Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 1 - Chương 3

Yutesa Shinya muốn hét lên thật to nhưng như có thứ gì đó cứ nghẹn lại ngay cuống họng, khiến những tiếng thét không tài nào bật ra được. Cả sàn nhà lạnh tanh chuyển sang màu đỏ, máu bắn ra tung tóe khắp mọi nơi. Cơn đau dần gặm nhắm cậu vì sau bao nhiêu nỗi căm phẫn nhận từ cô, cậu vẫn không thể chết và Kimine vẫn tiếp tục giận dữ, cắm mạnh lưỡi dao sắc nhọn vào cơ thể đang bê bết máu.

"Phập"

Cậu vùng lên, hét thật to, ngồi bật dậy. Hóa ra những nỗi đau đáng sợ và đầy ám ảnh tưởng chừng như rất thật kia lại chỉ đơn giãn là một cơn ác mộng. Shinya với tay lấy cái khăn tay, lau lấy lau để mồ hôi trên gương mặt nhợt nhạt, cố gắng quên đi hình ảnh kinh dị ấy. Vừa ra khỏi phòng, ngay lập tức, những nỗi sợ kinh hoàng sống dậy quanh cậu, bủa vây lấy tâm hồn cậu, nhấn chìm cậu vào bống tối đen kịt của hai hốc mắt vô hồn. Người em gái song sinh-Kimine ném cho cậu một cái nhìn khô khốc và run rẫy. Thấy cô bé, cậu lại nhớ về cái khung cảnh đáng nguyền rủa ấy, cơn ác mộng như biến thành một bàn tay, bóp chặt vai, lôi cậu vào bóng tối vĩnh hằng, khiến cậu thót tim đến nỗi không thể nhận ra rằng chính cô em gái kia cũng đang nhìn cậu bằng đôi mắt hoang mang, đầy lo ngại như cậu nhìn cô.

Cô bé cất giọng nói rung rung như sắp khóc của mình sau khi xoay đầu vào tường, chẹ miệng lại "Đừng nhìn em bằng con mắt ấy."

Sách vẫn bảo, con người rất nhanh chóng quên đi những gì mình đã mơ nhưng sao cậu có vẫn nhớ nó rõ đến thế. Giấc mơ quá sống động và quá thật. Thật đến nỗi cậu vẫn sợ, để che giấu nỗi sợ của mình, cậu gằng giọng "Chuyện gì?"

"Dạ?" Cô em nghe thế, giật mình thét lên "Em xin lỗi."

Shinya càng hoảng hồn hơn khi nghe tiếng"dạ"thất thành từ em mình. Đây không phải con bé thường ngày, người em gái mà cậu biết là một cô nàng năng động, láu cá và rất dễ thể hiện cảm xúc. Cậu lao tới, nắm chặt lấy vai Kimine hỏi dồn dập khiến cô càng thêm lo sợ. Bất giác từ khóe mi cô, hang hài nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Shinya thoảng thốt, thả tay cô bé ra và bước chầm chậm xuống cầu thang. Cậu đâu biết rằng, Kimine vô cùng đau khổ bởi lẽ, giống như cậu, cô em gái song sinh vừa mơ thấy chính xác những gì đã, đang và sẽ xảy ra. Điều duy nhất khác biệt và đem đến sự sợ hãi tột cùng này chính là: trong giấc mơ ấy, cô là người đánh mất cuộc sống và kẻ thực hiện chính là người anh sinh đôi mà cô hết mực thương yêu. Dù so sánh về trình độ, kiến thức hay võ thuật, thể lực cô đều không hề thua kém ai nhưng trước những hình ảnh đáng sợ và nỗi đau giày vò, đay nghiến này thì Kimine chẳng thể nào mạnh mẽ nỗi. Cả Shinya cũng thế, nhưng cả hai đều không hề kể bất cứ điều gì cho nhau nghe và đều giấu nỗi sợ vào trong.

