Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - Linette

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái nắng của buổi sáng muộn đánh thức nàng. Nàng "nướng" trên giường thêm chút nữa vì hôm nay là ngày hiếm hoi nàng được nghỉ phép và hơn hết là để đi chơi. Tâm trạng của nàng chưa hề tốt hơn. Nàng từ tốn chăm chút, làm đẹp, vệ sinh cá nhân, dùng sữa rửa mặt, dưỡng da.

Quần áo và thiết bị, đồ dùng cần thiết được được chuẩn bị trong vali du lịch cỡ trung nằm sát bên giường ngủ của nàng từ lúc nào. Bộ đồ nàng lựa chọn để lên đường hôm nay cũng đã được treo trên tay nắm tủ quần áo. Đó là một chiếc đầm liền thân màu đỏ vang, một thứ vật thể được cho là nằm trong DNA của nàng, một loại vật chất được nàng đánh dấu bản quyền trong ký ức của nhiều người và sắp tới nó sẽ lại được trưng diện trên cơ thể nàng tại một sự kiện đặc biệt.

-----

Mọi thứ đã ở đúng vị trí của nó, nàng kiểm tra lại căn hộ của mình lần cuối trước khi lên đường. Trong lúc kiểm tra các rèm cửa và cửa sổ, một khoảnh khắc rất nhỏ chợt làm nàng xáo động. Bên kia căn hộ đối diện là một người đàn ông cũng đang trong động tác kéo đóng rèm như nàng. Cả hai nhìn nhau một lúc tương đối lâu trong một tình thế kỳ lạ. Điều làm nàng trăn trở rằng, dù ở đây được gần hai năm nhưng nàng chưa hề biết sự tồn tại của một căn hộ bên kia, với dáng hình khung cửa sổ và (có thể) là tấm vải rèm tương đồng. Hình ảnh này như thể: nếu không có khoảng cách vật lý giữa hai căn nhà, hẳn nàng sẽ tưởng mình đang nhìn vào gương và người đàn ông bên kia chính là mình, một phiên bản nam của Linette.

Sau một hồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ kia, không biết được đã bao nhiêu giây trôi qua, nàng cũng chịu thua. Như trò xem ai chớp mắt trước nhưng không cần biết người thắng cuộc, nàng cười để đôi bên có một tín hiệu lịch sự cho một dấu chấm. Nàng kiểm tra khoá cửa sổ đã chốt an toàn, kéo rèm lại và không quên đưa mắt sang nhìn ô cửa sổ đối diện kia trước khi bỏ đi. Như mong đợi, đôi mắt ấy vẫn nhìn ngược lại nàng, đáp trả sự tò mò tương tự.

Xuống khỏi căn hộ 3 tầng của mình, nơi nàng thuê ở chỉ vỏn vẹn tại tầng ba. Nhìn từ dưới, nàng không thể thấy căn hộ đối diện ấy. Nàng lấy lòng tò mò muốn biết về anh chàng nhưng đã đến lúc, nàng đành gác lại sự tò mò này và tự trấn an rằng mình còn nhiều thời gian để quay lại và gõ cửa nhà anh ta. Nàng sẽ nghĩ về điều sẽ nói lúc gặp anh ấy nhưng có vẻ không quan trọng.

Trên đường đi, nàng suy nghĩ rất nhiều về phiên ảnh nam của mình. Dù gặp nhau lần đầu nhưng nàng có cảm giác thân thuộc khó diễn tả. Anh trông rất giống một ai đó, hẳn là vậy, nhưng là ai cơ chứ, giống nàng sao? Hẳn khó để thấy rõ khuôn mặt anh ở khoảng cách như thế. Nhưng về tổng quát, anh chàng có một bộ râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng, rất hấp dẫn nhưng cũng có gì nó toát lên rằng anh cũng không mấy quan tâm chúng, chỉ lặp đi lặp lại những nề nếp chăm sóc cá nhân học được sẵn có từ lâu. Dù thế, ở mái tóc ngắn với phần mái cong được vào nếp và vuốt ngược gọn gàng thì Linette tin chắc anh chàng cũng phải tốn công tương đương với quy trình chăm sóc cơ thể của mình sáng nay thôi. Anh có cơ thể vừa vặn trong chiếc sơ mi trắng mà Linette tốn công phân tích suốt thời gian quan sát dù đã phủ lên chiếc áo khoác com lê màu xanh dương đậm nhưng mọi thớ vải đều được ủi thẳng tăm tắp dịu dàng không bị căng phồng quá trớ ở bất kỳ vị trí nào. Có thể nói, anh ấy đủ tiêu chuẩn để làm người mẫu cho các hãng áo com lê. Việc nhìn thấy ai đó mặc được một bộ com lê vừa vặn đúng với từng chi tiết cơ thể một cách gần như hoàn hảo như thế khiến Linette rất cảm kích và sung sướng. Đó là một hình ảnh đẹp đối với một người có quan tâm thích thú về thời trang như nàng.

