Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Gặp lại

Ầm. Ầm.

Tiếng động cơ trực thăng ồn ào khiến đám người đang kịch chiến với quái vật giật mình nhìn lên cao, trông thấy hàng loạt trực thăng đang trờ tới từ phương xa, trong nháy mắt dấy lên hy vọng sống: "Các anh em, có tiếp viện!!!"

Vài người hoảng hốt trông theo, kẻ mừng rỡ gào toáng lên, người chầm chậm rơi nước mắt, duy chỉ có sắc mặt của chỉ huy là trắng bệch không còn một giọt máu, tuyệt vọng thét lên: "Chạy mau!! Bọn chúng muốn ném bom giết chết toàn bộ!!!"

Theo tiếng thét điên cuồng của chỉ huy, khi sự vui sướng trên mặt bọn họ còn chưa rút hết, một vật thể nặng nề rơi tự do xuống giữa trận địa, bất thình lình nổ tung!

Đất đá văng tán loạn, cát bụi bay mịt mù, máu thịt văng tứ phía khiến chiến trường thảm khốc nay càng thêm thê lương. Những kẻ may mắn thoát chết khỏi đợt bom thứ nhất bị dư chấn đánh bay ra xa, người hôn mê bất tỉnh, người tê liệt không dậy nổi, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn những chiếc trực thăng trên cao – trông chúng bây giờ chẳng khác gì quái vật dưới này, thậm chí vì bên trong chúng chính là đồng loại của họ mà càng ghê rợn.

"Bọn họ làm gì vậy? Sao bọn họ không cứu chúng ta?!" Một chiến binh đã bị mất chân gào thét, đồng đội cố lôi hắn tránh xa trung tâm vụ nổ, chết lặng nói: "Chúng ta chiến đấu một ngày một đêm với quái vật, trên người dính máu của chúng, máu của huynh đệ, bọn họ cho rằng chúng ta đều đã bị quái vật đồng hoá, có cứu về thì cũng chỉ biết chém giết."


Anh ta nói như vậy, nhưng ai cũng hiểu được, những người ở các căn cứ khác nhau có bao giờ nhân từ với nhau, đặc biệt là căn cứ khu 7 của bọn họ, đã làm biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí.

"Không ai cứu thì chúng ta tự cứu!!" Một thiếu nữ đứng dậy: "Chỉ mới như vậy mà các người đã buông bỏ sự sống, thì làm sao có thể tồn tại tới ngày cuối cùng!!"

"Hết rồi, đã không còn con đường nào nữa rồi. . ." Bọn họ quỳ sụp xuống, trông thấy khói lửa đạn pháo bị ném xuống trước mắt mình cũng không đủ sức nhúc nhích nữa.

Vương Nguyên bị dư chấn của quả bom đầu tiên đẩy ra xa hai trăm mét, rơi vào một cái hố. Cậu không trông thấy con quái vật kia đâu nữa, hẳn là nó cũng cảm giác được nguy hiểm nên vội vàng chạy trốn. Vương Nguyên nằm trong hố, nửa ngày không bò dậy được, dường như chân cậu đã gãy mất rồi. Cậu kiệt sức thở dốc, nghe tiếng nổ bên ngoài càng ngày càng gần, thầm nghĩ rơi vào hố cũng không phải chuyện tồi tệ.

Vương Nguyên ngất đi.

Lúc cậu mở mắt ra, mặt trăng đã lên cao. Hôm nay cũng giống như những ngày trước, vầng trăng vàng tròn vành vạnh như ngày rằm, toả ra ánh sáng nhu hoà nhàn nhạt.

Vương Nguyên phát hiện mình có thể cử động, nén đau bò lên khỏi cái hố, nhưng hiển nhiên cậu đánh giá thấp độ cao của hố, chật vật mãi mà không thể làm gì được. Đang khi cậu nghĩ có phải nên chờ trời mưa xuống để nước dâng lên cao mới thoát nổi, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần khiến cậu nín thở.

"Vương Nguyên."

"Cậu. . .!" Vương Nguyên hốt hoảng cho là mình nghe lầm, cậu ngẩng đầu lên, đối phương chìa tay ra, cúi thấp người: "Tôi đỡ cậu lên."

Vương Nguyên lập tức nắm lấy bàn tay hắn.

