Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TX-22 (P1): Thường (ABO, không song tính, tráng thụ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TX-22 (P1): Thường: ABO, BxA, rape, ép cung bằng cách "làm" viên cảnh sát trẻ tuổi bắn ra, chịch anh đến mê mẩn

"Mẹ nó, thằng này lì phết." John bặm trợn đá một phát vào giữa ngực của người đàn ông tóc vàng đang ngồi quỳ gục. Hực, tiếng đế giày bộp mạnh lên xương ức nghe rất vang, và chỉ thấy người đàn ông ấy ho một tiếng rồi ngã quỵ ra sàn.

"Giả bộ gì hở?" Miller đứng một bên bĩu môi châm chọc: "Không phải ban nãy mày cứng đầu cứng cổ lắm sao, giờ lại làm như mình yếu lắm."

"Được rồi." Người đàn ông tóc hung vẫn đang ngồi trên bàn quan sát nãy giờ giơ tay lên ra hiệu im lặng. Ấy mà cũng lạ, rõ là hai tên vận áo vest trong to kềnh chẳng khác gì đám gấu nâu, mặt mũi thì dữ tợn âm u như lũ ác bá du côn, nhưng chỉ cần nghe hai từ điềm nhiên từ người đàn ông kia là ngay lập tức im bặt.

"Mày..." Noah xoay ngón trỏ rồi chỉ về Miller, hất cằm hỏi gã: "Nó có nói gì không?"

"Không, anh hai!" Miller vội vàng lên tiếng, giọng nghe rành rành hoảng hốt: "Nó không khai gì hết."

"...Nó cũng không nói gì với em luôn!" Thấy Noah đảo mắt nhìn qua mình, John cũng lanh lợi nói cho hắn biết: "Em chỉ thấy loáng thoáng nó có ghi chép gì đó lên bản sao tập hồ sơ TX của mình, nhưng xem qua thì không hiểu gì cả."

"À, ám hiệu hả." Noah gật gù. Hắn đứng lên, phô ra tấm lưng được bọc trong lớp áo thun đen bó sát từng đường cơ mượt mà, và chậm rãi đi tới trước mặt... hừm, để hắn nhớ xem, thằng này tên gì nhỉ.

"Nó tên Will, thưa anh." John nhanh nhảu cung cấp thông tin: "Nhưng em nghĩ đó cũng chỉ là tên giả thôi."

"Ừ, vậy cũng được." Noah ngồi xổm xuống, như một đứa trẻ tò mò nhìn chòng chọc vàng tóc mái vàng rỡ rũ xuống tựa ngọn thác nhỏ của Will. Thằng này cũng đẹp trai quá ta, hắn mân môi thầm nghĩ, hừm, cái cằm này nhìn cũng phong độ tuấn tú nếu như không có râu mọc tua tủa, hay là đôi mắt màu lam sẽ nhu hòa một cách nho nhã ngoại trừ trường hợp nó đang trừng trừng nhìn mình ngay lúc này đây. Hắn chép miệng, gãi đầu, hỏi: "Mày tên gì nhờ?"

"..." Benjamin không trả lời, chỉ là, ánh mắt anh nhìn Noah đã có thêm vài phần... khinh thường.

Hờ, hỏi mẹ gì mà ngu thế.

"Anh hai hỏi mày tên gì kìa, mẹ kiếp!" Miller bực bội gầm giọng lên. Tên gấu bự vật tay xuống nắm lấy phần tóc rũ rượi của Will nhấc lên, mặc kệ anh có nhe răng hừ lạnh vì cơn đau buốt truyền từ da đầu: "Mày câm hả."

"Ê, bỏ nó xuống." Noah đập nhẹ lên tay Miller một cái, rất không vui trề môi với gã: "Nó chưa trả lời mà."

"Nhưng mà anh hai..." Miller bối rối lắm, không biết là nên buông hay nên vật tiếp đây: "Em..."

"Em cái gì." Noah đứng lên, phủi vài cái tượng trưng trên ống quần rồi quay trở về bàn làm việc: "Tao có cách để nó mở mồm ra rồi."

"... Đừng nói là..." John dường như đưa ra được một suy đoán nào đó. Gã nhíu mày, có hơi bất đắc dĩ lên tiếng: "Lại anh Thường nữa sao?"

Hầy, có vẻ như cả nhóm hỏi cung chỉ có anh Thường là hữu dụng nhất thôi.

"Ừ." Đứng tựa hông vào cạnh bàn gỗ sồi, Noah dửng dưng nhún vai: "Với lại, dạo này không phải vợ tao đang bận bịu chuyện đám mèo con hả..."

"Cho em ấy một món quà nho nhỏ thôi nào."

***

"Hưm..." Cơn đau rát sau gáy vẫn còn râm ran khắp cả mảng da đầu. Benjamin nhíu mày, anh nhắm chặt mi mắt, đợi cho ánh sáng chói lòa từ bên trên dần hòa với độ thích ứng của mắt mình thì mới chậm rãi mở mắt ra.

Cơ thể chẳng có lấy một miếng vải nằm dài trên giường, từng đường uốn cong của cơ bắp nổi bần bật dưới ánh đèn vàng mờ bí hiểm. Và, sẽ mê hoặc hơn nếu như trải trên làn da hồng khỏe đó một đoạn dây đỏ chói mắt, bị nó xiết chặt, bị động lộ ra những đường cơ nuột nà chắc khỏe.

"Cái đệt..." Benjamin cúi xuống nhìn tình trạng cơ thể mình. Anh trừng to mắt nhìn mớ dây nhợ được trói ra hình ra dạng trên ngực mình, tay có hơi cục cựa tính vùng ra, nhưng lũ khốn nạn kia đã tính trước hết mà trói quặp tay anh ra sau lưng rồi.

"Tụi nó..." Benjamin ngỡ ngàng tới độ không thể thốt được thành lời. Không phải là bọn chúng đang hỏi cung anh ư, tại sao... anh lại xuất hiện ngay giữa một gian phòng trống thế này, nhất là khi đang trong tình huống như sắp đi bán thân vậy!

