Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Sống và chết

Gã nọ chết quá bất ngờ, đến khi bọn họ kịp định hình lại, những người ở bên ngoài đều bị thương. Kẻ còn sống vội vã chạy đến trốn trong xe, nhưng trên người vẫn lưu lại vết 'bỏng' lở loét vì tuyết ăn mòn. Biến cố xảy ra quá nhanh, không ai để ý đến thiếu nữ đang ngồi trong xe, ngay khi bọn họ cho rằng mình thoát chết trong gang tấc, thiếu nữ đột nhiên xô một người ngã ra ngoài.

Cấp dưới của cô ta lập tức hành động, đá văng đám người phản kháng thiếu nữ, giành lấy quyền chủ động lái xe, không chờ một phút nào mà nhanh tay khởi động, quẳng kẻ địch ở phía sau.

"Đúng là trời cũng giúp chúng ta, đáng đời cái lũ ngu ngốc!" Một tên vui vẻ reo hò, cậu ta nhịn lâu rồi, thấy mấy người kia lăn lộn đau đớn vẫn cố bò dậy chạy theo xe bọn họ, vội thúc giục xe đi nhanh. Thiếu nữ ra hiệu cho cậu ta an tĩnh, ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải: "Về căn cứ mau, không biết thứ này có ăn mòn chiếc xe luôn hay không."

Cô ta vừa dứt lời, chiếc xe bỗng phanh gấp. Cả bọn nhào về phía trước theo quán tính, sợ hãi bám chặt xe.

"Tiểu An, xảy ra chuyện gì vậy?" Thiếu nữ vịn chặt ghế ngồi, thấp thỏm nhìn sắc mặt xanh mét của người lái: "Có vật chắn?"

"Cô chủ. . . Thứ kia, thứ kia. . ." Không chỉ Tiểu An, những người ngồi phía trước cũng hoảng hốt thất thần, trên mặt họ lộ ra sự khiếp sợ khôn kể. Thiếu nữ sững sờ bò dậy nhìn về phía trước, chỉ thấy một cái cây lớn chặn ngay đường đi, trên nhánh cây treo vô số xác chết khô quắt, đã bị hút sạch máu huyết.

Nó – đang đi qua đường.

Vùng đô thị với lối kiến trúc hiện đại nay đã hoang phế tàn tạ theo thời gian, cỏ cây mọc um tùm, đâu đâu cũng là thảm thực vật khổng lồ. Nhưng ai mà ngờ được, thứ này lại có thể di chuyển, bộ rễ rậm rạp trồi lên khỏi mặt đất, kéo lê chậm chạp trên mặt đường.

"Nhanh, cho xe chạy nhanh. . ." Thiếu nữ ngây người kinh hãi, vội lay người tài xế, đáng tiếc người kia đã sợ mất mật, cứ như vậy lăn ra chết cứng. Cô ta lao tới vô lăng, run rẩy đẩy người kia qua một bên, thế nhưng không còn kịp nữa, cái cây quỷ quái đã chú ý về phía này, thậm chí ngoái 'đầu' lại nhìn bọn họ, chần chừ cân nhắc xem có nên đi tới xem xem có phải thức ăn. . .

"Nín thở." Vương Tuấn Khải đột ngột lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ hoảng loạn của đám người. Bọn họ theo bản năng nghe lời hắn, vội vàng che kín miệng mũi. Kỳ lạ thay, yêu tinh cây kia vậy mà dừng lại, nó đứng lặng một chốc, sau đó tiếp tục hành trình băng ngang qua đường. . .

Phù!

Một người không nhịn nổi nữa, nghẹn đỏ mặt mà thở dốc, đám người khiếp sợ muốn tránh xa đối phương, nhưng lại nghe thấy tiếng động nặng nề gần sát bên tai. Người nọ vẫn chưa hoàn hồn, một cái rễ cây đâm thủng nóc xe quấn chặt lấy gã. Trước ánh mắt kinh hoàng của người chung quanh, rễ cây phân bố thành nhiều nhánh như tấm lưới quấn chặt cơ thể của gã nọ. 'Phụp' một tiếng, gã nổ như một quả bóng bay, máu tươi bắn tung toé bốn phía, văng lên những đôi mắt sợ hãi của người chung quanh.

"A a a a!!!" Một cô gái không chịu nổi cú sốc bất ngờ, hét toáng lên khi cái cây đang hút khô người chết. Vương Tuấn Khải thầm mắng cô ta một tiếng, nhảy khỏi xe: "Chạy mau!!!"