Vương Tuấn Khải khoác tấm áo bông lên người cậu, lúc này Vương Nguyên mới để ý chiến trường vẫn còn rất nhiều khói, cậu che mũi chạy theo sau lưng hắn, được hắn kéo lên xe.

"Sao cậu tìm được tôi?" Vương Nguyên nói cảm ơn, nhận nước tu ừng ực, thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Tôi cứ nghĩ mình không sống lâu đến lúc gặp được cậu."

Vương Tuấn Khải có phần kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là hoài nghi: "Mới không gặp vài tuần, trông cậu gầy đi nhiều."

"Hết cách, ở đây không đủ lương thực, nước còn khan hiếm nữa là." Cậu nhét dao găm dưới gối, dao găm này là của Nhược Yên đưa cho cậu dùng để phòng thân, dĩ nhiên là phòng người chứ không thể đối phó với quái vật: "Tôi muốn nằm một chút."

Thấy ánh mắt Vương Tuấn Khải vẫn luôn dán chặt vào dao găm, cậu giải thích: "Mấy ngày nay tôi gặp ác mộng. Mơ thấy những cảnh tượng kỳ quái."

Trong mộng, cậu gặp một người có dung mạo giống hệt mình. Từ lúc cậu ta sinh ra cho đến khi trở thành người thực vật, cậu ta gặp đủ mọi chuyện đen đủi trên đời. Hai lần được nhận nuôi, hai lần bị vứt bỏ, đến lần thứ ba thì giãy dụa sống sót được vài năm, sau đó bị em gái nuôi đẩy vào ngõ cụt.

Sau khi biến thành người thực vật, linh hồn của người nọ được đưa đến thế giới ABO của cậu, thay thế cậu làm một Omega, chịu tiếng xấu, giải quyết những rắc rối mà trước đó cậu chưa xử lí xong. Vương Nguyên nghĩ, có lẽ bọn họ đã bị đổi hồn cho nhau, cậu không hề oán hận tại sao mình lại phải xuyên vào thời kì tận thế như vậy, vì chuyện đổi hồn không phải là việc mà một trong hai có thể quyết định.

"Lúc trước không phải cậu rất ghét tôi sao?" Vương Nguyên đột nhiên quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, trong ký ức hỗn độn, cậu nhớ rõ mình là một tiểu thiếu gia giả mạo, Vương Tuấn Khải mới là thái tử chân chính. Vương Tuấn Khải khi ấy rất thích gài bẫy 'Vương Nguyên', luôn tỏ ra mình là người tốt, lợi dụng ánh mắt đồng tình của người xung quanh mà chèn ép 'Vương Nguyên', mãi cho đến lúc 'Vương Nguyên' nằm xuống.

Vương Tuấn Khải nháy mắt: "Nhớ ra rồi?"


"Không nhớ, chỉ là ấn tượng khá sâu."

". . .Thời non trẻ dại dột." Vương Tuấn Khải bình tĩnh đáp: "Nhưng đúng là lúc đó tôi muốn cậu sống không bằng chết."

Vương Nguyên rùng mình một cái: "Nhưng bây giờ cậu thích tôi rồi."

". . . Tôi không có."

Hắn lái xe rời khỏi chiến trường, nghe thấy tiếng cười khúc khích của Vương Nguyên, bỗng nhiên thấy hơi rầu rầu: "Không phải vừa nãy cậu nói mình sắp chết à?"

"Đúng vậy." Vương Nguyên nghĩ hắn nhìn thấy hiện trường, thừa biết chiến trận khủng khiếp đến mức nào: "Suýt thì bỏ mạng, không gặp được cậu."

Vương Tuấn Khải: ". . . Chúng ta không chết được."

"Cậu tự tin thế." Vương Nguyên bật cười, cho là hắn khuyên cậu lạc quan lên, nhưng khi cậu bắt gặp ánh mắt của Vương Tuấn Khải, cậu cười không nổi: ". . .Thì không chết."

Vương Tuấn Khải hài lòng: "Chúng ta là nhân vật chính."

". . ." Không gặp mấy ngày, hắn sinh bệnh hoang tưởng?

"Tôi biết cậu không tin, ban đầu tôi cũng không tin." Vương Tuấn Khải nhấp môi: "Trên đường đi tôi sẽ giải thích cho cậu, chuyện này có lẽ cũng liên quan đến giấc mơ của cậu."

