Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Shinya cố tập trung hơn nữa để bắt kịp cuộc nói chuyện của bọn họ.

"Anh dùng cả thuốc để bịt miệng họ như vậy không phải hơi quá sao?" Giọng nói giống hệt Toru-bạn trai Kimine hỏi.

"Tôi chỉ làm theo đúng luật." anh ta đáp lại.

"Luật? Hình như người làm sai luật là anh mới đúng." Toru nói "Vì chúng ta giống nhau và có cùng vai trò nên tôi thật lòng khuyên anh một cậu: Đừng kiêu ngạo thế nữa!"

"Tôi?"

"Nếu không kiêu ngạo, anh đã không đánh giá quá cao bản thân và bỏ qua vài thông tin quan trong." Toru tiếp tục. "Như là...."

"Cái họ." Madoka tiếp lời bạn "Cái tên gia đình."

"Tôi cần gì phải..."

"Sao không thử một lần xem, tôi cá là anh sẽ hối hận đấy!"

Trước những lời nói chắc chắn của Toru và dáng vẻ nghiêm túc của Madoka, anh ta cẩn trọng mở tập hồ sơ và xem xét mọi thứ một lần nữa. Bất ngờ thay, những lời bọn họ nói hoàn toàn chính xác khiến anh vội vã mở nắp những chiếc thùng, tiêm thuốc giải rồi cúi gập người xuống nói với giọng lịch thiệp "Cậu chủ, cô chủ, xin hai vị hãy bỏ lỗi cho sự nóng nãy của tôi."

"Anh có thể đi rồi!" Madoka cất lời chấm dứt bầu không khí kì lạ đến khó hiểu. Rồi, trong lúc Airi ngồi chờ ở phòng hồi sức, cậu đưa Kimine và Shinya đến tầng thứ 20-nơi chỉ dành riêng cho người đứng đầu ban lãnh đạo nhà chính.

Cánh cửa phòng mở tung ra đưa cả bốn người đền một thế giới khác với cơ man là các loại hoa cỏ tràn đầy nhựa sống được nuôi dưỡng bởi dòng nước quanh co, trong vắt và ánh nắng mặt trời nhân tạo. Cả căn phòng được trang trí vô cùng bắt mắt và "Thiên-nhiên". Toru và Madoka bước lại gần chiếc bàn làm việc ngay giữa căn phòng, cúi chào cẩn trọng. Ngay lập tức, chiếc ghế xoay lại để lộ ra một gương mặt thanh tú của người con gái sở hữu mái tóc bạch kim và đôi mắt như mặt nước hồ mùa thu.

Kimine ngạc nhiên thốt lên "Chị...chị...hai!"

Shinya cũng cau có nối tiếp lời của cô "Chị biết tất cả ngay từ đâu sao lại không nói gì?"

"Em có hỏi chị đâu!"

"Chị đừng cố nói ngang nữa! Còn hai cậu cũng cùng phe với chị ấy sao?"

Trong khi Madoka giúp hai anh em song sinh dán vài miếng băn kéo cá nhân, Toru cười dí dỏm nói "Trong căn phòng này, mọi quyết định đâu đến phiên bọn này "nghía" vào!"

Chị Yumiko trở lại với nụ cười ngọt ngào và dễ mếm "Bây giờ, chị nói cho hai đứa nghe nhé!"

"Chị giấu bọn em nhiều chuyện vậy à?" Kimine cất lời.

"Còn nhiều hơn nữa cơ, honey!"

"Như hai đứa đã biết, theo quan niệm của mọi thành viên trong nhóm, thế giới được vận hành dưới sự bảo hộ của mẹ thiên nhiên. Nhưng, như mọi câu chuyện truyền thuyết khác, chúng ta cũng có một người cha, đó chính là cha thời gian. Đấy cũng chính là nguồn gốc thứ huyết thanh đến từ Anh Quốc, tạm thời chị không thể giải thích gì thêm..."