Đám người vội vã leo xuống xe, kẻ khóc la người gào thét bỏ trốn. Cái cây vẫn đứng im lìm trước mặt bọn họ, như thể cười nhạo những con kiến ngu xuẩn chạy trời không khỏi nắng.

Vương Tuấn Khải nghĩ, không chỉ có một mình nó là cây ăn thịt người. Hai mắt bị phong bế khiến hắn mất đi một nửa sức mạnh, nhưng tràng cảnh máu tanh vừa rồi khiếp sáp tan chảy, làm cho Vương Tuấn Khải lấy lại năm phần thị lực. Vừa nhìn thấy cây nọ, hắn lấy hết bình sinh phán đoán hướng chạy, thiếu nữ kia cũng vọt theo hắn, chỉ là cô ta đã sợ tới mức không di chuyển nổi.

Vương Tuấn Khải kéo cô ta một tay, hai người vọt vào một toà cao ốc lớn. Thiếu nữ ôm chặt cánh tay toé máu, mặt mày tái nhợt: "Đó. . .đó là thứ gì?"


"Không biết, tôi chưa từng thấy bao giờ." Vương Tuấn Khải đóng kín cửa, hắn lau vết máu trên mặt, cúi người tìm vũ khí phòng thân. . .

"Tô Điềm Điềm, cô đang làm gì vậy?"

Vương Tuấn Khải đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhầy nhụa của thiếu nữ. Cô ta 'a' một tiếng, ngẩn người: "Sao, sao tôi lại liếm máu. . ."

"Tô Điềm Điềm, trên người cô có rễ cây."

Hắn chỉ vào đầu tóc bù xù của thiếu nữ, nơi không biết từ khi nào đã có một chiếc rễ cây bám trụ.

. . .

Hàng loạt họng súng chĩa thẳng vào quái vật cao lớn, hết con này ngã xuống lại có con khác bò lên, nhất thời hai bên giương cung bạt kiếm không ai thua kém ai.

Toà nhà lớn được gia cố bằng hợp kim cứng vững chãi trong lòng người sống – giờ chẳng khác gì tháp hải đăng giữa vùng biển tăm tối, toả ra ánh sáng bốn phía chiếu rọi cảnh tượng máu tanh bên dưới. Người còn sống sợ hãi kêu thét, cố gắng nép mình trong toà nhà tăm tối, những mong loài quái vật khủng bố kia không tìm thấy mình.

"Nhắm thẳng vào hướng sáu giờ, bắn!!!"

"Đội trưởng, không ổn rồi, hướng sáu giờ có người sống!!"

"Bắn!! Không được chần chừ!!!"

Âm thanh chát chúa vọng khắp không gian ồn ào, từng luồng đạn xẹt nhanh trong không khí, khói lửa mù mịt bao trùm khắp nơi, đâu đâu cũng là mùi vị của chết chóc.

Hai ngày trước.

Nhược Yên cuối cùng cũng không qua khỏi, vài người trong căn cứ khu 7 cũng gặp phải tình trạng tương tự. Vương Nguyên nghe bọn họ nói, vốn những vết thương này không chí mạng, thứ đáng sợ khiến những người bị thương tử vong là chất độc trong máu của quái vật. Họ đã cho rằng loài người biết được nguồn gốc và cách đối kháng với chúng nó, cho đến khi phát hiện hiểu biết của mình về thể ô nhiễm và những thứ liên quan không có bao nhiêu tác dụng.

Đây là đêm thứ hai Nhược Yên chết, không ai còn đủ sức để lo mai táng cô ta. Súng ống đạn dược và các loại vũ khí lạnh đều được chuẩn bị đầy đủ, lại không ai có can đảm cầm chúng nó chiến đấu với quái vật.

Vương Nguyên vừa nhai lương khô vừa nghĩ, thế giới này đã tồi tàn đến mức nào? Mở đầu bằng căn bệnh quái ác không lây nhiễm những thừa sức khiến nhân loại hỗn loạn, tiếp đến là hàng loạt sinh vật xuất hiện bằng hình thù kỳ dị, sở hữu năng lực giết chóc tàn bạo đáng sợ, tấn công loài người ở khắp nơi. Tại sao lại xảy ra chuyện như thế? Đám sinh vật đó xuất hiện từ đâu? Chúng sinh ra bằng cách nào? Liệu có phải cũng là sản phẩm do loài người chế tạo. . .

