Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

70. Ngây thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy xong lời khai, hoàn tất việc kiểm tra sức khỏe, Tuấn Chung Quốc liền bị áp tải lên xe cảnh sát, đưa tới trại tạm giam.

Cảnh sát áp tải có bốn người tất cả, trong đó bao gồm cả Phác Chí Mẫn. Lúc ngồi trên xe, cặp mắt láo liên của Tuấn Chung Quốc cứ liếc Phác Chí Mẫn mãi, thỉnh thoảng Phác Chí Mẫn liếc nhìn lại, Tuấn Chung Quốc lập tức cười híp mắt. Trông cái điệu bộ này chẳng giống như sắp bị đưa vào trại tạm giam chút nào, ngược lại giống sắp được đưa tới "thiên thượng nhân gian" hơn.

Tiểu Huy ngồi ngay bên cạnh, thấy Tuấn Chung Quốc như vậy, trong lòng rất buồn bực.

"Lần đầu tiên thấy có kẻ sắp vào trại tạm giam mà còn cao hứng thế này, cậu có người quen ở trỏng hả?"

Tuấn Chung Quốc cười lắc đầu, "Không có."

"Có người đang truy lùng cậu đòi nợ?"

Vẫn cười lắc đầu, "Không có."

"Vậy có gì tốt đẹp mà cậu cười lắm thế?"

"Không biết." Vẫn cứ cười tít mắt.

Tiểu Huy: "..."

Kỳ thực Tuấn Chung Quốc cũng không biết rõ, chỉ là nhìn thấy Phác Chí Mẫn thì cậu ta cao hứng thôi, đáng tiếc Phác Chí Mẫn lại không muốn nhìn thấy cậu ta. Mấy viên cảnh sát khác đều trò chuyện với Tuấn Chung Quốc mấy câu, duy chỉ có Phác Chí Mẫn là vẫn một mực thờ ơ.

Tuấn Chung Quốc chủ động bắt chuyện với Phác Chí Mẫn, "Cảnh sát Phác, anh có vẻ không thích nói chuyện lắm nhỉ."

Tiểu Huy ở bên cạnh hừ nói, "Đấy là đối với cậu thôi."

Tuấn Chung Quốc chẳng buồn bận tâm, tiếp tục cười cười quan sát Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn cất điện thoại vào túi, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn thẳng vào Tuấn Chung Quốc.

"Mang đủ tiền chưa?"

Tuấn Chung Quốc hỏi: "Mang tiền gì?"

Phác Chí Mẫn hảo tâm nhắc nhở, "Ở trong đấy đồ ăn không tốt đâu, tốt nhất là cậu bảo người nhà đem chút tiền vào, tránh cho lúc ấy lại phải chịu đói."

"Không sao, tôi ăn gì cũng được, không khó ăn." Tuấn Chung Quốc nhếch nhếch khóe môi, "Hơn nữa, đồ trong ấy đắt lắm, tôi lấy đâu ra tiền mà cho bọn họ?"

"Cậu thật là tinh ranh." Tiểu Huy nhịn không được bèn trêu, "Tôi thật sự không hiểu nổi, người ta trộm rượu Mao Đài đều đem đi bán kiếm lời, chỉ có mình cậu là giữ lại uống, rốt cuộc cậu tham tới cỡ nào chứ?"

Tuấn Chung Quốc trâng tráo đáp: "Tôi đây là theo đuổi cuộc sống thượng lưu."

Tiểu Huy phì cười một tiếng, không nói gì nữa.

Lúc này Phác Chí Mẫn lại tỉ mỉ đánh giá Tuấn Chung Quốc, cậu phát hiện từ đầu tới chân Tuấn Chung Quốc đều là đồ lởm, chỉ có cái đầu còn xem như phong cách. Trong lòng không khỏi buồn bực, cậu ta trộm của Kim Tại Hưởng nhiều thứ như vậy, ít nhất cũng phải có giá trị tới mười mấy vạn. Cậu ta không mua hàng hiệu không ăn cơm tiệm không thuê nhà ở, uống có ngụm rượu cũng phải trộm của nhà người ta, vậy số tiền ấy rốt cuộc bị cậu ta giấu đi đâu rồi?

Đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên Tuấn Chung Quốc hỏi Phác Chí Mẫn: "Cảnh sát Phác, có thể hỏi anh một chuyện được không?"

Phác Chí Mẫn phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Chuyện gì?"

"Anh lại gần đây, tôi hỏi nhỏ anh thôi."

Tiểu Huy bận tâm tới sự an toàn của Phác Chí Mẫn, liền ở một bên lạnh giọng nói: "Có gì thì cứ nói thẳng ra đi, nói trước mặt mọi người luôn, nếu là lời gì xấu xa bẩn thỉu, vậy thì đừng có nói!"

Thế nhưng Phác Chí Mẫn lại đè tay Tiểu Huy, trực tiếp duỗi đầu qua.

Tuấn Chung Quốc thoáng ngập ngừng, dè dè dặt dặt hỏi Phác Chí Mẫn: "Chuyện là... trong trại tạm giam có nạn cưỡng mông không?"

Phác Chí Mẫn liền tặng lại ba chữ.

"Đừng có mơ!"

Được rồi... Tuấn Chung Quốc miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Phác Chí Mẫn quay về vấn đề chính, "Trong phòng giam nào cũng có camera giám sát, những chuyện bạo lực là không có khả năng phát sinh, về điểm này thì cậu cứ yên tâm đi."

Tuấn Chung Quốc thoải mái đáp một tiếng cảm ơn.

* * *

Thứ bảy tuần này, cuối cùng Phác Chí Mẫn cũng khôi phục việc huấn luyện như bình thường, sáng sớm liền cực kỳ hào hứng mà xách theo lồng chim đi tới công ty bảo tiêu.

Lúc một nữ học viên đi ngang qua, thấy Phác Chí Mẫn đang đùa với chú chim nhỏ, bèn cố tình sát lại gần bắt chuyện.

"Phác thiếu gia, con chim này của cậu suốt ngày bị nhốt trong lồng có buồn không cơ chứ? Thỉnh thoảng cũng phải thả cho nó ra ngoài hóng gió đi?"

Phác Chí Mẫn đáp: "Ngộ nhỡ nó bay mất thì sao?"

"Hẳn là không đến mức ấy đâu? Con vẹt nhà chị tôi hôm nào cũng được đem ra ngoài tản bộ, nó cứ đậu trên vai anh chồng chị tôi, từ trước tới nay chưa từng thấy nó bay loạn, tôi cảm thấy cậu cũng có thể đào tạo cho con chim này có ý thức như vậy."

Phác Chí Mẫn đột nhiên nghĩ tới điều gì, khóe miệng lộ ra một nụ cười không hiền hậu.

* * *

Buổi trưa ăn cơm xong, Phác Chí Mẫn đưa cho Trịnh Hạo Thạc một miếng sầu riêng.

"Ăn đi."

Trịnh Hạo Thạc rất không thích ăn cái này, không phải vì không thích ngửi mùi của nó, chỉ đơn giản là cảm thấy ngấy thôi.

Phác Chí Mẫn lại bồi thêm một câu, "Cái này tôi mang từ nhà đi, chỉ mang có một miếng thôi, chính mình cũng chưa nỡ ăn."

Trên thực tế, miếng sầu riêng này là cậu mang đi cho tiểu yểng ăn, tiểu yểng đặc biệt mê luyến cái hương vị này, lần nào ngửi thấy mùi cũng vô cùng phấn khích, đủ loại lời kịch hay đều được bắn ra để nịnh nọt.

Phác Chí Mẫn từ trước tới nay không thừa nhận bản thân nhớ thương Trịnh Hạo Thạc, lần đầu tiên bày tỏ ý tốt, Trịnh Hạo Thạc nỡ lòng nào cự tuyệt?

Cầm lấy miếng sầu riêng, hai ba miếng đã ăn hết sạch.

* * *

Tiết thứ sáu là giờ giảng giải lý thuyết, Trịnh Hạo Thạc phụ trách giảng chính. Trịnh Hạo Thạc rất ít khi giảng bài, thông thường giảng giải đều là những nội dung có yêu cầu và sự đòi hỏi cao, hơn nữa hắn kiệm lời như vàng, bởi vậy loại chương trình học này rất quý báu. Đám học viên nhất định sẽ tới đông đủ, ngay cả đến muộn hay xin nghỉ phép cũng không dám, toàn bộ đều trong trạng thái khẩn trương cao độ.

