Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Mồi nhử

Vương Tuấn Khải không biết chó giữ nhà của nữ thần là thứ gì, hắn chỉ cảm nhận được áp lực vô hình tràn ngập khắp mảnh đất này, nó quan sát hai người, giám thị hai người, cũng dẫn dắt bọn họ đến chỗ nữ thần của nó nghỉ ngơi. Có lẽ nó muốn mượn tay bọn họ để hồi sinh nữ thần, giúp cô ta quay lại thế gian, chỉ là Vương Tuấn Khải lẫn Vương Nguyên đều không dễ mắc mưu, tuy là chật vật nhưng vẫn thoát khỏi quỷ kế của nó.

Đám dây leo bò tới khắp tứ bề, gai nhọn và mầm độc trong rễ lá giương nanh múa vuốt như thể sắp tiêu hoá con mồi ngay tắp lự. Vương Tuấn Khải lùi một bước, giơ chiếc hộp lập phương lên, tay còn lại châm một que diêm đỏ tươi, mùi nitrat thoang thoảng bay trong không khí: "Tụi mày không sợ tao sẽ phá huỷ thứ này hay sao?"

Dây leo vẫn tiếp tục bò lên, Vương Tuấn Khải cười lạnh, châm cả hộp diêm, hoàn toàn không nao núng trước cái chết: "Hoặc là tao sẽ đập vỡ nó ra rồi nuốt luôn, chắc tụi mày không muốn nó bị ô nhiễm bởi phàm vật trần thế đúng không?"

Lần này thì gió cũng ngừng lại.

Trận trượng rầm rộ bao bọc Vương Tuấn Khải thoáng chốc tan đi, cảnh vật trở lại bình thường, chỉ có áp lực khổng lồ kia là vẫn còn tồn tại.

Vương Tuấn Khải cười khẽ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt: "Thừa nhận đi, mày chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa đúng không?"

Xung quanh im lìm không có chút phản ứng, nhưng Vương Tuấn Khải biết thứ đó vẫn còn đang nghe, không ngại phổ cập chút kiến thức: "Từ lúc nữ thần của mày chọn cách phá huỷ trụ cột của thế giới, sức mạnh của cô ta lẫn của mày đều suy yếu đi nhiều."

"Thần có được sức mạnh, không chỉ là công đức của bản thân mà còn là nhờ tín ngưỡng của người khác. Xã hội hiện đại phát triển, ngày càng có nhiều thanh niên trẻ tuổi rời khỏi thôn làng, mang tri thức trở về giúp đỡ người dân. Tuy vẫn có những người còn thờ phụng thần linh, nhưng đa số đều làm theo lễ tiết, đức tin không lớn, cộng thêm việc nữ thần nhà mày phát hiện cô ta không có đường phi thăng, phẫn nộ và tức giận khiến công đức vốn ít lại càng thêm ít."

"Cô ta chưa từng làm chuyện gì có lợi cho bá tánh, trở thành thần ở nơi này vì oán khí và sự căm hận, hoàn toàn không lên bàn thờ bằng cách chính quy." Vương Tuấn Khải mỉa mai trắng trợn, lời lẽ đanh thép này có vẻ khiến đối phương giận dữ. Một trận cuồng phong điên cuồng nổi lên thổi vào người hắn, hắn không sợ hãi mà còn cười to: "Chột dạ à?"

"Quyền sinh sát mà dân làng này vẫn tin tưởng nữ thần đang nắm giữ cũng giảm thiểu đáng kể, cho nên cô ta mới phải nghĩ ra cách khiến người làng tự hiến tế chính mình, truyền sức mạnh tín ngưỡng cho cô ta." Hắn cười lạnh, lật giở vấn đề chính: "Kết quả vì trụ cột xảy ra chuyện, thế giới này bắt đầu xuất hiện những thứ vượt quá phạm vi xử lí của nữ thần, ví dụ như thể ô nhiễm, hay là những loài quái vật không biết chạy tới từ đâu, khiến loài người lâm vào hiểm nguy chưa từng có."

