Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2: Keep Under Wraps or Your Tongue Would Be Split

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Keep Under Wraps or Your Tongue Would Be Split

Giữ bí mật cho kỹ hoặc lưỡi mày sẽ bị xẻ làm đôi


Tuy nhiên, cả hai bọn họ đã ngay lập tức hối hận khi chuyến tàu tốc hành Hogwarts vừa bắt đầu rời khỏi ga chín ba phần tư.

"Liệu mà giữ cái mồm ướt của mày khỏi đám bạn đấy! Mày biết hậu quả sẽ thế nào nếu tụi nó biết được đúng không?"

Draco xách cổ áo chùng Hermione lên cảnh cáo. Mặc cho bọn họ chỉ cách đám bạn nó qua một lớp kính trước cửa cabin.

"Làm như việc cưới xin với anh báu bở lắm ấy chồn hương! Tốt nhất là anh nên khóa cái mồm của mình vào trước đi, bởi em sẽ không phí lời đề cập đến chuyện này với anh đâu." Nó thở hắt vào mặt hắn với cái vẻ chán ghét như thường lệ.

"Tốt thôi! Tao sẽ để mắt đến mày đấy đồ hải ly lắm mồm!"

Hắn mạnh bạo thả tay khỏi cổ áo nó và rời khỏi hành lang về phía trước. Hermione cáu kỉnh mở toang cánh cửa cabin của mình và ngồi phịch xuống trước ánh mắt dè chừng từ Harry và Ron.

"Lại mâu thuẫn nội bộ à?" Harry nghiêng đầu quan sát ánh mắt đang tóe lửa thù hận của Hermione.

"Mình nghĩ mình sẽ giết anh ta mất!" Hermione vằn mắt nhìn qua lớp kính cabin dẫu cho Draco đã lượn đi từ đời tám hoánh nào rồi.

"Có phải lần đầu bồ thốt ra câu đó đâu..." Ron đáp lại khi đang nhồm nhoàm chiếc thạch sên trong mồm.

"Thôi bỏ đi, tập trung vào chuyện chính này," Harry hắng giọng. "Năm thứ bảy rồi, bồ đã có dự định gì cho tương lai chưa Hermione?"

Câu hỏi đột ngột của Harry bỗng khiến mọi cảm xúc bực bội trong nó như tan biến hết, chỉ còn lại một vẻ trống rỗng dâng tràn trong dạ dày.

Dự định gì ư? Nó có quyền cho mình một dự định gì trong tương lai sao? Thành thực, chưa bao giờ Hermione dám tự hỏi lòng mình một điều như vậy. Không phải nó không có ước mơ, chỉ là sự tồn tại của bản thân nó lúc này đều là người khác ban cho. Nó nào có quyền mơ ước cho tương lai của bản thân.

Dẫu cho nó mang một ý chí can đảm, mong mỏi cải cách lại hệ thống chính trị đẫm mùi phân biệt giai cấp và dòng máu này đi chăng nữa, cũng không thể cam tâm đẩy gia đình của mình đến bờ vực nguy hiểm chỉ vì cái hoài bão viển vông này được.

"Ờm, vượt qua Kỳ Thi Pháp Thuật Tận Sức. Các bồ biết mình muốn chinh phục nó đến cỡ nào mà." Nó trả lời hời hợt, lấp liếm đi cảm giác trống rỗng trong lòng.

"Thật đấy hả?" Ron há hốc mồm. "Mình cứ nghĩ bồ sẽ có dự định vào làm việc trong Bộ hoặc Sở Thần Bí chứ? Vượt qua Kỳ Thi Pháp Thuật Tận Sức không phải trong tầm tay bồ hay sao?"

"Ron!"

Harry huých mạnh vào mạng sườn Ron khiến thằng nhỏ nhăn nhó trong đau đớn. Và Hermione hiểu điều đó có nghĩa thế nào. Bạn bè nó đều biết sự bất lực của bản thân nó, biết rằng nó khao khát những gì, nhưng cũng biết đến sự hạn chế mà Bộ áp đặt lên cuộc sống của nó.

Dẫu rằng việc kết hôn trong Bản Khế Ước là bảo mật, nhưng tất cả tường tận về những tin đồn cũng như xuất thân ngoại lai của nó đã được phanh phui trước dư luận chẳng hề giấu giếm.