Rồi sẽ có một ngày, đạn dược hết sạch, loài người thiếu đi lương thực, sẽ bắt đầu tự giết hại lẫn nhau để sinh tồn. Bọn họ không thể làm gì khác là khuất phục tình cảnh, trở thành một phần của tận thế, cuối cùng toàn diệt, biến mất hoàn toàn trên thế giới này.

Cậu luôn có cảm giác, thế giới này không chân thật, giống như một vùng đất được vẽ ra bằng bút chì màu xám, hoàn toàn không có cơ hội quật khởi tân sinh. Nghe nói tận thế chỉ mới diễn ra có ba tháng, cậu không thể tưởng tượng được dáng vẻ trước kia của thế giới này là gì.

Có lẽ nó tươi đẹp, nhưng đã bị thể ô nhiễm phá huỷ. Lịch sử nghìn năm về trước từng nhắc đến rất nhiều trường hợp gây ra tận thế, đại đa số là do dân số bùng nổ, ô nhiễm môi trường, các tác động độc hại từ lối sinh hoạt của người sống, cuối cùng là lòng tham không đáy. Có vài giả thuyết liên quan đến tâm linh, như là thời kì đã đi đến phút chót, dù là ai tác động cũng không thể kéo dài sự sống thêm được nữa.

"Vương Nguyên là người nào?" Một gã người ngoại quốc đột nhiên xộc vào phòng ăn: "Có lệnh triệu tập của phòng chỉ huy!!"

Vương Nguyên nghi ngờ đi theo gã, trước giờ phòng chỉ huy chưa từng chú ý đến cậu, Nhược Yên vừa mất, bọn họ lập tức nhớ cậu rồi?

Phòng chỉ huy có ba người, đều là nhân vật tai to mặt lớn Vương Nguyên chưa từng gặp qua. Bọn họ mời cậu ngồi xuống, hỏi về tình hình đời sống trước đây của cậu. Đối mặt với vấn đề này, Vương Nguyên chỉ có thể nói không nhớ rõ, cậu vốn không phải là nguyên chủ, kề dao uy hiếp cậu cũng không nói được nửa chữ.

"Cậu là con nuôi của nhà họ Vương? Có một cô em gái tên là Vương Xuyến Xuyến?"

Vương Nguyên mờ mịt gật đầu: "Hình như là thế, có điều đã lâu rồi tôi không liên lạc với em ấy."

Ba người nhìn nhau, lại nhìn Vương Nguyên: "Cậu và cô ta có xích mích sống còn gì không?"

"Hả?" Vương Nguyên ngẩn ra: "Cái gì là xích mích sống còn?"


Không ai đáp lời cậu, bọn họ chuyển cậu đến gần toà nhà trung tâm của ban lãnh đạo, bắt đầu giám sát cậu từ sáng đến tối. Vương Nguyên sống cùng với một cậu công tử 'hoàng thân quốc thích' của lãnh đạo, nghe cậu ta càm ràm về chuyện mấy người lớn già đầu còn mê tín dị đoan, bèn tò mò hỏi: "Mê tín dị đoan?"

"A, không biết bọn họ nhặt đâu ra cái tin thế giới đang dần sụp đổ vì trụ cột bị suy yếu." Công tử nọ chán nản gặm bánh mì, gặm không nổi nữa nhưng phải cố để lấp bụng: "Chẳng biết là tên nhà tiên tri điên khùng nào đặt ra giả thuyết, rằng thế giới này được chống đỡ bởi trụ cột, cụ thể là cái gì thì không ai biết, có kẻ làm cho trụ cột suy yếu, khiến đối phương không đủ tư cách gánh vác cả thế giới, cho nên bệnh dịch và tai ương cứ liên tục xảy ra."

"Nếu trụ cột được củng cố, hoà bình sẽ trở về với nhân loại." Cậu ta nói bằng vẻ mặt não nề: "Không ngờ tiên tri cũng đọc nhiều tiểu thuyết phết."

". . .Có bao nhiêu người ủng hộ giả thuyết này?"


"Không nhiều lắm, chỉ có vài lãnh đạo của khu 7, khu 8 và khu 12." Cậu ta chép miệng, tỏ ý 'cậu cũng hiểu đó': "Mấy chuyện hoang đường như vậy làm sao đả động được khát khao thống nhất toàn cầu, trở thành hoàng đế thời tận thế của mấy lão già mưu ma chước quỷ. . ."