Hai tiếng sau đó, nếu Vương Nguyên không phải là người xuyên từ thế giới khác đến, phỏng chừng sẽ tưởng Vương Tuấn Khải đang kể chuyện hài hước. Không biết hắn lấy được thông tin từ đâu, nói hai người bọn họ là nhân vật chính của thế giới này, sở dĩ tận diệt đến dồn dập, quái vật và thể ô nhiễm xuất hiện nhiều như thế là do tính mạng của bọn họ bị đe doạ.

"Mạng sống của chúng ta có ảnh hưởng trực tiếp đối với sự tồn vong của thế giới, nếu chúng ta bị thương, thế giới này sẽ suy yếu, nếu chúng ta quật khởi, sinh cơ sẽ quay lại." Hắn băng bó vết thương cho cậu, thấy sắc mặt Vương Nguyên không hề hoài nghi, cũng rất ngoài ý muốn: "Điều này cũng đồng nghĩa với việc, nếu chúng ta chết, thế giới sẽ sụp đổ."

Vương Nguyên cười méo xệch: "Tôi không nghĩ là cậu lừa tôi, nhưng chuyện này cũng quá. . ."

"Tôi biết là không ai cảm thấy chuyện này hợp lí." Hắn thắt một cái nơ nhỏ trên băng vải, cười cười: "Nhưng tôi phải nói cho cậu biết, có người còn biết trước chúng ta."

Vương Nguyên mơ hồ cảm giác mình sắp nghe chuyện gì đó rất đáng sợ.

"Người đó muốn giết chết cả hai chúng ta." Vương Tuấn Khải đúc kết ngắn gọn: "Thay thế chúng ta, trở thành nhân vật chính."

. . .

Tin tức căn cứ khu 7 bị tiêu diệt toàn bộ lan ra rất nhanh, không mất bao nhiêu thời gian, toàn bộ các căn cứ khác đều biết bọn họ không chết vì quái vật, mà chết vì bị căn cứ khác cố tình tàn sát bằng cái cớ 'dẹp loạn'.

Vương Tuấn Khải tìm được một chiếc radio cũ, hắn mở ra chỉnh sửa thêm bớt, cuối cùng cũng thu được chút sóng từ những đài phát thanh còn lại. Chính phủ đang ráo riết truy tìm những người từng tham gia vào nghiên cứu bệnh dịch để tìm ra vaccine chữa bệnh ô nhiễm, bọn họ đã tra ra kháng thể có khả năng hạn chế sự sinh sôi của bệnh dịch.

"Thực sự có kháng thể à?" Vương Nguyên nghi ngờ nói: "Phượng Dịch từng nói người mắc phải bệnh này mãi mãi cũng không thể chữa được, giống như dịch thây ma, chỉ có chết mới kết thúc hết thảy."

"Ừm, cho nên kháng thể gì đó là tin giả." Vương Tuấn Khải hoàn toàn không tin: "Do cô ta tung ra để dẫn dụ chúng ta đến mà thôi."

"Cô ta?"

"Tôi sắp xếp các mối quan hệ của cậu lại, dò la một chút." Hắn gây thù chuốc oán rất nhiều người, nhưng tất cả bọn họ cũng chỉ là người thường, hắn thừa sức đoán được bọn họ sẽ hành động như thế nào để tính toán đáp trả. Về phía Vương Nguyên, hắn tra lại càng dễ, Vương Nguyên cơ hồ không có bao nhiêu mối quan hệ, hầu hết đều là những người nhận nuôi cậu, hoàn toàn không có bao nhiêu thù oán.

Trừ Vương Xuyến Xuyến.

"Vương Xuyến Xuyến. . . không phải cô bé đó đã xuất ngoại chữa bệnh ư?" Cậu không phải nguyên chủ, không rõ mâu thuẫn giữa nguyên chủ và cô em gái nuôi kia như thế nào. Thấy vẻ mặt mù mờ của cậu không phải giả, Vương Tuấn Khải chống cằm ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên: "Có đôi lúc tôi không nhận ra cậu."

Vương Nguyên chột dạ nhìn hắn: "Thế nào? Cậu nghĩ tôi thay hồn đổi xác?"

"Tôi chưa từng nghĩ như thế." Vẻ mặt hắn tràn đầy hứng thú: "Cậu nhắc tôi mới để ý, cậu hoàn toàn không giống lúc trước."