"Hermione...mình không có ý làm bồ buồn đâu, nhưng mình nghĩ chẳng cần đến việc thi thố làm gì cho mệt, ba mẹ bồ thừa sức cho bồ một công ty mà tiếp quản á! Malfo...à không...anh trai bồ không đến mức nuốt hết tất cả tài sản đâu chớ!" Ron cảm thán.

Vậy nên mới nói, EQ là một thứ rất quan trọng đối với một con người. Nếu được chọn ngồi nói chuyện cùng Ron hoặc đến lớp Tiên Tri, Hermione có thể chắc chắn rằng Tiên Tri sẽ là bộ môn đáng học nhất mọi thời đại.

Nó thở dài chán nản, quẳng cuốn sách đang cầm trên tay vào chiếc túi da và quyết định cho cuộc nói chuyện đoản hậu này đi đến hồi kết. Giữ trong đầu một thái độ cứng cỏi, nó còn trẻ, thế giới này luôn thay đổi theo muôn hình vạn trạng, những thứ không xảy ra hôm nay không có nghĩa tương lai cũng vậy. Chỉ cần động viên rằng nó vẫn có cơ hội, nó sẽ thay đổi được thế giới. Và dòng suy nghĩ dai dẳng này cứ thế gặm nhấm lấy tâm trí của nó tới tận khi bọn họ đến ga Hogsmeade.

...

...

...

"Bỏ ra! Em tự đi được."

Hermione vùng vằng hất đầu để thoát khỏi cái kéo lê thô bạo từ Draco. Chẳng biết hắn từ đâu xộc tới khi chuyến tàu vừa dừng lại, kéo cổ nó ra khỏi cabin cùng ánh nhìn khinh khỉnh lên hai đứa bạn thân của nó. Ừ thì lẽ đương nhiên, rằng cả hai phải hoàn thành nhiệm vụ Thủ Lĩnh của mình. Nhưng hắn có thể cứ mặc kệ nó đi và cả hai có thể sống hòa bình bằng cách cút xéo khỏi tầm mắt nhau kia mà.

"Tao và mày cần đến bến thuyền để phân công việc cho các Huynh Trưởng, không có thời gian cho mày dưỡn dẹo tám chuyện với đám bạn của mày đâu!"

Chẳng thể phản bác lại lý lẽ chính xác của hắn, Hermione ngậm chặt miệng và theo bước Draco, tha lôi cái rương của mình lên chiếc Vong Mã phía trước. Nó chia tay Harry và Ron, hẹn rằng sẽ sớm gặp lại họ vào bữa tối.

Hermione đã trông thấy loáng thoáng cái đầu đỏ rực của Ginny trong xe. Đột nhiên, Draco nhanh như cắt nhảy lên phía trước nó mở cửa và chui tọt vào trong. Hắn thản nhiên thả phịch người xuống bên cạnh Blaise Zabini, choàng tay qua vai tên bạn thân thật nồng nhiệt.

Hermione ngồi xuống bên cạnh Ginny và chào mừng cô gái tóc đỏ bằng một cái ôm ấm áp. Hai vị Huynh Trưởng của nhà Hufflepuff đã trèo lên xe ngay sau đó, và chiếc Vong Mã dần lăn bánh hướng về phía lâu đài Hogwarts.

"Ginny, nếu chị không bị lôi cổ đến đây thì em sẽ gặp ác mộng khi phải ngồi chung xe với đám người này cho đến tận trường đấy."

Hermione khẽ thì thào vào tai Ginny, cố gắng tiết chế âm lượng, tránh để lọt vào tai hai thành viên Slytherin đang ngồi đối diện mình. Bọn họ dường như cũng chẳng ra vẻ để tâm đến hai cô gái còn lại cho lắm, nhưng thi thoảng Hermione sẽ nhận cái liếc xéo đầy ghét bỏ từ phía Draco. Không may cho hắn, nó cũng sẽ đáp trả lại một cách nhiệt tình bằng cái ánh mắt khinh bỉ nhất có thể mỗi khi cả hai chạm mắt.

"Khi em đến thì chẳng có ai cả, Mione. Zabini nhảy vào sau và chị tin được không? Anh ta không thèm rời đi luôn!" Ginny bối rối.