Khi trí óc nhận ra được bản thân đang ở trong một tình cảnh có tính đe dọa thì ngay lập tức, cơ chế phản vệ tuyệt vời của Alpha sẽ tự động giải phóng chất dẫn dụ mang tính công kích mãnh liệt nhằm đề cao khả năng vật lí của cơ thể và làm giảm nguy cơ tổn thương cho tính mạng nhiều nhất có thể. Vì thế, chỉ trong vòng vài giây sau khi Benjamin nhận ra được sự bất khả của mình thì gian phòng đã tràn ngập mùi táo "tươi tốt", một mùi táo mang dao.

Cạch, cửa mở, chất dẫn dụ liền xông tới, như hàng nghìn mũi giáo đâm lên cơ thể thon gầy kia.

"Ồ..." Gã trai mắt một mí vận áo sơ mi trắng tay dài nheo mắt nhìn người thanh niên gườm gườm đang nằm bất lực trên giường, có chút hứng thú nhấp môi: "Quà đây sao?"

"..." Mặt Benjamin tối sầm lại, chất dẫn dụ cũng tỏa ra nồng nặc hơn.

"... Anh không thích nói chuyện hử?" Thường thong dong đi tới, đứng bên giường nhìn xuống Benjamin: "Hay là bọn họ bắt anh im miệng vậy?"

"..."

"..." Thường rất kiên nhẫn đứng khoanh tay, ra vẻ sẵn sàng đợi cho đến khi Benjamin mở miệng ra nói chuyện.

"Mày... tụi mày, tính làm gì tao?" Một lúc sao, Benjamin mới ậm ừ lên tiếng. Giọng anh khá trầm, xen lẫn với đó là độ khàn đục hơi run tấy do tức giận: "... Định hiếp tao sao?"

"Hiếp?" Thường ngạc nhiên trợn to mắt, y lắc đầu nguầy nguậy xua tay phân bua: "Không có, không có đâu."

"..." Và dĩ nhiên, Benjamin làm sao tin câu chối bỏ này của y được chứ. Anh vẫn đề phòng nhìn y chăm chú, và chỉ cần y động đậy một chút thôi thì ngay lập tức, viên cảnh sát lạnh lùng sẽ phang thẳng chân lên đá vào hàm y... Mẹ nó, ngay cả chân anh cũng bị bọn chúng trói cứng vào thành giường rồi!

"Anh khó chịu lắm à?" Ga giường bị lún xuống một chút do đã có thêm người ngồi lên nó. Thường giơ tay tới, chẳng quan ngại vẻ tránh né của Benjamin, y sờ vào nút thắt chủ bên sườn Benjamin. Hừm, chàng sói này, y nhướng mày suy tính, nếu thả anh ta ra thì rất có thể mình sẽ bị anh ta đập nhừ tử mất, nhưng, chuyện ép bức một người đang bị trói bất động như cái bánh chưng này tuyệt nhiên không hề làm Thường thấy hứng thú.

Phải có chút tranh đấu thì mới thú vị, đúng không?

"Mày..." Thấy Thường sáp tới gần mình, Benjamin phòng bị nhích ra. Chân và tay bị xích lẫn thừng siết tới đau đớn, bắp tay ở sau lưng cũng bắt đầu có dấu hiệu tê ngứa vì không thể cử động trong một thời gian dài. Anh cảnh sát gồng cứng người, bắp thịt nổi bần bật càng nứt ra nhiều thêm, bày trọn tư thế chiến đấu hung mãnh ngay cả khi bản thân anh đang ở trong tình huống bất lực nhất.

"Đừng gồng lên như thế, đau lắm á." Gã trai gầy quan tâm vỗ về vài cái vào phiến bụng khỏe khoắn của anh, một tay loay hoay lần mò theo đường dây bó chặt: "Mẹ, lũ này có biết trói không vậy, không thấy được đầu sợi luôn."

"Đừng có giả vờ giả vịt." Tóc mái vàng nhạt chôn theo nét mắt sắc lẹm cùng một phần sống mũi cao kiện, Benjamin cố kìm lại cơn căm phẫn mà nói gằn từng chữ: "Tránh ra."

"Ồ." Tay Thường thoáng dừng lại. Y ngẩng lên, đối mắt với Benjamin, bình tĩnh hỏi lại: "Giả vờ gì nhỉ?"

"Bắt tao phải nói ra luôn sao." Benjamin cười khẩy, thế nhưng, anh vẫn không hề nhìn trực diện vào mặt Thường, như đang tặng cho y sự khinh thường lớn nhất của mình vậy: "Đừng làm như mình là người tốt lắm vậy."

"À, hiểu rồi." Gã trai kia dừng tay, rồi hạ tay xuống, không buồn để ý tới đầu dây vừa được y lần tìm ra. Ngoái đầu lại, Thường nhanh tay chộp lấy chai bôi trơn màu xanh biển mà tụi đàn em "tế nhị" đặt cho y ở cái tủ nhỏ bên giường, thư thái búng nắp chai ra cái tách, đổ chất dịch trơn trong suốt thơm mùi bạc hà lên lòng bàn tay.

Thịch, tim Benjamin đập lên một cái, do Thường đang xoa loạn chất lỏng mát lạnh đó lên bụng anh. Thịch, toàn thân anh run rẩy, nơi yếu hại bên dưới được tay y lả lướt trượt tới, nắn lên, vê nhẹ đầu nấm sẫm màu sạch sẽ.

"Chưa có phản ứng luôn à." Thường ngạc nhiên lắm. Y rất tự tin với kĩ thuật của mình, có thể nói là xoa con chym nào là con chym ấy cửng lên phát luôn, vậy mà Benjamin lại chẳng hề có phản ứng.

Ờ thì, hỏi ông nha ông tướng, ai trong cái tình huống sắp bị hiếp mà có hứng lên được đây.

"Bình tĩnh nào." Vỗ nhẹ cái tay nhớp nháp dịch bôi trơn lên bẹn háng bị bó chẹn vài đường dây đỏ tươi, Thường hơi men tay vào nút thắt chặt mà mấy đứa em thắt tại nơi giữa gốc cặc và hai bìu dái to của Benjamin, hi vọng rằng cái nơi này có thể khiến thằng em anh dễ chịu một chút: "Căng thẳng là đau lắm đó nha."

"Mày..." Benjamin thở hồng hộc, lồng ngực trắng hồng được dây bao xung quanh căng lên, trông gợi cảm và ngon mắt làm sao: "Buông ra... ư..."