Hai anh em nhà Yutesa cùng nhau đi bộ đến trạm xe buýt, lòng đầy lo lắng vì mọi thứ diễn ra quá trùng khớp, điều duy nhất khác biệt giữa thực tiễn và giấc mơ chính là máu và cái chết. Ít ra, điều đấy cũng mang lại cho họ một chút an lòng. Cuối cùng, cả cô và cậu đều chỉ có thể nghĩ rằng đó là hiện tượng Déjà vu.

Xế trưa. Những tia nắng vô tư nhảy múa trên sân trường khiến không khí xung quanh nóng lên. Nắng đúng là một món quà vô giá mà thiên nhiên đã hào phóng ban tặng cho con người, nhưng cậu vẫn không tài nào biết ơn được khi đứng trước linh hồn nắng đang thiêu đang đốt van vật dù không phải trong cái mùa nắng huy hoàng và rực rỡ nhất. Nếu như mặt trời là người anh hay giận dữ thì gió chính là cô em gái hiền hòa duy nhất có thể làm dịu được "ông anh cau có". Và theo sau đấy, điều mà không một ai có thể phụ nhận hay bác bỏ, nàng tiên có thể làm công việc này tốt nhất là nàng gió thu.

Chỉ còn khoảng hai học sinh nữa là đến lượt anh em nhà cậu mà chị Yumiko thì vẫn chưa thấy tâm hơi đâu. Nhưng đó không phải điều mà cậu lo lắng, thứ khiến cậu suy nghĩ chính là hộp bento trên tay. Shinya chán chường hồi tưởng lại những kí ức kì lạ sáng nay.

Tạm chia tay anh trai, Kimine bước đi cùng Toru-bạn trai cô nàng. Trong lúc loay hoay tìm người bạn thân, cậu nghe thấy một tiếng gọi từ xa "Yutesa-senpai"-tiếng gọi với của một cô gái mang vóc dáng nhỏ bé và gương mặt đáng yêu.

"Mitsune-san" cậu đáp lại cô nàng.

Thấy Shinya đã dừng lại, Airi nhanh chóng chạy tới, nhanh tới mức cô tự vấp vào chân mình, ngã cắm mặt xuống đất. Cậu bối rối chìa tay ra, đỡ cô bé đứng dậy trong khi cô cố gắng dùng tay che gương mặt ngượng chín.

"Em tìm tôi làm gì?"

"Enou...em...m...muốn...xin lỗi senpai về..." cô bé nói với gương mặt hơi cuối thấp "Gọi em là Airi  như hồi đó là được rồi! À, em muốn xin lỗi về việc...về..."

"Tôi quên hết việc chiều hôm qua rồi."

"Ối! Senpai còn nhớ sao?" Airi vụng về thốt lên "Thật ra, mỗi lần em khóc như thế, em đều hành động và nói ngược lại với những gì mà em suy nghĩ hết, nên...À thì, nó có lý do cả.. nó..."

"Thế tại sao em lại khóc, Mitsune-san?" cậu hỏi "Mấy đứa nhóc ở cô nhi viên rất lo cho em đấy! Mà khóc và không thể điều khiển lời nói và hành động chẳng hề liên quan gì cả". Nhìn vẻ mặt vừa khó xử vừa muốn chạy đi mất của cô nàng nhút nhát đang kéo những ngón tay bằng cách đan xen chúng vào nhau, cậu nói "Nếu em không nói được thì thôi."

"Tại em quên...nên nó lại...mà thật ra thì...chuyện cũng dài lắm...khoang...đã." cô bé giở bàn tay bị che quá nửa bới chiếc áo khoác len nhỏ, màu đen rất hợp với áo sơ-mi trắng và chiếc váy ngắn sọc đỏ đồng phục "Senpai lại thương hại em sao? Đúng là gấu bông còn làm tốt hơn em. Em không còn như lúc nhỏ nữa đâu, em đã không còn làm những việc ngớ ngẩn nữa rồi, đừng nghĩ gấu bông có thể làm tốt hơn em!"

