Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, vì để tránh chạm mặt Trịnh Hạo Thạc, Phác Chí Mẫn quyết định ra khỏi nhà bằng xe đạp địa hình. Dáng người hơi khom, tay cầm lái, đồng phục sơ mi cảnh sát bị gió tốc lên, bụng dưới phẳng phiu căn mịn lúc ẩn lúc hiện lộ ra. Đôi chân dài thẳng tắp được bao lấy trong chiếc quần cảnh sát co duỗi liên tục theo động tác đạp xe, đôi chân phát hoạ đường nét săn chắc cường tráng.

Tất cả phụ nữ ngồi trong xe đều không cưỡng được mà đưa mắt đuổi theo hình ảnh lướt nhanh qua kính chắn gió, nếu chỉ dùng bốn chữ để miêu tả cảm nhận thị giác thì sẽ là:

"Vô cùng đẹp trai"

Đến đơn vị, Phác Chí Mẫn dựng chiếc xe đạp địa hình ở bãi giữ xe, vừa lúc gặp được một đồng nghiệp tên Trương Điền.

"Ô kìa ! Sao hôm nay lại đi xe đạp vậy ?" Trường Điền hỏi

Phác Chí Mẫn tất nhiên sẽ không nói là để trốn người, chỉ trả lời: "Để rèn luyện thân thể."

"Dáng người cậu như thế này mà còn rèn luyện?" Trương Điền vỗ mông Phác Chí Mẫn một cái, "Cũng sắp luyện cái này lên cơ rồi hả?"

Biểu cảm Phác Chí Mẫn lộ vẻ không bằng lòng, "Cậu tính vỗ xẹp nó đấy hả?"

"Chết! tôi quên." Trương Điền cười mỉa,"Phác thiếu gia, cậu nói ghét người khác sờ, ghét người khác đụng, còn ghét người nào cởi đồ trước mặt cậu, tương lai có vợ thì phải làm sao?"

Phác Chí Mẫn vỗ một cái vào gáy Trương Điền, "Việc này cần cậu quan tâm sao?"

Buổi tối tan việc, Phác Chí Mẫn ra cổng sau cố ý liếc mắt sang bãi giữ xe một chút, chiếc xe chưa mất, vẫn còn dựng ở đó.

Lại liếc mắt ra ngoài cổng lớn, chiếc xe kia như trước mà đợi tại đó, Phác Chí Mẫn khó hiểu trừng mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc một cái, duỗi chân ra phía bánh sau, dáng dấp đẹp trai đạp xe lên đường.

Trịnh Hạo Thạc chạy ô tô trên đường, ánh mắt hàm chứa sỏi đá thô ráp nhìn chăm chú cặp mông thịt đang đong đưa trên yên xe của Phác Chí Mẫn, nhịp điệu tương đối gợi cảm.

Tới một ngã rẻ, Phác Chí Mẫn chợt cua gấp vào một cái hẻm chật hẹp.

Sau đó, khoé môi cong lên một đường cười khiêu gợi, anh có bản lĩnh thì đâm vào đây! Không kẹp chết anh mới lạ!

Trịnh Hạo Thạc dừng xe lại ở đầu hẻm.

Phác Chí Mẫn nhíu mày lại, đạp vài cái định tăng tốc độ, muốn mau chống tránh khỏi tầm mắt người kia, kết quả chân đạp bỗng nhiên có chút kẹt. Lại dùng sức đạp hai cái, chợt nghe rắc một cái, phía dưới xe có một bộ phận bị hỏng.

Sau khi ngồi xổm xuống kiểm tra một lúc, con ngươi Phác Chí Mẫn trong nháy mắt nổi lên một tầng tơ máu.

Xích xe bị đứt.

Đến mức bị đứt, lòng Phác Chí Mẫn rõ như gương, âm thầm nghiến răng. Muốn tôi xin anh chở tôi về tiện thể bắt tôi nhận quà chứ gì? Ông đây quyết không quay đầu lại, ông đây thà dắt xe trở về, cũng không thèm lên xe của nhà ngươi.