"Người dân hoặc chết dần hoặc biến thành thể ô nhiễm, ý thức mất đi, sức mạnh tín ngưỡng cũng mất đi." Hắn vạch trần sự thật, tay cầm khối hộp lập phương siết chặt như thể thật sự muốn bóp vỡ nó. Hắn nghe được tiếng kêu the thé của nữ giới văng vẳng trong tai mình, van xin cầu khẩn, đe doạ uy hiếp, hàng nghìn hàng vạn chữ liên tục tấn công màng nhĩ của hắn. Biết là 'nữ thần' tác quái, Vương Tuấn Khải thả lỏng lực trên tay, thấp giọng nặng nề: "Vương Xuyến Xuyến."

Toàn bộ âm thanh im bặt.

"Quả thật là Vương Xuyến Xuyến." Hắn nhướng mày: "Để tôi đoán xem. . .Cô cũng không phải người của thế giới này?"

Một câu của hắn như vạn tiễn xuyên tim, cắm thẳng vào tâm điểm đang hung dũng ba đào. Áp lực trầm trọng đột ngột gia tăng khiến hắn cười phá lên: "Bị tôi đoán đúng rồi?!"

Cơn lốc bất thình lình lao đến làm cho Vương Tuấn Khải ngã xuống đất, song hắn chẳng hề lo lắng, đắc ý như thể đã tìm được thứ kiềm chế Vương Xuyến Xuyến, khiến 'nữ thần' chật vật nhường nhịn, không dám cứng rắn với hắn. Hắn cảm giác được cơn phẫn nộ của cô ta đang dần lên đến đỉnh điểm, máu huyết trong người càng sôi trào sùng sục, rõ ràng hắn đánh không lại đối phương, cũng xem Vương Xuyến Xuyến là đối thủ mạnh nhất đời, lại muốn đối phương biết được Vương Tuấn Khải xuất hết toàn lực là kẻ như thế nào.

Không dám chủ động tấn công hắn, đám dây leo chuyển mục tiêu công kích về phía Vương Nguyên, nhưng nữ thần càng chạy xa căn nhà trưởng thôn, sức mạnh của cô ta càng giảm, Vương Nguyên nhân cơ hội luồn lách tránh thoát, bổ nhào về phía Vương Tuấn Khải: "Mẹ kiếp cậu dám để tôi ở lại căn nhà đó một mình!!!"

"Họ sẽ không tổn thương cậu." Vương Tuấn Khải điềm đạm trả lời, cười chân thành: "Tôi đã nói rồi, chúng ta là nhân vật chính, chúng ta sẽ không chết."

"Cậu thì đúng, tôi không phải!" Vương Nguyên há mồm: "Tôi và thế giới này không có-. . ."

"Có, cậu có tôi." Hắn đột nhiên cướp lời khiến cậu sững sờ: "Cậu có tôi, tôi chính là sợi dây liên kết cậu với thế giới này."

"Bởi vậy tôi mới ghét người thông minh." Vương Nguyên lầm bầm, liếc hắn một cái: "Tôi đủ tư cách làm nhân vật chính sao?"

"Đủ, chỉ cần tôi nói đủ, là đủ." Tựa hồ Vương Tuấn Khải đã trở về với trạng thái ôn hoà bình thường, thậm chí hắn còn cúi đầu hôn lên tóc Vương Nguyên một cái: "Cậu xứng đáng trở thành trụ cột hơn bất kỳ ai khác."

Vương Nguyên ngượng ngùng sờ mặt, sau đó đột nhiên trợn mắt: "Xoè tay cậu ra cho tôi xem."

Biết Vương Nguyên sẽ không chịu thoả hiệp, hắn đành phải y lời. Hai bàn tay hắn vốn đầy vết thương, giờ phút này càng ghê rợn khủng bố. Khối lập phương kia gần như đã ăn mòn da thịt trên bàn tay hắn, khiến chúng cháy sém bỏng rát, có chỗ lộ ra xương cốt trắng hếu, mà Vương Tuấn Khải như là không cảm giác được sự đau đớn, hoàn toàn chẳng hề biểu lộ chút thống khổ nào.

"Cậu. . . làm sao vậy?" Vương Nguyên hít một hơi: "Có phải cậu không còn thấy đau nữa không?"


"Cậu biết rồi?" Vương Tuấn Khải không giấu giếm, đáp: "Giằng co với cô ta quá lâu, tôi có cảm giác mình không còn sống nữa."


