Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Thôn nhỏ

Trước khi xuất phát đi cổng trời, Vương Tuấn Khải ghé qua nhà của bartender, mượn cớ vào phòng xem chị gái nhóc ta còn để lại manh mối nào hay không. Hắn nói rất tuỳ tiện, Vương Nguyên cũng cảm nhận được cậu nhóc biết có thể Vương Tuấn Khải lừa mình nhưng vẫn đồng ý – vì hắn là người có khả năng tìm thấy chị của nhóc ta.

Dù là người hay là xác.

Trong phòng của cô gái bày biện rất gọn gàng đơn giản, ngoài bàn ghế và các vật dụng cần thiết, chỉ có một chậu cây xanh nằm ở bệ cửa sổ là bắt mắt.

Rời khỏi nhà cậu nhóc bartender, Vương Nguyên hỏi hắn: "Cậu phát hiện ra được gì rồi?"

"Chậu cây đó có vấn đề." Hầu như những thực vật ở thời đại này đều xảy ra biến dị, không chỉ có suy nghĩ riêng như con người, chúng còn biết tiến hoá theo môi trường sống, ví dụ những loài trước kia chỉ có thể sống trên cạn, nay bắt đầu nằm ườn xuống nước, lá và rễ hoá thành vũ khí sắc bén bắt nhốt các loài động vật dưới nước – hiển nhiên, động vật cũng biến dị.

Vương Nguyên nhớ đến lúc Phượng Dịch nướng thịt, con gà mà cô bé bắt cũng là một động vật có hình thể lớn. Vương Tuấn Khải nói, chúng rất hiếm khi xuất hiện trong thành phố, đại đa số đều bị sự cạnh tranh tự nhiên kìm chế lẫn nhau. Không chỉ loài người phải đối mặt với thể ô nhiễm, tự nhiên cũng đang tranh đấu qua lại, chẳng qua trước đây loài người là bá chủ toàn cầu, bây giờ lại bị đẩy vào thế bị động, bắt buộc phải thu hẹp lãnh thổ mà thôi.

Cổng trời nằm ở khu vực ven biển, đúng như lời Vương Tuấn Khải nói, xung quanh nơi này không có một mảnh thực vật nào ra hồn, đa số đều khô cháy một cách kỳ quái, giống như đã từng có một trận lửa lớn thiêu rụi chúng nó trong tích tắc. Cả vùng đất lớn không thấy giới hạn bị bao phủ bởi màu xám xịt âm u, khí hậu nóng bức khiến mồ hôi cậu thấm ướt lưng áo, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn chưa dừng lại.

Bọn họ đi vào vùng cổng trời, càng vào sâu trong nội địa, không khí càng nóng, mặt đất nứt nẻ từng vết sâu hoắm, giống như một giây tiếp theo nó sẽ tách ra theo những dấu vết đó vậy – tựa như một quả mãng cầu chín kỹ, vô cùng mỏng manh.

Vương Tuấn Khải nói, hắn tìm thấy mảnh vải áo ở bên cạnh một mảnh đất trũng, có vẻ trước đó nơi đây từng là một chiếc hồ, rất có khả năng chị gái của tên nhóc kia bị kéo xuống hồ.

"Cây xanh trong phòng của cô ấy là một loại cây hấp thụ ánh sáng rất mạnh, chiếu theo tình hình phát triển của thực vật hiện tại, cái cây vẫn chậm chạp không biến dị, rất có thể là do cô ấy đã cho thứ gì vào môi trường sinh tồn của nó." Vương Tuấn Khải phân tích: "Nếu đã tìm được biện pháp hạn chế, cô ấy nên sớm tìm viện nghiên cứu thương lượng giải quyết các vấn đề liên quan, chứ không phải là chạy đến đây rồi mất tích."

Hắn nói như vậy, Vương Nguyên lập tức hiểu được. Giống như việc chế tạo ra kháng sinh, cô gái nọ có vẻ đã tìm thấy được công thức, nhưng không có đủ nguyên liệu để bào chế nên mới phải tìm đến cổng trời. Họ có mặt ở đây ngay bây giờ, gần như là đi vào con đường cũ của cô ấy, đại khái là thái độ của Vương Tuấn Khải bình tĩnh quá, Vương Nguyên cũng không lo lắng như lúc mới đến.

"Cậu sợ tôi chết à?" Vương Tuấn Khải trêu: "Tôi đã nói chúng ta sẽ không chết."

Không. Chúng ta có thể chết. Vương Nguyên nghĩ, bởi vì linh hồn thật sự của thân xác này đã biến mất rồi, mà cậu, là kẻ ngoại lai.