"Em nói chuyện tôi chẳng hiểu gì cả, nói đàng hoàng rõ chữ một chút đi nào! Sao em lại nghĩ vậy, tôi thương hại em làm gì!" anh cố lờ đi cách nói chuyện kì cục của cô nàng.

"Vì em là em gái của chị..." cô đưa tay lên, bối rối chỉnh lại cavat.

"Xin lỗi, tôi chợt nhớ mình có chút việc..."

Cô nói với giọng rung rung, mắt cay cay và ngấn lệ "Em không phải chị Annie, Đừng có xe..." Airi ngừng lại như nhận ra điều gì đó hoặc là như không muốn nói điều gì đó.

"Em thích tôi?" Shinya chau mày nhìn đầy kinh ngạc vào đôi mắt long lanh của cô.

"Đương nhiên, đương nhiên...là...k...k...không." Airi nói lắp bắp, cuối mặt xuống, lau đi những giọt nước mắt "Anh nói gì vậy?"

"Em vẫn như lúc nhỏ nhỉ, tôi đi nhé Mistune-san! Xin lỗi đã làm em giật mình, tôi chỉ nói đùa thôi mà!"

"Ối!" cô nàng lấy từ túi xách ra một cái hộp màu cam, đưa cho cậu, nói lấp lự, ấp úng và dùng kính ngữ "Em muốn xin lỗi vì đã nói những lời bất lịch sự và quá đáng như vậy với anh, chỉ là vào khoảng thời gian ấy mỗi ngày, vì lý...d..do..k..không..nói...đ...được...mà...em nói và hành sử...kì..."

"Bento? Tôi chưa từng thấy ai dùng bento làm quà xin lỗi cả." Shinya nói đầy bối rối và ngập ngừng.

"Đừng có để ý mà!" Cô nàng nói lí nhí, mặt đỏ lửng rồi cúi mặt.

Bất giác, cậu đột nhiên phá lên cười "Hôm nay, năm hai có một buổi định hướng nghề nên có lẽ bọn tôi không ở lại trường vào buổi trưa đâu."

"Ối!"

Cậu cầm lấy hộp bento từ tay cô bé rồi bước đi thoải mái bỏ lại phía sau cô gái ngại ngùng vì câu nói lung tung của cậu "Áo khoác ôm vào đồng phục đẹp đấy! Chiều nay tôi sẽ mang hộp đến cô nhi viện trả cho em."

Tiếng nói của Madako kéo cậu về thực tại "Chị Yumiko đến rồi."

Shinya cùng Kimine bước vào phòng trước bao nhiêu con mắt của đám con trai cùng lớp nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp trong bộ trang phục thời thượng mang họ Yutesa.

"Yutesa-san." thầy chủ nhiệm của cậu lên tiếng.

"Ồ! Chào thầy." chị Yumiko nói trong khi cả hai cẩn thận đóng cánh cửa, cúi chào kình cẩn và vào ghế ngồi.

"Tôi xin được phép bắt đầu. Hai em đã có định hướng riêng cho mình chưa?"

"Em chưa nghĩ tới." Cả hai đồng thanh.

"Thế gia đình các em có truyền thống nghề nghiệp gì không?"

Gia tộc của Madoka là một gia tộc yakuza trong khi gia đình Toru có truyền thống về kiếm thuật, còn các cậu-nhà Yutesa thì sao? "Không, ạ!" Kimine trả lời.

"Tôi thật sự cho rằng các em nên nghiêm túc nghĩ về chuyện này, đặc biệt là Yutesa-kun. Tôi biết em có một sức học rất khá nhưng hầu hết các bài kiểm tra em chỉ làm vừa đủ số điểm để không học phụ đạo và nộp bài nên lúc nào cũng thấp điểm. Ngoài ra, Yutesa-kun cũng thường hay ngủ gật trong lớp, điều này làm em mất hết điểm chuyên cần. Nếu em không cải thiện, tôi lo rằng em sẽ có thể bị lưu ban đấy! Yutesa-san, cô nghĩ sao về vấn đề này?"

