứ xoa nắn không ngừng. "Trái...hay phải. Đợi đã."

"Là bên nào?"

"Rẽ về bên trái," Pete nói với tất cả mọi người khi nhận ra gì đó.
"Vegas thuận tay trái. Florence nhất định đang nói đến tay của Vegas."

"Đúng rồi!" Porsche phấn khởi nói và nhìn Kinn. "Đi thôi! Chạy cho tốt, bác tài."

"Cưỡi anh đi."

Porsche đập vào đầu Kinn. "Con trai anh đang bị mất tích đấy. Dừng lại đi."

"Tay trái của anh luôn gây ấn tượng với em," Vegas nói khi họ rẽ sang trái, cố gắng giải gợi ý tiếp theo mà Florence nói. "Bàn tay của anh đã làm việc rất tốt và những ngón ta----"

"Vegas." Pete với biểu cảm không giải thích được liếc Vegas. "Nếu anh không dừng lại, có lẽ anh phải chết trước đấy. Em sẽ bóp cổ anh. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng."

"Được rồi," Vegas nói trong khi nhìn đường. "Anh nghĩ bọn bắt cóc nên run sợ rồi."

"Những đứa trẻ chỉ có một cuộc đời." Pete nói và ngã lưng ra ghế. "Em không muốn người lớn làm nó đổ nát."

"Những câu chuyện và truyện cổ tích thì sao? Nhóc đang nói về cửa hàng sách đúng không?" Pol hỏi nhưng Vegas không đồng ý.

Vegas hiểu Florence. Nếu là cửa hàng sách thì nhóc nên nói các từ như tiểu thuyết, kệ sách hay giấy tờ nhưng cái này không phải. Nhóc đặc biệt đề cập đến những câu chuyện và truyện cổ tích.

"Là chỗ này!" Kinn la lên khi họ thấy một cuộc diễu hành lớn với biển hiệu lớn và bóng đèn nhấp nháy xung quanh.

ENCHANTED là sự kiện thường niên nơi trưng bày những quyển truyện cổ tích và những cuốn sách công chúa kinh điển. Vài người ăn mặc như những nhân vật trong truyện và lặp lại những phân cảnh đặc biệt. Có một tấm ảnh bìa lớn tóm tắt nội dung câu chuyện Cinderella.

"Đây có thể là nơi chúng đã đi ngang qua."

"Tôi tìm thấy nơi tiếp theo rồi," Arm nói và cười khi nhìn vào laptop của mình. "Nếu chúng ta đi thẳng, chúng ta sẽ thấy một sòng bạc tên MACAU. Đó là manh mối tiếp theo và nó cách chỗ này 10km."

"Tuyệt! Florence thật sự thông minh khi ghi nhớ được những chi tiết."

Tất cả đều im lặng lái xe, tăng tốc nếu cần thiết và gần như là đang bay. Vegas duy trì đôi mắt quan sát đường đi nhưng tầm nhìn của hắn vẫn thấy được Pete đang nhìn ra ngoài, không nói gì cả.

"Pete..."

Pete không đáp lời hắn và cả hai đều im lặng. Sự lặng yên đang giết chết hắn như thể quả bom hẹn giờ sẽ nổ bất cứ lúc nào.

"Hãy làm như thế này," Vegas nói để chắc chắn rằng Pete sẽ ngừng nghĩ lung tung. "Anh hứa chúng sẽ về nhà an toàn, được chứ? Không bị thương, không có sẹo và chúng ta sẽ đón chúng. Anh sẽ tra tấn lũ khốn đó một khi chúng ta bắt được chúng.

"Em sẽ giết chúng bằng chính bàn tay mình."

Nghe điều này từ Pete, Vegas gật gù đồng ý. "Hãy cho chúng thấy địa ngục cùng nhau, baby."



Khi họ đến được sòng bạc tên Macau, một vấn đề khác trỗi dậy. Vẫn còn một nửa gợi ý.

"Đèn cầy và lời cầu nguyện...đèn cầy và lời cầu nguyện..." Porsche nói trong khi nhìn ra ngoài.