"Lại định tiếp tục giấu nữa cơ đấy!" Shinya cau có.

"Đừng có trẻ con thế, và cũng đừng ngắt lời chị." vừa nói, cô vừa đi tới cốc vào đầu cậu rồi từ từ tiến lại ban công, xoay nhẹ người "Mẹ thiên nhiên có bốn người con gái cai quản bốn khu vườn mùa và cha thời gian cũng có những người con trông coi khu vườn của ông. Chị sẽ ra nói một bí mật." cô cất lên chất giọng của sự tự tin "Chúng ta, nhà Yutesa là những đứa con duy nhất của cha và cũng chính là sứ giả thời gian."

"Thôi nào!"

"Chúng ta nhìn thấy mọi vật khi có ánh sáng từ vật truyền đến mắt ta. Vì ánh sáng có vận tốc cố định và rất nhanh nên với những vật ở gần, ta có thể thấy nó gần như như là tức thời. Nhưng, một sự thật không thể chối bỏ rằng..."

"Mọi hình ảnh chúng ta nhìn thấy đều chỉ là quá khứ, dù là cách biệt khoảng thời gian gần như bằng không?" cậu nói "Cho em xin, thôi ngay cái trò nhảm nhí này đi!"

"Đừng ngắt lời chị!" cô trừng mắt nhìn khiến cậu im bặt rồi cố giữ bình tĩnh, cất lời "Trong lý thuyết của Einstein, không-thờ-gian không tách biệt với các sự kiện diễn ra, mà nó thực sự tham gia vào các sự kiện đó. Bất kỳ vật thể có khối lượng nào cũng làm cong không-thời-gian(spacetime) xung quanh nó, gây ra hiệu ứng hấp dẫn. Có thể hình dung tính chất này như một quả bóng đặt trên đệm cao su tượng trưng cho không-thời-gian. Do sức nặng của mình, quả bóng sẽ làm lún "không-thời-gian" xung quanh nó. Như vậy, theo thuyết tương đối rộng, không-thời-gian và vũ trụ gắn liền với nhau. Từ đó, Hawking cho rằng không chỉ khối lượng vật chất bẻ cong không thời gian, mà cả năng lượng cũng góp phần. Năng lượng bẻ cong không thời gian làm cho các tia sáng cũng phải đi theo đường cong và hướng lại gần nhau. Nhưng năng lượng và bức xạ bao nhiêu thì đủ để làm điều này? Các máy đo thực nghiệm đã phát hiện ra một-phổ-bức-xạ-đặc-trưng cho nhiệt độ 2,7K (âm 270°C) truyền tới Trái Đất, đó là "bức xạ cần phải đến từ các vùng có vật chất làm tán xạ vi sóng", theo Hawking. Từ các cơ sở này, ông đã kết luận, ánh sáng từ quá khứ truyền tới Trái Đất theo nón ánh sáng đã từng bị bẻ cong bởi một lượng vật chất rất lớn, đủ để uốn các tia sáng hội tụ với nhau tại một điểm duy nhất."

"Hạt vật chất hay hạt phi vật chất cũng không quan trọng. Chị à, tạo ra sóng điện não, vật chất hay bức xạ gì đó đủ để can thiệp vào dòng-thời-gian là điều không thể. Đừng nói là tạo lỗ hổng, vốn dĩ chúng ta đã khổng thể bẻ cong hay bóp méo gì rồi..." Shinya nói "Con người không bao giờ có thể tự tạo..."

"Con người không thể, nhưng chúng ta là gia tộc bảo vệ khu vườn thời gian, chúng ta không phải thần cũng không phải con người, chúng ta là sứ giả của thần, là con của cha thời gian, chúng ta có thể." Yumiko ngắt ngang lời cậu và kiên quyết khẳng định "Huyết thanh đã được đưa vào cơ thể em, các em có thể. Còn việc đi được bao xa là tùy vào bộ não và thể chất mỗi người, nói cách khác là tùy vào nguồn năng lượng mỗi người có thể phát ra."

