Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER TWO: TATUM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những học sinh có tên sau đây vui lòng mau đến trình diện tại văn phòng Hiệu trưởng: Aaron Andrews, Brett Crimsen, Tatum Paxton, Roxxi Rogers, Hazel Shirazi và Dylan Winters."

Tatum thở dài rồi cất bớt sách vở vào tủ locker, nhét cuốn sách Sinh học vào túi đeo chéo và bắt đầu bước về phía phòng Hiệu trưởng. Trên hành lang lúc này đã vơi bớt học sinh, cậu có thể nhìn thấy mái tóc đỏ rực của Brett đang rảo bước cùng một hướng với mình. Tatum muốn chạy lên hỏi cô có biết chuyện gì đang diễn ra hay không, nhưng rồi quyết định giữ im lặng và bước theo cô.

Văn phòng Hiệu trưởng có một bộ bàn ghế gỗ bao gồm một trường kỷ đủ cho bốn người ngồi và ở bên phải nó một băng ghế nhỏ hơn cho hai người, và một ghế đơn không có đồ dựa lưng nằm ở bên trái. Tatum ngồi xuống băng trường kỷ, theo thứ tự là từ trái qua phải là Brett, cậu, Aaron và Roxxi. Hazel ngồi ở băng ghế hai người và sau khi người cuối cùng là Dylan bước vào và ngồi xuống cạnh cô thì hiệu trưởng Wallaby ra hiệu cho thám tử Chris Wilson bước vào và giới thiệu ngắn gọn về chức vị của anh ta, sau đó chính thức bắt đầu tiết mục chính: tra khảo.

Tatum nhăn trán, cậu biết việc tra khảo này là cần thiết, nhưng có một chút gì đó trong cậu cảm giác như mình đang được đối xử như là tội phạm, và cậu ghét điều đó. Nhưng rồi cậu dần thả lỏng và tự nhủ là làm nhanh cho xong thì sẽ chả sao cả, cậu hoàn toàn vô tội và không có gì để giấu diếm, ít ra là trong cái chết của Jason.

Những gì cậu cần giấu, những gì cậu đã làm, đều đã chết cùng với Jason cả rồi. Xong xuôi. Gọn lẹ. Không một dấu vết nào để lại. Chả có gì phải sợ cả.

"Trước khi bắt đầu buổi tra khảo này," Aaron lên tiếng, "không phải chúng ta cần sự đồng ý của người giám hộ ở đây sao? Anh biết đấy, còn không thì mọi thứ đều không có hiệu lực ở trước tòa án?"

"Chính xác, xem ra cậu nhóc còn rành rẽ luật pháp hơn là các giáo viên ở đây đấy," Chris nhìn ra ngoài cửa sổ, thầy Wallaby đang gọi điện thoại cho ai đó. "Nhưng hôm nay tôi không đến để tra khảo các cô cậu với tư cách cảnh sát, mà là với tư cách người nhà nạn nhân."

Tatum có thể nghe thấy tiếng há hốc của Brett ngồi bên cạnh, cậu chợt nghĩ không biết đây có phải là lý do mà Jason khiến mọi thứ thật. . . dễ dàng như trước đây không. Vì cậu ta có quen biết cảnh sát nên mới không sợ dính vào rắc rối?

Chris ngồi xuống cái ghế không có tựa lưng, anh ta rút trong túi xách da ra một cái laptop. Nhấn nút mở nguồn, tất cả mọi người có thể nhìn thấy trên đó là những đoạn băng lấy từ camera thư viện. Tatum nhận ra nhiều cảnh trong đó, như là Jason gác chân lên bàn ngồi ngồi chọc tức mọi người, hay là khi cậu ta nói gì đó khiến cho Tatum giận dữ quay qua định đánh nhau, chẳng hạn.

Ok được rồi, có thể nhìn cậu không hề vô tội như cậu nghĩ. Nhưng chắc chắn là trong cả buổi cấm túc đó cậu không hề chạm vào Jason hay đến gần cậu ta dù chỉ là một milimét, và cậu khá chắc là những người khác trong buổi cấm túc cũng vậy, trừ Dylan ra.

Một góc camera khác cho thấy cảnh Jason đến gần chỗ Dylan ngồi, rồi cúi xuống thì thầm vào tai cậu ta gì đó. Xong rồi Jason phá lên cười như một thằng rồ và bỏ đi khỏi thư viện, và đó cũng là lần cuối cùng mà họ còn thấy cậu ta còn sống.

"Ở hành lang đằng sau thư viện dẫn tới nơi tìm thấy xác Jason có một camera, nhưng vì một lý do nào đấy mà nó đã bị chỉnh cho xoay vào góc khuất trước đó, vào thời điểm mà tất cả mọi người trong buổi cấm túc được phép ra ngoài 15 phút." Tatum lắng nghe Chris nói, không cần phải là Einstein thì cũng biết được anh ta muốn ám chỉ một người trong số bọn họ đã cố tình căn chỉnh camera để tạo điều kiện mưu sát Jason.

Bỗng Aaron giơ tay lên, cứ như thể cả bọn đang trong tiết học nào đó vậy. "Cho hỏi, đã có bản khám nghiệm tử thi của Jason chưa ạ?"

"Chấn thương sọ não, được gây ra bởi một vật dài và nặng đủ để gây thương tích chết người. Ngoài ra chúng tôi còn tìm thấy một loại chất kích thích trong người cậu ấy," Chris lấy từ trong túi ra một cái phong bì to màu vàng nâu. Hai vai Tatum run lên khi nghe đến ba chữ 'chất kích thích' được nói ra khỏi miệng anh ta.

"Vậy, họ đã tìm ra hung khí chưa ạ?" Aaron tiếp tục hỏi, cứ như thể cậu ta mới là người đi tra khảo vậy.

"Vẫn chưa, nhưng chúng tôi đang đưa ra giả thuyết đây là án mạng bộc phát và chỉ được lên kế hoạch với việc chỉnh camera trong 15 phút giải lao," ánh mắt của Chris quét quanh cả phòng như là đèn laser, "cùng với việc nhà kho chứa dụng cụ học tập và thể dục nằm bên hông thư viện, thì có khi hung thủ chưa kịp phi tang hung khí đâu và sẽ vứt ở đâu đó gần hiện trường.

Có thể là Tatum tưởng tượng ra thôi, nhưng khi nhắc đến 'dụng cụ thể dục' cậu có cảm giác như ánh mắt của Chris dừng lại trên người cậu có vẻ hơi lâu một tí. Cảm giác nó như thế nào nhỉ, kiểu rắn nhìn ếch nhái ấy, như thể có sự sợ hãi không tên đang bao trùm lấy cậu, khiến cậu muốn mở miệng để đầu thú.

Nhưng việc mà cậu muốn đầu thú là gì, thì đến cả cậu cũng chả thể biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top