Tất cả những gì họ thấy là những tên say xỉn, mặc những bộ y phục xa hoa và hàng loạt xe bạc tỷ đổ bên ngoài. Bên ngoài sòng bạc cũng tụ tập đầy người có tầm ảnh hưởng hay vài kẻ chào mời mấy gã nhà giàu.

"Đèn cầy và lời cầu nguyện...nhóc đang nói đến đền thờ và nhà thờ sao?"

"Có hai nhà thờ ở dây." Arm nói dựa trên bảo đồ. "Bên trái và bên phải. Đó có thể là manh mối nhưng chúng ta nên chọn bên nào."

"Em là bản đồ, em là tấm bản đồ." Pol sau đó cười lớn nghĩ ngợi gì đó và đột nhiên vui vẻ hát lên như thế. "Em là doraemon của chúng ta, phiên bản bốn mắt."

Arm đập vào vai hắn, yêu cầu Pol nghiêm chỉnh lại.

"Bên phải." Pete nói với họ với một nụ cười. "Manh mối kế tiếp là phòng của Venice. Phòng của nó nằm bên phải của căn biệt thự." Cậu nói và tất cả đều làm theo.

Gần như họ đã gần manh mối lắm rồi, họ bị kẹt ở giữa đâu đó. Đường vắng tanh, không có đèn đường và trông như thị trấn ma. Phía bên trái có một ống dẫn nước lớn được dùng để dẫn nước về những khu vực đồi trong khi bên phải đều là bụi rậm và cây tre.

"Động lực học chất lưu." Vegas lẩm bẩm và thấy cái ống dẫn nước to. "Hãy đi theo các ống dẫn này."

"Vậy nó có nghĩa là gì?" Porsche hỏi vì cậu khó hiểu với lựa chọn của Vegas.

Vegas với gương mặt hầm hầm đáp. "Động lực học chất lưu xảy ra trong ống dẫn nước."

"Gì cơ?"

"Mày sẽ không bao giờ hiểu. Đó là vật lý." Hắn bình tĩnh đáp.

Pete nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới vì nó là gợi ý tiếp theo. Cậu chạm vào nó và xoay xoay với đôi mắt buồn bực.

"Anh nghĩ em có đúng không khi chọn kết hôn với anh?"

"What's the fuck, Pete?!" Vegas la toáng lên và thắng gấp khiến đầu họ gần như đâm sầm về phía trước. "Cái gì vậy?" Vegas tức giận hỏi trong nỗi sốc.

"Em chỉ đùa thôi!" Pete quát lại nhưng tất cả những người phía sau cực kì bối rối tự hỏi tại sao họ lại cãi nhau. "Em đùa thôi hahaha. Em chỉ nghĩ đến việc đùa với chuyện này nhưng miệng của em lại tự nhiên nói ra."

Vegas gần như lên cơn đau tim vẫn chưa thể rời mắt khỏi Pete, lo sợ điều đó có thể phần nào là thật khi cặp sinh đôi của họ mất tích.

"Chỉ đùa thôi, đúng chứ?" Hắn hỏi lần nữa trước khi khởi động lại động cơ.

"Ừ. Chỉ là đùa." Pete đáp. "Đường ống dẫn đã kết thúc ở đây. Giờ rẽ phải."
(Trời ơi chỗ này ẩn ý ngọt ngào quá chừng luôn nè)

"Tại sao lại rẽ phải?"

Pete tháo nhẫn cưới và đưa cho Vegas xem. Ở mặt trong là bản thiết kế hình một khẩu súng chỉ về hướng bên phải. Florence vẫn luôn bị chiếc nhẫn cưới này mê hoặc và nhóc chắc chắn biết khẩu súng chỉ về hướng nào.

Manh mối tiếp theo là đèn dài và nó có nghĩa là con đường dài kia, nơi chỉ có mỗi đèn đường cho đến khi họ thấy một quán rượu nhỏ nằm giữa một ngôi làng nhỏ bán chất cồn. Tất cả đều đi theo hướng bên phải cho đến khi thấy một con đường kì quái bao bọc bởi cây narra.