"Em thật không hiểu nổi. Tại sao chị cứ phải lôi ra mấy cái lý thuyết vớ vẩn và vài câu chuyện cổ tích thế?" Kimine khó chịu lên tiếng.

"Tuy nhiên năng lực mạnh thế này cũng có cái giá của nó. Chị cược rằng cả hai đứa đều từng trãi qua." cô nói "Đó chính là mỗi chuyến du hành thời gian của các em sẽ kết thúc, quay về thực tại bằng một cái chết bi thảm, độ nặng của từ "Bi-thảm" phụ thuộc vào mục đích mỗi chuyến đi."

"Thật sao?" Toru hỏi "Điều này thì em chưa từng biết."

"Thôi, hai đứa cứ về nhà đi, ngày mai sẽ bắt đầu luyện tập." cô nói "À! Còn về việc không thể kết nối với động vật là vì sóng não chúng quá yếu. Sinh vật duy nhất mà chúng ta có thể kết nối được chính là con người. Ít ra mấy đứa vẫn còn tin vào thuyết sóng não đã từng nghe Airi nói qua nhỉ?"

"Em thấy mệt mỏi quá rồi!" Kimine lại thốt lên

"Gần hơn 99% các thành viên sau khi đến nhà chính tiêm huyết thanh đều không còn bị cưỡng bức sử dụng năng lực gây ra những hiện tượng kì lạ nhưng nó hoàn toàn không hiệu quả với cả hai, đúng chứ?" lúc này Toru mới từ tốn cất lời "Bởi vì cả hai người đều không hề sử dụng được năng lực. Đây là cách duy nhất để giải thoát khỏi sự đau đớn cứ đến vào mỗi đêm. Không thử sao? Chúng tớ biết rất rõ về cái chết trong mơ của hai người các cậu"

Shinya đưa ánh mắt về phía chị mình "Thử cũng chết mà không thử cũng chẳng sống, xem như tớ bị cậu thuyết phục."

"Trước tiên, các em phải chọn người bạn đồng hành có thể nhận sóng não và thực hiện theo mọi mệnh lệnh của em. Đương nhiên, người này cũng phải có chút năng lực. Nói thêm, tốt nhất nên chọn những người không có khả năng phát sóng não vì như thế rất dễ bị..."

"Hiểu rồi! Sau bao nhiêu chuyện xảy ra thì em không quá bất ngờ với điều này." Kimine cười nhạt "Em chọn Toru."

"Madoka" Shinya chen giọng vào.

"Đúng là từ bao đời nay, hai gia tộc Korute và Bazaka đã phục vụ chúng ta ở vai trò này, nhưng mà..." Yumiko bước tới, choàng qua cổ Toru và Madoka, kéo họ vào lòng "Hai đứa này ĐÃ là của chị."

Trước hai gương mặt ngây thơ của bạn mình, Shinya càng trở nên cáu gắt hơn vì nhận ra lý do trời giáng cho việc chị cậu luôn biết tất cả những việc làm sai trái trước giờ. Nhưng tình bạn hơn mười mấy năm trời của cả bốn người bọn họ khiến cô cậu dễ dàng tha thứ chỉ sau một bữa Pudding.

Rồi, suốt trong một tuần sau đấy, cậu bắt đầu lao vào luyện tập, đến gia trang của nhà Korute và Bazaka tìm trợ thủ như chị mình. Với tình trạng chết ngập trong công việc ấy, Shinya không có nhiều thời gian để trò chuyện cùng Airi. Cậu biết cô sẽ không quá để tâm đến việc cậu là cậu chủ, có địa vị như thế nào trong nhà chính hay vì sao mà lại phải luyện tập cường độ cao như thế, cô rất biết giữ ý trong những vấn đề bí mật, nhưng ít ra, cậu cũng muốn một lần đối diện với cô và nói ra những gì còn dang dở lần trước ở tháp Tokyo.