Kể từ năm ngoái, Blaise bắt đầu cư xử hết sức kỳ quặc. Dẫu rằng cả hai chẳng thèm nói một câu nào với nhau đi chăng nữa, nhưng mỗi lần chạm mặt, anh ta sẽ dùng cái ánh mắt trầm ngâm như tỉ mẩn phán xét đó chĩa thẳng về phía con nhỏ. Và Ginny chắc chắn chẳng có chút tận hưởng nào đối với những khoảnh khắc rùng rợn như vậy.

Ernie Macmillan đang ngọ nguậy bên cạnh Draco trong không gian chật chội của chiếc Vong Mã, và cậu chàng ngay lập tức nhận lại cái lườm nguýt chẳng mấy thiện cảm từ hắn. Hannah Abbott từ đối diện cố gắng nín thở và gửi đến người bạn thân của mình một cái nhìn thông cảm. Và những hành động đó đã hoàn toàn lọt vào mắt Hermione.

"Ờm, Macmillan, bồ đổi chỗ cho mình được chứ? Mình có chút việc cần bàn với Draco."

Như vớ được cái phao cứu sinh, Macmillan gật đầu lia lịa và nhanh chóng chuyển đến vị trí giữa Ginny và Hannah. Hermione chuyển sang phía đối diện trong cái nhìn kinh tởm từ Draco.

"Tao với mày có chuyện gì để phải dính lấy nhau à?" Hắn gầm gừ bên tai nó.

"À không, em chỉ có ý định làm anh tức đến phát điên lên vì không thể tống cổ em đi chỗ khác thôi!" Nó thủ thỉ đầy tình cảm trước đầu mũi hắn, thành công khiến cái chân mày hắn phải dúm dó lại thành một nét cực kỳ khó chịu.

Làm như mình hứng thú lắm ấy! Nhưng thật đáng thương cho bất kỳ ai phải chịu đựng việc ngồi cạnh một kẻ khó ưa như anh ta!

Và đây cũng chẳng phải lần đầu nó buộc phải xả thân cứu giúp người khác vì tên chồn hương đó. Ghép nhóm trong lớp học, những khi chuẩn bị cho bất kỳ sự kiện nào của trường và kể cả cấm túc đi nữa, phần lớn thường là hắn cố tình lôi nó vào mớ rắc rối hắn gây ra. Tất cả những thứ người khác muốn tránh xa khỏi Draco, thì cô em gái cùng họ của hắn - Quý Cô Nhà Malfoy chắc chắn là một lựa chọn không tồi để nhờ vả.

...

Chiếc Vong Mã dừng lại trước Cầu Cạn. Bọn chúng nhanh chóng bước ra và di chuyển dần xuống Nhà Thuyền để đón các Phù Thủy Sinh năm nhất. Hermione cố gắng bỏ ngoài tai khi bước qua một toán học sinh năm sáu đang bàn tán về bọn họ.

"Ồ, các giáo sư lại để hai cặp anh em ngang nhiên đứng chung một vị trí, hai cái đầu trắng với hai cái đầu đỏ, Hogwarts cũng bắt đầu tham nhũng và quan liêu rồi sao?"

"Nghĩ mà xem, nếu tao nộp đơn kiến nghị, không biết ai trong đám bọn họ sẽ ngã ngựa trước nhỉ? Tao đoán là Ginny Weasley đấy, cô ta chẳng có tý tài cán nào cả. Ít ra Ron Weasley mới trông thật cuốn hút. Ahhh, tao muốn sờ lên thớ cơ bắp cuồn cuộn đó quá đi!"

Khẽ nhăn mặt sau màn cảm thán lố bịch từ cô nàng Gryffindor nào đó, Hermione tần ngần nhìn về phía Ginny đã bước trước nó một khoảng thật dài với hy vọng cô gái nhỏ không nghe thấy những lời lẽ châm chọc vừa rồi.

Và hơn nữa, đâu phải bọn họ không biết, rằng năm ngoái vì cái thói trừ điểm đối phương không thương tiếc của nó và hắn dưới cương vị Huynh Trưởng, mà cả Gryffindor và Slytherin đều không đoạt được cúp nhà.

"Bọn nó chỉ ghen tỵ thôi mọt sách, tao và mày nhất định phải khiến tụi nó sáng mắt ra!"