Anh cắn môi, ngăn lại tiếng rên vô thức từ cổ họng. Tay Thường không mềm và ấm như những Omega ngọt ngào khác, nó hơi chai cứng, lành lạnh do dịch bôi trơn. Xoay tròn, xốc trượt, tất cả những động tác dỗ dành nhẹ nhàng cho thân cặc thịt của Benjamin đều được y làm rất thuần thục. Sụt, cặc anh giật lên một cái, Benjamin giật mình liếc xuống thì thấy y đang cầm nó lên, khóe môi cười tà đầy ẩn ý hướng về phía anh.

"Anh..." Môi y khẽ nhấp: "Lên rồi."

Giây phút đó, Benjamin cảm thấy mình như bị đá đập thẳng vào người, nặng nề và đớn đau vô cùng.

Anh bàng hoàng mở to mắt, như không thể tin được hóa ra định lực của bản thân lại yếu ớt đến như vậy. Thân là một trong những cảnh sát ưu tú nhất được phái đi nằm vùng băng nhóm tội phạm The Dog Head này, dĩ nhiên, Benjamin đã luyện tập qua với hàng tá những bài tập về việc kiềm chế lại sắc dục của mình để phòng ngừa trường hợp có Omega ở gần đó phát tình sẽ làm gián đoạn quá trình điều tra.

Nhớ lại những ngày khổ cực khi phải cắn răng chịu đựng mùi chất dẫn dụ ngọt ngào kích thích, chẳng biết Benjamin đã phải gồng người ém nhịn dục vọng rục rịch ra sao, cả những phản ứng phụ khi anh trở về kí túc xá do chất dẫn dụ vẫn còn tồn đọng lại trên áo và cơ thể anh cũng dày vò tinh thần vị Alpha ưu tú này hằng đêm, hại anh chẳng có một giấc ngủ nào tròn vẹn cả.

Và anh khám phá ra được rằng, cách duy nhất để hạn chế bản thân tiến vào trạng thái kích tình do chất dẫn dụ của Omega, đó chính là phóng thích chất dẫn dụ, càng mạnh càng tốt, áp chế chất dẫn dụ nồng nặc của Omega ấy.

Nhưng xui cho anh quá đi, hôm nay anh lại gặp Thường, một Beta thuần không hơn không kém.

"Tôi không biết chất dẫn dụ của anh có mùi gì nhỉ?" Thường tự hỏi, hai tay nhịp nhàng lên xuống vật nóng rực giữa hai chân anh: "Buồn ghê, một hồi phải hỏi lại tụi nó mới được."

"Buông tao... ra." Benjamin nói một cách khó khăn. Vừa phóng chất dẫn dụ anh vừa kinh hãi nhận ra một sự thật kinh hoàng rằng, Thường chẳng hề có phản ứng gì với công kích vô hình của anh hết.

"Không sao đâu, tận hưởng đi, kĩ thuật của tôi tốt lắm đó." Khẩy một chút lên lỗ tiểu hơi ứa dịch nhầy, Thường giơ tay phải của mình lên, khoe cho Benjamin thấy "chiến tích vĩ đại" mà y mới vừa tạo ra: "Thấy không?"

Nghe đã nhục, nhìn lại càng nhục hơn.

Má Benjamin vừa tái mà lại vừa đỏ hồng. Thình thịch, tim anh như con ngựa chạy rong ruổi, đập đầy táo tợn. Môi dưới của an hơi run, và quay phắt đi theo cái xoay đầu đầy nhục nhã. Anh nhắm nghiền mắt, nhưng tai lại phải nghe âm lép nhép dâm dục truyền từ bên dưới.

"Thích chứ?" Thường hỏi, giọng điệu y rất thân tình, tựa như Benjamin là một vị bạn tình đang được y đối đãi dịu dàng chứ không phải gián điệp bị ép cung vậy: "Hớ, hai là mát xa hai quả trứng của anh luôn ha."

"..." Benjamin hừ khẽ trong cổ họng, để rồi kinh hoàng đóng chặt cuống thanh lại.

"Hàng họ của anh cũng tốt phết á." Thường xách thân cặc gân guốc lên, gí mặt sát tới hai hòn bi ẩn sau bụi lông màu vàng nhạt bên dưới. Khịt, gã trai gầy hơi hiếu kì đánh một cái ngửi, xem thử chỗ này của anh nội gián có mùi ra làm sao. Tanh tanh, hơi nồng, vị cực kì nam tính, không có mấy lớp đóng bẹn trắng đục dơ dáy như của tụi lười vệ sinh thằng em.

Hê, vớ được món hời.

"Ha..." Hơi hít nóng hổi phả lên bộ phận sinh dục yếu ớt, khêu lên hai hòn bi một cảm giác tuyệt vời khó mà tả được. Benjamin rên ứm lên, mắt anh hơi dại ra một chút, và dần đọng một ít nước.

"Có làm qua ai chưa?" Thường cầm lấy hòn dái bên trái của anh, vê nhẹ lên mặt da nhăn nheo của nó, rồi hơi kéo ra, đầu ngón trỏ trượt lên vùng biểu bị được căng thẳng: "Hay là có ai làm qua anh chưa?"

"Ưm..."

Thường cũng đã quen với phong cách yên lặng ậm ừ này của anh rồi, thế nên, y trực tiếp chuyển qua câu hỏi khác luôn, dù biết rằng có nói tới rách họng thì vẫn không có được câu trả lời: "Nhìn thằng bé dũng mãnh thế này, chắc là lâu lắm ha."

"Ha... hức... Mày..." Benjamin liếc mắt xuống trừng y một cái: "Buông ra..."

"Thoải mái, thoải mái." Chơi đùa luân phiên hai hòn dái trĩu căng, Thường nắm lấy chúng, kéo kéo ra rồi buông tay, liên tục vân vê nó như vậy: "Thích chứ hả?"

Gốc cặc nứng như muốn nổ tung, và khoan khoái hộc nước sướng khi được tay y xốc nhanh. Hưm, Benjamin lại rên nữa rồi. Mặt anh nóng bừng lên, vừa thẹn mà lại vừa sướng, tâm tình như một mớ xi măng vừa trộn xong, hỗn độn, xám xịt.

"Rồi bây giờ vào phần chính luôn nha." Men tay dọc đường đáy chậu căng đầy nối dài từ da bìu cho tới lỗ đít căng múp. Thường cong môi đầy hứng thú, chọt vào khe lỗ rụt rè kia, vừa xoa rê mạnh nhẹ lên đó vừa cất lời hỏi viên cảnh sát: "Chỗ này... lần đầu hả?"