Chuyến hành trình trong ba ngày nghỉ phép của nàng đã bắt đầu. Điểm đến là ở một thị trấn nhỏ. Dù không giáp biển nhưng những thị trấn bạn giáp ranh với nó đều giáp thế là người ta lại quen gọi tất cả 4 thị trấn kể cả nó là thị trấn biển và rất nhiều thứ liên quan đến biển nhưng thực chất nó và biển không ở cùng nhau. Điều này khiến nàng bật cười.

Nàng ra cửa hàng điểm tâm món Hoa gần nhà, ăn cho cả buổi sáng và buổi trưa với một tô sủi cảo mì chất lượng. Mất khoảng một tháng để nàng xài quen đũa. Cũng như nhiều khách quen ở quán, nếu họ thích món Hoa, họ chắc chắn sẽ thử dùng đũa và sớm thành thục. Hiếm khi thấy ai ăn mặc như đi dự tiệc lúc 11 giờ sáng và đi vào quán ăn Hoa, ăn ngon lành một tô sủi cảo to như thế, cảnh tượng này không dễ thấy nhưng cũng chẳng ai nhìn nàng quá lâu, nếu có thì cũng chỉ vì ánh màu đỏ từ chiếc váy của nàng khá bắt mắt. Thưởng thức xong, nàng tự động bưng tô sủi cảo để ở quầy tính tiền, cái tô giờ chỉ còn chút nước súp được húp gần cạn và vài ba lát hành. Ông chủ nhìn thành quả của mình được thực khách trân trọng đến thế, lúc nào cũng cười hạnh phúc.

Cô Gravois hôm nay đi đâu mà bận đồ đẹp thế? - Chủ quán vui vẻ hỏi thăm cô.

Cháu đi đám cưới ạ. - Cô đáp.

Xa không cháu?

Dạ, cũng mất 6 tiếng chạy xe ạ.

Vậy thì phải lên đường liền thôi. Chạy xe lâu như thế, cháu nhớ dừng đâu đó nghỉ ngơi nhé.

Nàng không biết nói gì hơn với sự tử tế từ ông, nàng cảm ơn, trả tiền và tạm biệt ông. Cái bụng được lấp đầy, nàng yên tâm rời thành phố.

Chỉ duy nhất một con đường thẳng dài để đi. Con đường được xây gần bờ biển và trên đường đi hẳn nàng sẽ được ngắm rất nhiều góc cạnh của biển. Mất gần một tiếng để ra khỏi thành phố và nàng đi liên tù tì thêm 2 tiếng nữa để đến một con phà bắt qua sông. Lên phà, nàng kiếm một góc ở đầu phà nơi hướng gió sẽ không làm phiền nàng với khói thuốc lá. Ánh nắng buổi trưa nhè nhẹ của tiết trời đầu xuân se lạnh khiến nàng nghĩ đến viễn cảnh ngày cưới tươi đẹp sắp tới của cậu bạn thân mà trong lòng trở nên nôn nao không kiềm được. Một chiếc phà khác đang chạy ngược dòng, ngược chiều với chiếc phà của nàng từ từ lướt qua. Khoảnh khắc rất nhanh nhưng đâu đó nàng loáng thoáng chỉ kịp thấy người đàn ông trong bộ comple màu xanh dương đậm. Có lẽ là ảo ảnh, nàng nghĩ, hẳn anh ta đang làm việc ở một văn phòng công ty nào đó nhưng cũng có thể anh ta đang chơi cho một dàn nhạc. Nói đến đây, nàng đã nhớ được vì sao anh chàng lại toả ra sự thân thuộc như thế. Anh ấy giống bố nàng.