Chuyện gì cần đến chắc chắn phải tạo cơ hội cho nó đến, Shinya cuối cùng cũng lấy hết can đảm để mời cô nàng bận rộn ở lại sau giờ học và dành cho cậu chút ít thời gian. Tiếng chuông chỉ vừa ngân lên, cậu đã vội lao lên sân thượng của trường như một đứa ngốc. Chưa đầy "mười-phút-dai-dẵng" của cậu, Airi đã lên đến nơi.

Cậu ngại ngùng mở đầu trước "Tuần sau là tháng mười hai rồi đấy!"

"Em mua trang phục mùa đông cả rồi, nhưng đầu tháng mười hai thì không lạnh mấy đâu!" Cô ngây ngô trả lời.

"Tôi có điều muốn nói với em. Thật ra, trước đây tôi nghĩ mình khá mến em vì tính nhút nhát của em có vẻ...nó...dễ thương..." cậu hơi cuối xuống nhưng vẫn liếc nhìn gương mặt chờ đời của cô, khẽ nói "Tôi nghĩ, tôi cho là tôi..."

"Xin lỗi! Senpai nói hơi nhỏ nên em không nghe thấy gì cả!"

"Tôi nói là..."

"Gì cơ ạ?"

"Thật là!" cậu bước tới, nắm chặt hai vai Airi bé nhỏ khiến bao nhiêu cảm giác thân thuộc và gần gũi ùa về với cô "Đừng có gọi là senpai nữa, hồi ấy em gọi tôi là Shin-nii mà! Nếu..."

"Kì cục quá cơ!" cô ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cậu "Sao đột nhiên anh lại nói thế? Nếu không phải là em, thì người khác chắc chắn sẽ hiểu nhầm mất!"

"Tôi thật ra..."

Cô phụng phịu ngắt lời "Anh lại xem em là trẻ con."

"Đương nhiên rồi, ngốc!" cậu thở dài, cười hiền từ nhìn cô "Này! Về thôi!"

Ngồi sau chiếc xe cậu, "Shin-nii" giữa bao nhiêu câu chuyện và chủ đề thú vị, đột nhiên, cô cất lời "Cuộc sống luôn tìm cách đánh đổ ta hết lần này đến lần khác chình là để chứng minh sự tồn tại của ta. Ta phải đứng dậy và thách thức cuộc sống để tìm ra giá trị sự tồn tại của ta. Shin hiểu ý em chứ?"

"Em bị ngốc à?" cậu đáp lời "Tôi đã hứa rồi mà, không làm phí công sức em đâu!"

"Vâng! Anh ngầu lắm đấy!"

"Ngầu gì chứ?"

Về đến nơi, Shinya tạm biệt cô bé, nhanh chóng ngã xuống chiếc giường êm nhất trên quả đất. Ngay lập tức, cậu nhận được một tin nhắn từ Airi "Chăm sóc bản thân thật tốt, cố lên anh nhé!"

Tâm trạng đột nhiên trở nên rối bời và bất an đến kì lạ, cậu thật sự không thể hiểu vì sao cô lại gửi cho cậu những lời như thế, Shinya vội hỏi lại "Chuyện gì vậy?" Cô không trả lời. Cậu lập tức gọi cho cô. Cô không nghe máy. Tất cả mọi thứ càng khiến cậu lo lắng cho cô nhiều hơn. Cậu lo đến nổi bản thân tự cho rằng, Airi đang dần biến thành một ngọn lửa cháy rực lên trong khi cậu thì cứ cố với tay mà không tài nào chạm tới được. Khi cậu gần như bắt được thì chính những kí ức ngày xưa làm cho cậu rút vội tay lại, ngay lập tức cậu lại đưa tay ra với chạm lấy cô gái đang ở ngay sau ánh đỏ. Đấy cũng là lúc làn gió thổi qua, thổi tan đi ngọn lửa và thổi tan đi cả cô nữa. Cậu không còn thấy cô đâu.