"Nếu chúng ta chết thì sao?" Vương Nguyên hỏi hắn: "Thế giới này sụp đổ?"

"Đúng, mà kẻ kia vẫn còn ở thế giới này, cho nên đối phương sẽ không tuỳ tiện hại chết chúng ta." Hắn vén cỏ, chỉ về phía vùng thung lũng ở giữa hai ngọn đồi thoải: "Trong tin tức nói, đó từng là nơi sinh sống của một thôn dân tộc cổ, bọn họ thờ phụng thần linh, sống tách biệt với xã hội, hai mươi năm trước mới được chính phủ tìm ra."

"Hôn nhân của họ đều là hôn nhân cận huyết, vì thế, tỷ lệ quái thai xuất hiện rất nhiều." Hắn rũ mắt nhìn xa xăm: "Lúc chính phủ đến, họ vẫn còn tổ chức tảo hôn và thực hiện các tục lệ cũ. Để tránh tình trạng này kéo dài liên tục, chính phủ đề nghị được đưa những đứa trẻ trong thôn đến trường học trong địa bàn để tiến hành phổ cập giáo dục. Một trong số những đứa trẻ đó đã trở thành nhân vật có tiếng tăm, cô ta quay lại thôn xóm để cải tổ những phong tục cổ hủ của quê nhà."

Thấy vẻ mặt Vương Nguyên vẫn mù mờ, Vương Tuấn Khải tiếp tục nói: "Nhưng không ai đồng ý thay đổi, bởi vì cô ta chỉ là một tiểu bối không có sức nặng nghìn cân, không đủ thuyết phục những người già. Bọn họ vốn không cảm thấy ra ngoài có gì tốt, sau khi biết được ý kiến của cô gái kia, càng cho rằng cô ta đã bị 'tà thần' chiếm xác."

Kết cục của người bị tà thần chiếm xác là gì? Vương Nguyên không biết, nhưng cậu đã từng xem một bộ phim như thế, những người bị dân làng bài xích đều chết không toàn thây.

"Cô ta bị treo cổ, tại nhánh cây cổ thụ đầu làng." Vương Tuấn Khải chỉ vào một gốc đã cháy đen như than, nó to đến mức mười người ôm không xuể: "Sau đó cả làng bị linh hồn của cô ta ám hại, chết mất quá nửa."

". . .Hơi li kỳ." Vương Nguyên chớp mắt: "Nhưng nếu chỉ như vậy, mọi việc chỉ phải dừng lại trong ngôi làng, không thể phát sinh tai nạn ở những nơi khác."

"Theo lý thuyết là như thế." Vương Tuấn Khải gật đầu: "Cậu không thấy câu chuyện này hoang đường sao?"


Bản thân tôi có mặt ở đây cũng rất hoang đường – Vương Nguyên nghĩ thầm, quan sát gốc cổ thụ suy tàn, nhìn thôn xóm giờ chỉ còn vài mái nhà lụp xụp đổ nát, không biết vì sao lại nhớ đến mấy câu chuyện tâm linh có hơi bướm mê tín mà cậu đọc trong quyển sách tiên tri.

Từng có một gia đình, vì một thành viên ra đi không an lành nên đã ám toàn bộ những người còn lại, khiến chuyện trùng tang xảy ra liên tục. Cho đến khi người dân trong làng sợ bị liên luỵ, đã lập một am nhỏ để thờ phụng cúng bái thành viên kia, mọi chuyện mới lắng xuống.

"Bọn họ thờ phụng cô gái đó." Vương Tuấn Khải thấp giọng thì thầm: "Cô ta trở thành vị thành 'bảo hộ' của ngôi làng."


Cô gái nọ hưởng thụ nhang khói do người dân tế bái, sức mạnh tín ngưỡng từ từ tăng mạnh. Cô ta bắt đầu nghĩ đến những câu chuyện phi thăng lên tiên giới, siêu thoát về với cõi cực lạc.

"Lấy góc độ tâm linh mà nói, suy nghĩ cũng cô ta cũng không phải không có lý, chỉ là thứ cuối cùng cô ta thu được không phải là thành tiên, mà là sự thật chân chính."

Vương Nguyên nhíu mày: "Cái gì là sự thật chân chính?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng thế giới này có quy tắc và hạn chế riêng, không có trường hợp 'phi thăng'."

Vương Nguyên hiểu đại khái, cũng giống như cuộc sống trước đó của cậu có Alpha, Beta, Omega, thế giới này không có. Thứ này giống như chơi trò chơi, mỗi trò đều có luật lệ không giống nhau, mà trò chơi ở thế giới này không chấp nhận 'phi thăng'.

