Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 3: Phác Chí Mẫn

- "Chào em, anh là Trịnh Hạo Thạc, từ nay ta sẽ là anh em của nhau. Mong được giúp đỡ!"

Cậu bé nhỏ nhắn nấp sau lưng Phác Chính Hoa, vợ mới cưới của Trịnh Tổng.

- "C-chào anh, em là Phác Chí Mẫn, rất vui k-khi được gặp anh!'

-"Chào con, Mẫn Nhi từ nay gọi ta là ba".

-"Ta là Phác Chính Hoa, từ nay ta sẽ là mẹ của con Hạo Thạc, có thể con không chấp nhận ta, nhưng làm ơn chấp nhận Chí Mẫn, nó còn nhỏ không giao tiếp nhiều".

***

Phác Chí Mẫn y chính là yêu Hạo Thạc, nhưng chắc chắn sẽ không được chấp nhận, y biết rõ Hạo Thạc thích Doãn Khởi, cậu cũng mến Doãn Khởi nhiều lắm cậu hoàn toàn không muốn bị xa cách.

Nhưng, cứ nhìn thấy người mình yêu đi cạnh người khác, nó đau lắm, Chí Mẫn y hiểu rằng nếu y chen vào tình yêu này, sẽ bị coi là đê tiện, y ước rằng mình không thương Hạo Thạc quá nhiều để giờ y như một đứa ngốc suy tình.

Chí Mẫn thu dọn đồ đạc thở dài, nay anh trai y là Hạo Thạc về trễ. Y nhớ không lầm là nay anh y tan sớm cơ mà, không lý nào lại về trễ hơn y. Cơ mà lúc đi ngang qua lớp của Hạo Thạc, y để ý Doãn Khởi đang làm bài tập. Y đoán đúng rồi, anh y đang ở cùng Doãn Khởi.

Y trầm mặc, rốt cuộc đến cuối y sẽ chẳng bao giờ có được Hạo Thạc, vì trái tim của anh chỉ hướng về Doãn Khởi kia. Y đau lắm! Đau đến ngấm vào xương thịt. Y sẽ ổn thôi, y không được hận ai. Doãn Khởi đã rất tốt với y. Anh ấy không làm gì sai để y hận anh ấy. Y phải bước tiếp.

Nhắc mới nhớ, y được một người tỏ tình. Tên gì nhỉ? À, là Mẫn Chính Quốc. Nghe đồn cậu ta chính là Thủ Khoa khối 11, cùng khối với y. Cơ mà y lại không để ý lắm. Cậu ta cũng xinh đẹp đấy chứ. Có nên đồng ý không nhỉ? Dù sao y cũng quen và rất thân cậu ta khi còn nhỏ.

Y đang suy nghĩ thì cánh cửa nhà mở ra.

- "Anh về rồi, Mẫn Nhi! Chờ lâu quá không?".

Chí Mẫn vội lắc đầu, Hạo Thạc nở nụ cười tươi.

- "Vậy tốt rồi, anh tưởng về trễ sẽ làm phiền em, nào ta mau ăn cơm!".

Tuy là hai anh em, nhưng xưng hô của hai người nghe không hề thoải mái cho mấy, Chí Mẫn nghĩ mãi rằng sao anh hai y không bao giờ gọi y với những từ thân thiết cả. Mấy đứa bạn y ai cũng kể là anh chị của bạn y lúc nào cũng có những biệt danh mới để gọi cả. Nhưng Hạo Thạc chỉ gọi y là Mẫn Nhi, đây chính là cái tên mà mẹ y gọi y. Y không muốn như thế. Y muốn được Hạo Thạc gọi bằng những biệt danh khác nhau.

Mải suy nghĩ, y không để ý cặp mắt nhìn chằm chằm mình nãy giờ.

- "Này Mẫn Nhi, em ổn không? Nãy giờ em cứ đơ đơ người. Này Mẫn Nhi!".

Chí Mẫn giật mình. Y quá chú tâm vào suy nghĩ mà không ăn cơm. Ahh, chui đầu vào đâu đây!

***

Chính Quốc về tới nhà liền chạy lên lầu thật nhanh. Doãn Khởi ngáp dài nhìn cậu em nhà mình chạy như ma đuổi lên phòng. Em anh có bao giờ như thế đâu. Có chuyện gì sao?

Doãn Khởi đi đến gõ của phòng Chính Quốc, không hồi âm. Doãn Khởi lắc đầu, anh biết ngay thằng em có chuyện. Khẽ nói.

- "Quốc Nhi, mở cửa cho anh, mẹ bảo anh đưa đồ ăn cho em".

Cửa phòng mở ra, đúng là thằng em anh dễ dụ thật, sau này không biết lúc lấy chồng lấy vợ có bị lừa không.

- "Anh Khởi, đồ ăn đâu ạ?".

Doãn Khởi nhanh tay đẩy cửa phòng bước vào bên trong, gì đây cặp và sách vở mỗi cái một chỗ? Ở lâu với Chính Quốc, anh biết rất rõ thằng em này không có bừa bộn hơn nữa còn rất kỉ luật và khắc khe trong việc dọn dẹp, lần đầu mới thấy Chính Quốc bừa bộn thế này.

- "Đống bừa bộn này ở đâu vậy Quốc Nhi? Anh biết rõ ràng bình thường em chả bao giờ như thế. Có chuyện rồi phải không? Ban nãy có gì xảy ra sao? Sáng nay em rất bình thường. Nên anh nghĩ chuyện xảy ra vào buổi chiều. Nào ngồi xuống nói anh!".

Chính Quốc choáng ngợp giữa những câu từ phát ra từ miệng anh trai của mình. Chính Quốc biết anh hai là người nhạy cảm nhưng anh ấy nhạy đến mức này khiến cậu thật bất ngờ. Không nên xem thường anh.

Chính Quốc lấy lại tinh thần ngồi xuống kể cho Doãn Khởi nghe về buổi chiều hôm nay. Doãn Khởi mới biết được là em của anh có nhiều tâm sự mà bây giờ anh mới biết. Anh vỗ vai Chính Quốc.

- "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, em không nên bận tâm, nào dậy đi thay đồ tắm rửa rồi xuống dưới nhà ăn cơm, nếu cảm thấy còn tâm sự gì thì cứ gặp anh chia sẻ. Anh mong điều đó giúp Quốc Nhi cảm thấy tốt hơn!".

Anh trai cậu là người tuyệt vời nhất! Chính Quốc thầm trong lòng. Từ trước đến nay anh cậu là người cậu ngưỡng mộ nhất. Cậu muốn như anh! Thật xinh đẹp và tài giỏi. Có người theo đuổi, có được tình yêu của đời. Cậu nhất định sẽ đạt được.

Doãn Khởi cười trừ nhìn em của anh. Thằng nhóc này, anh không bao giờ muốn em lớn cả. Từ nhỏ anh cứ ngỡ rằng em sẽ không bao giờ cao bằng anh. Ấy vậy mà bây giờ nó đã hơn anh nửa cái đầu. Nó lớn nhanh quá.

Doãn Khởi đã bao giờ nói đâu nhỉ? Doãn Khởi chính là bị bệnh cuồng em trai.

--------

End chapter 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top