Vương Nguyên nắm cổ tay hắn: "Vẫn còn thân nhiệt, vẫn còn ấm, cậu chưa có chết!"

"Vốn là phải chết rồi." Đùa giỡn với một 'nữ thần' lâu đến thế, nào có người bình thường nào sống sót được, nhưng mệnh đã định hắn không phải người bình thường, hắn là trụ cột của thế giới này: "Dù có đau đớn đến mức nào, tôi cũng không thể chết."

Một loại bất tử với nhiều hạn chế và kẽ hở.

Có thế nào cũng không chết – dù chỉ là một bộ xương, cũng không chết.

Vương Nguyên đột nhiên hiểu được ý nghĩa rùng rợn của hai chữ 'trụ cột'. Đó có phải là lý do mà nguyên chủ của thân thể này đã đi rồi, nhưng thể xác vẫn cần sống, cho nên nó triệu hồi linh hồn của cậu ở thế giới khác đến hay không?

"Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta không chết là do tuổi thọ chưa tận mà thôi." Vương Tuấn Khải nhìn mặt Vương Nguyên là biết ngay cậu đang tưởng tượng chuyện khủng khiếp gì: "Huống hồ, không có cảm giác đau cũng chẳng phải chuyện to tát gì, ít nhất trong thời khắc này, tôi không ngại đối đầu với nữ thần một phen."

Hắn vừa nói vừa nhìn chung quanh, tràn ngập vẻ khiêu khích: "Nhưng hình như nữ thần không muốn đấu với tôi."

"Cô ta dư sức bóp chết chúng ta." Vương Nguyên đã chứng kiến hết rồi, thứ duy nhất có thể giúp họ đột phá và chiến thắng chỉ có khối lập phương này. Nếu như họ không thể tìm được đường sống, khả năng cao nhất là bị chôn xuống đất khi vẫn còn hô hấp – cho đến khi tuổi thọ đi đến điểm cuối.

Một người sống sờ sờ mà phải tồn tại như một cương thi, thì thà chết cho xong.

Vương Xuyến Xuyến không phải kẻ ngu xuẩn, chỉ bằng việc có nhiều thân phận, cô ta đã hơn bọn họ rất nhiều thứ. Nhưng nghe ý của Vương Tuấn Khải nói, Vương Xuyến Xuyến cũng giống như cậu, không được sinh ra từ thế giới này mà là kẻ 'ngoại lai' từ nơi khác đến? Vậy thì mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.

Vương Xuyến Xuyến im lặng rất lâu, sức mạnh vô hình cũng tiêu tán không còn chút gì. Vương Tuấn Khải cảnh giác nhìn một vòng, nhanh chóng kéo Vương Nguyên chạy về phía gốc cây cổ thụ cháy sém.

Gốc cổ thụ vẫn sừng sững như thế, nhưng màu sắc và 'mùi vị' quanh quẩn bên nó đã không còn như trước. Vương Nguyên trông thấy một mầm non be bé nằm khuất sâu trong gốc rễ, kinh ngạc nói: "Đã như vậy mà nó còn sống được?"

"Sức sống dai dẳng mà." Vương Tuấn Khải cười đáp, hắn cầm khối lập phương, trong đầu luôn có ý nghĩ phải nhặt mầm cây trồng lên thứ này, thì có thể hồi sinh được cây cổ thụ nghìn năm.

"Đợi đã." Vương Nguyên bỗng cản hắn lại: "Cậu vừa nói sức sống dai dẳng à?"

Khối lập phương như có cảm ứng, run lên nhè nhè, mà mầm cây đang ẩn nấp dưới chỗ tối cũng đang vươn chiếc rễ nhỏ chực chờ chạm vào thứ nó ao ước.

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đồng thời rụt tay lại, liếc nhau một cái: Suýt thì toi.

Vương Nguyên lấy một cây pháo sáng ra, ném vào trong hốc tối của cây cổ thụ: "Cây cổ thụ là nơi nữ thần thắt cổ, khối lập phương chứa xương đầu này cũng là thứ phô trương sức mạnh của cô ta, nếu hai thứ này hợp lại với nhau, có khi nào cô ta sẽ hồi sinh không?"