Những huấn luyện viên khác đều dạy ở từng phòng riêng biệt, chỉ có giờ học của Trịnh Hạo Thạc là ở phòng huấn luyện. Hơn nữa mỗi học viên đều bắt buộc phải đứng như trong quân đội để nghe giảng bài, có thể nói là tương đối nghiêm khắc.

Trịnh Hạo Thạc tuần tự nói xong, nét mặt đặc biệt nghiêm túc.

Các học viên cũng đều thẳng lưng nín thở ngưng thần, động đậy cũng không dám động đậy.

Ngay tại bầu không khí nghiêm túc khẩn trương ấy, đột nhiên một con tiểu yểng toàn thân đen nhánh bay vào.

Không ai dám nhìn chim, bởi vì chỉ cần thất thần một giây thì sẽ bị đánh ngay.

Tiểu yểng lượn hai vòng trên đầu Trịnh Hạo Thạc, thế rồi đậu xuống bả vai Trịnh Hạo Thạc, ra sức ngậm lấy vành tai hắn không buông, ầm ĩ kêu, "Ăn cơm... ăn cơm..."

Bầu không khí nghiêm túc nháy mắt bị phá hư.

Tất cả mọi người đều nín cười, thầm nghĩ: đây chẳng phải là chú chim của cậu em rể sao? Thật là lớn mật mà!

Phác Chí Mẫn trong lòng vui sướng nhất, trên mặt lại giả vờ như lạnh nhạt nhất.

Trịnh Hạo Thạc liếc mắt nhìn Phác Chí Mẫn, không nói gì, tiếp tục giảng bài.

Kết quả vừa há miệng ra, tiểu yểng lại chuyển từ tai hắn xuống bên môi, ra sức mổ vào khóe miệng hắn, nói: "Hôn một cái! Hôn một cái!..."

Một con chim nhiệt tình đáng yêu phối hợp với một người đàn ông lãnh khốc không ngừng act-cool, là một loại xung động khiến các nữ đồng chí có mặt tại đây đều phải âm thầm hét lớn trong lòng: "Đáng yêu quá đi thôiii!!!"

Nhưng cũng âm thầm bày tỏ sự lo lắng đối với tiểu yểng, cho dù có là chim của em rể, nhưng rất nhiều người hiểu rõ tính tình của Trịnh Hạo Thạc đều sợ hắn sẽ dùng một bàn tay bóp chết chú chim nhỏ đáng yêu này.

Kết quả tốt nhất chính là, Trịnh Hạo Thạc hãy phủi tay một cái đuổi nó đi.

Kết quả, Trịnh Hạo Thạc chẳng những không phủi tay đuổi nó đi, mà còn thực sự hôn một cái lên chiếc mỏ nhọn của tiểu yểng?? Mặc dù động tác rất nhanh, nhưng tất cả mọi người đều thấy được màn này, mấy chục cặp mắt trợn tròn có thể xâu thành cả một chuỗi vòng cổ.

Tiểu yểng nếm được chút vị sầu riêng rồi, mới thỏa mãn vỗ cánh bay đi.

Sau đó bầu không khí của lớp học đã hoàn toàn không thể nghiêm túc nổi nữa.

Thời khắc có mị lực nhất của một người đàn ông không phải là khi hắn lãnh khốc dọa người, bễ nghễ vạn vật, mà là khi hắn không cẩn thận để lộ ra một tia ôn nhu dưới lớp vỏ lạnh lùng thường trực, cực kỳ đả động nhân tâm.

Đám nữ học viên âm thầm trao đổi ánh mắt, đều mang dáng vẻ hưng phấn khác thường, tựa như sự mến mộ đối với Trịnh Hạo Thạc vẫn luôn ẩn giấu dưới đáy lòng bất ngờ được phá bọc chui ra, thần tốc đâm chồi nảy lộc, bung cành xòe tán, chỉ trong khoảnh khắc đã lớn thành một cây đại thụ xanh tươi.

