Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Đánh mất & Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện của tôi chứa đựng nhiều điều kì diệu không thể tưởng tượng được tôi đã trải qua nhiều cảm xúc đan xen trong chính thế giới mà tôi viết ra.

Bắt đầu vào một ngày đẹp trời , không chính xác hơn là một buổi chiều mưa rào, một chút nắng xuyên qua từng hạt mưa chiếu vào cửa sổ trong phòng tôi.
Có mưa lúc nào tui cũng không biết nữa chỉ nhớ rằng tui lúc đó đang tập trung viết tiểu thuyết trong cuốn sổ màu đỏ nhìn cổ điển .Tui rất thích những cuốn sổ viết như vậy cảm giác thật hoài niệm , cổ kính không cần phải màu mè hay hoa văn gì cả.

Cuốn số này rất đặc biệt khi tôi gặp gỡ một cô bé có mái tóc vàng trên đường tuyết ở Thành phố London. Ngày hôm đó thật thần kì khi tôi ra sân bay làm thủ tục về nước vì là ngày tuyết rơi đầu mùa đường khá trơn xe đi lại nhiều. Khi tôi nhìn sang bên đường thấy có một cô bé bán hoa ngay bên đường nhưng không ai mua cảm thấy thật tội nghiệp. Tôi bước sang đường vì nghĩ sắp đến Giáng Sinh rồi nên tôi sang ủng hộ cho cô bé một bông hoa hồng màu đỏ.

Tâm : " Cho chị một bông hoa hồng màu đỏ được không? "

Tôi nhìn cô bé ở khoảng cách gần mới thấy rõ cô bé thật đẹp làm sao. Mái tóc màu vàng óng ả cùng với gương mặt góc cạnh và làn da trắng như tuyết điểm nhấn là đôi mắt màu vàng sáng. Đến mức tôi có một suy nghĩ xoẹt qua trong đầu tấm tắp khen cô bé đẹp mà buộc mồng thốt lên.

Tâm : " So beautiful " ( Thật là xinh đẹp )

Cô bé tóc vàng xinh đẹp liền nói : " Chị có mắt nhìn chuẩn phết. Hoa này em mới hái trong vườn hôm nay vào buổi sáng sớm luôn. "

Tâm : " Không đâu, chị đang khen em thật xinh đẹp đó "

Ôi trời cái nết thấy gái đẹp lại trỗi dậy rồi. Gặp thấy gái xinh là không kiềm lòng được muốn bắt chuyện mà.

Cô bé cười tươi đáp lại: " Thank you " ( Cảm ơn chị )

Cô bé liền gói bó hồng đỏ lại cho tôi với giấy báo quay sang nhìn tôi và nói : " Bó hoa của chị đây ạ "

Giờ tôi mới để ý thấy bàn tay với những ngón tay thon dài của cô bé đang đỏ ửng. Tôi nhận bó hoa liền vội vàng lấy trong túi xách của mình đôi găng tay màu đen đưa cho cô bé.

Tâm : " Chị tặng em. Em đeo vào đi cho đỡ lạnh "

Cô bé trả lời : " Chị mua hoa cho em là em đã thấy vui rồi ạ. Không cần phải tặng đôi găng tay này đâu ạ"

Tâm: " Em cứ cầm lấy đi. Coi như quà gặp mặt của chị em mình. À mà quên, tiền hoa bao nhiêu ấy em nhỉ ? Để chị gửi "

Cô bé trả lời : " Của chị hết 10$ thôi ạ"

Tâm kiểu thốt lên : " Ôi trời sao em bán rẻ thế ?"

Cô bé trả lời : " Chị là khách hàng đầu tiên mà phải có khuyến mãi chứ. Tiện thể em tặng chị cuốn Notebook này."

Cô bé đưa cho tôi một cuốn sổ màu đỏ màu của Giảng sinh.

Tâm : " Chị cảm ơn em . Cuốn sổ thật đẹp chị sẽ dùng cẩn thận. "

Khi tôi đi được một đoạn chợt nhớ ra mình chưa hỏi tên cô bé. Vì tính tò mò nên tôi liền quay lại tìm kiếm không thấy cô bé đâu cả một cô bé xinh đẹp như vậy thì chắc chắn tên cũng sẽ rất đẹp thôi.

Cô bé tóc vàng  sau khi Tâm đi một lúc liền dùng phép biến những bông hồng biến mất trong nháy mắt rồi lên chiếc xe ô tô ở phía đối diện bên kia đường. 