"Buông... a, ra..." Benjamin mạnh giọng: "Không được..."

"Đúng, tôi biết, niềm tự hào của Alpha mà." Vỗ lên bẹn đùi trong giần giật của anh, miệng thì nói lời an ủi đó, thế mà Thường vẫn lấy thêm chất bôi trơn lên tay, chen vào lỗ đít trinh nam bên dưới: "Nguyên tắc cũ, thả lỏng, thả lỏng."

"Hưm..." Ngón tay càng tiến vào là thân cặc bên trên lại càng rũ xuống vì đau. Môi dưới của Benjamin bị anh cắn đến trắng bệch, bắp tay bắp vai thì căng phồng cực độ, như đang gồng lên để chịu đựng cơn giày vò rát buốt từ bên dưới vậy.

"Anh vậy mà nhạy cảm dễ sợ." Thường lên tiếng cảm thán: "Mấy Alpha khác không nhạy ở chỗ này như anh đâu."

"Đi ra đi... làm ơn.." Benjamin nói với lòng tự tôn cuối cùng: "Xin... xin cậu..."

"Đau lắm sao?" Thường mở to mắt liếc lên, tay vẫn chậm rãi tiến vào bên trong, khám phá lỗ đít non tơ ấy: "Không sao, cố chịu đựng đi, một chút là qua ngay ấy mà."

"Ha..." Benjamin ngẩng mặt lên, yết hầu yếu ớt lên xuống: "Xin... xin cậu, buông tôi ra, đau, đau quá..."

Cơn đau này hoàn toàn khác so với những cơn đau do đánh trực diện vào thân thể mà anh phải chịu trước đó. Viên cảnh sát có thể tự tin rằng mình sẽ chịu được mười cú đá mạnh lên bụng hoặc ngực, nhưng, cái buốt xót chạy dọc sống lưng và toàn thân thế này làm anh như muốn rã người ra, chỉ muốn nằm vật ra giường, chẳng thể làm được gì hết.

"Không sao đâu, không sao, không sao." Thường an ủi: "Gần được rồi, cho tôi một ít phút nữa thôi, ha."

Hai đốt ngón giữa tay phải cẩn thận lần mò vào vách thịt khô khốc, và cứ mỗi lần chạm phải một nơi khép hẹp nào đó là Thường lại rút tay ra, cho thêm dịch bôi trơn rồi mới dám đi thêm vào trong. Cuộc truy tìm kho báu này lâu hơn y tưởng, cả da đầu và thái dương tên trai gầy cũng nhuốm đẫm mồ hôi.

Nhưng, đã là báu vật thì phải khó giành hơn bình thường chứ, đúng không.

"Đâu rồi ta." Nhấn một cái lên điềm gồ tròn bên trong, quan sát thấy Benjamin không kìm chế được rên thất thanh một tiếng, Thường biết rằng mình đã gần tới đúng chỗ rồi.

"Ha... cái gì vậy..." Benjamin thở dốc: "Nóng... nóng quá..."

"Tuyến tiền liệt của anh đó." Thường hí hửng nói: "Sao, thích chứ."

Đã biết được điểm nhạy cảm của anh, làm sao y lại không công kích thêm vào đó cho được chứ. Cong ngón tay lên, móc khuấy động chạm điểm gồ căng căng đó, rồi lại trượt ra cửa huyệt, nhấn nhá vào vòng thịt nóng hổi tràn trề.

"Hức..." Benjamin giật ứm người lên, cơ thể không tự chủ nóng râm ran, và truyền tới trí não anh cơn sướng tê tái quái lạ kia: "Buông ra đi..."

"Một chút nữa thôi, một chút nữa..." Giọng Thường như chìm vào một cõi nào đó, mờ mịt và khó bắt: "Đây rồi..."

Kho báu tuyệt vời nhất, kho báu chói sáng nhất mà y vừa tìm được đây rồi!

"A!!!" Benjamin bỗng thét lên kinh hoàng. Mắt anh trợn ngược, cả người cứng còng lại, chất dẫn dụ bất giác ùa ra mãnh liệt ngập tràn cả căn phòng. Hai chân anh giang rộng, vật nóng vừa được khoái cảm tuyến tiền liệt kích thích dựng đứng lên xìu xuống rất nhanh do cơn đau thấu trời vồ vập xông tới. Ha, anh thở, đau quá, đau quá đi, đau như xé ruột xé gan anh, đau như phanh thây cả người anh vậy.

"Không sao, thả lỏng nào." Thường dỗ dành xoa lên con cặc mềm rũ của anh, nhưng dù cho y có cố gắng thế nào thì viên cảnh sát vẫn trợn mắt nhíu mày, cơ thể tráng kiện quằn quại run rẩy, làn da ửng một lớp hồng nhạt đổ đầy mồ hôi.

"Mày..." Tuy rằng đau đến độ có thể không nói thành lời được, nhưng Benjamin vẫn cố sức ngoái xuống hỏi Thường: "Làm gì... tao..."

"Tôi cũng phải cẩn thận lắm đó nha." Thường ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai: "Đây là điểm yếu ớt nhất trên người anh mà, anh biết đó."

Vừa nói, y vừa chọt lên điểm nhỏ xíu đó một cái. Hức, Benjamin dựng ngược người thở thất thanh, tay chân anh quẫy mạnh, mặc cho thừng bện và xích chân cứa nghiền vào da đến rát đỏ. Cơn nhói buốt từ tứ chi chẳng là gì so với nỗi đau cực độ từ cửa huyệt, chỉ sợ rằng nếu gã trai gầy tiếp tục nhấn lên đó, hoặc là tàn nhẫn hơn, đâm mạnh vào thì chắc anh sẽ chết vì đau mất.

"Một phút, bình thường phải là một phút chứ ta." Thường mím môi, đôi mắt đen một mí đã dần nghiêm trọng lên: "Sao hôm nay lâu thế?"

"Buông ra, buông tao ra...!" Benjamin thều thào, giọng anh vừa yếu vừa mềm: "Buông... ha..."

Nhưng quái lạ thay, cứ tưởng rằng nối tiếp cơn đau tột cùng sẽ lại là một cái đau thấu trời khác, thế nhưng, độ đau đã giảm đi, dù chỉ là một chút xíu thôi, và nó cũng khiến Benjamin rất muốn cảm ơn trời đất rồi.