Phác Chí Mẫn liếc trái nhìn phải, trong lòng thầm nghĩ: bà ngoại nó, rõ ràng là định bôi đen hắn, thế nào lại thành rước tới cho hắn một đám fan não tàn.

Trịnh Hạo Thạc tinh ý như vậy, có thể không biết là chuyện gì xảy ra sao? Nên biết rằng sự uy nghiêm của một người đàn ông là phải kinh qua ngày rộng tháng dài mới có thể bồi đắp nên, nhưng chuyện phá hoại thì chỉ cần một phát pháo thôi. Phác Chí Mẫn tự dưng bắn hắn một phát, hắn có thể không tức giận sao? Chuyện này nếu đặt vào hoàn cảnh một học viên khác, khó tránh khỏi một trận hành hung. Thế nhưng Phác Chí Mẫn khẳng định không chịu nổi phần trừng phạt ấy, cậu đã đoan chắc Trịnh Hạo Thạc sẽ không nỡ làm gì với mình, nên mới không kiêng nể gì mà đi giở trò. Kết quả cậu không ngờ tới, Trịnh Hạo Thạc lại có chiêu khác để trị cậu.

Tịch thu ipad, viết bản kiểm điểm!

Phác Chí Mẫn nổi cáu, loay hoay một hồi trong phòng làm việc của Trịnh Hạo Thạc. Nên biết rằng dạo này cậu đang nghiện chơi game, tịch thu ipad đối với cậu mà nói quả thực là tai ương ngập đầu.

"Anh giấu của tôi ở đâu rồi? Lấy ra mau!" Phác Chí Mẫn nóng nảy kêu gào với Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc một bộ biểu tình không cho phép cự cãi, "Viết kiểm điểm, đạt yêu cầu rồi tôi trả lại."

"Anh bị bất bình thường hả?" Phác Chí Mẫn giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Đã thời đại nào rồi, còn viết bản kiểm điểm?"

Ngữ khí Trịnh Hạo Thạc vẫn nghiêm khắc như trước, "Viết, không viết khỏi cần ăn cơm."

Phác Chí Mẫn biết Trịnh Hạo Thạc ăn mềm không ăn cứng, nhưng lại không xuống nước để xin lỗi hắn được, cuối cùng quyết định sử chiêu cợt nhả, dùng khuỷu tay chọt chọt vào ngực Trịnh Hạo Thạc, một bộ biểu tình định lừa gạt cho qua cửa.

"Thôi được rồi mà, chuyện có gì lớn đâu? Mặt mũi quan trọng đến vậy sao? Đàn ông đàn ang, rộng rãi chút đi!"

Trịnh Hạo Thạc đáp: "Không phải chuyện mặt mũi hay không mặt mũi."

"Vậy là chuyện gì?"

Trịnh Hạo Thạc nhịn một hồi lâu, cuối cùng mới trầm mặt chất vất.

"Chẳng phải cậu nói miếng sầu riêng kia là cho tôi sao?"

Phác Chí Mẫn giật giật khóe môi, "Chỉ vì cái nhỏ xíu này hả?"

Khuôn mặt lãnh ngạnh của Trịnh Hạo Thạc đã trả lời cho Phác Chí Mẫn biết, chính vì cái nhỏ xíu này đó.

"Phục anh luôn..." Phác Chí Mẫn vừa lầu bầu vừa đi sang một bên lục lọi balô, mò suốt hồi lâu mới mò được một quả cam, tức giận nhét cho Trịnh Hạo Thạc, "Cái này là thành tâm thành ý tặng anh đây, được chưa hả?"

Trịnh Hạo Thạc hất hất cằm, ý bảo cậu tiếp tục đi lục balô.

Phác Chí Mẫn lại lục một hồi, chẳng biết ipad đã được thả về từ lúc nào.

Lấy ipad ra khỏi túi, đầu tiên là kiểm tra ngay phần ghi nhớ trò chơi, cũng may vẫn còn nguyên vẹn, rồi lại tà liếc Trịnh Hạo Thạc một cái, sâu kín ném ra hai chữ.

"Ngây thơ."

qN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top