"À! Về vấn đề này...tôi...tôi...nghĩ không-sao-đâu, nếu Shinya thật sự muốn vậy thì tôi không có ý kiến. Em thích cô bé nào lớp dưới à?" Cô nói trước sự ngạc nhiên của thầy chủ nhiệm.

"Không!" Cậu cau có đáp lại và mở ra một cuộc nói chuyện một chiều đầy chán ngán mà xuyên suốt thời gian người cảm thấy bất lực nhất là giáo viên chủ nhiệm của cậu.

Buổi tư vấn kết thúc đầy miễn cưỡng, trong khi cậu mang bao nhiêu cảm giác hào hứng vì nghĩ tới thịt nướng thì cô em gái của cậu nhận được tin nhắn từ người chị cả. Yumiko chỉ bảo rằng cô rất xin lỗi và cần phải về công ty gấp. Không còn cách nào khác, Madoka, Toru, Kimine và cậu cùng nhau cuốc bộ về nhà Yutesa. Đấy là lúc, họ, tất cả bọn họ cùng gặp lại một người quen của Shinya. Thấy Airi, Shinya vội kéo tay con bé chạy biến đi và nói "Mọi người về trước đi, tớ bận chút việc, sẽ theo sau."

Chỉ cho đến khi cả hai đang ở trong một con hẻm nhỏ, cậu mới dừng lại "Sao em lại ở đây? Em phải ở trường chứ!"

"Dẫn em về nhà senpai đi!" Airi nói với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Gì chứ?"

"Em muốn về nhà senpai!" cô cúi mặt, nói lấp lửng.

"Đừng có đùa như vậy chứ!" Cậu dừng lại "Em biết là...t...tôi...đã..." Shinya nhắm chặt mắt "Em thương hại tôi sao? Tôi đáng ra phải là đứa bị kinh bỉ, đôi tay đã quá muộn để có thể trở nên trong sạch, nó nhuốm đầy máu tươi, em biết không? Em không cần thươ..."

"May quá! Em còn sợ senpai sẽ thương hại em cơ chứ!" cô thở nhẹ nhỏm.

"Em nói gì thế? Sao mà em có thể...không phải là em nên hận tôi lắm sao? Tôi chính là người...đã...chị...Annie" Shinya siết chặc nắm tay, cuối gầm mặt xuống.

"Nói về chuyện này..."Airi trầm ngâm "...vào lúc khác được không?"

"Tôi xin lỗi!"

"Em cũng xin lỗi khi nhắc đến những chuyện không vui này! Vậy, đưa em về nhà senpai đi" Cô lại cúi mặt đầy nhút nhát mà thốt ra những lời đầy bạo dạn.

"Không đời nào!" cậu quay mặt đi, xoa đầu bối rối.

Cuối cùng, cả hai đều đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách nhà cậu. Kimine mang cho cô bé một cốc nước. Airi cẩn thận nhìn quanh ngôi nhà rồi lại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay trong khi Shinya kể cho em gái nghe về cô. Sau khi hai anh em song sinh đã xác nhận chính xác, các người bạn của họ đã ra về, trong ngôi gia này không còn ai khác ngoài ba nhân vật đang ngồi nghiêm chỉnh ở đây.

"Senpai, em có một chuyện muốn hỏi." Airi xác nhận với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi sao?" Shinya hỏi.

Airi chuyển ánh mắt sang Kimine "Cả hai cơ."

"Đó là lý do em nằng nặc bắt tôi đưa em về nhà sao?"

"Anh hiểu lầm Mitsune-san à?" cô em gái hỏi người anh trai mang gương mặt khó chịu trong khi Airi gật đầu liên tục với câu hỏi của cậu.

Shinya biện hộ trong tiếng khúc khích của em gái "Sao mà anh biết được cơ chứ, con bé cứ bảo thế và trưng ra một khuông mặt ngại ngùng, đỏ ửng." cậu ngừng một chút "Thế, hỏi gì đây?"