Hermione ngỡ như đã nghe nhầm, rằng tên anh trai xấu xa của nó vừa thốt ra một câu an ủi mới mát lòng mát dạ làm sao. Tuy nhiên trước khi kịp đáp lại, giọng nói lanh lảnh của Pansy Parkinson í ới từ xa đã khiến nó ngậm chặt miệng lại.

"Draco! Lại đây và giúp em đi, đám trẻ con đông quá trời quá đất!"

Chà, vẫn là cái kiểu ưỡn ẹo như mọi năm trước. Hermione đã biết đến Pansy ngay từ ngày đầu tiên cùng Draco nhập học. Trong trí nhớ mỏng manh của Hermione, con nhỏ có một tạo hình không vừa mắt hầu hết các nam sinh nhà Slytherin và dành một lòng ái mộ điên cuồng cho tên anh trai hờ của nó.

Mang thân phận anh em cùng con chồn hương đó sẽ khiến bọn họ coi trọng nó sao?

Không hề, mọi chuyện hầu như đã phản ứng ngược lại hoàn toàn. Hầu hết bọn chúng đều biết nó và hắn không phải anh em ruột, và ánh nhìn mà bọn chúng dành cho nó cũng chẳng nhỉnh hơn đám người chúng ghét là bao.

Đối với Pansy Parkinson cũng vậy, con nhỏ sẽ thường gửi cho nó những ánh mắt phán xét cũng như châm chọc. Thi thoảng sẽ là về gốc gác không rõ ràng của nó, còn phần lớn lại là sự ghen tỵ vì nó có quá nhiều thời gian ở bên cạnh hoàng tử Slytherin của con nhỏ.

Tuy nhiên, Hermione đã học được cách để bước qua sự tủi thân kể từ năm ba. Và những lời công kích cũng dần dần trở nên chai sạn đối với nó.

Draco có bảo vệ nó không ấy hả?

Đoán xem...

Thành thực, hắn đã làm điều đó tốt ngoài mong đợi luôn đấy! Không phải là kiểu bảo vệ anh hùng như trong ba cái câu chuyện cổ tích đâu, hắn chỉ đơn giản đưa ra những cảnh cáo thật nhẹ nhàng đến những người bạn thân chí cốt mà thôi. Rằng em gái hắn có sự bảo kê từ bậc phụ mẫu quyền lực nhà hắn, ngoài ra thì, việc bọn chúng bắt nạt nó chẳng khác nào phỉ nhổ vào mặt hắn cả.

Rõ ràng hắn chẳng bao giờ thẳng thắn thừa nhận hắn đứng cùng một chiến tuyến với nó. Tuy nhiên, Hermione biết rằng, nó luôn cảm nhận được điều ấy.

Những bước chạy dồn dập của Pansy lên bậc thang đã đánh thức nó khỏi dòng suy nghĩ đang lan man trong đầu. Sau khi thất bại trong việc thu hút sự chú ý của Draco, con nhỏ đã hấp tấp chạy lên vài chục bậc thang, cố gắng với bàn tay đưa ra phía trước để túm lấy gấu áo chùng của Draco. Tuy nhiên, trước khi chạm được đến hắn, nhỏ đã nhận một cú hụt chân ngay khi bước đến bậc thang trên cùng.

Cú bước hụt khiến Pansy loạng choạng với những bước chân trượt liên hồi khi cố gắng chạy lên phía trước. Và thật không may làm sao, đúng lúc ấy, Ron đang nhanh chóng bước xuống để không phải chạm mặt Draco. Cú vồ ếch đã vô tình khiến Pansy hạ cánh thẳng xuống bụng Ron cùng một tư thế nhạy cảm đến mức báo động.

"Merlin ơi!"

Ginny hét lên từ phía dưới, một chuyện quá rõ ràng khi mà tầm nhìn của con bé lúc này đúng là một thảm họa. Sau đó cái bóng của Blaise nhanh như cắt vụt qua Hermione và yên vị trước mặt Ginny để chắn đi cảnh tượng hãi hùng lúc ấy.

Harry bước xuống vội vã ngay sau tai nạn và trông thấy đôi mắt Hermione đã bị bịt chặt lại bởi bàn tay Draco. Còn Ron thì đang bàng hoàng đến hoảng hốt khi chiếc quần đã bị đứt bung séc chỉ còn cách gương mặt Pansy vài phân.

...

"Em nghĩ là anh nên đỡ anh Ron dậy thôi, tư thế đó sẽ đau lưng lắm đấy!"

