Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 1: Đóa hoa cosmos nở muộn - Chương 1

                  Vào mùa thu, tháng chín, mười, mười một, mẹ thiên nhiên vẫy một thứ phép màu kì diệu khiến lá cây dần chuyển sang màu vàng, cam và đỏ. Người Nhật chúng tôi thường gọi đấy là "kouyou", nhưng tôi cũng có cách gọi riêng của mình. Tôi gọi những chiếc là phong đỏ, những bông hoa rẻ quạt, bầu trời trong xanh, làn không khí mát mẻ và luôn cả mùa thu bằng cái tên "Magic". Bởi vì mùa thu dễ dàng thả vào lòng tôi một thứ cảm giác xao xuyến, bâng khuâng, đôi khi còn có cả sự hụt hẫn, tiếc nuối. Vì sao à? Được thôi, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về mùa thu và câu chuyện của mình. Bạn có thể xem đấy là một viên kẹo đường đắng hoặc một cốc cafe ngọt. Ô! Tôi vẫn chưa nói với các bạn nhỉ? Tôi tên là Yutesa Shinya, con trai thứ nhà Yutesa."


Trong tiết trời thu tháng mười mát mẻ, Tokyo trở mình, khoát lên chiếc áo nhộn nhịp, hào nhoáng được điểm xuyết bởi những chiếc lá ngân hạnh vàng rực. "Ding-donggg" thứ âm thanh tuyệt vời, và đặc trưng mà cậu đã muốn được nghe từ rất lâu vang lên, kết thúc một ngày học hành vất vã. Thầy chủ nhiệm khõ vào cái đầu đang ong ong khiến cậu lờ mờ mở mắt, duỗi dài tay, láp ngáp thức dậy. Tuy hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu có thể chắc chắn tất cả mọi con mắt tọc mạch và kì dị của mấy đứa còn lại trong lớp đang nhìn chăm chăm như găm hàng nghìn nhát dao vào cái-đứa-bất-trị đã ngủ-suốt-từ-sáng-đến-chiều-trong-trường-học. Không biết tự bao giờ, từ bạn bè cho đến giáo viên đều quá quen thuộc với hình ảnh một tên lười ngủ gà ngủ gật suốt ngày nhưng điều làm cậu ta trở "nổi tiếng bất đắc dĩ" lại chính là những câu trả lời "chưa bao giờ sai" khi bị hỏi đột ngột trong lúc vẫn đang mơ màng về vùng đất tiên kì diệu.

Chỉ vừa định duỗi người nằm lại xuống mặt bàn, người em gái song sinh-Yutesa Kimine đi từ phía sau đến, quật cái cặp sách to tướng của cô vào đầu cậu rồi bước đi thật thản nhiên. Không biết do việc này dễ hiểu hay vì là một cặp sinh đôi nên người anh trai dễ dàng hiểu được cô bé muốn nói gì, cậu gọi với theo "Hôm nay anh mệt rồi, không đến câu lạc bộ đâu!" Câu nói của cậu kết thúc bằng một cái lườm thấu xương xuyên thịt của cô em gái song sinh. Shinya không phủ nhận việc mình cá biệt nhưng cậu tin bản thân không phải là dạng cá biệt đầu đường xó chợ, cậu bất trị theo cách riêng của mình.

Đang thẩn thơ hưởng thụ bầu không khí mát mẻ dưới nền trời trong xanh thì câu nghe tiếng gọi từ xa của người bạn thân nhất-Korute Madoka "Shinya" Đúng vậy! Tên của cậu chính là Yutesa Shinya.