"Có phải, gần đây hai senpai thường có những cơn đau rất lạ phải không?" Airi hỏi khiến cả hai người bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

"Không hề" Kimine nói "Nếu có thì cũng là bệnh cảm xoàng thôi."

Shinya nói thêm "Thỉnh thoảng tôi cũng hay bị đau đầu và mỏi mắt, do thiếu ngủ ấy mà"

"Senpai không cần nói dối." Cô kéo tay chiếc áo len xuống, để lộ ra chiếc đồng hồ nhỏ, màu xám xanh "Mỗi con người chúng ta đều có hàng tỷ tế bào, mỗi tế bào đều là là một chiếc pin sống, tuy nhiên, nguồn điện này quá yếu nên con người không bị điện giật. Đặc biệt ở não bộ, nơi điều khiển mọi hoạt động của cơ thể con người, nó là nhà máy phát điện mạnh nhất. Các nhà khoa học đã đo được trong mỗi tế bào não có một dòng điện khoảng 90 milivolte và với 15-18 tỷ tế bào não, ta sẽ có một dòng điện cực mạnh."

"Theo các nhà khoa học của Nga, thông thường các tế bào thần kinh được sắp xếp theo một trật tự nhất định và điều khiển mọi hoạt động bình thường của con người. Chị từng đọc điều này trong một quyển sách của chị Yumiko." Kimine ngắt lời.

"Nếu ở người nào các tế bào đó bị sắp xếp lộn xộn khi muốn hoặc do tác động của những trạng thái bất thường như nỗi sợ, nỗi ám ảnh, sự căn thẳng thái quá hoặc nguy cơ đứng trước cái chết thì các pin yếu kết hợp lại và phóng điện ra ngoài, tạo ra một làn sóng điện. Em có thể bỏ qua phần lý thuyết cơ bản." Shinya lại thêm vào.

Airi cười trừ "Đối với những người này, họ có thể sẽ gặp một số hiện tượng như nhiễu sóng hoặc đối cực âm-dương, gây ra những cơn đau, gợi lại ám ảnh, thậm chí là rối loạn ngôn từ và hành động."

Cô cười ngại ngùng "Để sau nhé...chiếc đồng hồ này có khả năng bắt sóng não và..."

"Em đến từ một tổ chức nào đấy đang tìm kiếm những người như bọn anh để phục vụ cho chính phủ?" cậu cười khẩy.

"Bọn em không phụ thuộc vào chính phủ, hoàn toàn độc lập."

"Thế?"

"Nếu hai người thật sự rất yêu nhau thì khi gặp phải những tình huống như trên, họ có thể bắt được sóng não của nhau, hiểu và nhìn được những gì đối phương đang nhìn thấy. Tuy vậy, việc này đòi hỏi rất nhiều năng lượng và công sức, không thể thực hiện thường xuyên." Ngưng một chút, uống lấy một ngụm nước, Airi tiếp tục "Nhưng việc có thể bắt được sóng não yếu ớt của một con vật gắn bó duy nhất và phát động một làn sóng não phù hợp tần suất đến chúng là điều hoàn toàn có thể sau quá trình tập luyện..."

"HƯ-CẤU" Shinya phàn nàn.

"Có thể, sau khi dùng huyết thanh tăng cường của nhóm bọn em."

"Thế có phải, sau lời nói với hai chữ "huyết-thanh" này, mọi thứ em sắp nói đều HƯ-CẤU?" Kimine hỏi.

"Bọn em là một nhóm người có trách nhiệm bảo vệ môi trường và thiên nhiên." Cô cương quyết.

"Thật sao?" Shinya hỏi với một gương mặt hờ hững như thể vừa nghe phải thứ vớ vẫn.