Chiếc phà di chuyển với tốc độ vừa phải, tiếng thẳng về phía một lớp sương mù mờ và mỏng tang nhưng chưa thể nói là chúng không gây trở ngại gì. Chiếc phà không ngần ngại tiến vào màn sương ấy bỏ mặc bao nhiêu cảm giác bất an của nàng đang trồi lên. Lớp sương tưởng chừng mỏng nhẹ này đang bắt đầu được bồi đắp bởi những lớp sương khác đến từ nhiều hướng khác nhau mà nàng không ngờ tới, cứ như chúng đang cố tình dàn trận đánh lừa nàng và khi nàng sa lưới, chúng sẽ tấn công bất ngờ. Đúng là màn sương quỷ quyệt! Nàng rủa.

Bắt phà qua sông, nàng đã chạy thêm 2 giờ đồng hồ buồn tẻ nữa trên rất nhiều nền nhạc giao hưởng từ Bach đến Mozart. Càng đi xa, bóng người càng thưa thớt và màu xanh của cây cối càng dày đặc. Nhưng khi vào thị trấn, nhà cửa xuất hiện ngay như một lát cắt cực kỳ thô thiển giữa tự nhiên và sự hiện diện phiền phức của con người. Không chỉ thế, những ngôi nhà đều to lớn, kín cổng tường cao, không có nhà chung cư cao tầng, tất cả đều xây lưng chừng cao nhất ở tầng thứ ba và cực kỳ dư thừa về bề rộng. Kiến trúc phần lớn đều là những biệt thự cổ châu âu. Một số được xây tường bằng đá nhưng không nhiều. Thật lạ vì chẳng thể thấy được một ngôi nhà nhỏ miền quê nông thôn đâu cả, Linette như bước vào một lãnh địa của tầng lớp thượng lưu, những người nắm quyền kiểm soát những thứ vĩ mô của thế giới và nhân loại, nơi nàng chỉ là con kiến bé nhỏ đi lạc và may mắn không ai phát giác. Nhưng cũng chẳng hề liên đới với ai, nàng cũng không biết những người sở hữu những ngôi nhà kia là ai, chỉ nhìn đã cảm thấy sự hiện diện đầy ma lực đến nghẹt thở. Không để tâm trí phân tâm vào những tiểu tiết ấy. Nàng vẫn chưa tới điểm đến, nàng nhìn thẳng con đường phía trước còn dài, còn lại một phần ba chặng và tấm thiệp cưới trên tay đưa nàng đến những hình ảnh đẹp đẽ, vui tươi của một cuộc vui, cuộc hội ngộ. Tấm thiệp cưới đơn giản với vài dòng nhắn gửi địa chỉ, tên cặp đôi và người mời dự.

Nàng đã đi một chặng đường dài và cần đánh một giấc trước khi vào thị trấn. Nàng nghĩ rằng mình sẽ ở một khách sạn nào đó gần nơi tổ chức đám cưới hơn là một nhà nghỉ ngẫu nhiên hiện diện trên đường đi và toả ra sức hút kỳ lạ thế này. Trời vẫn chưa tối, thời điểm của hoàng hôn vẫn chưa chính mùi để những người đi đường cảm thấy cần nghỉ ngơi nhưng nàng thì chẳng thuận theo logic ấy. Linh tính mách bảo rằng nàng muốn ngủ lại tại một nhà nghỉ nằm cạnh ngay một con hồ lớn. Thật lạ, dù tên của nó là Cầu Cảng nhưng nàng chẳng thấy sự hiện diện của bất kỳ cây cầu nào. Dù sao, nhà nghỉ có đầu tư một đoạn vỉa hè được xây dọc theo bờ hồ để đặt những chiếc ghế đá dài cho khách đến nghỉ ngơi, ngắm cảnh thư giãn. Quả thực, ngắm nhìn vẻ yên bình của con hồ khiến nàng rất dễ chịu.

Nhà nghỉ còn 4 phòng trống ạ. - Người tiếp viên nam ở quầy nhận phòng lễ phép báo Linette hay.

Có vẻ ở phòng nào thì đều có cửa sổ nhìn ra hồ cả, việc lựa chọn căn phòng bây giờ chỉ ở vấn đề nàng thích con số nào hơn. 5, 6, 7, 9?

Phòng số 6 nhé?