Cả hai đứa bước dọc theo con phố Kabukichou đông đúc và ồn ào. Trong ngôi trường này, cậu ta là người duy nhất chịu làm bạn với cậu, mà "bạn của Yutesa Shinya" là một cái danh xưng chứng tỏ bản thân "muốn-được" cô lập trong cả một tập thể. Đã thế, Shinya còn thường lôi kéo cậu ta làm mấy chuyện ngu ngốc cùng mình. Một trong số đó chính là ngày hôm nay. Bởi thế, không ít các lần cậu phải ngồi ngẫm nghĩ sao Madoka có thể tốt bụng đến thế, chịu làm theo mọi yêu cầu dở người của cậu. Dù cũng suy nghĩ khá nhiều nhưng cậu chưa bao giờ hỏi thẳng Madoka, dù có là Shinya thì cậu cũng không muốn nhìn thấy gương mặt tức giận của cậu bạn ít nói, cậu cho rằng hỏi thẳng như vậy thật khiếm nhã với những người có tâm hồn "thuần-khiết-tốt-bụng" như bạn mình

Sau khi thay đổi bộ đồng phục học sinh thành một bộ cánh sộc xệch, Shinya dẫn Madoka vào nơi mà cậu đang làm thêm. Người chủ Host club chỉ vừa nhìn thấy cậu đã chào đón nhiệt tình. Anh ta tổng kết tháng và thông báo với toàn thể nhân viên rằng đây là chàng "hot" nhất tháng vừa rồi. Không lấy làm ngạc nhiên, dù không phải siêu mẫu hay diễn viên hàng đầu nhưng cậu cho rằng bản thân có một ngoại hình không tệ. Cậu cũng đặc biệt ưa thích mái tóc màu đen, gọn gàng và đôi mắt màu xanh biển của mình. Chúng không quá nổi bật nhưng có thể kết hợp với khuông mặt và thân hình rắn chắc của cậu khiến cậu trở nên đẹp hơn hẳn những đứa cùng tuổi. Thứ duy nhất khiến cậu không mấy hài lòng chính là chiều cao của mình. Thật sự ra thì 172cm ở độ tuổi này không phải là thấp, chỉ là Shinya hơi cao ngạo một chút và chiều cao của Madoka thì đến tận 175cm.

"Không dưới 30.000yên" cậu nhẫn tính khi vừa đưa mắt liếc nhìn qua số tiền thưởng trong phong thư rồi lập tức kéo Madoka vào phòng thay quần áo. Đấy là lúc mà niềm sung sướng vô bờ của Shinya bị đánh bật bởi lời xầm xì, chê trách và thái độ khiếm nhã của vài anh chàng host "già" khác. Chuyện này không lạ, dù sao cậu cũng chỉ là một "thằng ma mới", mà người mới thì luôn được khách hàng ưa chuộng hơn.

"Ricky" anh chàng bartender hét từ ngoài vào "Người nhà đến tìm kìa!"

Cậu bước ra và nhìn thấy em gái mình cùng bạn trai của nó Bazaka Toru. Nhỏ nhìn chong chong vào cậu và nói "Tối nay, anh tan ca và về nhà sớm giúp em nhé!"

Cả Madoka, Toru, Kimine và Shinya đã là bạn thân với nhau từ khi các cậu còn rất nhỏ. Họ gặp nhau một cách tình cờ và trở thành bạn thân từ đấy. Giờ đây, cả bốn đứa vẫn luôn rất vui vẻ với nhau, học cùng một lớp, sinh hoạt chung một câu lạc bộ, nhà cũng không quá xa nhau. Chỉ là, sau khi Toru ngỏ lời với em gái cậu thì họ thường xuyên đi chơi riêng và tách nhóm hơn. Nhưng mọi chuyện vẫn ổn vì cậu còn có Madoka và tuần nào mọi người cũng họp lại tại nhà Shinya và chơi bời cả đêm. Cuộc sống vẫn rất vui và thú vị.

"Đi chơi với bạn trai sao? À không, L-Ạ-I đi chơi với bạn trai sao?" Cậu hỏi lại với ánh mắt đầy nghi hoặc và nhìn vào bộ trang phục lòe loẹt với chiếc váy ngắn thời thượng "À! Váy ngắn quá đấy!"

"Đừng như ông anh sắp gã em gái đi xa như thế chứ, anh rễ Shin-chan" Toru ngồi thoải mái chống tay ra sau, cười khẩy.

"Còn gọi Shin-chan nữa là cho cậu một vé đi chơi xa" Shinya nhìn lên với đôi mắt tối sầm "Không có khứ hồi."