Cô nhìn bọn họ bằng con mắt long lanh "Thật! Mọi vật trên thế giới đều sống và tồn tại được dưới sự bảo bọc và yêu thương của mẹ thiên nhiên, nhưng ngày càng nhiều người không hề biết trân trọng điều đó. Chúng ta, những sứ giả của mẹ thiên nhiên có trách nhiệm khôi phục và bảo tồn những phép màu tuyệt dịu này."

"Thật sao?" Kimine hỏi bẳng vẻ mặt ngờ nghệch dù biết đây là lần đầu thái độ của con bé nhút nhát kia kiên quyết như thế.

"Kimine, đánh giá bệnh lý."

"Vâng!"

"Hai người không chịu nghe em nói gì hết." Airi thở dài "Em không có khiếu ăn nói gì cả, gấu bông còn làm tốt hơn em."

Shinya nói "Lần đầu, anh gặp em khi chúng ta chỉ là những đứa nhóc bốn, năm tuổi, giờ thì anh đã mười sáu rồi."

"Mồ! Senpai, ngày mai, sau khi tan học thì đi cùng em nhé!" Airi đứng dậy, cuối chào lịch thiệp rồi bước ra cửa.

"Anh đã cố hợp tác và tin em rồi đấy! Tha cho anh đi!"

Phía bên ngoài, trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn như có ai đang tức giận xối ào ạt những gáo nước lạnh ngắt xuống mặt đất. Vào thu, tiết trời nóng bức oi ả và sự ngột ngạt của thành phố phải nhường chỗ cho những cơn gió se se lạnh và bầu không khí dễ chịu, mát mẻ. Cũng vì thế, so với những cơn mưa thất thường của nàng hạ thì mưa thu lạnh và buốt hơn nhiều, nó không mang cái lạnh của tháng mười hai, cái buốt của tháng một hay cái rét của tháng hai, nó buốt và lạnh theo cách rất riêng của nó nhưng vẫn thấu da thấu thịt.

Shinya đưa mắt nhìn ra cửa sổ, than ngắn thở dài cho cái thời tiết oái oăm với những đám mây đen kịt che kín bầu trời và những cơn gió gầm gừ quát nạt mấy tấm bạt trong khi Airi ngồi ngay ngắn nhìn chăm chăm vào con búp bê cầu nắng của cô. Người ta thường bảo, gió cuốn đi những muộn phiền của nắng, nhưng cậu không hề cảm thấy thế, như lúc này đây, nó mang đến cho cậu bao nhiêu thứ rắc rối và khó chịu. Đã hơn 15phút, mưa không hề bớt, trời cũng chẳng còn sớm nên cô đành từ biệt anh em họ ra về.

"Tối nay, em cứ ngủ lại nhà chị nhé, chị sẽ trãi futon cho em trên căn phòng trống ở tầng ba." Kimine kéo tay cô nhóc đề nghị ngay khi cô vừa lấy chiếc ô ra khỏi túi.

"Thôi ạ! Thế thì phiền lắm, em cũng không muốn người lớn lo."

Không như hai cô nàng đang tranh cãi ngay kia, Shinya duỗi người đứng dậy, bước ra phía gara, dắt chiếc cup của cậu ra trước cửa, bật đèn pha ra hiệu cho cô bé. Điều này khiến cho cô em gái song sinh phần nào an tâm hơn khi để cho Airi về trong cơn giông mà cây cối phải đau đớn, oằn mình hứng chịu.

Cậu và cô phóng đi như bay giữa dòng người hối hả và tấp nập. Thứ duy nhất mà cô có thể thấy và cảm nhận lúc này chính là tấm lưng ướt đẫm nước mưa của cậu. Càng nhìn vào làn da bị phơi ra bởi chiếc áo sơ-mi mỏng, tim cô càng loạn nhịp và mặt thì cứ thế mà đỏ bừng lên. Ấy mà, không hiểu sao, cô lại thấy thân thuộc, bình yên và dễ chịu đến là thế. Bất ngờ, một tiếng sấm kinh hãi rạch sáng một vùng trời. Airi hốt hoảng, ôm vội lấy Shinya.