Nàng nhanh chóng đồng ý với gợi ý về con số 6 và nhận chìa khoá phòng từ người tiếp viên. Nhìn thoạt đầu, anh chàng có vẻ cỡ tuổi nàng nhưng chênh hơn một chút. Mái tóc cắt ngắn undercut hợp thời, râu được cạo gọn nhưng vẫn chừa một lớp mỏng tan ánh dưới bóng đèn vàng. Đôi mắt anh to chứa đựng một nỗi buồn sâu hoắm mà không có dấu hiệu của sự minh anh thông minh thường thấy. Khuôn mặt ưa nhìn, dễ dàng gây thiện cảm của anh chắc chắn là điểm cộng lớn cho bất kỳ vị khách nào. Anh mặc sơ mi sọc caro khoác ngoài chiếc áo thun trắng và quần bò màu xám tro làm cô gợi nhớ đến Norman Bates trong tác phẩm Psycho nhưng chẳng hiểu sao, cô nghĩ rằng anh là một phiên bản yêu đời hơn và có một tuổi thơ ít sóng gió. Thế là tất cả những đánh giá sơ bộ diễn ra trong đầu Linette khi ngắm nhìn anh một hồi cùng sự chắc chắn rằng diện mạo của anh rất hợp gu cô, có thể là gu của rất nhiều người là đằng khác nhưng có vẻ cô nên dừng lại cái ý định cưa cẩm. Không hiểu sao, anh chàng cô thấy đây không phải đối tượng tiềm năng để cô bắt đầu công cuộc cáo và thỏ. Cũng lâu rồi, cô chưa đi hẹn hò, cô cũng thèm được cảm giác có ai đó nắm tay và ôm ấp lắm.

Chị đang đi du lịch hay thăm người quen ạ?

Em đến dự đám cưới của một người bạn ở Oar's Rest.

Thị trấn đó chỉ cách đây một vài dặm nữa thôi. Em hay vào đó để giao hàng lắm. - Anh chàng vui vẻ chia sẻ. - Cơ mà nếu là người trong thị trấn thì mẹ em sẽ biết chắc là ai, có khi chị nói tên ra bà biết ngay nữa không chừng. Mà chị sẽ ở lại lâu chứ?

Em không biết nữa nhưng sẽ không quá 3 ngày đâu, kỳ nghỉ phép của em chỉ nhiêu đó.

Thế thì tiếc quá,...

Anh có vẻ như đã đưa ra tín hiệu chào đón nàng từ cái nhìn đầu, việc anh nói tiếc quá làm Linette cảm thấy anh muốn nàng ở lại vì lý do gì đó và hẳn một con số phần trăm tương đối chắc chắn rằng anh cũng muốn điều tương tự giống nàng.

Sao thế? - Nàng hỏi vẻ hứng thú.

Chỉ là không có người từ thành phố về đây chơi vào thời điểm này, ở đây em không có ai nói chuyện.

Tình cảnh của cậu quả không khác Norman Bates lắm, điều này khiến cô trở nên hào hứng hơn nữa. Linette cũng không lạ gì những mô típ phim kinh dị về một cô gái xinh đẹp đến một nơi hẻo lánh và bị một ai đó, một thế lực nào đó đưa vào một mối nguy hiểm chết người. Nhưng chàng Norman Bates của cô là một đối tác tiềm năng không hơn không kém và giờ cô thấy thời gian trong ba ngày còn lại thật ngắn ngủi cho ý định làm quen chàng Norman của cô.

Nhân tiện, chị có thể gọi em là Stefan.

Đừng khách sáo. Cứ gọi em là Linette, mọi người hay gọi em là Red.

Em nhỏ tuổi hơn chị, em phải xưng hô cho phải phép, cho phép em gọi chị là Cô Gravois.

Cả hai bắt tay nhau. Sau đó, Stefan dẫn Linette lên xem và nhận phòng, chỉ cho nàng những vật dụng, đồ dùng, thiết bị cơ bản từ từng cái công tắc đèn đến hệ thống nước và đồ dùng sinh hoạt được chuẩn bị sẵn. Quan sát chàng từ đằng sau, nàng mới để ý đến chiếc máy trợ thính được gắn phía sau tai. Đối với ai có vấn đề về thính giác thì khả năng sử dụng ngôn ngữ đều gặp khó khăn nhưng cớ sao anh nói chuyện rất tự nhiên, không lấy một chút vướng vấp mà nàng phát hiện ra được. Chỉ còn một lời giải thích duy nhất là anh chỉ bị nhẹ hoặc bị tai nạn liên quan sau khi khả năng ngôn ngữ đã được hình thành đầy đủ. Linette là giáo viên dạy trẻ khiếm thính được hơn 3 năm và gặp một người khiếm thính hẳn không thể nào làm cô bớt hứng thú hơn. Có thể anh đủ khả năng để nói chuyện như người bình thường mà không cần đến ngôn ngữ ký hiệu nhưng lẽ nào đó, cô biết anh chắc chắn sẽ dùng nó với một ai thôi.