Kimine thở dài ngao ngán, dùng tay nghịch mái tóc đen bóng, xoăn nhẹ ở phần đuôi rồi đáp "Em cũng đi làm thêm thôi mà! Làm ơn hãy tin dùm đi, hôm nay không có đi chơi gì đâu!"

Thật sự không nhớ rõ bằng cách nào nhưng cậu biết nó đang làm việc cho một trung tâm, nơi mà chỉ cần bạn có tiền, họ giới thiệu cho bạn một anh chàng hoặc một cô nàng phù hợp. Dù thế nào thì con bé đã giúp cậu giữ bí mật về vụ "Host club", thế nên, cậu gật đầu đồng ý, phẩy tay bảo nó cứ đi đi rồi bước vào trong tiếp tục chuẩn bị. Một đồng nghiệp khác của cậu chạy vào "Ricky, khách gọi kìa. Một em vừa giàu vừa trẻ trung, xinh đẹp, sang trọng, lại còn là cup F nữa chứ! QUÁ-TUYỆT-VỜI!". Cũng hiếm lắm mới gặp được người như vậy, thường thì cậu chỉ toàn gặp phải mấy bà cô ế chổng ế chơ. Đúng là trúng số độc đắc. Cậu cười thầm rồi bước ra trong cái sự đắc ý của bản thân cũng như sự ganh tỵ của đám host còn lại "Tên này hên thế!", tay không quên cầm một ly Champagne đỏ. Từ xa, cậu đã nghe khá rõ giọng nói thanh tao và nụ cười khúc khích dễ thương của người phụ nữ này.

"Em rất muốn Yutesa Shinya."

"Anh nghĩ em có thể gọi cậu ấy là Ricky...có lẽ thế hợp hơn." Quản lí Host club nói, nhìn anh ta có vẻ rất muốn "cưa đỗ" cô nàng này.

"Vâng...Enou...Ở...đây...Mmm...không có trẻ-em-vị-thành-niên phải không ạ?" Thấy cậu tới gần, cô dùng tay vuốt nhẹ lên mái tóc màu bạch kim dài mượt, quay về phía cậu, hỏi.

Anh quản lí ngạc nhiên, đáp lại "Đương nhiên rồi."

Cô ta nở một nụ cười thánh thiện, nhìn cậu bằng con mắt mang màu xanh của bầu trời mùa thu. Bỗng chốc, cậu cảm thấy có một cơn gió lạnh buốt chạy dọc sóng lưng mình – như câu nói ai đó đang bước trên nấm mồ của bạn. Cậu cố gắng kìm nén đôi tay đang run lên vì một lý do nào đó, điềm tĩnh bước tới. Với một nụ cười xinh xắn trên đôi môi hồng gợi cảm, người phụ nữ đang mặc một chiếc áo hở vai và váy ôm thời trang đầy gợi cảm chìa bàn tay ra, mời cậu ngồi.

Cô không ngại lên tiếng trước, không quên nhấn mạnh từ ANH "Anh không phiền nếu chúng ta chơi một trò chới chứ?". Không phải lần đầu có người lớn tuổi hơn gọi bằng "anh", nhưng chữ "anh" của chị vang lên khứa vào tâm trí cậu từng đường rỉ máu, cậu gật đầu miễn cưỡng trước ma lực đáng sợ trong lời nói sắc bén ấy.

"Cơ sở đầu tiên để các nhà khoa học kết luận gà có trước trứng là gì? Cơ sở đầu tiên đấy nhé!" Người phụ nữ kia nói và nở cười hiền hòa sau khi nhấp một ngụm Champagne.

"Trứng có trước hay gà có trước" thì biết chứ hỏi thế này thì "Shinya uyên bác" cũng phải chịu. Cậu cười gượng, đáp "Sự tiến hóa của gà và trứng".

Chị lại cười "Không đúng! Câu trả lời chính xác là: quá trình tạo vỏ trứng cần thiết phải có protein. Anh sai rồi nhé!". Một lần nữa, chữ "anh" khiến cậu dường như tắt thở. Bất ngờ chị ta dùng những ngón tay mảnh khảnh cùng những chiếc móng tay dài và nhọn bấu chặt lấy tai cậu. Trong khi cậu muốn điên lên vì vừa đau vừa rát thì chị chỉ nở một nụ cười ranh mãnh mang ngụ ý"Hình phạt đấy"

Không dừng ở đó, chị ta tiếp tục. "Khi hai người yêu nhau, hôn và bắt tay, cái nào truyền vi khuẩn nhiều hơn?".