Thế là, Phác Chí Mẫn dắt xe tiến về phía trước.

Lại đi tới một chỗ cua quẹo, trước mặt bất ngờ xuất hiện một cái rãnh sâu, Phác Chí Mẫn nhìn bảng hiệu "Công trình đang thi công" cảm giác như bị đấm vào mặt.

Phác Chí Mẫn hung dữ đập một cái xuống tay lái.

Đến khi Phác Chí Mẫn quay trở về đường cũ đến trước đầu hẻm, Trịnh Hạo Thạc vẫn ở đó, biểu cảm như chưa từng quen biết Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn mang theo ý cười đẩy xe tiến lên, gõ một cái cửa sổ xe. Đợi khi Trịnh Hạo Thạc hạ kính chắn gió xuống, Phác Chí Mẫn nhấc chiếc xe đạp địa hình kia lên, ném về phía Trịnh Hạo Thạc đang ngồi trong xe.

Tiện thể gào lên một câu giận dữ khí phách ngất trời.

"Đừng có mà mặt dày!"

Ném xe xong, nhanh chóng chạy đi.

Khoé miệng Trịnh Hạo Thạc không kiềm chế được lộ ra một tia cười, thoáng qua rồi biến mất.

Buổi tối về nha, Mẹ Phác chỉ thấy mỗi cái người không của cậu, không thấy chiếc xe đạp kia đâu, không nhịn được hỏi: "Xe đâu? Không phải sáng sớm con đạp xe ra ngoài sao?"

"A..." Phác Chí Mẫn cười gượng, "Bàn đạp bị hỏng, con đem xe đi sửa rồi."

"Con đạp xe cũng bất cẩn quá, chất lượng xe tốt như vậy lại bị con làm hỏng bàn đạp." Mẹ Phác lộ ra chút tức giận trong giọng nói.

Phác Chí Mẫn thầm lè lưỡi, không dám nói nhiều lời, cấp tốc lén lút về phòng.

Thời điểm ném chiếc xe có bao nhiêu thoải mái, thì bây giờ mất xe rồi lại có bấy nhiêu rầu rĩ.

Phác Chí Mẫn không sợ ai, chỉ sợ "Hoàng ngạch nương" (1) của cậu ta. Các gia đình khác đều là "con hư tại mẹ", nhà cậu lại ngược lại. Tuy rằng cậu là con trai duy nhất, nhưng mẹ Phác Chí Mẫn lại dạy dỗ không hề nương tay, Phác Chí Mẫn xem như được mẹ đánh mà nên người.

(1) Hoàng ngạch nương: kiểu gọi mẹ của hoàng tử thời xưa. (ý là gọi yêu mẹ của Phác Chí Mẫn)

Mẹ Phác đối với cậu đòi hỏi rất nghiêm khắc, khi còn bé khi Phác Chí Mẫn cùng đứa trẻ khác đánh nhau, không cần biết ai đúng ai sai, bà Phác đều bắt con mình xin lỗi. Tuy rằng nhà khá giả, nhưng bà Phac lại không cho phép con mình tiêu tốn một phân tiền nào, tiều lương sáu ngàn tệ đều phải kê khai đầy đủ.

Chiếc xe hơn một ngàn tệ, nói là ném sao? Việc này mà để "Mẫu hậu" không biết được sẽ đến mức nào?

Tìm Trịnh Hạo Thạc đòi? Đ*o ! Phác Chí Mẫn thà bị mẹ dùng gậy đánh chết, chứ tuyệt đối không chủ động liên lạc con sói đuôi to (2) kia.

(2) Sói đuôi to: Từ gốc: 大尾巴狼 - "Đại vĩ ba lang" Dùng để ám chỉ những kẻ giả bộ đứng đắng ra vẻ chính nhân quân tử

Kệ, ngày mai tìm người mượn ít tiền, mua lại chiếc khác là xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top