Công tử chỉ nói bâng quơ, nhưng Vương Nguyên lại sững sờ giây lát. Người khác không tin chuyện số mệnh và tiên tri, nhưng cậu thì khác, chỉ riêng việc xuyên không đến đây đã phá tan giới hạn tam quan của Vương Nguyên. Giả sử có người nói thế giới này là một quyển sách, có lẽ cậu cũng sẽ tin, kết cục của quyển sách là nhân loại tận diệt, mà cậu đang yên đang lành bỗng bị đưa tới thế giới lúc khắc nghiệt nhất. . .

Lẽ nào Vương Nguyên cậu đây sẽ là người thay đổi thế giới?

Trong nháy mắt, Vương Nguyên cảm thấy tràn trề sức sống, muốn đứng lên chiến đấu vì hoà bình!

Trùng hợp tiểu công tử đang gom đồ đạc, Vương Nguyên hào hứng chạy tới: "Có tin tốt gì từ phòng chỉ huy phải không?"

Tiểu công tử gấp gáp dọn đồ, sau đó thấy đồ quá vướng víu, cậu ta ném hết cho Vương Nguyên: "Chạy chạy chạy! Nể tình cậu sống cùng tôi mấy hôm nay, tôi báo cho cậu biết, căn cứ khu 7 sắp sập rồi!!"

Vương Nguyên sững sờ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Một đám quái vật tập kích kho lương thực, giờ không ai có đủ sức đảm bảo tất cả mọi người đều được no ấm. Chúng nó có trí tuệ, có sức mạnh, có năng lực kháng sát thương cao, loài người đã không còn làm gì được chúng!" Cậu ta lo lắng nói: "Cậu cũng mau chạy đi thôi, không ai sẽ để ý một người hay nhiều người trốn khỏi khu vực này đâu!"

Chuyện của hai ngày trước kết thúc bằng một trận chiến giữa người ra đi và kẻ ở lại, cuối cùng hơn phân nữa số người khu 7 đều vội vã trốn đi, chỉ còn vài tiểu đội nặng nề ở lại – không phải vì họ không muốn đi, mà họ hiểu được, đi đâu cũng đều có cùng một kết cục – tử vong.

Nhưng họ chỉ cho là tử vong đến trong nháy mắt, chứ chẳng ngờ nó lại kéo dài để bọn họ chứng kiến toà tháp chất chồng bởi thể ô nhiễm và quái vật khủng khiếp đến mức này.

Vương Nguyên kéo tay một đồng đội thần chí tan rã vì sợ, đối phương đã buông xuống, không còn khát cầu sinh tồn, nhưng cậu vẫn không đành lòng để hắn chết, bèn quát to: "Không muốn mỹ nữ sao? Không muốn đồ ăn ngon, không muốn giường ấm nữa sao?!! Cậu có thể chơi game thoả thích, có thể ngủ nướng cả ngày mà không sợ bị triệu tập, có thể gặp lại bạn gái cũ và đứa bé mà cậu đã bỏ rơi, nói một tiếng xin lỗi rồi bù đắp cho họ!!"

Đội viên kia ngơ ngác nhìn cậu, dường như lấy lại được chút thanh tỉnh từ trong cơn tuyệt vọng sâu hoắm. Hắn lồm cồm bò dậy, lau máu trên mặt, siết chặt đao trong tay: "Đúng. . . tôi phải xin lỗi cô ấy, tôi đã khiến cô ấy khổ sở. . ."

Hắn chỉ vừa mới ngẩng đầu, một bóng đen bay vụt đến túm lấy cổ áo hắn. Vương Nguyên ngơ ngác nhìn đồng đội bị quái vật ăn mất đầu trong tích tắc, sâu trong lòng là nỗi hoang mang tột độ.

Con người cần phải cố gắng sao?

Con người nên giãy dụa giữa lằn ranh sinh tồn và chết chóc sao?

Nếu cho mình một phát súng, có phải sẽ chết một cách thoải mái hơn không?

"Mình xuyên tới đây để làm gì. . .?" Vương Nguyên lẩm bẩm, quái vật kia đã nuốt sạch xương cốt của đồng đội, còn chưa đã thèm mà lom lom nhìn Vương Nguyên. Thấy cậu quan sát nó, nó liếm môi một cái, nhảy vồ tới trước mặt Vương Nguyên.

Hết Chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top