Cậu chắc mẩm nếu là câu trả lời chỉ là hôn thì quá bình thường, chẳng có gì đáng để gọi là đánh đố "Tất nhiên là bắt tay rồi" – cậu nói.

Câu nói kết thúc bởi một cái véo và hông khác đau không kém. Trong khi cậu đang cảm thấy như bản thân sắp chết vì cả người cứ nóng ran lên thì chị ta vẫn thản nhiên "Chơi tiếp nhé!"

Thế đấy! Shinya đã gục ngã chỉ trong hai câu hỏi. Việc duy nhất mà cậu có thể làm là ngay lập tức bước vào trong, thay vội bộ trang phục rồi gặp trực tiếp quản lí xin thôi việc. Chưa tới 15 phút, cậu bước ra bỏ lại phía sau bao nhiêu câu hỏi và nỗi thất vọng của anh. Đương nhiên, Shinya làm vậy vì cậu biết nếu không làm thế thì cô gái kia sẽ không bao giờ buông tha cho cậu, sẽ tiếp tục đến đây tìm cậu và nuốt trọn cậu. Bước lại gần, kéo tay chị ra ngoài, cậu xoa đầu ái ngại "Em xin lỗi! Em sẽ không bao giờ tái phạm đâu!". Người phụ nữa kia vẫn chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười thánh thiện như thiên thần khiến cậu càng thêm chắc chắn mình sắp bị giết.

Đây chính là trưởng nữ của nhà Yutesa:Yutesa Yumiko. Chị cậu là một lập trình viên cho một hãng game, song chị ấy cũng làm thêm vài nghề phụ như: tiểu thuyết gia, nhà biên tập và một vài nghề phụ nữa mà cậu dám cá là cậu và em gái không hề hay biết nhưng sợ bộ, cậu đoán chúng đều liên quan về viết lách. Dù vậy, cậu vẫn cho rằng nghề mà chị cậu sành sõi nhất là chăm sóc và trông nom hai đứa em. Mẹ mất từ khi Shinya chưa biết nói, năm anh em cậu bắt đầu lên sơ trung thì bố đã sang Mĩ, đây là cách mà chị trở thành người quyền lực nhất trong gia đình. Tuy gia đình dư giả không phải đi làm vất vả kiếm tiền nhưng việc chăm sóc hai đứa nhóc chỉ biết khóc không bao giờ là dễ dàng cả. Thế mà, chị đã luôn thay thế cả bố và mẹ lo cho cậu và Kimine rất chu đáo. Chu đáo đến mức chị có thể biết mọi thứ mà cậu và cô em gái song sinh lén lút làm và luôn giải quyết rất nhẹ nhàng. Chị Yumiko quả thật rất đáng sợ, đặc biết là với Shinya và Kimine

Nghe lời chị, cậu về nhà trước. Chưa đầy nửa tiếng sau, bằng một cách nào đó, có một đứa đứng dưới nhà la oai oái vì bị ngắt tai: em gái song sinh của cậu-Kimine. Tất cả những thứ đó là lời giải thích cho tình cảnh đáng thương hiện giờ của hai đứa ăn mặc như một tên bồi và nàng hầu gái đang quỳ mọp dưới người phụ nữ đang vắt chéo chân trên ghế sofa, tay cầm một cây roi sắt. Mọi chuyện không dừng lại đơn giãn ở đấy, sau khi "cơn bão" "khủng khiếp" vừa kết thúc, chị của cậu gõ ngón trỏ lên bàn, lần lượt đọc tên những thứ mà cô cậu phải giao nộp và tạm bị tịch thu.

"Ví"; "Tiền lương"; "sổ tay"; "Phấn trang điểm"; "Máy chơi game"; ...