"Đúng, phải vậy chứ." Thường thở hắt ra, nhìn y thư thế thôi chứ nãy giờ cũng căng thẳng lắm đó nha: "Anh thấy sướng chưa."

"Hức... chưa..." Benjamin vô thức đáp lại: "Chưa..."

"Vậy thì tôi phải nhấn thêm một chút thôi."

Nới tay ra, đổ một ít dịch bôi trơn mát lạnh thật kĩ vào đầu ngón giữa, Thường liếm môi nhìn lỗ đít nhấp nháy đang bị tay mình chen rộng. Ha, cái lỗ trinh nam này thế mà cũng biết cắn nuốt phết, cửa huyệt múp míp do ngón tay đẩy vào nên chỉ lờ mờ hơi nhăn lại. Y cúi tới, lè lưỡi, liếm vào lớp da bìu lăn xoăn lông của Benjamin.

"A... cậu... làm gì vậy..." Cơn sướng nhộn nhạo từ nơi nhạy cảm truyền tới, cho Benjamin thấy rõ rằng cảm giác khi được đầu lưỡi mềm mại linh hoạt cọ vào từng thớ da mỏng manh là như thế nào. Nóng hổi và rạo rực, nhịp sung sướng cứ thế mà cuốn lấy anh, quấy loạn tâm trí đang dần đảo điên của anh, rồi hoàn toàn đánh nát nó.

"Lần này anh thích chứ?" Thường rê dọc một đường từ lớp da giữa hai hòn dái cho tới đầu nấm đầy đặn, nếm mút tấm tắc một hơi: "Nồng thế, lâu rồi anh chưa giải quyết chuyện sinh lí à?"

"Hức... chưa, chưa từng..." Benjamin lắc đầu kịch liệt: "Buông ra... ứm...!"

Cơ thể khôi ngô đã bớt căng cứng mà thả lỏng hơn, dây thừng cũng giảm đi một phần căng siết. A, viên cảnh sát vừa hẩy người lên, lơ mơ tuân theo dục vọng chôn đầu buồi vào miệng Thường, để đầu lưỡi y mơn nhẹ lên viền nấm nóng bừng và dậy mùi.

"Bên trong này này, có cảm giác chưa?" Thường vừa nói vừa nhấn vào điểm gồ nhỏ xíu bên trên tuyến tiền liệt một chút, tiếng nước nhóp nhép vang càng lúc càng rõ: "Hử?"

"Hức... sướng quá... không..." Đôi mắt xanh lam nghiêm túc đã dại ra vì dục vọng từ thuở nào. Benjamin hơi nghiêng người, đường cơ bắp nhắp nhô lên xuống theo nhịp thở mê man: "Buông ra đi mà, làm ơn..."

Lỗ đít như bị lửa châm vào, nóng rực, nhưng trong cái nóng kì quái ấy lại là cơn sung sướng khó mà từ chối được. Benjamin rên một tiếng, mi mắt nhắm chặt, vài sợi tóc lòa xòa rủ xuống, chấm lên thái dương và trán anh, khiến gương mặt cương trực của vị cảnh sát như nhu hòa ra một chút.

"Thêm một ngón tay nào." Ngón trỏ vuốt lên đáy chậu vào cái rồi dời xuống, chen đầy cửa huyệt tưởng chừng như đã đầy ắp. Vách thịt mềm mại bất lực hé ra, để ngón tay xâm phạm, và lắp lên nó, hút nó, khiến Thường không thể không cong môi tủm tỉm một cái.

"Hức... không..." Dần dà, cơn sướng khắc khoải từ nơi lỗ huyệt như rễ cây khát nước, lan tràn bên trong thân thể săn chắc và khích gợi Benjamin hãy mau banh chân rộng ra hơn. Anh hức một tiếng, ưỡn hông, cơ bụng phập phồng lên xuống dữ dội, hai đầu vú sẫm màu bên trên không ai chăm sóc cũng bắt đầu cứng đanh.

"Nói tôi biết đi... hừm, tên anh là gì nhỉ?"

"Ha... tên tôi... ứm...!"

"Phải, tên anh đó..." Tiếng nói như âm thôi miên, mơn trớn tâm trí đã hóa ngây ngô của viên cảnh sát.

"Ben... Benjamin..."

"Benjamin sao, tên hay thật." Để tặng cho câu trả lời thành thật ấy của anh, Thường tráo lưỡi xung quanh viền nấm bên dưới, rồi há mồm, ngậm phân nửa cây thịt nóng hổi, lưỡi vẫn không ngừng liếm đánh xung quanh đầu khấc mẫn cảm: "Vậy thì... anh là ai?"

"Ai... Tôi... a, không..." Điểm sướng đột ngột bị nhấn lên khiến Benjamin rùng mình. Anh nhíu mày, hai bắp tay bị trói ra sau gồng lên chặt cứng, đặc biệt là những đường gân bắp tay đang nổi gồ lại càng rõ rệt hơn dưới làn da ướt át: "Sướng quá... hức, không... lạ quá đi..."

Tại sao... a, Alpha như anh lại... ưm, cảm thấy sướng... khi được an ủi lỗ hậu, hức, thế này...?

"Là người của mèo con hả? Í, tôi quên mất, là tụi Mèo Điên." Thường nhả môi ra, cong cớn nhìn vật nam tính đã bị mình liếm ướt chèm nhẹp bên dưới. Đầu nấm run giật hồ hởi, mùi tinh dịch ứa trào cùng nước bọt dính quyện lại với nhau, chảy xuống nơi lỗ đít ngậm chặt ba ngón tay của y.

Khe đít trơn mướt nở ra lồ lộ, dịch bôi trơn do quá nhiều nên tụ lại thành một và chảy xuống men theo cái khe mượt mà ấy. Lướt mắt lên trên, nơi hai hòn dái trĩu xuống đắp vào đáy chậu tròn trĩnh, Thường nắm lấy nó kéo xuống, há to miệng, nuốt một phát lút cán cặc thịt của anh.

"Ha... tôi... hức, sướng quá... ưm..."