Ngồi vào ghế sau của chiếc ô tô nói với bác tài xế với giọng non nớt của một đứa trẻ : " Bác ơi, bác cho xe đi thôi"

Khi chiếc xe đi qua Tâm cô bé tóc vàng liền nhìn qua cửa xe rồi nói: " Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi"

Tới bây giờ tôi vẫn giữ cuốn sổ đó còn dùng nó để viết tiểu thuyết của mình nữa.

Sau khi viết đến dòng cuối cùng ,thì tui gấp cuốn sổ vào ,cất đồ đi .

Nói một câu khi làm xong việc gì:"Cuối cùng thì cũng xong rồi"
Lúc này tôi mới để ý là trời đang mưa , tui nhìn chăm chú một cách thất thần .Thật ra tui không thích mưa cho lắm '' Nhìn giống như ai đó đang khóc vậy trông thật buồn làm sao! ''.

Nhưng không hiểu tại sao khi tôi nhìn những hạt mưa rơi nhẹ trên lá không tự chủ được cứ nhìn mãi cảm thấy thật đẹp .Nếu như đây là những bông tuyết thì đẹp biết bao nhiêu. Nghĩ đến tuyết tôi lại nhớ tới London. Mặc dù, tôi đang ở Việt Nam . Tuy ở đây cũng có tuyết những mà cảm giác vẫn khác.

Tên tôi là Nguyễn Huyền Tâm lúc còn hai mươi tuổi đã từng đi du học ở London. Thế nên tôi có tên Tiếng Anh là Emily. Lúc trước, tôi cố gắng học tốt để trở thành bác sĩ ngoại khoa, phải nói chuyện học thì ở đây cái gì cũng tốt chỉ khó khăn ở luận án tôi phải thức bao nhiêu đêm mới xong. Khoảng thời gian đó, cuộc sống du học sinh của tôi khá vất vả vừa phải đi làm thêm vừa phải học. Với số tiền học bổng thì tôi vẫn bớt phần nào khó khăn về tiền học nhưng tôi vẫn cần thêm tiền sinh hoạt hàng ngày nên đã đi làm thêm để trang trải cuộc sống nơi đây.

Tôi tốt nghiệp đại học trở thành bác sĩ đối với tôi là chuyện tự hào với gia đình và bản thân. Tôi không tìm một bệnh viện để làm việc cố định mà thường xuyên đi tình nguyện nhiều nơi có dịch bệnh của Hội chữ thập đỏ Thế Giới. Lý tưởng của tôi chính là chữa bệnh cho thật nhiều người .
Tôi thuộc kiểu người sống đơn giản . Ngày nào cũng bận rộn với bệnh án cùng việc kê đơn thuốc , đi qua đi lại các phòng bệnh thăm bệnh nhân . Đôi khi bận rộn tới nỗi không có thời gian ăn tối thường uống tạm cốc cà phê .Có những nơi tình nguyện rất thiếu thốn đôi lúc phải đợi mấy ngày mới có đồ y tế tới .Cuộc sống bận rộn nhưng tôi rất vui vẻ mà cố gắng trở thành bác sĩ tốt. Có lúc bệnh nhân tình trạng nguy kịch dù tôi cố gắng an ủi mình đã cố gắng hết sức rồi . Dù tôi có là bác sĩ đi chăng nữa nhưng không thể làm thay đổi số mệnh con người được .