Tức thì, Shinya phóng như bay đến chung cư của Airi. Tin vào linh cảm chẳng lành, cậu bước nhanh vào thang máy và ấn con số 7 liên hồi. Cánh cửa mở căn hộ mở ra, một người đàn ông bế hai đứa con nhìn Shinya ngạc nhiên "Cậu tìm ai?"

Cậu thở gấp "Mit...Mitsune Airi."

"Xin lỗi, tôi đã sống ở đây được gần ba năm rồi nhưng chưa từng nghe qua cái tên đó ở khu chung cư này. Cậu có nhầm lẫn gì không?"

"Không thể nào!" Shinya gào lên bức bối "Airi đâu rồi?"

Ngay sau đó, vài người bảo vệ dùng vũ lực lôi cậu ra như một tên ngốc trong khi cậu vẫn tuyệt vọng gọi tên một cô gái không-ai-biết-là-ai cả. Hơn nửa giờ sau, Yumiko và Madoka đến sở cảnh sát bảo lãnh cậu. Ngay lập tức, Shinya hoang mang nhìn cả hai người bọn họ, hỏi dồn dập "Airi?"

"Airi..." Madoka đáp lại "Là ai thế?"

"Cậu điên à? Đang nói cái gì đấy? Cậu từng gặp em ấy rồi cơ mà!" Shinya đứng bật dậy, lao tới, đẩy bạn mình vào tường, nắm lấy cổ áo cậu ta "Airi ở đâu?" rồi cậu bước lại gần Yumiko "Airi của em đâu?"

"Xin lỗi, nhưng chị không biết em đang nói về ai cả!" cô nghiêm mặt ra hiệu "Nên, hãy bình tĩnh lại đi!"

"Chị sao vậy?" cậu lại gào lên "Ai là người đã đưa em vào nhà chính?"

"Tớ." Madoka lên tiếng "Cậu sao thế?"

"Không phải!" Shinya gào to "Siêu nhân? Ai là người giúp em sống cởi mở hơn với mọi người?"

"Chị và Kimine! Bình tĩnh lại ngay đi!" cô gằng giọng với cậu nhưng mọi thứ dường như không có tác dụng "Em lại điên lên vì cái gì đây?"

Vừa nói, cậu vừa cố lục tìm số của cô trong danh bạ điện thoại "Căn hộ ở chung cư. Chị mua nó cho ai?"

"Chị vốn chưa từng mua bất kì căn hộ nào cả!" Tiếng nói của cô kết thúc cuộc tìm kiếm không có kết quả của cậu.

"Tất cả mọi người điên cả rồi!" cậu gào lên "Sao không ai nhớ gì về Airi vậy?"

Madoka bước lên, thúc mạnh vào hông cậu khiến cậu ngã khụy rồi ngất đi. Cậu mơ màn dần nhận ra không có ai trên cõi đời này tên là Airi cả.

Cùng lúc này, tại một rất xa rất khác mà Shinya hiện giờ không cách nào tới được, nhìn về câu chuyện của một cô gái nhỏ nhắn, có mái tóc dài màu nắng, tính tình nhút nhát, thường hay đan xen hai tay vào nhau khi bối rối và vô cùng đặc biệt trong đời cậu. Cô bước lên, sờ tay vào mái tóc của một bé gái ngồi bó chân phía sau bụi cỏ cao, cười hiền hòa "Em tên gì?"

"Mitsune Airi. Tha cho em, em sẽ không nghịch đâu! Sợ...lắm!"

"Đừng sợ! Chị biết em rất nhút nhát vì chị cũng thế, nhưng từ hôm nay chị sẽ không nhút nhát nữa!" vừa nói, cô vừa lau mồ hôi trên trán sau khi đã đi gấp một đoạn đường quá dài và mệt mỏi "Em cứ gọi chị Air...không...ý chị là Annie. Mitsune Annie. Từ nay, chị sẽ bảo vệ em nhé, em gái!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ln