"Trải qua sinh tử gần kề, ai rồi cũng phải khác." Vương Nguyên bình tĩnh nói, lại không thoát nổi ánh mắt sắc bén của Vương Tuấn Khải: "Có thật cậu chính là Vương Nguyên không?"

"Không phải tôi thì còn ai." Vương Nguyên mạnh miệng, không hiểu sao cậu rất sợ khai thật, sợ bị bóc trần rằng cậu không phải người của thế giới này. Lúc Vương Tuấn Khải nói hai người bọn họ là nhân vật chính, thứ Vương Nguyên lo lắng không phải lời của hắn, mà vì cậu là 'đồ giả'.

Cậu còn từng hoài nghi, thế giới này trở nên như vậy có phải là do nguyên chủ đã biến mất.

Vương Nguyên thở dài: "Chỉ cần chúng ta tồn tại là được đúng không? Bất kể là lấy hình thức nào tồn tại?"

Vương Tuấn Khải cười: "Cậu không cần lo lắng, chúng ta chỉ được tính là 'sống' khi và chỉ khi chúng ta là con người."

Vương Nguyên cũng bật cười: "Cậu nói vậy tôi càng thấy sợ, vì con người là sinh vật yếu ớt nhất ở thời đại này."

Hai người đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

"Nói thế nào thì tôi cũng sẽ không để cậu chết trước mình." Vương Tuấn Khải bỗng nhiên giơ tay xoa đầu cậu: "Cũng sẽ không để thế giới này biến mất."

Vương Nguyên ngẩng đầu, chớp mắt hai cái: "Cậu như vậy sẽ khiến tôi nghĩ rằng cậu thích tôi thật đấy."

". . .Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được."

"Ha ha ha!"

Hắn nói cho Vương Nguyên nghe những tin tức về Vương Xuyến Xuyến, cô gái này đã về nước từ nửa năm trước, bí mật liên hệ với viện nghiên cứu, nói sắp tới sẽ có một số biến động xã hội cần viện nghiên cứu xử lí.

"Vương Xuyến Xuyến gia nhập vào đội nghiên cứu, bằng một cách nào đó, cô ta móc nối với vài nghị sĩ chính trị, khuyên bọn họ nuôi dưỡng tư quân, đất nước này đã không còn hoà bình như trước." Trong mắt Vương Tuấn Khải, Vương Xuyến Xuyến rất giống những mưu sư ngày xưa thổi gió bên tai quan lại, truyền cho họ tư tưởng bất minh: "Đó cũng là lý do tôi nghi ngờ cô ta đầu tiên."

Vương Xuyến Xuyến làm việc cứ như là cô bé này đã lường trước được chuyện sẽ có thể ô nhiễm xuất hiện vậy.

"Nếu cậu thấy chưa đủ thiết thực, thì theo tôi đến căn cứ 12." Đường bọn họ đi cũng là về căn cứ 12, nhưng hiển nhiên Vương Tuấn Khải không muốn công khai trở lại. Hai người ghé vào một cửa hàng quần áo đã bị phá huỷ, vừa nhặt vừa tìm những bộ quần áo có thể che giấu danh tính. . .

"Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha. . ."

Vương Nguyên cười sặc sụa ngồi dưới đất, không hề giấu việc mình cười trên sự khốn khó của người khác: "Cô gái, quá giang xe?"

"Không quá giang xe, muốn anh." Vương Tuấn Khải trong bộ váy dài thướt tha màu đỏ tía khẽ hất tóc, không biết là do hắn trang điểm quá xuất sắc, hay là cái hất tóc yểu điệu kia khiến Vương Nguyên nghẹn một chút, giơ ngón cái: "Tuyệt lắm người anh em, cậu như thế làm tôi bớt thích cậu một chút rồi đấy."

Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Cậu thích tôi?"

"Phải mà, tôi nhớ mình đã nói với cậu rồi." Vương Nguyên lảng tránh vấn đề này, chỉ vào số quần áo còn lại: "Tôi sẽ hoá trang thành cái gì đây?"

Ít phút sau, Vương Nguyên ý thức được bạn đồng hành của mình là một người thù rất dai.

Cậu ôm ngực khóc thét: "Sao đồ của tôi hở nhiều như thế?!"

Hết Chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top