Vương Nguyên mơ hồ đoán được, có lẽ Vương Tuấn Khải biết gì đó về 'sự thật chân chính', nhưng chưa đến đúng thời điểm, hắn lựa chọn im lặng.

"Sẽ không gây nguy hiểm cho chúng ta." Hắn bỗng dưng quay lại, nói một câu không đầu không đuôi, nhưng hắn chắc chắn Vương Nguyên hiểu được: "Tôi đảm bảo cậu sẽ sống đến giờ phút cuối cùng."

Vương Nguyên bật cười: "Nếu sống mà không có cậu, đời còn ý nghĩa gì?"

Vương Tuấn Khải im lặng một lát rồi đáp: "Có đôi khi, sống không cần phải có ý nghĩa."

Vương Nguyên sững sờ nhìn hắn, thấy không giống giả bộ, cũng im lặng rồi dán lại gần Vương Tuấn Khải, cho hắn một cái ôm: "Nếu không tìm được ý nghĩa cuộc sống, thì tôi nguyện làm ý nghĩa cuộc sống của cậu."

". . ." Vương Tuấn Khải túm cổ áo cậu ném qua một bên: "Vào cổng trời rồi, cậu phải hạn chế vận động mạnh, không khí ở đây nhiễm một loại độc nhẹ, tuy không gây ảnh hưởng nhiều đến thần kinh nhưng có thể khiến con người mệt mỏi."

"Sẽ không gây ảo giác chứ?" Vương Nguyên chớp mắt, nhận được cái gật đầu của hắn, cậu thở dài: "May mắn, nếu không tôi sẽ ảo tưởng cậu thích tôi."

Vương Tuấn Khải xoa trán, cảm thấy bức tường thành hắn thủ sắp bị Vương Nguyên công vỡ rồi. Đeo cho cậu một cái mặt nạ phòng độc đã chuẩn bị từ trước, hai người bước xuống hố trũng, dần dần tiến vào ngôi làng bị nguyền rủa trong câu chuyện kia.

Vương Nguyên nghĩ, nếu ngôi làng đã thờ phụng linh hồn cô gái nọ, tại sao lại bị diệt vong đến mức này? Lẽ nào cô gái vẫn chưa trả thù xong, muốn tất cả mọi người đều phải chết mới hài lòng?

Không đúng. Tín ngưỡng là sức mạnh của cô ta. Vương Nguyên mải mê suy nghĩ, vấp phải rễ cây cũng không biết, cậu ngã dúi về trước, bắt được balo của Vương Tuấn Khải mới phát hiện hắn đã dừng lại.

"Có chuyện gì-. . ."

Vương Nguyên chưa nói hết câu, Vương Tuấn Khải đột nhiên xoay người bịt kín miệng cậu, lôi cậu vào trong góc. Vương Nguyên chớp mắt hỏi hắn, hắn ra hiệu cho cậu nhìn về hướng ngôi làng.

Mành cửa của những mái nhà xơ xác tiêu điều bị gió từ đâu tới thổi tốc lên, nhưng dù trời bên ngoài sáng bửng, nhìn vào cũng không thấy bất kỳ thứ gì bên trong. Điều đáng sợ nhất là, lấy ngôi làng làm tâm, trong bán kính năm trăm mét, Vương Nguyên không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, giống như thính giác của cậu bị niêm phong, tạm thời mất chức năng nghe.

Vương Tuấn Khải viết vào lòng bàn tay Vương Nguyên: Đợi lát nữa theo sát tôi, không được phép tự ý hành động.

Vương Nguyên chớp mắt hai cái: Đây là đặc thù của vùng này?

Hắn gật đầu, tiếp tục viết: Trong làng còn có người.

Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn người sống, Vương Nguyên không tưởng tượng được 'người' kia sẽ có hình dáng gì. Cậu lẳng lặng đi theo Vương Tuấn Khải, âm thầm quan sát khung cảnh hoang tàn của ngôi làng, phát hiện người làng này rất lùn, chiều cao của mái nhà thậm chí không qua nổi hai mét. Cậu bỗng nhớ đến một người có chiều cao khiêm tốn giống họ, không khỏi sững sờ.

Cậu đột nhiên nhận ra, em gái em trai nuôi của nguyên chủ là song sinh, nhưng chênh lệch rất nhiều thứ. Tuy gương mặt của cả hai đều xuất sắc, nhưng chẳng có nổi một nét giống nhau, dù là sinh đôi khác trứng cũng là chung huyết thống, chẳng thể khác biệt lớn đến vậy. Đặc biệt là cô em gái nọ, chiều cao của cô bé gần như phù hợp với chiều cao của người làng này, khiến cậu không cách nào ngừng nghĩ, liệu Vương Xuyến Xuyến có phải là người xuất thân từ đây?