Pháo sáng lăn vào gần mầm cây, lúc này hai người mới có cơ hội nhìn kỹ cái mầm cây kia là thứ gì. Nó đúng là mầm cây, nhưng trên thân thể nhỏ nhắn của nó mọc ra một cái mặt người, vì lá khá lớn, nhìn từ trên cao xuống chắc chắn không thể thấy được.

Vốn tưởng rằng mặt người kia là của nữ thần, nhưng khi Vương Nguyên trông thấy rõ đó là ai, cậu hết sức kinh ngạc: "Phượng Dịch?"

. . .

Căn cứ 12 hình thành trên cơ sở được chính phủ kiến thiết, tập trung hầu hết các tinh anh trong và ngoài nước, vẫn còn giữ lại bộ máy vận hành cũ nên thường bị coi là tài sản của chính phủ. Chỉ là quyền lực không tập trung trên tay một tổ chức người mà phân tán thành nhiều nhánh, vì thế bọn họ thường xuyên có vài buổi đại hội để bàn bạc cách cứu rỗi loài người trước nguy cơ diệt vong.

"Vào lúc này, thể ô nhiễm đã không còn nguy hiểm như trước, tôi đề nghị chúng ta nên suy xét mở cổng căn cứ để người ở căn cứ khác có thể tự do ra ngoài. Các loại vũ khí đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần loài người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tiêu diệt toàn bộ thể ô nhiễm, tôi tin rằng hoà bình sẽ sớm trở lại với chúng ta."

"Ngài nghị sĩ, ngài nghĩ đơn giản quá, chưa nói nhân loại có thể dùng những loại vũ khí đó để chống lại thể ô nhiễm hay không, ngài không nghĩ tới chuyện bọn họ dùng vũ khí giết hại lẫn nhau sao? Theo tôi thấy, đóng cửa căn cứ và canh phòng nghiêm mật như bây giờ là phương án tốt nhất."

"Nếu như vậy, số lượng chiến sĩ tinh anh trong căn cứ chúng ta sẽ ngày càng ít đi."

Có người không đồng tình, đứng dậy tranh luận: "Lần trước chúng ta đã mất Vương Xuyến Xuyến, gần đây nhất còn mất Vương Tuấn Khải. . ."

"Vương Tuấn Khải vẫn chưa mất tích, chỉ là cậu ta không muốn ra mặt." Một cô gái nhíu mày: "Tôi không hiểu cậu ta có thứ ma lực hấp dẫn gì lại khiến các người mê mẩn như vậy."

"Tiểu Triệu, cô nói vậy là không đúng, mỗi một tinh anh của căn cứ 12 đều là nhân tài quý đáng để xem trọng. Thái độ coi thường của cô đối với họ sẽ khiến cô phải hối hận đấy."

"Xì, một tên chiến sĩ mà thôi, tôi có hàng trăm." Tiểu Triệu bật cười: "Huống hồ tân binh tôi vừa chiêu nạp còn quý hơn Vương Tuấn Khải nhiều, còn tiết lộ một thông tin hết sức thú vị đây."

Đám nghị sĩ mất ăn mất ngủ nhiều giờ liền đồng loạt nhìn Tiểu Triệu, bọn họ đã thương thảo từ đêm qua đến sáng nay, không đạt thành thống nhất, Tiểu Triệu vừa đến lập tức ném một quả bom nặng ký khiến họ lao đao: "Vương Tuấn Khải phản bội căn cứ, sắp huỷ diệt loài người rồi."

Mới đầu bọn họ còn cho rằng cô ta khoác lác, nhưng khi cô ta công chiếu đoạn video Vương Tuấn Khải lái xe đi đến khu vực cấm, cho bọn họ thấy hắn vượt quy tắc của căn cứ, tiến vào vùng bị phong toả, có người bắt đầu nghi ngờ: "Đó không phải là chỗ mấy ngày trước vừa được sở nghiên cứu báo cáo có khả năng là nguồn gây ra dịch bệnh ô nhiễm sao?"

"Đúng, mấy người nghĩ đi, Vương Tuấn Khải là một chiến sĩ tinh anh, cậu ta có biết điều này không? Dĩ nhiên là có, lãnh đạo đã thông báo cho toàn thể dân chúng rồi, thân đứng ở đầu chiến tuyến, sao cậu ta có thể phớt lờ được."