"Đây là nơi cuối cùng của gợi ý..." Vegas thì thầm vì họ chỉ thấy con đường tối đen phía trước.

Sáu người họ xuống xe, tất cả đều nhìn con đường tăm tối phía trước mà không có dấu vết gì là có người từng đi qua hay những ngôi nhà xung quanh. Nó hoàn toàn trống rỗng và kì quái.

Pete nghiến răng và siết chặt khẩu súng trong tay. "Đây là ngõ cụt," Cậu nói.











Những đứa trẻ bị áp giải đến một nông trại nhỏ nằm giữa cánh đồng ngô rộng lớn nơi khó có ai tìm thấy. Tay và chân chúng đều bị trói vào ghế và những miếng băng dán trên miệng đã được tháo xuống.

"Tôi đi vệ sinh được không?" Mag hỏi trong khi uốn người. "Phi. Tôi biết chú vẫn còn hờn dỗi nhưng mà tôi đi vệ sinh được không?"

Bốn gã đàn ông không hề nghe nhóc nói và lấy điếu thuốc ra hút.

"Phi. Xin lỗi...ehe...Tôi sẽ cư xử đúng mực mà nhưng làm ơn cho tôi đi vệ sinh." Mag vẫn cố thuyết phục họ trong khi nhịn tiểu. "Nếu chú ghét tôi, chú có thể ghét tôi. Chỉ cần đừng trút giận lên quả thận và bàng quang của tôi thôi."

"Nếu thận của anh ấy bể, chú không thể bán nó đâu." Caleb như có như không thêm vào. Nhóc lo lắng về giá trị nội tạng của mình hơn vì trong đó có tiền hơn là thật sự quan tâm đến Mag.

"Chết tiệt. Giữ thằng nhóc đó và cho nó đi vệ sinh." Tên tài xế nói, cào đầu mình vì khó chịu.

Mag được đưa ra phía sau nông trại để đi vệ sinh và dĩ nhiên là, để nhóc mau im lặng.

"Em đã nói gì với ba vậy?" Paris hỏi Florence, người không nói lời nào mà chỉ nhún vai. "Chị nghĩ chúng ta thân thiết chứ? Không chia sẻ à?"

"Họ sẽ đến đây sớm thôi ạ." Florence nói và nhìn xa xăm.

"Chị sợ." Paris thành thật nói về cảm xúc của mình khiến bọn trẻ chợt im lặng. "Nếu ở đây có gián thì sao? Chị có thể ngủ ở đây nhưng chị mong là ở đây không có gián."

"Chị không lo lắng việc chúng ta vĩnh viễn không thể về nhà à?" Cygnus cuối cùng cũng lên tiếng khi nhóc nhận ra mình là người duy nhất thực sự nghiêm túc với tình huống bây giờ. "Em là đứa trẻ duy nhất. Nếu em không sống sót quay về, gia đình em không còn đứa trẻ nào nữa." Nhóc nói, nghĩ về Arm và Pol.

Cygnus luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác. Thừa hưởng tính cách của hai người ba của mình, nhóc sẽ chăm sóc cho mọi người chứ không chỉ riêng mình.

Nhóc có sự thông minh của Arm và trái tim mong manh của tên khổng lồ dịu dàng- Pol.

Một khả năng lớn rằng chúng sẽ chết có nghĩa là nhóc phải bỏ lại hai người thân yêu dấu của mình. Đó là điều nhóc sợ nhất. Nhóc là người con duy nhất gia đình nhóc có. Sẽ rất đau cho họ nếu nhóc không quay về.

"Họ có thể sinh đứa khác." Caleb nói nhưng vội rút lại khi nhóc nhận thấy Cygnus đã sắp khóc. Nhóc cắn chặt môi mình khi nhóc cảm thấy chuyện này đã thực sự nghiêm trọng rồi.

"Mọi người biết tại sao anh không sợ không?" Mag quay lại và ngồi xuống ghế để được trói lại lần nữa. "Để tôi kéo khóa quần đã Phi...được rồi. Cảm ơn." Khi cậu cuối cùng cũng yên vị, cậu tiếp tục nói. "Tại sao chúng ta phải sợ?"