Bàn tay của cậu bị bấm đau nhói, Vương Tuấn Khải quay đầu liếc mắt: Đừng để bị ảo giác trói buộc.

Nhưng Vương Nguyên không thể nào khống chế mình loại bỏ nghi ngờ. Nghe nói trước đây Vương Xuyến Xuyến có ác cảm với cậu, chuyện nguyên chủ nằm viện cũng có phần của cô gái đó, vì Vương Xuyến Xuyến xuất ngoại, mọi nghi ngờ đều bị gác lên trong đồn cảnh sát.

Vương Nguyên càng nghĩ càng thấy ớn lạnh. Giả sử hai người bọn họ đúng là nhân vật chính tại thế giới này như lời Vương Tuấn Khải nói, nguyên chủ vừa trở thành người thực vật, em trai và cha mẹ lập tức tử vong vì những lý do rất trùng hợp, Vương Xuyến Xuyến lập tức ra nước ngoài. . .

Nếu đổi lại, Vương Xuyến Xuyến là người ham mê gia tài, hãm hại thân bằng quyến thuộc thì có khác gì kịch bản phim truyền hình tám giờ tối đâu?

Vương Nguyên nghĩ mà sợ.

Nỗi sợ làm cậu tỉnh táo lại, thôn xóm không còn im ắng như lúc cậu mới bước vào, cậu nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, rất nhỏ, vừa đủ để phá vỡ sự tĩnh lặng kỳ quặc. Thứ ngôn ngữ mà họ nói, Vương Nguyên không hiểu được, nhưng cậu có cảm giác rằng bọn họ không nói về cậu và Vương Tuấn Khải, mà sợ hãi thứ đang bao trùm cả thôn nhỏ này.

Mà Vương Tuấn Khải dường như không nghe thấy những tiếng kêu đó, hắn một mực quan sát phía trước, kéo Vương Nguyên chạy đến nhà trưởng làng – ngôi nhà lớn nhất thôn, phía trên treo một vòng răng nanh không biết của động vật gì. Lúc hai người đặt chân vào trong nhà, ấn tượng đầu tiên chính là ngôi nhà này không giống chỗ sống, giống một ngôi đền thì đúng hơn.

Không chỉ đặt bệ thờ ở khắp tứ phương tám hướng, trong ngôi nhà này có bao nhiêu gian phòng thì đều được sử dụng làm chốn cúng tế. Khắp nơi tràn ngập mùi ẩm mốc, vị hương nến ám trên tường gỗ nồng đến nỗi ai cũng đoán được căn nhà này đã trải qua vô số lễ tế bái.

Nếu nhà trưởng thôn là để tế bái, vậy chắc chắn bức tượng cô gái 'thần linh' kia cũng đang ở trong này. Hai người ăn ý nhìn nhau, tìm kiếm xem bức tượng được đặt ở đâu.

Có lẽ không phải tượng - Vương Tuấn Khải nhìn lên trần nhà, trần nhà rất thấp, hắn thò tay là có thể gỡ được những thứ bùa chú dán bên trên, ra hiệu - hài cốt hoặc tranh vẽ cũng được tính.

Hài cốt ở đây rất nhiều - Vương Nguyên nhíu mày nhìn bình bình lọ lọ trải khắp các bệ thờ - Nếu người dân ở đây coi cô ấy là nữ thần tối cao, vậy phương thức thờ phụng chắc chắn sẽ 'cao cấp' hơn những vị thần khác, không thể đơn thuần là đặt lên bệ rồi tế bái bình thường. Nếu không thể sử dụng logic bình thường để phán đoán, vậy thử đặt mình vào vị trí của những người dân đó, cố gắng phân tích xem bọn họ sẽ thờ đối phương ở đâu. . .

Cây cổ thụ!

Hiển nhiên Vương Tuấn Khải cũng nghĩ đến cây cổ thụ, cái cây thụ đã cháy đến độ chỉ còn gốc, đen như than, không có gì bắt mắt, thảo nào bọn họ không chú ý đến. Hai người lập tức dời đến chỗ cây cổ thụ, đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên tối sầm bất thường.

Không thể là mưa, vùng này đã nhiều năm không hề có mưa. Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen không khiến hắn chùn bước, nhưng hắn cảm giác được có thứ gì đó biết bọn họ đến đây nên cố tình tìm tới.

Hết Chương 12

Mấy hôm nay nhây chương vì bận quá hic xin lỗi các bạn rất nhiều :(((

Mai tui sẽ up fic mới lên, lần này thử viết truyện xuyên nhanh, mong được mọi người ủng hộ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top