Cậu cười khẩy, nói vọng ra sau "Sao thế, nhút_nhát-san?"

Nghe thấy thế, cô nàng siết chặt áo cậu.

"Con bé ngốc này!" tiếng nói của cậu khiến cô mím chặt môi.

Chiếc xe dừng trước cổng trại trẻ mồ côi và cô gái mang vóc dáng mảnh khảnh lao đi mất hút. Một lúc sau, Shinya bước vào nhà, bắt lấy chiếc khăn mà cô em gái ném cho cậu.

Kime nhìn anh trai nói "Airi" cô ngừng vài giây "hay Annie?"

Câu nhìn cô với nét mặt nghiêm túc, cất lời điềm đạm, không quá nhanh, cũng không quá chậm "Anh không biết nên làm gì sao?"

"Thế, ngày mai anh có đi theo con bé không?"

" Tùy. Chắc đấy chỉ là trò chơi của nhóc ấy với mấy đứa bạn thôi! Em không nghe con bé dùng từ "nhóm" à?."

"Nhút nhát thế mà anh cho rằng em ấy kết bạn nổi sao? Chỉ việc nói chuyện với chúng ta thôi đã thấy nhóc phải nổ lực thế nào rồi, tay con bé run lên suốt đấy!"

"Tin tường phết!" Shinya nói "Du gì cũng có phải lần đầu đâu, còn kéo cả em vào nữa kìa."

"Anh thôi đi! Đừng-chà-đạp-lên-ý-tốt-của-người-khác. Nếu như vết thương lòng của anh không-có-cách vá-lại thì hãy rạch-nát nó ra đi. Thà một lần rồi chết còn hơn cứ phải máu rỉ từ từ trong đau đớn, đúng chứ?"

"Không phải anh vẫn ổn sao?"

"Thế thì đừng lúc nào cũng trưng ra cái-bộ-mặt-tội-nghiệp ấy nữa, cứ như đang cô cầu xin sự giúp đỡ vậy. Chị hai cũng chính vì muốn-tốt-cho-anh mà đã luôn-cố-gắng-vun-vén cái-thứ-hạnh-phúc-gia-đình-giả-tạo và nửa-vời này, tự mà đi chửa lành cái thứ-thương-tích-vớ-vẩn của anh đi! Nếu không phải vì-anh, Airi đâu phải giả-vờ-giả-vịt làm ra mấy thứ chuyện hoạt động ngoại khóa nhảm nhí rồi siêu năng lực này, anh không biết hay cố-tình-không-biết? Con bé đã hơn chục lần tìm hiểu thông tin, học thể thao, tập tành đủ thứ để giúp anh, không đủ sao?"

Cậu bước lại gần, đưa tay ôm choàng lấy cô, Kimine cũng vòng tay, ôm lấy anh trai, nhủ thầm "Sao lại đi an ủi trong khi bản thân vẫn còn sợ anh thế này chứ! Sáng nay chỉ là một giấc mơ lạ kì và quên nó đi, anh ấy còn đáng thương hơn mình nhiều..." Tuy nhiên, cô nói "Anh mà vẫn cô chấp không chịu dừng lại mấy cái trò vô bổ này thì lần sau con bé sẽ giả làm người thuộc hội bảo vệ động vật quý hiếm đến bảo vệ anh! Lúc đấy, đừng có tìm em!"

"Cám ơn em." Shinya thì thầm vào tai cô em gái "Nhưng anh không thể...xin lỗi em!" 

Kimine bực dọc đẩy ngã Shinya rồi bước vào trong, lầm bầm "Đồ cố chấp điên khùng. Đồ tự kỷ. Đồ bệnh hoạn!"

 Cậu cũng khép nhẹ mi mắt lại, cảm nhận nỗi lòng mình, nỗi lòng cô, nỗi lòng Airi và nỗi lòng của cơn mưa thu ẩm ướt. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời cậu cứ như một cuộn len rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ln