"Khả năng rất thấp và gần như bằng không rằng chúng ta có thể sống sót." Cygnus trả lời.

"Là môn toán đúng không? Dù sao thì, cậu không tin ba mình à? Ba của tớ đã đánh bại rất nhiều kẻ thù. Họ giống như anh hùng! Họ có thể không mặc áo choàng nhưng ba của chúng ta sẽ giải cứu chúng ta! Ba Kinn của tớ rất thông minh..."

"Còn ba Porsche thì sao ạ?" Caleb hỏi trong khi cười lớn khiến Mag khúc khích cười theo.

"Thình thoảng thôi hahaha. Chúng ta sẽ gặp lại họ bên cạnh đó..." Mag hạ thấp giọng. "Chúng ta có thể trốn thoát."

"Bằng cách nào?" Paris hỏi trong khi bàn tay đang bận cởi bỏ dây trói.

"Em vẫn đang suy nghĩ. Đừng làm ảnh hưởng đến não em nhưng chúng ta sẽ trốn thoát. Không phải bây giờ nhưng...sớm thôi? hehe."

Trong khi họ đang bận trò chuyện bằng giọng nhỏ xíu, ai đó đã gây sự chú ý đến họ. Một người đàn ông quen thuộc bước vào.

"Khun Aiden?" Paris, người giỏi ở việc ghi nhớ gương mặt mọi người, hỏi. "Là chú?"

Những đứa trẻ nhìn chằm chằm vì sốc. Gã làm gì ở đây? Aiden là con trai duy nhất của Khun Miguel và rất tốt với họ.

"Chào buổi tối, các cô cậu chủ nhỏ," Aiden chào họ với nụ cười lịch sự. "Tôi nghĩ các cháu cần phải nói chuyện về vài thứ."

"Chú muốn nói chuyện với chúng tôi?" Mag hỏi thay cho tất cả trong nhóm và chuẩn bị nói tiếp. "Phi. Thời đại này đã có email và Twitter. Chú không thể gửi tin nhắn sao? Tại sao lại phải bắt cóc chúng tôi?"

Caleb, đứa trẻ luôn tiếp lời anh trai mình cũng nhìn Aiden. "Chú là kiểu người e thẹn nên muốn trò chuyện riêng tư à?"

Aiden phì cười, nghe thấy những thứ kì cục này thoát ra từ miệng lũ trẻ. Gã lấy ra một chiếc khăn tay và hít ngửi mùi hương trên đó trước khi ngồi xuống. Đó là chiếc khăn tay gã bí mật đem theo.

"Ba Pete..." Paris thầm thì khi cô bé nhận ra chiếc khăn tay mà Aiden đang ngửi lấy ngửi để và cầm trên tay từ lúc gã tới.

Những gì cô bé thấy chỉ khiến cô lạnh sống lừng và nó đáng sợ rùng rợn như thế nào. Chiếc khăn tay màu đen thuộc sở hữu của Pete giờ lại nằm trong tay Aiden.

Paris chắc chắn điều này và khi cô bé nhìn thật kĩ, cô bé có thể xác nhận chiếc khăn tay Aiden đang cầm là của Pete.

Chiếc khăn tay đen có một đường chỉ màu trắng thêu tên của Pete. Đó là món quà của Vegas không vì dịp gì cả và nó đã biến mất một cách kì lạ khi họ tham dự bữa tiệc sinh nhật của Aiden nhiều tháng trước.

Paris vẫn còn nhớ ba Pete đã tìm kiếm nó như thế nào, lo lắng Vegas có thể nổi điên.

Khi Aiden nhận ra Paris đang nhìn gã và chiếc khăn tay, gã mỉm cười với quý cô trẻ trước mặt.

"Ba của cháu có hương vị rất tuyệt."

N O T E

Aiden không chỉ thầm mến mộ Pete mà còn là một nỗi ám ảnh kinh hoàng.

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top