Harry giật nảy mình khi giọng nói dễ chịu của Luna cất lên bên cạnh. Cô bé đã theo kịp cậu ngay sau khi mấy người bọn họ bước xuống khỏi xe Vong Mã.

"À...ừm...em nói đúng, để mấy đứa trẻ con trông thấy thì còn tệ hơn."

Luna bước xuống và đỡ Pansy đang chết cứng ngồi dậy. Con nhỏ có lẽ chưa hoàn hồn sau cú ngã vừa rồi. Harry kéo Ron lên bậc thang phía sau, gương mặt trắng bệch của cậu chàng cũng không khác Pansy là mấy.

Hermione bực dọc, hất bàn tay Draco đang chắn tầm nhìn của mình ra và ngó nghiêng xuống bên dưới.

"Đi xem Pansy thế nào đi. Cú ngã đó chắc cũng đau chẳng vừa đâu, con nhỏ sợ đến mức sắp đăng xuất khỏi trái đất rồi kìa."

Tưởng rằng hắn sẽ bước xuống và đỡ tri kỉ của đời hắn, nhưng rồi, hắn chỉ đứng đần mặt ra một lúc, trước khi khụt khịt rồi xả ra một tràng cười đầy khoái chí.

Tràng cười dễ lây của Draco suýt chút nữa đã lan sang Hermione, thành công khiến nó bật ra tiếng khúc khích trong bụng. Nhưng ngay lập tức, nó đã chấn chỉnh lại bản thân, rằng nếu người gặp tai nạn đó là nó, chắc hẳn tâm trạng cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Hermione tần ngần một lúc, trước khi bước xuống và dặn dò Harry.

"Đưa bồ ấy về ký túc xá thay đồ trước đi, mình và Draco sẽ dẫn tụi nhỏ lên Đại Sảnh Đường."

Sau đó nó quay về phía Luna và nhờ vả con bé đưa Pansy về hầm ngục Slytherin. Dẫu không phải là công việc của mình, Luna cũng vui vẻ đồng ý mà chẳng hề khó chịu. Điều này khiến Hermione chỉ muốn nhúng đầu đám người dám miệt thị con bé với biệt danh Loony Lovegood vào bồn cầu.

"Đi thôi Draco, chúng ta sẽ đưa tụi nhỏ lên Đại Sảnh Đường, hai người họ chắc sẽ mất kha khá thời gian để bình tĩnh lại đấy." Nó thở dài.

"Ờ, vì mày là một con nhỏ bao đồng mà. Đây cũng chẳng phải phần việc của tao." Hắn nhấm nhẳng với ngữ điệu mỉa mai.

"Vậy thì cứ việc biến đi trước đi, lắm mồm vừa thôi!" Và nó bắt đầu cáu kỉnh, việc chậm trễ công việc khiến tâm trạng nó khó ở đến bất thường.

Tuy rằng cái mỏ hỗn của hắn không dừng lại được việc than vãn, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn theo bước nó xuống Nhà Thuyền và giúp đỡ các Huynh Trưởng đón các phù thủy sinh nhỏ tuổi. Và việc đó khiến Hermione cảm thấy hắn cũng chẳng quá tệ như cái miệng của hắn.

Đưa mắt về phía Ginny, nó bắt gặp một biểu cảm không thường xuyên xuất hiện trên gương mặt con bé. Xấu hổ, chắc chắn là xấu hổ, dù chưa giải thích được lý do Blaise lại đứng lù lù trước mắt con bé, nhưng lúc này trông bọn họ cực kỳ thiếu tự nhiên. Hermione phá vỡ khoảnh khắc khó xử giữa bọn chúng bằng cách khéo léo kéo tay Ginny đi xuống Nhà Thuyền, bỏ lại Blaise đứng đực mặt trên bậc thang, cho đến tận khi Draco bước qua và khoác vai cậu đi xuống.

o0o

Lễ Phân Loại đầu năm lại nhộn nhịp hơn bao giờ hết với những bài hát quen thuộc và màn đánh giá tỉ mẩn thường lệ của Chiếc Nón Phân Loại. Bàn ăn ngập tràn những mùi hương thơm lừng từ gà nướng, bít tết và khoai tây. Những cốc nước bí ngô được tiêu thụ một cách nhanh chóng và bánh pudding xoài là món tráng miệng cuối cùng được bày biện lên để chào đón các học sinh quay trở lại trường.