"Bây giờ thì, xin mạn phép." Thường nhả cặc ra, tay cũng rút khỏi lỗ đít chỉ vừa mới phát tính dâm. Cái áo sơ mi dài tay chậm rãi cởi xuống, khoe trọn đường cong cơ bắp chắc nịch của y. Dưới màu đèn lờ mờ, thật khó phân giữa Thường và Benjamin rằng ai sẽ khỏe hơn, nhưng, lại nhìn xuống cự vật bên dưới ngạo nghễ dựng cứng thì biết là y ăn chắc rồi.

"Benjamin..." Chống tay xuống hai bên bắp tay bị trói cứng của anh, Thường vui vẻ mỉm cười, nhìn gương mặt đỏ bừng mê mẩn mà thậm thì: "Anh, là, ai?"

"Hức... không muốn, không muốn trả lời..." Vị cảnh sát trả lời như một đứa trẻ, ngây thơ và bộc trực làm sao.

"Vậy thì..." Ma sát thân cặc thịt lên xuống từ giữa hai bìu dái cho tới lỗ đít mềm rục, Thường hơi lách nghiêng người, nâng một tay vuốt gọn phần tóc rủ của anh lên: "Nói cho tôi biết, anh đến đây có mục đích gì?"

"Hưm... tôi... hức... a, nóng quá đi..." Cơ thể chợt khó chịu vì thiếu vắng một cái gì đó đâm chọc nó. Benjamin uốn người, anh nghiêgn mặt chôn một tai vào bên vai, muốn quên đi cảm giác đói khát dâm đãng bên dưới.

"Nói đi, Benjamin." Hơi nhấp đầu khấc vào một chút, Thường hít mạnh vào một hơi, rồi vận lực xông thẳng một đường tiến sâu trực tràng nóng hổi trơn trượt.

"A...!" Benjamin ngửa mặt lên kinh hốt, hai đầu vú cũng nương theo đó mà cọ mạnh lên lồng ngực trắng bạch của Thường. Nó ngứa, ngứa tới điên, đẫm mồ hôi, và khi được cọ lên ngực y thì lại thấy có một chút gì đó khoan khoái dần lan tỏa. Viên cảnh sát chép miệng, hư hỏng nghe dục vọng nho nhỏ bên trong mình, lén lút cọ phớt hai núm vú cùng quầng vú sẫm màu lên tiếp để thỏa cơn ngứa ngáy châm chích.

"Anh tới đây để làm gì thế?" Thường nhận ra được động tác của anh thì nụ cười bên môi y lại càng thêm nét nghiền ngẫm. Y cúi xuống, kề sát môi vào tai anh, thủ thỉ thù thì lời hỏi cung sắc dục nhất: "Ngoan, nói đi, để rồi tôi sẽ chịch anh đến sướng luôn."

"Ha... không... đừng..." Nghe tới chịch, Benjamin theo bản năng lên tiếng từ chối: "Đừng... hức, chịch..."

"Anh chắc chứ?" Thường hơi nhấp hông, để vật nóng cháy thô cứng khéo léo nghiền lên hai điểm nhạy cảm nhất của anh: "Ngoan, nói đi nào."

"Ha, không muốn... không muốn đâu..."

"Nói đi." Bàn tay thô vừa tựa như một hàng người đi bộ, chầm chập chạy dọc phần ngực trái săn mẩy rồi thoáng bóp lên thớ cơ gợi cảm đó. Hức, Benjamin rên một tiếng, anh lia mắt nhìn xuống núm vú trái đang bị ngón cái và ngón trỏ Thường đùa nghịch của mình, mở miệng cầu xin: "Buông ra... buông ra đi..."

"Không thích à." Thường nào buông tay ra chứ, thậm chí y còn xoay tròn nó ác liệt hơn. Kéo núm vú ra, để quầng vú thịt thà cũng nhô khỏi cơ ngực tráng kiện, y vê nó, hơi xoay về bên phải, rồi buông tay, cúi xuống, lè lưỡi liếm lên núm vú sưng ấy.

"A, không, không..." Xúc cảm nhồn nhột cùng nhốn nháo truyền từ viên thịt nhỏ nhoi khiến Benjamin không thể nào không oằn người được. Viên thịt vừa săn vừa chắc, cho vào miệng rất thú vị, nhất là khi Thường đánh lưỡi xung quanh vòng thịt của nó và đâm lưỡi ngoáy sâu vào lỗ vú cạn. Sau khi nhuốm đẫm nó bằng mùi nước bọt của mình thay cho vị mồ hôi mằn mặn của nguyên chủ, Thường hóp miệng, hút mạnh lên núm vú ướt nước rồi nhả môi ra.

"Ha... ha, sướng... chết mất..."

"Nói đi, Benjamin." Di một đường đầu lưỡi từ núm vú bên trái cho tới hạt thịt nhỏ trú tại bên ngực phải, Thường nâng mắt, sắc bén quan sát nét mặt lẫn cẩn trọng lắng nghe từng từ của anh: "Anh, tới đây, vì gì?"

"Hức, điều... điều tra... a, không, nhột... ứm, sướng..." Hai điểm gồ bị đầu khấc vồ lên, nhấn sâu, kích thích con cặc bị cơ bụng của Thường đè ép dựng giật, ma sát với làn da trơn trượt của y.

"Giỏi quá." Thường bèn thưởng cho Benjamin một cái mút vú và cú đâm thốc tàn nhẫn lên điểm bọc kết bé xíu vì sự trung thực của anh: "Vậy thì... thân phận thật sự của anh là ai?"

"Cảnh... hức... cảnh sát... a, không, nữa đi, đâm vào đó..." Tuyến bọc kết tưởng chừng như suốt đời này sẽ bị chôn sâu và chẳng có ai phát hiện lấy nó, thế nhưng, hiện tại nó đang bị thân thịt to trướng giày vò đến điên, gợi lên bao khao khát trong Benjamin.

"Cảnh sát ư?" Đây không phải lần đầu băng chó ngu của y bị cảnh sát sờ gáy. Nhớ lại tầm mấy tháng trước có một nữ cảnh sát cũng bị lòi ra thân phận gián điệp của mình, và bị Julia, em gái của Noah chịch cho lên bờ xuống ruộng.

"Anh cảnh sát, rất hân hạnh vì đã được gặp anh." Bú liếm đã đời vú phải mê người của anh, Thường chống tay đẩy người lên, mơn môi lên viền môi bóng bẩy đối diện: "Sao, thích tôi chịch anh không?"

