Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

49. Dừng xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng chiều lệch về phía tây, kéo ra những chiếc bóng thật dài trên đường.

Quần áo của Phác Chí Mẫn vẫn ẩm ướt, mặc dù bên ngoài đã khoác thêm một chiếc, nhưng tốc độ xe quá nhanh, gió lạnh vẫn rót vào người. Phác Chí Mẫn co vai rụt cổ, thỉnh thoảng lại hít ngược một luồng khí lạnh.

"Lạnh à?" Trịnh Hạo Thạc hỏi, "Nếu lạnh thì tôi giảm tốc độ xe một chút."

Phác Chí Mẫn lập tức phản đối, "Không thể giảm nữa! Còn giảm thì chúng ta sẽ phải ngủ một đêm ngoài đường!"

Trịnh Hạo Thạc không nói gì, tiếp tục duy trì vận tốc ban đầu.

Phác Chí Mẫn cuối cùng cũng lưu luyến thò một đốt ngón tay nho nhỏ ra khỏi ống áo, thử thăm dò quần áo của Trịnh Hạo Thạc, phát hiện còn ướt hơn của cậu. Lòng Phác Chí Mẫn liền căng chặt, nhịn không được bèn hỏi một câu, "Anh lạnh không?"

"Không lạnh."

Có cậu ngồi phía sau, trong lòng luôn có một lò sưởi nhỏ.

Xe chạy chưa đến một tiếng đồng hồ, trời đã mau chóng sập tối. Phác Chí Mẫn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện bầu trời mới rồi còn xanh thẳm trong veo, chỉ phút chốc đã bị mây đen bao phủ. Một mảng mây mưa đang kéo tới từ phía nam, có xu hướng mở rộng về phía bắc.

Thôi xong! Phác Chí Mẫn âm thầm căng thẳng, sao nói mưa liền mưa luôn thế này?

Cậu vỗ vỗ lên lưng Trịnh Hạo Thạc, "Ê, phóng nhanh hơn chút nữa đi, đừng để mây đen đuổi kịp chúng ta!"

"Nghĩ hay ghê!" Trịnh Hạo Thạc nói, "Đây là đường tắt, đường vốn đã không dễ đi, vận tốc xe bây giờ là cao rồi. Còn tăng tốc thêm nữa thì sẽ không phải hóng gió mà là liều mạng đấy, cậu muốn giữ mạng hay muốn về nhà?"

"Muốn về nhà."

Đáy mắt Trịnh Hạo Thạc ẩn giấu ý cười không dễ phát hiện, hỏi lại một câu: "Sĩ khả sát bất khả nhục? (1)"

"Cái gì?" Phác Chí Mẫn lớn tiếng hô, "Tôi không nghe rõ."

"Không có gì."

Cũng may không nghe rõ, nếu thật nghe được câu này, Phác Chí Mẫn cho dù có bị ướt chết trên đường, cũng tuyệt không đặt chân vào khách sạn.

Giữa đường gặp một trạm xăng, hai người dừng lại đổ xăng. Phía trước có rất nhiều xe đang xếp hàng, Phác Chí Mẫn sốt ruột, mây đen so với cậu lại càng sốt ruột hơn. Trong lúc nói chuyện, mây đen đã bao phủ kín trời, chẳng mấy chốc liền đổ mưa xuống tầm tã.

Phác Chí Mẫn trong lòng oán hận mà không chỗ nào để phát tiết, bèn quay sang chất vấn Trịnh Hạo Thạc: "Có phải anh xem dự báo thời tiết rồi mới đến không?"

"Sao cậu không bảo tôi đánh tiếng trước với ông trời luôn đi?"

Phác Chí Mẫn hừ lạnh, lấy ra áo mưa từ trong cốp xe mặc thêm vào người, thấy Trịnh Hạo Thạc vẫn không động tĩnh, bèn hỏi: "Sao anh không mặc?"

"Trời mưa lớn thế này, đường rất trơn, lái xe dễ xảy ra tai nạn. Nghe lời, chờ mưa ngớt một chút rồi chúng ta lại đi."

Phác Chí Mẫn nào chịu nghe lời hắn, lập tức vùi đầu vào màn mưa, Trịnh Hạo Thạc túm giật cậu lại, trầm mặt hỏi: "Không đi không được sao?"

"Không đi không được!"

Trịnh Hạo Thạc thở dài một tiếng, đạm nhạt bảo: "Vậy cậu chở tôi đi."

"Chở thì chở, lên xe."