À, chị có nhu cầu dùng bữa tại đây không?

Được thế thì tốt quá, sẽ tiện hơn cho em nhiều khi phải vào thị trấn tìm chỗ ăn.

Em hân hạnh là người nấu, nếu chị không chê.

Không đâu.

Tường được dán giấy hoạ tiết giả cổ. Mền và áo gối cùng loại vải màu xanh ngọc. Phòng có bao lơn nhìn ra hồ đúng như những gì nàng mong đợi. Cánh cửa lùa bằng kính được ốp trong khung gỗ, nàng chầm chậm đẩy mở cửa, để ra ngoài bao lơn. Bên ngoài không có người, chỉ xa xa vọng lại vài tiếng kêu của những loài côn trùng nàng không biết tên.

Thường khoảng thời gian này, vào mấy tháng trước, một số người từ thành phố đến để nghỉ ngơi nhưng có vẻ họ cũng đang làm việc. Một số là nhà văn, nhà soạn kịch, nhạc sĩ... Chị có vẻ là một trong số họ, em đoán.

Ôi không. Em chỉ là giáo viên.

Oh, cái này mới, em chưa gặp cô giáo nào như chị...

Cô giáo anh thường gặp thì thế nào?

Chàng trai trẻ có vẻ đang cố gắng cẩn thận tìm kiếm từ thích hợp nhất để hồi đáp cho nàng.

Không phải một cô giáo trong bộ váy lộng lẫy thế này.

Nàng biết rằng chiếc váy đỏ nàng đang mặc đôi phần gợi lên những hấp dẫn thể xác với một phần lưng nhỏ bị lộ lớp da, một hình ảnh trái ngược với một người giáo viên nghiêm túc, đứng đắn và kín đáo. Nhưng từ lúc nào, hai cuộc sống ấy của nàng không hề đan xen vào nhau, không liên hệ và giờ khi trở thành một con người khác thường ngày, nhận xét này làm nàng trăn trở về nhân dạng thường ngày của mình dù nàng không còn mấy bất ngờ nữa.

Thế thì còn gì thú vị nữa, cuộc sống cần những chuyến phiêu lưu.

Vâng, không thể chuẩn hơn. - Cậu gật đầu cười như vị quân sư tuân phục ý chí của nữ hoàng.

Trời đã chập choạng tối, phía bên kia con hồ là một toà nhà khác, trông thiết kế và quy mô có vẻ hơn nhà nghỉ bình dân nàng đang ở cả một hàng cấp bậc. Nó hẳn là khách sạn hay khu nghỉ dưỡng cao cấp, cao đến ba tầng, khiêm tốn về chiều cao nhưng chiều dài thì than ôi, mười cái bao lơn uy nghi ngửa mặt ra mặt phẳng hình vòng cung như những đôi mắt nhìn chằm chằm về nàng, một cảm giác vừa ớn người, vừa kích thích trí tò mò.

Cho em hỏi Stefan cái này, hơi kỳ... cơ mà anh có ống nhòm không?

Ồ, cái này thì không có ngay nhưng em sẽ vào thị trấn kiếm, hẳn có chỗ bán.

Ôi, cảm ơn anh nhiều nhé, anh mua lúc nào cũng được, bao nhiêu em sẽ trả tiền.

Từ buổi sáng này, bắt gặp một người lạ từ căn hộ của mình, Linette loé lên sự hứng thú tò mò về việc quan sát những chiếc cửa sổ, mà đúng hơn là những ô cửa phụ của những mảng tường rộng lớn. Có vẻ cảm giác thân quen từ bộ phim Rear Window nhưng cô nghĩ mình không muốn bắt gặp một vụ án mạng, có vẻ cô muốn bắt gặp lại anh chàng trong chiếc comple xanh ấy. Anh ta đang làm gì, liệu anh ta cũng đang nhờ một ai đó mua giùm ống nhòm để quan sát vào mặt sau của một toà nhà đối diện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top