Mỗi Nhà đều đã đón thêm một vài thành viên mới, và công việc sau bữa ăn trở nên bận rộn hơn khi các Huynh Trưởng và Thủ Lĩnh phải hướng dẫn các học sinh năm nhất về ký túc xá của mình. Ngoài ra, công việc tuần tra chưa thể phân công rõ ràng vì thời gian gấp rút, vậy nên các Huynh Trưởng cùng nhà sẽ nhận nhiệm vụ tuần tra một vài khu vực gần với ký túc xá của bọn họ.

Phải đến mười giờ hơn, Draco và Hermione mới được trở về ký túc xá Thủ Lĩnh. Sau đó, nó đã mất thêm khoảng mười lăm phút chỉ dành cho việc mắng chửi Draco vì hắn đã để mật khẩu phòng sinh hoạt chung bằng Xà Ngữ. Mất thêm mười phút nữa để ném bùa vào nhau đến khi cả hai mệt lử. Cuối cùng, Draco cũng phải đầu hàng và chấp nhận cái mật khẩu đơn giản của Hermione.

"Il Libro. Đúng là ngớ ngẩn, mày không thể sống phức tạp hơn à?" Hắn quạu cọ. Không phải lần đầu cãi nhau, tuy nhiên chẳng mấy khi hắn có cơ may thắng nổi nó.

"Cuốn sách là đủ phức tạp rồi. Anh nghĩ mình thông minh khi đặt mật khẩu là Open bằng Xà Ngữ chắc? Mấy trò cũ rích của Slytherin các anh chẳng khó để bóc mẽ đâu." Nó khịt mũi. Hắn ta còn sợ chẳng nhớ nổi nên mới lấy cái mật khẩu y chang mật khẩu vào phòng sinh hoạt chung Slytherin kia mà.

"Rồi, sao cũng được, nói chuyện chính đi đã." Hắn gọi với lại khi nó bắt đầu bật dậy khỏi chiếc trường kỷ và lượn về phía cầu thang dẫn lên phòng mình.

"Có chuyện gì quan trọng sao?" Nó uể oải đáp lại khi cơn buồn ngủ nặng dần trên mí mắt.

"Chuyện...kết hôn...của chúng ta."

Hắn ngập ngừng. Bình thường chỉ cần nói quá hai câu bọn họ nhất định sẽ cãi nhau ỏm tỏi. Nhưng hôm nay trông hắn có vẻ cực kỳ bối rối, khiến nó phải thốt lên rằng à thì ra, việc kết hôn còn có thể khiến kẻ khó ưa như hắn trở nên mềm mỏng đến như vậy. Hermione cũng chẳng muốn gây gổ, nó lết đôi chân trên mặt sàn gỗ cho đến khi ngồi xuống ngay ngắn bên cạnh hắn trước chiếc bàn cà phê nhỏ trong phòng sinh hoạt chung.

"Ừ, chuyện kết hôn. Sao? Anh muốn tìm cách thoái thác phải không?"

Nó thở dài nằm bò xuống bàn và nghiêng đầu sang một bên để nhìn hắn. Mái tóc vốn được uốn bồng bềnh giờ đã bắt đầu mất nếp và xù bông trở lại.

"Không phải là thoái thác," Hắn lặng lẽ đáp cùng một ánh nhìn trầm tư. "Mà là giải quyết...mày sẽ chấp nhận sống cùng tao cả cuộc đời này chứ?"

Và cái nhìn kỳ lạ đó đã làm Hermione thót tim. Chấp nhận sống cùng hắn cả cuộc đời ư? Nó đã nói rồi, nó đâu có quyền được dự định điều gì đó cho tương lai của mình. Dẫu vậy, nó vẫn chưa hề nghĩ đến việc không được sống cùng gia đình Malfoy nữa thì sẽ như thế nào.

"Tại sao anh không đuổi em đi? Chỉ cần em bước ra khỏi nhà Malfoy và trở về Muggle thì anh sẽ chẳng phải lo đến việc kết hôn."

Nó ngoảnh mặt đi hướng khác. Dù cho Draco có đáng ghét đến mức độ nào đi chăng nữa, nó phải thừa nhận một điều rằng, kể từ năm thứ ba trở đi, hắn đã không còn thêm bất kỳ lời lẽ nào xúc phạm đến dòng máu của nó. Và hắn rõ ràng có khả năng để thốt ra những thứ gây tổn thương nghiêm trọng đến nó, tuy nhiên, hắn chưa một lần làm vậy.