Trịnh Hạo Thạc cao hơn Phác Chí Mẫn, lúc hắn ngồi đằng sau, hai cánh tay vòng qua trước ngực Phác Chí Mẫn, bả vai rộng rãi gộp cùng áo mưa rộng thùng thình gần như có thể bao trọn cả người Phác Chí Mẫn vào trong, vô hình trung lại thêm một tầng che chở, có thể khiến Phác Chí Mẫn bớt ướt mưa một chút. Hơn nữa cứ như vậy, Phác Chí Mẫn cũng không quá lạnh.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một đoạn đường tối hù, không có đèn đường, không có ánh trăng, thậm chí không có xe nào đi trước.

Hai bên đường rập rạp đủ loại cây, mưa bụi khiến tầm nhìn xa duy trì ở mức trên dưới hai mươi mét, trông cực kỳ tĩnh lặng, như con đường dẫn xuống âm phủ. Lúc này trí tưởng tượng của con người ta thường sẽ phát triển vô biên, được thể nhớ tới đủ loại hình ảnh khủng bố, khuôn mặt người vặn vẹo cùng những sự cố quỷ dị.

Trịnh Hạo Thạc cảm nhận được cơ thể Phác Chí Mẫn cứng đờ, bèn trầm giọng ghé vào tai cậu nói: "Không sợ."

Hai chữ đặc biệt vững vàng giản đơn, trong thời khắc này lại giúp xóa sạch tất cả sợ hãi cùng bất an trong lòng Phác Chí Mẫn. Cần cổ cậu dán lên da thịt rắn chắc thô lệ lại nóng bỏng của Trịnh Hạo Thạc, trong lòng cảm thấy kiên định mạc danh.

Mưa càng lúc càng lớn, vì mũ bảo hiểm không có cần gạt nước nên trời mưa sẽ làm tăng độ nhiễu tầm nhìn. Nếu mở kính của mũ bảo hiểm ra, mưa sẽ tạt cho không mở nổi mắt, còn đóng kính lại thì không thấy rõ tình hình phía trước. Phác Chí Mẫn chỉ có thể mở một khe nhỏ để tránh mưa bay, gắng sức mở lớn hai mắt quan sát tình hình phía trước thông qua khe hở tích đầy nước mưa. Bởi vậy, lái xe càng lúc càng trở nên vất vả, Phác Chí Mẫn mới đi được hơn chục cây số đã cảm thấy sức cùng lực kiệt.

Vì thế hai người chỉ có thể thay đổi vị trí cho nhau.

Phác Chí Mẫn ngồi sau hứng gió liền lạnh đến run cầm cập, răng va vào nhau lách cách. Ban đầu còn không chịu ôm Trịnh Hạo Thạc, về sau thực sự lạnh đến không còn cách nào khác, hai cánh tay liền vòng lên. Lập tức có vô số dòng nước xuôi theo nếp áo mưa của Trịnh Hạo Thạc rót vào người Phác Chí Mẫn, làm cậu rùng mình một cái.

"Chui vào áo mưa của tôi." Trịnh Hạo Thạc nói.

Phác Chí Mẫn chui vào sờ thử, phát hiện quần áo bên trong của hắn cũng ướt đẫm. Găng tay, áo lái xe, quần và giày của Trịnh Hạo Thạc, không cái nào may mắn thoát khỏi, nghĩ tới tình cảnh ban nãy Trịnh Hạo Thạc ôm mình, yết hầu Phác Chí Mẫn liền một trận chua chát.

Xe chạy qua một thị trấn nhỏ, hai bên đường lấp lánh ánh đèn, những tấm bảng hiệu khách sạn nhà nghỉ nối tiếp nhau. Bồn tắm ấm áp, giường lớn thư thái, bữa ăn khuya mỹ vị, tất cả đều đang vẫy gọi Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn nghiến răng không lên tiếng, xốc lên áo mưa của Trịnh Hạo Thạc rồi chui vào, che đi ánh sáng bên ngoài.

Bởi vì mệt mỏi quá độ, Phác Chí Mẫn không tự chủ được mà áp mặt lên lưng Trịnh Hạo Thạc, đột nhiên cảm thấy nó không còn nóng ấm như ban đầu. Lúc này cậu mới nhớ ra, bọn họ đã lái xe đi hơn một ngàn kilômet, giá trị mệt mỏi đã sớm đạt tới đỉnh điểm của người bình thường.

Trái tim Phác Chí Mẫn bị hung hăng nhéo chặt, cậu cố nín nhịn đi một đoạn đường, cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa mà rống ra một tiếng.

"Dừng xe!"

__________

*Chú thích

(1) sĩ khả sát bất khả nhục: nghĩa là kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. Ở đây ý Trịnh Hạo Thạc muốn nói Phác Chí Mẫn thà chết chứ không muốn vào khách sạn với ảnh vì có nguy cơ bị sàm sỡ ;)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top