"Nhưng tôi nghe được là vài ngày trước Vương Tuấn Khải xuất hiện ở căn cứ khu 7, nơi vừa xảy ra một trận hỗn chiến toàn diệt. Có thể cậu ta đã phát hiện cái gì đó ở chiến trường, cần đến khu vực cấm để xác minh."

"Nếu vậy, sao Vương Tuấn Khải không báo trực tiếp lên cấp trên mà tự ý hành động?" Tiểu Triệu cười gằng: "Tôi càng tin tưởng hắn đã phát hiện một món hời nào đấy, muốn độc chiếm làm của riêng."

"Cô Triệu đừng gắp lửa bỏ tay người nhanh như thế, thử nói xem cô lấy video này ở đâu ra?" Người kia cũng bật cười: "Nếu không phải các người cố ý theo dõi Vương Tuấn Khải, sẽ biết cậu ta đi đâu à?"

"Theo dõi Vương Tuấn Khải là vì cậu ta là nhân tố nguy hiểm mà thôi." Người ngồi bên phe Tiểu Triệu khẽ đáp: "Trước tận thế, cậu ta vốn đã không phải là người hiền lành. Gia đình tôi và cậu ta từng hợp tác làm ăn không ít dự án, đều bị cậu ta dùng thủ đoạn nuốt sạch lời lãi. . ."

"Ấy, đại sư huynh, anh nói thế là không công bằng rồi, chúng ta đang bàn chuyện giá trị của một người đáng giá ở lĩnh vực nào, không bàn đến cách đối phương thể hiện ra giá trị. Huống hồ chuyện thắng thua ở thương trường đâu có gì lạ, hay là vì không giỏi bằng cậu ta, nên cậu cay cú?"

Lời qua tiếng lại, kẻ bênh người chống, cuối cùng cuộc họp chẳng đi tới đâu, phải hoãn lại để hôm sau lại họp.

Tối hôm đó, một vài chiếc xe bí mật rời khỏi sân đậu, tiến thẳng về khu vực cổng trời – nơi được coi là cấm địa của nhân loại.

Triệu Linh Lan thích thú nhìn đám nghị sĩ lén lút đi tìm Vương Tuấn Khải, nhoẻn miệng cười cười: "Cô đoán đúng phóc nhỉ, sức kiên nhẫn của bọn họ không tốt lắm."

Đối diện cô ta là một thiếu nữ độ chừng đôi mươi, tóc ngắn ngang vai, hai mắt to màu nâu nhạt, tràn ngập vẻ đẹp thanh xuân tươi tắn. Triệu Linh Lan ước ao ngắm gương mặt trẻ tuổi kia, chống cằm thở dài: "Đại sự sắp thành, có phải đã đến lúc chúng ta ăn mừng hay không?"

"Chừng nào đám nghị sĩ kia chết sạch rồi nói." Phượng Dịch nhìn vào những điểm đỏ trên màn hình, biểu thị nhóm nghị sĩ đã tới gần vùng cấm, ra lệnh cho cấp dưới làm việc: "Chuyện ăn mừng khoan hãy nói đi, Vương Tuấn Khải luôn có cách khiến ván cờ lật ngược."

Triệu Linh Lan nhướng mày: "Nhưng mục tiêu của cô là các nghị sĩ mà, không phải ư? Chỉ cần bọn họ chết, vây cánh của thế lực chống đối chúng ta đã giảm đi phân nửa. Thật không ngờ là số người ủng hộ Vương Tuấn Khải lại nhiều đến thế, nhưng cũng nhờ chiêu này mà chúng ta loại bỏ được bọn họ ra khỏi vòng chiến. . . Tiểu Phượng, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại căm hận Vương Tuấn Khải tới vậy không?"

Phượng Dịch im lặng một chốc, đứng dậy đi đến giữa căn phòng, nơi có một mầm cây đang được bảo hộ rất cẩn thận trong lồng kính.

"Chỉ có một trụ cột được sống, nếu Vương Nguyên không chết, thì Vương Tuấn Khải phải chết."

Hết Chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top