"Ba mẹ sẽ tống cổ tao theo mày mà không có một galleons nào trong túi. Mày biết rõ rồi mà còn hỏi." Hắn bình thản trả lời.

Và vẫn là câu trả lời theo mẫu như thường lệ. Nó cười nhạt nhẽo một lúc, trước khi đột ngột bật dậy, hít một hơi thật sâu và đáp lại với vẻ hào hứng.

"Em có cách để hủy bỏ mối hôn sự này đấy!"

Thay vì cái tròn mắt đầy kinh ngạc như nó mong đợi, hắn lại phơi ra cái vẻ phán xét đầy tính toán mà cảnh cáo.

"Mày lại định bày trò mèo gì nữa, nên nhớ một bước đi sai lầm là toang cả đôi đấy nhé!"

"Thế anh định sống với em thật đấy hả?" Hermione vặc lại trong sự bất mãn.

"Thế mày muốn bị gô cổ vào cái Azkaban bởi vì vi phạm Khế Ước hay sao?" Hắn cũng gằn giọng chẳng vừa.

"Sẽ không," Nó lẩm bẩm với âm lượng nhỏ dần trong cổ họng trước khi đột ngột ré lên đầy phấn khích. "Nếu anh tìm được người anh thật sự muốn cưới trong một tháng tới. À không, đám cưới sẽ diễn ra vào Halloween, vậy chúng ta còn gần hai tháng cho anh kiếm vợ đấy!"

Cái nhăn mặt đầy kinh hãi của Draco đã minh chứng cho việc rằng hắn đang nghĩ những gì nó suy diễn chỉ hoàn toàn là nhảm nhí.

"Mày nên đi ngủ và nạp lại trí thông minh cho cái não ngu ngốc của mày đi."

Hắn lắc đầu và đứng phắt dậy, cứ như thể chỉ cần ngồi thêm vài giây nữa thì hai đứa sẽ lại choảng nhau ngay lập tức.

"Họ sẽ không thể truy cứu em vì nó liên quan đến Bộ Luật Hôn Nhân. Nếu anh kết hôn với người anh chọn, họ sẽ không xem anh là đối tượng cho Bản Khế Ước nữa. Chúng ta mà thật sự kết hôn mới là điều kinh khủng đấy!"

Nó yếu ớt thuyết phục hắn. Việc hắn có một người vợ thật sự có lẽ sẽ là phương án hoàn hảo nhất, nó cũng có thể có thời gian để xoay sở và lật ngược lại thế cờ với Bản Khế Ước.

Dường như Draco đã đến giới hạn chịu đựng, hắn ngồi xuống và túm lấy gáy nó, kéo sát mặt nó về phía hắn mà gằn từng chữ qua đầu lưỡi.

"Tao nói lần cuối, một là mày biến mất, hai là mày kết hôn với tao. Đừng giở bất kỳ trò gì với cái Bản Khế Ước chết tiệt này!"

Và hắn biến mất sau cánh cửa phòng ngủ với tiếng dộng đầy hằn học. Năn nỉ hắn kết hôn cùng người khác đã thất bại, và thành thực, việc đó cũng đem lại cho nó cảm giác đầy chua chát trên đầu lưỡi. Hermione bắt đầu gạt phăng suy nghĩ ngớ ngẩn của mình và tự động viên bản thân với bàn tay xoa lên đầu nhẹ nhàng.

Mình còn gần hai tháng để tìm cách. Không sao cả, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Con chồn đó nói đúng, mình cần nạp năng lượng trước khi bản thân trở nên ngu ngốc hơn nữa.

Và rồi nó cũng nhanh chóng trở về phòng và chìm vào giấc ngủ đầy toan tính.


A/N: Hai chap đầu đã lên sóng rồi đây!!! Mình sẽ tiếp tục đăng các chap kế tiếp vào tuần sau, sau khi chỉnh sửa xong. Hãy yên tâm rằng truyện đã full rồi, mình sẽ không bao giờ drop đứa con tinh thần của mình đâuuu. Thế nên các bồ hãy yên tâm để đọc truyện vui vẻ nghen!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top