Cơ mang là những thứ mà anh em cậu hết mực yêu quý lần lượt được đóng gói cẩn thận, tỉ mỉ. Đương nhiên, 30.000yên mà cậu vừa kiếm được cũng nằm trong số đó. Chí ít thì cô chị Yumiko không có ý định thu luôn hai cái điện thoại, nhưng thay vào đó lại là một cái giá không cân xứng với việc cosplay làm hầu gái và bồi bàn mà làm công không lương trong suốt hai tuần liền. Với những đứa "cô chủ","cậu chủ" chưa bao giờ phải động một ngón tay vào việc nhà thì hình phạt này quả thật đáng sợ. Đấy là chưa kể đến từ "Cấm túc".

Cả hai đứa ngán ngẫm bước những bước chân nặng nề lên cầu thang về phòng. Shinya miên man suy nghĩ về cái hạn hai tuần ròng rã của chị và về cuộc hẹn cuối tuần của mình. Shinya thở dài, cho đến lúc cậu biết được nguyên nhân vì sao Yumiko luôn "bắt gáy" được mình thì cậu sẽ chẳng bao giờ có thể làm gì sai phạm cả.

"Hình như mình có bỏ quên thứ gì thì phải!" những câu từ tuôn ra theo tiếng thở dài thườn thượt mang bao nỗi niềm chán ngán của Shinya "À! Hy vọng Madoka đã về tới nhà!". Những suy nghĩ vẫn vơ của anh chàng lười biếng bị đánh bật bởi tiếng chân đá thật lực phía trước cửa phòng, cậu chàng bước ra "Đến ngay đây!"

"Đồ tiếp tế nè!" Chị Yumiko cất giọng "Có lấy không?"

"WOW!" Cậu hét toáng lên hào hứng trước đĩa bánh quy thơm phức và hai cái pudding cafe.

Khi cậu đưa nhất cả hai cánh tay lên như tóm gọn cả một lúc hai cái pudding tuyệt vời thì ngày lập tức cô em gái song sinh-Kimine nhanh như một con sóc phóng vụt ra hất bay tay cậu, chộp lấy phần ăn của mình, nhìn cậu bằng cặp mắt cảnh cáo. Trước hai đứa em ngốc có cùng bộ ADN: ham tiền, lười biếng và tham ăn, cô chị cả chỉ biết cười tủm tỉm đầy thú vị.

Kimine cất giọng dỗi hờn"Sau không lo học bài đi mà lại ăn cả phần của em?"

"Anh có bao giờ học bài đâu!" Shinya nhìn em với gương mặt kì quái "Em đánh hơi đồ ăn nhanh thật đấy heo con!"

"Anh cứ nói như thể trên đời này còn có thêm một con mọt sách vừa ở dơ vừa ham ăn, biếng làm khác ngoài anh vậy!"

Quả thật, cậu đúng là một con "mọt sách" chính hiệu kì lạ nhất trên đời. "Mọt sách" thường được gán cho những đứa vừa chăm học vừa chăm đọc sách, còn Shinya thì hoàn toàn khác, cậu chỉ hứng thú với những kiến thức hoàn toàn mới trong một vài lĩnh vực thôi chứ chẳng bao giờ thiết tha nghiên cứu học hành, hay nghiền ngẫm mấy quyển tiểu thuyết top best-seller. Thói quen cực kì xấu này bắt nguồn từ sự "dạy dỗ" kì hoặc mà người bố đang sống ở Mĩ truyền lại cho ba đứa con, nhưng bộc lộ ra ngoài rõ ràng nhất phải nói đến người con trai thứ Yutesa Shinya. Từ khi còn rất nhỏ, họ đã đọc không biết bao nhiêu quyển sách mang những tri thức mà người thường khó mà biết hết được và thỉnh thoảng bố cũng gửi cho họ vài quyển báo cáo nghiên cứu hay ho từ phòng thí nghiệm của ông của ông. Điều này càng làm họ háo hức tìm hiểu những tri thức mới hơn bao giờ hết.

Để cắt ngang chủ đề sách chị Yumiko hỏi "Hai đứa có một buổi định hướng nghề nghiệp với giáo viên chủ nhiệm thì phải nhỉ?"

"Đúng ha!" Kimine trả lời.

"Chị còn nghĩ đến năm ba mới phải làm những chuyện này ấychứ nhỉ?"