"Thích... ưm, thích... ha, nữa đi... hức..." Tâm trí Benjamin hiện tại như hóa thành một thằng đĩ đực chẳng biết trời trăng gì ngoài việc ham muốn chuyện đụ chịch cả. Tuyến bọc kết ngon lành được đầu khấc quấy đảo tung trời, đón nhận hàng chục cái nắc mạnh bạo nhưng cũng đầy mê lơi. Ha, anh vô thức đưa lưỡi ra, liếm quanh bờ môi trước mặt dưới ánh nhìn kinh ngạc của Thường.

"Có vẻ như anh luôn lâu hơn người khác ha." Thường cười, cũng vươn lưỡi đáp lại đầu lưỡi to của anh: "Nhưng, như thế mới làm tôi hứng thú chứ."

Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau trong không trung, bao nhiêu nước bọt từ khoang miệng Thường chảy xuống là vào hết trong mồm Benjamin. Ưm, viên cảnh sát giật người lên do gã trai gầy đã tăng tốc độ đâm thúc bên dưới. Không dừng lại ở đó, y còn ma mãnh men tay quanh khắp mặt trước cơ thể tráng kiện của anh, và đặc biệt lưu tâm chăm sóc cho gốc thịt vẫn còn sung sức đứng dựng.

"Vậy thì cùng ra nào." Bốp, dịch bôi trơn trắng xóa theo cái nhấp ra của Thường văng tung tóe lên hai cánh mông cùng bìu dái Benjamin: "Anh cảnh sát..."

"A..." Dương vật gần tới lúc bắn tinh dựng phồng kết, thân giữa của nó phình ra, hình thành hình dạng kết khi giao hợp với Omega. Thường thấy thế thì cười ra tiếng. Y liếm răng năng, dùng sức rút hết cây thịt của mình rồi nắc cái phập trọn vẹn vào lỗ đít nóng ấm bên dưới.

"A...!" Cơn khoái cảm tuyệt vời truyền từ tuyến bọc kết như điện xẹt kích thích nơi trữ tinh đặc quánh ở hai bìu dái run lên, thân cặc cũng nhận được thông báo đó lại càng nóng hổi. Benjamin nhắm mắt lại, mày nhau chặt, anh hơi co người lên, và bắn.

Tinh dịch dâm dục trắng đục phun tứ tung giữa hai người, nhiều nhất ở ngực và bụng của Thường. Thường ngạc nhiên lắm, không phải y chỉ vừa mới bảo anh cùng ra với mình hay sao, nhưng y mới vừa khởi động thật sự thôi thì anh đã bắn luôn rồi.

"Benjamin..." Thường cười khẩy, móc lấy phần tinh dịch trước cơ bụng của anh trượt xuống bụi lông vàng nhạt, xoa nhẹ gò mu thịt căng cứng ấy: "Anh ra sớm ghê."

Benjamin thở dốc nằm vật ra giường, hai má anh đỏ lừ như say rượu.

"Nhưng tôi vẫn chưa thỏa mãn lắm." Thường rút cặc ra, trượt tay xuống ngoáy ngoáy lỗ nhỏ chín rục múp míp: "Nên là... tiếp tục ha."

Nói rồi, y kéo Benjamin ngồi dậy, còn bản thân thì nhấc chân bò ra sau lưng anh. Thường trượt tay xuống vùng lưng vai rộng khỏe của anh, vừa lả lướt vừa gợi chuyện với Benjamin: "Nè, năm nay anh mấy tuổi rồi?"

"Hưm... hai, hai mươi sáu..."

"Lớn hơn tôi hai tuổi nhỉ." Bế Benjamin ngồi lên đùi mình, Thường quen cửa quen nẻo dọng mạnh hông vào hai phiến mông chắc nịch của anh: "Vậy anh hiện đang làm ở đâu."

"Hức... sở, sở cảnh sát... hức, thành, thành phố..." Cơn sướng trộn lẫn tê đau từ nơi lỗ huyệt xộc tới, khiến Benjamin như muốn quíu cả người lại: "A, nóng, nóng quá đi... sướng... hức, chết mất..."

"Anh yên tâm, chút nữa thôi là tôi ra rồi."

Nối tiếp câu nói ấy, Thường chẳng ngại gì mà không tung sức để chịch chết viên cảnh sát mụ mị kia. Phầm phập, tiếng nước dâm mĩ cứ thế nối nhau liên hồi mà chẳng hề ngơi nghỉ cho đến khi cả hai người kia cùng gầm lên một tiếng và bắn ra tinh dịch nồng mùi của chính mình.

"Ngoan thế." Đặt Benjamin nằm sõng soài ra giường, Thường đứng dậy, vuốt nhẹ gò má anh rồi vơ lấy cái áo sơ mi cùng cái quần bị y vứt trên bàn, lạnh lùng đi ra khỏi phòng.

***

"Anh Thường..." Carlos thấy bóng dáng người thanh niên cao gầy chỉ mặc độc cái quần tây dài đi ngang qua đây thì lên tiếng chào hỏi: "Anh về rồi hả."

"Ừ." Thường gật đầu, chân vân không ngừng lại mà cất bước đi tiếp.

Sau khi đi qua đoạn hành lang chẳng dài mấy và được đôi ba tên đàn em lên tiếng chào hỏi, Thường đứng chần chừ ở trước một cánh cửa gỗ. Hừm, y suy tư, không biết rằng có nên vào hay là không đây.

Giá như lúc này y được hút một điếu thuốc, phải là một điếu thuốc cực ngon sau trận làm tình dữ dội như ban nãy.

"Em nói gì cơ..." Bên trong gian phòng, Noah hiện tại đang ngồi ngửa trên ghế, trên đùi hắn là một cậu trai nhỏ gầy cười ma mị. Thân trên của cả hai dần lộ ra theo từng cái nhấp cởi của đối phương, nhiệt thở nóng hừng hực ám muội cũng càng truyền rõ hơn. Cậu trai thấy hắn thở dốc như thế thì vui lắm, sấn tới, hé ra đôi môi mọng mê hoặc hắn: "Noah... anh thấy chất dẫn dụ của em thế nào?"

"Ngọt lắm." Noah nhắm mắt lại, mê mẩn hít ngửi mùi dâu tằm ngọt lịm trong không khí: "Thơm nữa."

"Vậy thì..." Bàn tay xinh xắn nhẹ nhàng nắn lên cơ vai đối phương, cậu trai khoái chí rù rì: "Em..."