Nhưng cuộc sống là một bác sĩ của tôi không kéo dài như tôi đã nghĩ . Vào một đêm trời rông bão mưa rất to tôi đang ở trên núi .Trong chiếc xe đi đưa đồ y tế được vận chuyển tôi phải kiểm tra thuốc ,đưa về trạm y tế .
Khi đi qua vách núi , đất ở đây sói mòn trơn ,cơn mưa to trút nước những tảng đá to rơi xuống vách núi rất nhiều. Con đường nơi hiểm trở khó đi cộng thêm thêm cơn mưa to khiến tôi lo lắng. Đúng lúc đó chiếc xe chúng tôi đi ngang qua va phải tảng đá làm tài xế lệch tay lái ngã xuống vách núi .Tôi hoang mang, hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh y như trên phòng mổ. Chúng tôi đều được cứu chữa kịp thời vì chiếc xe rơi gần trạm y tế .Về tính mạng tôi không bị thương gì nhiều nhưng bị thương ở cách tay vì lúc xe nghiên suýt rơi xuống vực khiến đồ đạc đổ rơi vào trúng tay tôi, một cơn đau ập đến không báo trước khiến tay tôi bị di chứng 'run tay'. Bác sĩ thì không được phép run tay. Đó là lý do tôi không làm bác sĩ nữa . Khi tôi biết tin nay tôi rất buồn không ngờ mình sẽ không còn cơ hội phẫu thuật trong phòng mổ nữa .Nhiều đồng nghiệp thấy rất tiếc cho tôi khi không làm việc cùng nhau nữa. Tôi đã đánh mất công việc của mình như thế đó.
Tôi khóc rất nhiều trong ngày đầu tiên biết chuyện đến nỗi mắt sưng đỏ lên. Sau đó tôi không khóc nữa tôi luôn nghĩ trong đầu câu nói quyết tâm của mình :" Không sao , kiên cường lên ,mình phải chấp nhận chuyện này , hãy quen với chuyện đó đi nào " .Rồi nói ba lần ra khỏi miệng :" Cố lên " để cổ vũ tinh thần bản thân .

Tôi vừa sắp xếp đồ dùng vào Vali trong phòng bác sĩ của mình vừa lấy máy di động gọi mẹ biết tin tôi sẽ về nhà .Mẹ tôi rất vui khi thấy tôi sắp về và nói là sẽ đến sân bay đón tôi đã cố gắng gượng cười kể lại mọi chuyện với mẹ.

Tâm : " Mẹ ơi, con sẽ về nước hẳn không đi nữa."

Mẹ Tâm ngạc nhiên hỏi : " Ủa, sao vậy ? Sao lại không đi nữa du học tốt thế con nên ở lại kiếm Bệnh viện ở đó mà làm. Tiền Đô đó không ít gì đâu. Con mất thời gian ở đó lấy được bằng mà về nước quá phí rồi đó. "

Tâm trả lời ngẹn ngào: " Mẹ à, em bị chấn thương ở tay thầy còn bảo tay bây giờ bình thường nhưng thỉnh thoảng sẽ run tay ảnh hưởng tới phấu thuật. Bảo con nên suy nghĩ về nước kiếm việc khác mà làm."

Mẹ Tâm nghe xong thất vọng trả lời : " Được rồi, mẹ sẽ ra sân bay đón con."

Mẹ tôi cúp máy thì tôi ngồi trên giường mà rơi vào trạng thái suy nghĩ một lát.
Sau khi sắp xếp đồ xong tôi kéo Vali ra cửa nhưng vẫn quay đầu lại nhìn một lượt từng đồ trong phòng .Mọi thứ trong phòng đều gắn liền với thời gian từ thực tập cho đến khi trở thành bác sĩ của tôi .
Khi đi ra ngoài mọi người trong bệnh viện đều đứng dậy tiễn tôi .
Trong đó có trưởng khoa người chú mà tôi kính trọng như người thầy y Đức của mình cũng đang ở đây.
Trưởng khoa là người Đức ,một người rất coi trọng nghề bác sĩ này , khó tính nhưng rất cẩn thận trong công việc .Nhờ có chú mà tôi học được rất nhiều trong bệnh viện .Cũng nhờ những lời mắng khiến tôi sợ toát cả mồ hôi ra mà tôi từ cô bé chậm chạp trưởng thành như hôm nay. Tôi rất biết ơn người thầy này của mình.
Trưởng khoa : You've been working hard lately. Take good care of yourself. (Thời gian qua, bạn đã vất vả rồi. Chăm sóc bản thân thật tốt nhé.)
Tôi (Emily) : Thank you.

Nhìn từng đồng nghiệp chuyên thảo luận y khoa và cũng làm việc với mình trong thời gian qua đang đứng đợi mình và tiễn mình .Tôi rất cảm động.
Tôi đến sân bay, ngồi hàng ghế đợi chuyến bay của mình nhìn từng hành khách người nước ngoài từ nhiều nơi khác nhau đến : có những người đến đi du lịch, có người đến để mang cho mình ước mơ du học. Tôi lên máy bay, nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn nơi này với những đám mây trắng xa xa ở đằng kia có bãi cỏ xanh mướt của một khuôn viên Đại học làm tôi hoài niệm thành xuân của mình một lần cuối rồi nói thầm 1 câu' Good bye' với nơi đây .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top