"Ngoài-tầm-hiểu-biết của em." cậu ngân giọng.

"Sau khi từ trường về, hai đứa muốn ăn thịt nướng không?" Sau khi vừa bị hai đứa em làm điên tiết đến thế mà cô vẫn có thể ra những lời dễ chịu này khiến cả Shinya và Kimine có một chút hối hận.

Khác với người anh thường che giấu mọi suy nghĩ, cảm xúc thật sự phía sau bộ mặt của một tên nhơ nhuốc, dở người, lười biếng và tăng động, Kimine là một cô gái vô cùng năng động và dễ thể hiện cảm xúc, vui buồn ra mặt, lần này cũng không ngoại lệ. Con bé nhỏ nhất nhà đang ngậm cái thìa trong miệng, tay cầm hộp pudding ngay lập tức nhảy bổ lại ôm chặt lấy chị hai, miệng cười toe toét.

Tấm màn nhung màu đen tuyền đính những viên kim cương lắp lánh được kéo lên, cậu đưa tay hứng lấy giọt nắng đầu tiên trong ngày khi mặt trời chỉ vừa lấp ló sau những hàng cây ở công viên Shirahige. Như mọi ngày Shinya thức dậy sớm, chạy vài vòng thể dục và đọc thêm sách. Thi thoảng, cậu cũng thường có những sở thích tao nhã như leo núi để vẽ cảnh mặt trời mọc. Quả thật, hoàn toàn khác với Yutesa Shinya mà mọi người chê trách.

Biết rõ thói quen và giờ giấc của em trai mình, Yumiko tranh thủ làm cho xong những việc cần làm rồi về gấp. Cô đặt bó hoa xuống ngôi mộ có ghi hàng chữ "Tatsuya", thở than vài điều "Em thật đúng là quá đáng, cứ đẩy hết trách nhiệm cho chị! Liệu chúng ta có phải đã đặt lên vai thằng bé một gánh nặng quá lớn không nhỉ?"

"Nhất định cậu ấy sẽ làm được thôi" Madoka từ xa đi lại, góp lời "Anh Tatsuya đã trao cho ấy nguồn sức mạnh này thì chắc chắn cậu ấy sẽ sử dụng được nó thôi!"

"Chị hiểu mà!" Yumiko cười nhẹ "Sao chị có thể không tin vào sự lựa chọn của em trai mình được chứ? Nhóc con, về thôi nào!"

Sau khi kết thúc bữa sáng giãn dị với súp đậu hũ và một cốc sữa ấm nóng, Shinya bước lại ghế Sofa, dùng hai bàn tay xoa bóp vai chị mình. Liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt, Yumiko nói ngay"Cứ đi đi! Đừng có mà đánh nhau đấy nhé!"

Không chờ gì hơn, cậu phóng như bay lên tầng trên, vớ vội cái áo khoát thể thao và chiếc nón lưỡi trai rồi chạy ra ngoài. Cậu đang có hẹn với đám trẻ mồ côi. Đây là một cô nhi viện khá cũ kỹ, mang kiểu dáng cận hiện đại của Châu Âu với mái nhà màu đỏ sậm và bốn tầng lầu chứa cơ mang là tình thương và sự ấm áp. Điều tuyệt vời nhất của cô nhi viện này là khoảng sân sau khá rộng, được phủ cỏ xanh mướt và tiếng cười ngây thơ, hồn nhiên không bao giờ ngớt có thể xua tan mọi ưu tư phiền não mà bọn trẻ mang lại.

Vừa thấy cậu đến, đám nhóc đã ùa ra, vài đứa trong số chúng còn nhảy bổ vào, bám chặt lấy cậu. Đã hơn hai tuần Shinya không đến thăm chúng nên giờ đây những đứa trẻ biến thành một bầy chim vỡ tổ. Kazu-thằng nhóc có mái tóc đỏ lên tiếng "Ra sân sau đi anh Shinya"

"Được thôi!" Cậu vừa nói vừa bế một bé gái lên và chạy ù ra sau. Bất chợt, mồ hôi cậu tuôn ra như mưa, cả người lạnh ngắt. Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ln