"Anh hai," Cửa mở ra cái cách mà chẳng hề có tiếng gõ báo trước, Thường cứ như đương nhiên xộc thẳng vào phòng: "Có thông tin rồi."

"!"

"!"

Bầu không khí mờ ám thoáng chốc biến sạch. Noah vội vã đẩy cậu trai kia ra, cả cậu ta cũng hoảng hồn nhảy xuống khỏi người hắn. Cả hai tựa như đôi gian phu dâm phu bị bắt gian là đang vụng trộm vậy, bối rối chỉnh trang lại bản thân cho thật đàng hoàng trước mặt chính cung là Thường đây.

"À, em hiểu." Thường nhìn Noah đầy ẩn ý: "Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng quả thật em có chuyện gấp cần phải báo cho anh."

"Anh Thường!" Sau khi cài chỉnh lại nút áo cuối cùng cho ngay ngắn, cậu trai kia ngẩng phắt lên, đôi mắt tròn xoe ướt nước như mắt cún lấp lánh chăm chú nhìn vào y: "Em Estern nè."

"Ồ, Estern." Thường nheo mắt, giả vờ như không nhớ tên cậu, để khi thấy cái mặt đáng yêu kia hơi buồn xo thì y liền bật cười: "Xạo quá đi, Easter."

"Anh chọc em." Nghe thấy cờ rút gọi đúng tên mình như thế, Easter liền giả vờ giận dỗi rồi nhào tới, ôm cứng lấy cái eo trần Thường: "Lâu rồi chưa gặp, nhớ anh muốn chết!"

"Ừ, anh cũng nhớ cưng." Thường dịu dàng đặt tay lên mái tóc màu đay của cậu, vuốt nhẹ phiến tóc mềm mại: "Tối nay gặp ha, cho cưng nhớ đủ luôn."

"Anh kì quá à." Easter uốn éo, bờ mông mẩy như có như không hẩy vào tay Thường: "Nhớ nha, hủy kèo là em giận đó."

"Biết rồi, biết rồi."

Sau khi dỗ Easter xong và để cậu ra khỏi đây, Thường liền đi tới ngồi phịch xuống cái sofa xanh pastel đặt ngay giữa phòng, y nói: "Đã biết được thân phận của anh ta rồi."

"Ồ." Vuốt lại cổ áo cho thẳng thớm ngay ngắn, lúc này Noah mới điềm đạm đứng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh y: "Nó là ai."

"Cảnh sát." Y hơi liếc mắt nhìn về phía gói thuốc trên ngực áo của Noah, yết hầu khẽ nhấp một cái: "Cảnh sát thành phố."

"Lại cảnh sát nữa à." Noah biết ý lấy ra bao thuốc màu trắng bạc thảy cho Thường: "Nè, hút đi."

"Anh ơi, bật lửa nữa." Thường chìa tay ra xin xỏ.

"Tự lấy." Noah dửng dưng chỉ về phía bàn làm việc của mình: "Có làm thì mới có ăn."

"Xời." Thường chậc lưỡi, không đứng dậy mà mò tay xuống quần Noah lục lạo: "Đây có phải gần không."

"Thằng này." Noah cười mắng: "Chiều miết sinh hư à."

Tách, đốm lửa bừng lên từ lỗ khí, thắp cháy đầu lọc hình trụ màu trắng trơn.

"Khà." Gã trai gầy khoan khoái thở ra một làn khói mỏng manh, đôi mắt đen tuyền như phiêu theo nó vào không khí: "Đã ghê."

Noah ở một bên lẳng lặng nhìn sườn mặt đang được khói phủ và tán bớt của Thường. Y không hề đẹp trai hay có gì nổi bật hết, nói trắng ra là bình thường. Đôi mắt một mí đó dường như đi đâu cũng thấy đầy người có, mũi cũng không cao hay là gồ lên nổi trội, tuy nhiên, đôi môi chẳng mấy hồng hào lúc nào cũng gợn lên thành một nụ cười hòa ái nhã nhặn, khiến người ta không khỏi bị cuốn vào đó.

"Thường..." Noah nghiêm túc gọi tên y, hắn khẽ nhích tới: "Quay lại đây."

"Sao thế anh?" Thường cầm điếu thuốc xuống và quay mặt lại, vừa khéo làm sao, mặt của cả hai đã kề sát nhau. Xuyên qua làn khói chỉ còn mỏng bằng vài phần trăm milimet, hai đôi môi ấm áp dính lên, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thôi, một chút nữa là Noah sẽ có thể được nếm mút vị môi đắng chát ấy rồi.

"Thường." Noah cụp hờ mắt: "Chúng ta làm đi."

"Làm?" Thường thản nhiên duy trì tư thế mờ ám đó, y hỏi: "Ở đây luôn à?"

"Ừ." Noah hơi kéo áo, để lộ hai đường xương quai xanh khỏe mạnh của mình: "Ở đây luôn."

"Vậy..." Thường kéo dài giọng, đầu ngón tay y khẽ đập lên thân điếu thuốc, để tàn dư của nó rơi vào cái gạt tàn màu xanh biển trên bàn: "Anh nằm dưới."

Động tác vén áo của Noah cứng lại, mặt hắn cũng đơ ra luôn.

"Em ấy, không thích nằm dưới đâu." Thường phả ra một hơi khói mà y đã ém từ nãy giờ lên mặt Noah, báo hại hắn ôm mặt ho sặc sụa: "Thế nên, khi nào sẵn sàng hãy làm ha anh."

"Gì chứ... khặc." Noah bị khói thuốc làm cho cay tới chảy nước mắt: "Tự nhiên nhả khói vào mặt anh."

"Mà anh Noah này," Thường nhướng mày, hỏi Noah đang lau mắt phủi mặt: "Em nghe nói mùi chất dẫn dụ của anh là hoa baby nhỉ."

"Ừ." Noah gật đầu, chẳng hề ngại ngùng khi một đấng nam nhi như mình lại có mùi chất dẫn dụ ngọt như của hoa baby đáng yêu: "Sao thế?"

"Em không biết là..." Thường hơi dựa người lên ghế, đôi mắt đen trầm xoáy vào đôi con ngươi nâu sậm của Noah: "Mùi hoa baby kết hợp với khói thuốc sẽ như thế nào."

"À..." Noah chưng hửng nói: "Khó ngửi lắm."

"Nhưng, lại rất quyến rũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top