Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 4: Blind

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...

"Rivella! Rivella! "

 Tôi tỉnh dậy, mở mắt, nhưng không nhìn thấy gì ngoài những màu sắc trôi nổi, lúc thì tươi tắn, lúc lại trầm đến mức ngả sang màu đen.

"Lewis! Là cậu phải không?"_Tôi quờ quạng, túm được áo ai đó và cứ túm chặt bởi tôi rất sợ việc phải ở một mình vào lúc này.

"Ừ! Tớ ở ngay đây."_Lewis im lặng một lúc rồi hỏi_"Cậu...cậu có thấy các màu sắc đó không? Trông chúng thế nào? "

"Có. Hình như là xám và xanh dương. Trời đất! Họ cũng làm vậy với cậu à? "_Tôi sờ lên mặt Lewis.

" Không sao! Tớ đã nhìn lại được ngay khi bước chân ra khỏi lều. Trước lúc đó, tớ thấy màu vàng"_Lewis nói, giọng run run_"Mà vừa nãy, cậu nhắc đến 'họ'. 'Họ' là ai?"

Tôi lảng đi, không trả lời. Thật ra, kí ức tối qua rất mờ nhạt. Trí nhớ của tôi như thể loãng dần ra

''Những người cón lại đâu?''_Tôi quàng tay lên vai cậu _''Dẫn tớ đi.''

Lewis bế tôi lên. Tiếng than khóc và rên rỉ rõ dần và im bặt khi tôi đến gần. Tôi nhoài khỏi tay Lewis, nhẩy thụp xuống nền cát mát mịn. Tôi hơi quặp ngón chân lại để đứng cho vững.

Một luồng gió từ biển thổi vào, đem theo hương muối mặn rất nồng và chát. Tôi thấy màu xám bên mắt trái của tôi bỗng xoáy tròn và dần dần biến mất, để lại sự chói lóa của mặt trời.

Tôi đã nhìn được.

Cassandra có một viên đá màu lục gắn ở mắt. Cô nàng ngưng khóc, ngạc nhiên nhìn tôi. Daniel và Lewis vỗ vai nhau, giơ ngón tay cái. Lyly _quý cô lùn tịt và kiêu kì  _lườm tôi, bĩu đôi môi được tô son bóng sáng hơn cả viên đá màu đỏ trên mắt cô nàng, hai tay quấn lấy eo Max. Max. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ vui mừng đến thế khi thấy hắn. Hắn nhào đến, vui vẻ khoác vai tôi. Tội nghiệp Lyly! cô ả chắc đang tức tối lắm! Tôi cũng không hiểu tại sao con nhỏ lại có thể thích một kẻ lập dị như Max.

'' Ryan đâu? Chờ đã!'' _Tôi mang máng nhớ lại được một chút, ngờ vực hỏi _ ''Sao mắt cậu bình thường thế?''

''Tớ cũng không biết nữa. Sao cậu không hỏi Danie và Lewis?'' _ Hắn vặn lại, tỏ ra ngây thơ _ ''Ryan ở trong lều.''

Bước vào lều, tôi thấy Ryan ngồi quay mặt vào góc lều. Tôi rón rén lại gần và ghìm ngay cậu ấy lại. Đoán xem cậu đang làm gì? CẬU TA ĐANG CỐ TÌM CÁCH ĐỂ LÔI VIÊN ĐÁ TRONG MẮT MÌNH RA. Tôi biết! hành động này quả thật hết sức kinh khủng!

''Bell, cậu làm quái gì thế?'' _Ryan gắt lên.

Tôi hơi sững người. Còn cậu chưa bao giờ to tiếng với tôi. Hít một hơi, tôi tự nhủ: ''Bình tĩnh nào!''

Ryan thở dài. Cậu nhìn tôi đầy hối hận.

''Tớ mới là người phải hỏi cậu câu đó. Cậu tuyệt đối không được bỏ nó ra.''_ Tôi nói.

''Vì sao?'' Xe chúng ta đã bị kẻ nào đó lấy mất. Không bệnh viện. Không bác sĩ. Tớ không thể...''_ Ryan bối rối vuốt mặt, run rẩy nói.

''Cậu có thể. Tớ có hai viên đá ở mắt. Thật đấy. Một trong số chúng đã giúp tớ nhìn lại được. Mắt tớ đã khỏi.'' _Tôi cầm tay cậu đặt lên mắt mình _ ''Thấy chứ?'' Từ bây giờ, cậu phải hứa sẽ không nặy nó ra nữa, được không? Ta không biết chúng nguy hiểm hay an toàn. Thề có chúa, tớ sẽ nện cho cậu một trận nếu cậu làm thế!''

''Tớ hứa!''_ Ryan xoắn lấy vài lọn tóc của tôi. Ánh mắt cậu tràn trề hi vọng. Bỗng tôi thấy, viên đá của cậu nứt ra. Cấu trúc góc cạnh của nó trong giây lát đã trở thành nhẵn nhụi như vừa được mài dũa. Màu hồng của viên đá tụ lại đến khi nó trở thành một trấm tròn tí xíu rồi biến mất. Ôi! Tôi yêu biết bao đôi mắt rất - rất - rất - rất - rất - rất hút hồn của cậu ấy.

''Cậu ổn chứ?'' _Tôi dò hỏi.

''Ổn hơn bao giờ hết! Cái gì? Mắt tớ đã có thể nhìn được rồi. Tuyệt vời!'' _ Ryan rú lên.

Cậu chạy ra khỏi lều, nhảy nhót, thậm chí bắt Lewis khiêu vũ với mình.

Mọi chuyện có vẻ ổn thỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top